Ai Cứu Vớt Ai

Quyển 1 - Chương 13: Tin đồn



Ở trong mắt đại đa số học sinh , qua nghỉ đông thật sự là một chuỗi ngày không có gì đáng nói . Thời gian không đến một tháng , còn cả những hoạt động mùa hè , lại thêm cái "lớp nâng cao" của trường , ngoại trừ nghỉ đông lớp mười có chút quá độ ra , càng cao lên nghỉ đông sau này cơ bản là chẳng trông cậy vào gì được . Điều đáng mong đợi nhất chính là tiền lì xì của tết âm lịch sau kỳ nghỉ đông . Cho nên , khoảng thời gian nhập học , đại đa mọi người đều ở trong dáng vẻ của "thời kỳ mãn kinh" , vô cùng buồn bực.

Nghỉ đông của Ngôn Mặc , chẳng đáng nói gì hơn trừ rối loạn . Ngoài việc lãnh được tiền lương đóng học phí đúng hạn ra , thì một chút vui vẻ của Ngôn Mặc đều đã bị một vị "hoàng tử" phá hỏng hoàn toàn .

Ngày hôm đó bị Nam Cung Nguyên giày vò một trận như vậy nào có tâm tình để ăn cơm ? Ngôn Mặc buồn bực quay đầu đi về nhà , Bạch Đạm không nói một tiếng đưa Ngôn Mặc về nhà , trên đường đi anh nhiều lần muốn nói lại thôi , đến khi đưa Ngôn Mặc về đến nhà cũng chưa thành công nói ra một câu . Ngôn Mặc dù đã bước đến cửa cũng chỉ quay lại nói một câu "tạm biệt" đơn giản , sau khi đóng cửa lại cô vô cùng mệt mỏi đến mức đi nằm ngủ.

Vì thế , trước khi vào học kỳ mới Ngôn Mặc ở luôn trong nhà ôn bài . Cả ngày cô ở nhà cũng không thiếu tiếng mắng chửi của mẹ . Có điều như thế này so với tình trạng ra ngoài lại đụng phải thì tốt hơn .

Bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy có phần có lỗi với Bạch Đạm , bản thân mình bị Nam Cung Nguyên làm cho đau đầu , lại không quan tâm đến tâm tình của anh .

Hai ngày nữa lúc gặp anh nhất định phải nói xin lỗi mới được .

Giờ đã là đầu xuân , tuy vẫn còn có chút tiết lạnh , nhưng hơi thở mùa xuân đã ngấm vào từng ngõ ngách trong thế giới của cô . Mặc dù còn chưa đến mức "Xuân phong hàm tiếu , hạnh hoa túy nhân" , nhưng tốt xấu gì cũng là "Xuân phong từ lai , thủy ba bất hưng."

Mùa xuân , cũng là mùa hoa cải nở.

Nhập học chưa được hai tuần lễ , một tin tức bùng bổ giống như gió lốc quét khắp trường học .

Đề tài nói chuyện trong giờ ăn đều xoay quanh chuyện này . Nứ sinh bị tổn thương tinh thần , nam sinh thì suy sụp .

Đó chính là - hoa khôi trường cùng cỏ thảo có tình cuối cùng cũng thành đôi.

Lúc trước khi Ngôn Mặc nghe được tin này cũng chẳng kinh ngạc là mấy , suy cho cùng có thể cô là người đầu tiên trong trường biết được chuyện này .

"Cậu không kinh ngạc sao ?"

Lúc ăn cơm trưa Yên Nhiên nói tin tức này cho Ngôn Mặc , nhưng lại một lần nữa nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Ngôn Mặc thì cảm thấy cô bạn này không phải mạnh mẽ ở mức bình thường .

"Rất đáng kinh ngạc sao?"

"Đương nhiên!" Yên Nhiên sáp lại gần Ngôn Mặc nói "Nếu nam chính là người khác thì thôi . Nhưng là nam chính lại là Nam Cung Nguyên , cậu có biết cảm giác này thế nào không?"

"Không biết."

"Cái cậu Nam Cung kia đúng là đẹp trai thật , nhưng mà cậu ta lại chẳng có hứng thú gì đối với chuyện yêu đương thế này . Hơn nữa cậu ta từng nói cả đời cậu ta chỉ theo đuổi một cô gái . Sau này , cô gái kia sẽ là vợ cậu . Rất khó tin đi , hoàng tự điện hạ lại nói như vậy."

