Ngôn Mặc bây giờ chỉ cần nhìn thấy Nam Cung Nguyên liền nổi nóng.
Câu nói đầu tiên cậu nói với cô là “Cậu thật sự là con gái sao?”
Ấu trĩ đến mức đấy.
Sau đó lại cầm máy CD của cô còn đương nhiên cảm thấy máy CD của cô được
cậu ta quan tâm là vinh hạnh . Hơn nữa có vẻ như cậu ta đã đem chuyện
lúc ban đầu cậu ta khinh bỉ cô quên hết không còn chút gì . Cái loại bản mặt tự kỷ này , thật sự là , không nói được .
Tiếp đó , bởi vì
bài thi của cậu ta không giải được hết , liên luỵ mình bị “lão yêu” đưa
ra vật hi sinh . Đương sự không biết , thậm chí còn chủ động chào hỏi ,
vẻ ngoài tươi cười không biết gì .
Cuối cùng , ở trên sân thượng chọc đến nỗi đau của Ngôn Mặc còn đứng một chỗ dương dương tự đắc . Bộ
dạng của cậu ta ở trước mặt cô không giống như “hoàng tử hoàn mỹ” gì đó
trong miệng mọi người , khiếm tốn nhã nhặn lại có phong độ , phóng
khoáng lại có nội hàm . Chẳng lẽ không có ai nhìn thấy thói hư tật xấu
của cậu ta sao ? Quả thực là nhìn về một phía mà nói bậy.
Còn lúc này , hiện tại lại là cái tình huống gì đây ?
Không biết đầu óc của cậu ta có phải bị nước vào hay không . Hai tuần lễ này
Ngôn Mặc cảm thấy cậu ta giống như thay đổi bản thân , đột nhiên lại coi Ngôn Mặc như người vô hình .
Coi cô như người vô hình thì tốt
thôi , Ngôn Mặc cũng không hiếm lạ gì cậu ta , nhưng thái độ người này
hình như cũng không phải hoàn toàn là coi thường , ngược lại còn có loại ánh mắt như nhìn kẻ thù , làm cho người ta không nắm chắc.
Tuần trước có một lần Ngôn Mặc đang ở trên sân thượng nghỉ ngơi , Nam Cung
Nguyên một cước xông vào , nhưng cậu ta còn chưa đứng vững , vừa nhìn
thấy Ngôn Mặc đang ngồi dưới đất nhìn mình , trợn mắt sửng sốt , sau đó
giống như lửa đốt mông chao đảo suýt ngã lại xô cửa đi ra.
Thời gian không đến 2 giây.
Những điều như vậy thật sự còn có rất nhiều , Ngôn Mặc trời sinh đã là một
đứa bé mẫn cảm , cô biết có điều gì đó đang thay đổi.
Gần đây
Yên Nhiên bận rộn nhiều việc , bận đến mức cô bạn hận không thể mang cả
chân ra làm .Bởi vì bản diễn tấu dựng lên không được tốt lắm , cứ thấy
là lạ , mọi người phối hợp còn chưa ăn ý lắm . Cho nên khí thế thấp ,
nhưng thấy còn có hai ngày nữa phải trình diễn , trong lòng mỗi người
đều vô cùng lo lắng , luyện tập gấp đôi . Hai ngày này tất cả mọi người
phải luyện đến khuya. Tiểu Nhã có một lòng nhiệt tình , cảm thấy mình
không giúp được gì , liền hẹn Ngôn Mặc mua đồ uống cho bọn họ để cổ vũ.
Ngôn Mặc nhìn sắc trời chưa muộn , không cần chạy sớm về quán bar , bèn
không từ chối Tiểu Nhã.
Xách theo một túi đồ uống , Ngôn Mặc cùng Tiểu Nhã đi vào phòng tập luyện .
Đúng lúc mọi người đang nghỉ ngơi , Ngôn Mặc đặt nước uống lên trên bàn .
“Tiểu Nhã thật tốt , nghĩ tới tụi mình luyện tập mệt mỏi , đang nghĩ muốn
uống chút gì đó .” Nói chuyện chính là hoa khôi của lớp Hồ Thi Vận , cô
là một tay chơi đàn tỳ bà rất giỏi , là điển hình của một người đẹp cổ
điển.
“Đúng đúng , mình sắp khát chết rồi . Oa , đồ uống vẫn còn ấm.” Bạch Miểu Miểu kéo đàn cello vội vàng không kìm được lấy một cốc
trà sữa ấm áp.
“Không phải không phải …” Tiểu Nhã vội giải thích . “Hôm nay mình quên mang tiền , đều là Ngôn Mặc mua.”
Tiểu Nhã rất hi vọng Ngôn Mặc có thể hoà nhập với tập thể , chỉ có điều , Ngôn Mặc không cảm thấy đó là một ý kiến hay .