"Làm sao cậu biết?"

"Đương nhiên là mình biết rồi , bạn cùng bàn với cậu ta hồi sơ trung là bạn tiểu học của mình" Yên Nhiên xác định nó .

"Như vậy à."

Ngôn Mặc tỏ vẻ đã hiểu gật đầu , sau đó cũng chẳng biểu hiện gì nhiều .

"Chỉ theo đuổi một người."

Người thường có thể nói dễ nghe như vậy , đương nhiên nói dễ hơn làm rồi . Nhất là tình cảm , có thể ở trong một giây yêu một người đến chết đi sống lại .

Nhưng sau một giây cũng có thể cảm thấy tình yêu cháy tàn chẳng còn lại gì .

Đúng vậy , tình cảm đều dựa nhờ vào sức cháy mà thành . Càng huống chi thứ giống như tình yêu đốt phí rất nhiều nguyên liệu .

Đối với chuyện này Nam Cung Nguyên cũng không trực tiếp đáp lại , không thừa nhận cũng không phủ nhận , có người hỏi cậu , cậu cười không nói . Điều này làm cho chuyện này càng trở nên khó bề phân biệt . Bởi vì cậu không có thái độ trầm mặc như bình thường , cho nên người mong đợi may mắn có hi vọng , mà người tin là thật thì nghĩ rằng đây là ngầm thừa nhận.

Còn nói về Ngôn Mặc và Nam Cung Nguyên , thì chiến trạng thái chiến tranh lạnh giữa hai người đã chính thức giật màn che.

Hiện tại về cơ bản thì là Ngôn Mặc không đếm xỉa đến Nam Cung Nguyên .

Ngoại trừ ở trong lớp hoặc là hoạt động cùng cả lớp ra , phần lớn tình huống chỗ nào có Nam Cung Nguyên thì không có Tả Ngôn Mặc ở đó.

Học kỳ này , ngay cả sân thượng Ngôn Mặc cũng không đi đến nữa.

Có đôi lúc đụng phải Nam Cung Nguyên , ánh mắt Ngôn Mặc vẫn có công năng đặc thù như bình thường , sẽ tự động ngăn trở hình ảnh của cậu . Nếu là trước kia Ngôn Mặc sẽ chọn cách tránh né , nhưng hiện tại cô sẽ thoải mái đi qua bên cạnh Nam Cung Nguyên , mắt nhìn thẳng phía trước.

Giống như , lúc này.

"Này , cậu ấy hoàn toàn không nhìn cậu . Xem ra cậu thật sự chọc giận cậu ấy rồi ." Ôn Lĩnh quay lại nhìn về phía Ngôn Mặc tiến vào phòng học , nói với Nam Cung Nguyên ở bên . "Cậu ta cũng chọc giận tôi." Khẩu khí của Nam Cung Nguyên lập tức cao lên đáp lại .

"Được được , mình không nói nữa."

Sao cậu dám đạp lên địa lôi chứ.

Ôn Lĩnh hít hít mũi , cảm giác mình thật sự quá ngu xuẩn . Gần đây Nam Cung Nguyên đối với người khác còn có thể cố gắng biểu hiện bình thản giống như trước đây , nhưng bây giờ chính cái người này chẳng khác gì đang ăn thuốc nổ với mình .

Cũng trách mình đã biết được bí mật của cậu ta , giai đoạn trước mắt hẳn phải xem như là bí mật đi .

Bây giờ nhớ lại Nam Cung Nguyên đêm hôm đó , Ôn Lĩnh vẫn cảm thấy không rét mà run , gió xuân thổi vào mặt lập tức mặt cậu đóng băng .

Nữ sinh bình thường đến không thể bình thường hơn này rốt cuộc lợi hãi thế nào ?

Có thể hết lần này đến lần khác chĩa họng súng vào Nguyên chứ ? Không thể nhìn ra nguyên do gì hết .

Thế giới vẫn là thế giới này , cuộc sống trường học vẫn bình thản trôi qua như nước . Có điều , ở ngoài mặt sóng êm biển lặng này lại có một thứ đang âm thầm thay đổi .

Ôn Lĩnh vắt tay qua vai Nguyên ghé sát vào lỗ tai cậu cười nói : "Nguyên , thấy được mới làm . Đặc biệt là kiểu người như Tả Ngôn Mặc . Bằng không , đến lúc đó cậu có lý cũng chẳng nói được."