“ ha ha” Hồ Thi Vận cười khan hai tiếng rồi không nói gì .
Tình cảnh trở nên xấu hổ . Cũng may lớp trưởng đại nhân và Yên Nhiên dẫn đầu mọi người cầm đồ uống lên , cũng khách khí nói cám ơn với Ngôn Mặc.
“Nguyên , của cậu .”
Ôn Lĩnh cầm một chai nước trà xanh ném cho Nam Cung Nguyên từ đầu đến giờ còn chưa đi qua .
Nam Cung Nguyên rất có dáng vẻ tiếp được chai nước trà xanh , nhưng chỉ nhìn rồi đặt nó qua một bên không uống.
“Cậu không uống sao?”
“Mình không thích.” Nam Cung Nguyên tiếp tục nghiên cứu bản nhạc. “Không phải chứ , mình nhớ là cậu thích nhất trà xanh mà.”
“Mình không uống hiệu này.” Giọng điệu lạnh nhạt khiến cho phòng học vốn đã
không ấm áp lại rớt xuống hài độ , không khí không phải là không tốt
bình thường.
Ôn Lĩnh nhìn Nam Cung nguyên như “hết sức chuyên
tâm” không khỏi cảm thấy nghi hoặc , thiếu gia cậu tuy rằng kiêu căng
nhưng thật sự thích đồ uống như trà , trước giờ cũng không nhìn nhãn
hiệu . Ngày hôm nay tại sao lại khác thường vậy ?
Ngôn Mặc chẳng hiểu tại sao cảm thấy trong lòng có một thứ gì đó đang không ngừng bành trướng , giống như muốn buộc lồng ngực cô nứt vỡ hoàn toàn . Hạ mi mắt
xuống , nhìn chăm chằm vào đôi giày hiệu nike đặt giá trước mắt của Nam
Cung Nguyên , nhìn nét móc khoa trương bên trên tựa như cũng đang kêu
gào lên giống như chủ nhân của nó : “Tôi không uống trà xanh không đẳng
cấp như vậy.”
Lại nhìn mặt cậu , bộ dạng vô cùng chuyên tâm ,
đôi mày tuấn tú giống như thanh gươm nhíu lại , bút trên tay cậu thỉnh
thoảng khoanh vòng vào những chỗ hợp lý , không biết vào lúc này cậu
đang suy nghĩ cái gì , hay là thật sự không nghĩ gì , thật sự chỉ đáng
sửa bản nhạc .
“Mình đi trước.” Nếu như mình ở đây chỉ làm mọi
người không thoải mái , như vậy vẫn nên biết điều chút thì hơn . Không
chờ Yên Nhiên nói gì , Ngôn Mặc đã đi ra khỏi cửa.
“Đợi một chút , mình và cậu cùng đi.” Tiểu Nhã vội vàng đi theo phía sau Ngôn Mặc .
Đi ra cửa không xa , Ngôn Mặc loáng thoáng nghe được tiếng Hồ Thi Vận khoa trương trong phòng học “cuối cùng cũng đi rồi , lúc cậu ta ở đây mình
đều cảm thấy không thở được.”
“Bình thường không phát giác ra ,
vừa rồi nhìn qua thật sự giống như “trinh tử” vậy” Không biết là tiếng
của ai . “Này , mấy cậu nói đủ chưa , ở sau lưng người khác nói huyên
thuyên hay ho lắm sao?” Tiếng Yên Nhiên tức giận cũng xen kẽ trong đó .
Sau đó , trong phòng học bắt đầu nổi lên tranh cãi.
Ngôn Mặc dừng bước lại , đột nhiên cảm thấy thế giới này có nhiều người tự
cho là đúng , thích làm ra vẻ khôn ngoan , sau đó làm như mình đứng xem
chuyện cười của người khác , thực ra chính mấy người đấy cũng chỉ là vai hề trong kịch bản đó mà thôi.
“Thật xin lỗi , mình không ngờ là mọi chuyện có thể như vậy …”
“Mình có việc , không đi cùng với cậu được.” Ngôn Mặc cắt đứt lời Tiểu Nhã ,
cô không cảm thấy không vui , cho nên Tiểu Nhã không cần vì việc này mà
áy náy hay khó xử vì cô . Hơn nữa bởi vì cô lo lắng bị người khác phát
hiện cô là học sinh cao trung làm công ở quán bar , Ngôn Mặc lúc nào
cũng cùng Tiểu Nhã về nhà sau đó lại đi ra , như vậy rất bất tiện .
Đúng lúc này , tiếng tranh cãi ngừng hắn . Giọng nói từ tính của nam sinh
làm cho người ta nhớ mãi . Nam Cung Nguyên nói với mọi người ở bên trong : “Người đi rồi là tốt rồi , đừng vì việc này mà loạn tiến độ , bắt đầu luyện tập đi , thời gian không còn nhiều đâu .”