Lỗ tai Nam Cung Nguyên lập tức đỏ ửng lên , dùng khủy tay thúc Ôn Lĩnh một cái , đẩy trọng lượng của cậu đang đè lên người mình ra.

"Mình biết rồi , còn cần cậu nói." "Mình thấy cậu chính là không biết mới nhắc nhở cậu . Bằng không , chuyện kia cậu cũng không làm hỏng."

"Mình biết , mình thật thất bại ."

Ôn Lĩnh không đồng ý lắc đầu nói : "Cậu là người lợi hại nhất mình từng gặp , chẳng qua là , mình không nghĩ tới cậu sẽ té ngã trong việc này . Mình còn tưởng rằng chỉ cần là Nam Cung Nguyên , thì chuyện gì cũng dễ như trở bàn tay chứ .

Xem ra , thế giới này thật đúng là 'núi cao còn có núi cao hơn'"

Nam Cung Nguyên không đáp , dựa vào trên hành lang , yên lặng nhìn Ngôn Mặc đang im lặng đọc sách trong phòng học .

Tóc dài che đi gương mặt nhìn nghiêng của cô , vốn đã không thể nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt cô . Thật ra , không nhìn cậu cũng biết , nhất định là bộ dạng không cười không giận không vui không buồn , tốt xấu gì thì mình cũng đã từng thấy bộ dạng cô tức giận , cho dù là đối với mình , cô chỉ có nổi giận và lạnh lùng .

Tốt xấu gì cũng từng gặp qua dáng vẻ cô nở nụ cười tự nhiên , cho dù đó là đối với người kia , nhưng cảm giác cô thật sự cười rộ lên khiến cậu cảm thấy toàn bộ ánh mặt trời trong ngày đông đều choàng lên người mình , từng lỗ chân lông trên người đều bị cảm giác ấm áp này vây quanh , cho dù là là hoa tuyết liên nở cũng không

sánh kịp với nụ cười nhạt kinh diễm của cô.

Nhưng mà , nghĩ đến việc từ ngày nhập học đến giờ cô đều lạnh nhạt với mình , lần thứ hai trong đời Nam Cung Nguyên có cảm giác vô lực và khinh thường bản thân .

Mà lần đầu tiên chính là buổi tối cậu nhớ mãi kia .

Ngôn Mặc nhìn khuôn mặt trong gương hồi lâu , cuối cùng cũng từ bỏ . Buông miến băng dán trong tay ra , đi đến phòng khách gọi điện thoại cho "lão yêu" xin nghỉ hai ngày .

Ở đầu bên kia "lão yêu" kêu gào nửa ngày với cô , giọng điệu vẫn có phần nghi ngờ , giống như không thể tin được lý do xin nghỉ của Ngôn Mặc . Ứng đáp nửa ngày , "lão yêu" mới để cho điện thoại nghỉ ngơi . Ngôn Mặc quay trở lại gương tiếp tục bôi thuốc.

Tối hôm qua , không biết mẹ làm thế nào lại phát hiện ra phiếu điểm của Ngôn Mặc , Ngôn Mặc lần trước không nắm chắc chất lượng của đề , cho nên mới dẫn lửa vào người .Nhưng lần này cô lại không thể nắm chắc tốt , không cẩn thận rớt xuống mười lăm tên cuối lớp . Dựa vào cái này , "lão yêu" càng khẳng định thành tích lần trước của cô là nhờ gian trá mà có.

Cái cô không ngờ được là mẹ lại kích động như vậy . Bình thường mẹ đều không quan tâm đến thành tích của Ngôn Mặc , cho nên Ngôn Mặc cũng sơ sót , không cất kỹ phiếu điểm , sau đó bị mẹ phát hiện lúc đang quét dọn . Sau khi mẹ nhìn thấy kết quả của Ngôn Mặc liền nổi trận lôi đình , kéo lấy tóc Ngôn Mặc , trong khoảng khắc Ngôn Mặc còn chưa kịp phản ứng đã bị mấy cái bạt tai . Khuôn mặt trắng nõn lập tức sưng đỏ . Sau đó là những phát gậy chỉ có hơn chứ chẳng kéo trước đây rơi xuống như mưa lên người Ngôn Mặc . Mẹ cô chỉ lặp đi lặp lại một lời : "Cái thứ không có tiền đồ này , làm cái gì cũng không được , tao sinh ra mày có ích lợi gì!"

Ngôn Mặc vốn định cắn chặt răng để quên đi , nhưng ngày hôm nay xảy ra việc ngoài ý muốn , mẹ cô vừa buông tay , Ngôn Mặc không đứng vững ngã vào góc bàn trà , trên mặt lập tức xuất hiện hai vết máu . Mẹ cô thấy vậy sửng sốt , nhưng lại nhanh chóng hung tợn nói với Ngôn Mặc đang che mặt trừng mắt : "Trừng cái gì mà trừng , khuôn mặt mày dễ hỏng như vậy sao ? Tao cảnh cáo mày , nếu còn để cho tao nhìn thấy loại thành tích mất mặt này thì mày cũng không cần tiếp tục đi học nữa."

Theo sau đó là tiếng thở hổn hền đá cửa đi ra.

"Thật sự không hiểu nổi bà ta đang nghĩ gì ."

Lại bôi thêm một lớp thuốc mỡ , Ngôn Mặc nhìn hai vết thương trên mặt , càng sưng thêm một phần oán hận trong lòng cô đối với mẹ lại gia tăng thêm một tầng .

Từ năm sáu tuổi , đã lâu rồi cô không oán hận khi nghĩ tới việc xảy ra với gia đình mình như vậy . Bị chửi đã thành quen , bị đánh đến tê dại , khi nhìn vào vấn đề này Ngôn Mặc chỉ cảm thấy trào phúng , oan ức , người khác có mạng tốt , Ngôn Mặc cô lại vừa khéo chỉ có mạng tồi.

Nhưng hôm nay bởi vì mặt bị đánh thương mà bị tước đoạt quyền lợi đến trường , động chạm tới trọng tâm cuộc sống cùng hi vọng lúc này của cô , Ngôn Mặc lại có ý nghĩ như vậy : "Nếu Tả Ngôn Mặc không phải Tả Ngôn Mặc , như vậy thế giới này có thể thay đổi hay không?"

Có đôi khi Ngôn Mặc thật sự hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với người mẹ độc ác kia . Nếu như không có bà , cuộc sống này của cô có lẽ sẽ thoải mái hơn .

Còn nữa , buổi tối lại không thể lên diễn.

Vì thế , Ngôn Mặc một mình đón xe đi đến "mùng 6 tháng 6" , ban ngày trên lý thuyết thì quán bar sẽ không mở cửa , nhưng khi Ngôn Mặc ra khỏi nhà đã thông báo cho cha , cho nên , khi đến cô đã thấy cha đứng ngoài cửa chờ mình.

"Nhóc con , sao con không lên lớp lại chạy tới chỗ của cha vậy ..." Cha còn chưa hỏi xong thì đột nhiên dừng lại , nâng cẳm Ngôn Mặc lên nhìn trái nhìn phải , nụ cười trên mặt biến mất hoàn toàn , "Có phải cái con mụ xấu xa kia không? Bà ta lại đánh con sao ? Chết tiệt , sao bà ta có thể đối xử với con như vậy dược !... Không được , lần này cha nhất định phải tìm bà ta tính sổ , bà ta thật sự là to gan lớn mật mà!" Cha thở hổn hển , bộ dạng hùng hổ , dáng vẻ dữ trợn muốn đi tìm mẹ Ngôn Mặc tính toán .

"Đừng , cha , nếu cha đi , cuộc sống của con sẽ càng khó sống hơn ."

"Vậy thì con đừng theo bà đó nữa , đến chỗ này của cha."

Ngôn Mặc kéo cánh tay cha , hơi bi thương nói : "Nói thế nào đi nữa , bà cũng là mẹ con , không phải vạn bất đắc dĩ , con không muốn làm như vậy . Cho nên , cha , quên đi!"

Cha nhìn Ngôn Mặc nói vậy , nhịn cơn giận xuống , đưa tay kéo Ngôn Mặc đến bên cạnh , đau lòng vuốt tóc Ngôn Mặc nói : "Nhóc Mặc à , cha không có con cái , cha luôn xem con như chính con gái của mình . Cho nên , có uất ức con muốn nhẫn cũng chỉ có một giới hạn nhất định , không cần thì không cần nhường nhịn ."

"Vâng ạ . À , còn nữa , hai ngày này con không thể lên diễn , cha phải giúp con giữ bí mật đấy . Không thể nói cho đám Bạch Đạm nghe chuyện con bị đánh được .

Nếu như để anh Bạch Đạm biết , lại không xong."

"Được , cha biết."

"Còn nữa , giúp con nói với Bạch Đạm con thiếu anh ấy một bữa cơm , hai ngày nữa con nhất định sẽ mời anh ấy ăn một bữa."

"Được , cha sẽ nói cho cậu ta biết." Miệng đáp ứng , nhưng ánh mắt cha vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặc Ngôn Mặc , cẩn thận đánh giá.

"Làm sao vậy ?"

"Không được , hay là đi bệnh viện xem xét ."

"Không cân đâu , con đã bôi thuốc rồi."

"Tự mình xử lý ngộ nhỡ để lại sẹo thì làm sao , mặt của con không thể để lại sẹo được . Con chờ một chút , ta đi thay đồ , chúng ta lập tức đi ngay." Không đợi Ngôn Mặc đáp ứng , cha đã lao vào trong quán.

Ngôn Mặc không nói gì nhìn trời , nhẹ nhàng đưa tay lên vết thương trên mặt , bỗng cảm thấy không còn đau đớn nữa.

Từ bệnh viện về đến nhà đã là buổi chiều , mẹ đi vắng . Ngôn Mặc nhẹ nhàng thở dài , cầm lọ thuốc đặt lên trên bàn , mệt mỏi nằm chết dí trên sa lon , nhắm mắt lại ngủ một giấc .

Nhưng cô còn chưa nằm yên điện thoại đã vang lên .

"A lô"

"Tiểu Mặc , là mình , Yên Nhiên đây , cậu làm sao vậy ? Không khỏe sao?"

"Ừ , bị thương , có chút không thoải mái , không có chuyện gì to tát đâu."

"A , tại sao có thể như vậy . Mình và Tiểu Nhã sau khi tan học tới thăm cậu được chứ?"

Ngôn Mặc lập tức phòng bị , dựng thẳng lưng lên.

"Không cần , không có chuyện gì lớn , bọn cậu đừng đến."

"Đừng có ngại ..."

"Nhà của mình khó tìm lắm , các cậu tới cũng không tiện , mà mình cũng sẽ đi học lại nhanh thôi." Ngôn Mặc lại từ chối lần nữa.

"Như vậy sao ... Được rồi , cậu nghỉ ngơi thật tốt nha , chúng mình không quấy rầy cầu nữa."

"Ừ , tạm biệt." Cúp điện thoại rồi , trái tim treo lơ lửng của Ngôn Mặc mới hạ xuống . Nếu để cho mẹ biết mình dẫn bạn về nhà , có lẽ lại bị đánh một trận nữa.

Lại quay về sa lon , Ngôn Mặc cuộn mình trong ghế , nhắm mắt lại . Bởi vì mệt mỏi dài ngày tích tụ lại từng chút một khiến Ngôn Mặc nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ , nhưng mà trời không theo ý người , đúng lúc cô đang mơ mơ hồ hồ thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên lần nữa phá tan sự yên tĩnh trong phong khách .

Ngôn Mặc chán nản che lỗ tai không muốn đi nghe , nhưng cái điện thoại kia lại giống như vô cùng có kiên nhẫn , vang lên hồi lâu cũng không buông tha .

Ngồi bật dậy , Ngôn Mặc nhìn chằm chằm cái điện thoại , điện thoại vẫn tiếp tục vang lên .

Ngôn Mặc ở trong lòng đếm đến ba , hít mạnh một hơi, điều chỉnh hơi thở . Chậm rãi bắt điện thoại , đầu bên kia không nói gì , chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ.

"A lô , ai vậy ?"

Đàu bên kia vẫn không nói gì , chỉ là , tiếng hít thở có phần nhanh hơn .

"A lô , xin hỏi tìm ai vậy ?" Ngôn Mặc nhẫn lại hỏi một lần nữa

Tiếng đồng hồ quả lặc tích tắc vang trong phòng khách , thời gian trôi qua mấy giây . Nhưng đối phương lại không có ý mở miệng nói chuyện , cũng không có ý cúp điện thoại .

Trong lòng Ngôn Mặc đột nhiên nảy ra một suy nghĩ mãnh liệt .

Nhưng mà , có thể sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.