Cậu cũng là một vai hề.
Không dừng lại , Ngôn Mặc và Tiểu Nhã một trước một sau đi xuống tầng .
Quyên hệ của bọn họ giống như quay về vị trí ban đầu , mọi người với nhau đều lạnh nhạt , hờ hững , trước kia nói chuyện hay tiếp xúc đều mơ hồ như
khói , chưa từng có gì , cho dù không phải một cuộc nói chuyện tốt đẹp , cũng đều bị phủi đi không còn một mảnh .
Nam Cung Nguyên đối
với Tả Ngôn Mặc không lộ ra ý cười xấu xa hay cố ý khiêu khích hoặc là
nhằm thẳng vào mặt .Ở trong mắt mọi người không có gì khác biệt , vương
tử của bọn họ đều nổi tiếng khiêm tốn , có thể hoà mình vào cùng mọi
người , bên cạnh cậu luôn không thiếu hơi người , giống như thế giới đều quay xung quanh cậu .
Tất cả đều hoạt động như bình thường ,
chỉ có Ngôn Mặc cảm giác được cậu cố ý xa cách , ngay cả học sinh kém
nhất lớn khi cậu gặp mặt cũng gật đầu chào hỏi , chỉ có Ngôn Mặc là
không được đãi ngộ như vậy .
Ngôn Mặc có thể nói với chính mình
là cô không thèm để ý , nhưng ngược lại hai ngày nay tâm tình cô lại
căng thẳng chậm rãi kéo xuống . Nhưng Ngôn Mặc không thể không nghi ngờ , cô không biết vì sao cậu ta lại đột nhiên thay đổi thái độ .
Tuần sau đã là “tuần lễ văn nghệ” rồi.
Tuần này cả trường đều cùng đắm chìm trong không khí vui vẻ. Tạm thời quên
đi áp lực của bài tập và kiểm tra , mọi người có thể không để ý đến ánh
mắt thầy cô giáo , thoả thích chơi một trận .
Đương nhiên , chỉ cần bạn không sợ đeo lên bi thương sau ngày chủ nhật .
Bởi vì “tuần lễ văn nghệ”được tổ chức đúng dịp lễ Giáng Sinh , cho nên hàng năm cảm xúc của người tham gia đều tăng cao . “ Tuần lễ văn nghệ” chia
làm ba phần : một là , từng lớp sẽ được phân đến một gian ở trong sân
vận động , có thể dùng triển lãm tài năng của lớp , người nào có bày trí hấp dẫn nhất , có khả năng hấp dẫn nhiều người bỏ phiếu cho lớp mình
nhất , sẽ được chọn là “lớp có phong cách nhất” ; hai là , tổ chức cuộc
thi đấu lớn “ca sĩ vườn trường” , mỗi lớp cử một người sẽ lên sân khấu
tham dự “ hội diễn văn nghệ chào đoán năm mới” ; ba là , rất long trọng , chủ mục lớn nhất chính là toàn bộ giáo viên và học sinh cùng vui vẻ đón năm mới , toàn bộ giáo viên và học sinh sẽ có mắt để mở party , ở đây
có thể xem từng tiết mục của các lớp đưa lên . “Toàn bộ hành trình của
hoạt động “tuần lễ văn nghệ” đều mở cửa , tất cả các bạn học sinh và bạn bè gia đình đều có thể đến xem , đồng thời bỏ phiếu cho lớp chúng ta .” Bởi vì người của lớp mình không thể tự bỏ phiếu cho lớp mình , hơn nữa
còn hạn chế mỗi người chỉ có một phiếu , cho nên , cần cố hết sức vận
động tài nguyên bên ngoài . “Lão yêu” là một người tuyệt đối không chịu
bị thiệt , sáng sớm hôm nay ông ở trong lớp động viên mọi người tích cực bỏ phiếu . Có thể có được giải “lớp phong cách nhất” chính là vinh dự
vô cùng!
Vị trí của lớp Ngôn Mặc cũng không tồi , không phải ở
ngay phía trước , bình thường người ta sẽ không bỏ phiếu ngay đầu tiên ; cũng không phải sau cùng , chỗ ấy rất có thể bị người ta bỏ qua . Lần
mở gian hàng này là do lớp trưởng một mình ôm hết mọi việc . Về điểm này , Ngôn Mặc còn khá bội phục Ôn Lĩnh . Cậu ta vừa phải sắp đặt bố trí
gian hàng cho tốt lại vừa phải đốc thúc tiến độ tập luyện tiết mục , và
quan trọng hơn là lần này cậu ta còn đăng ký tham dự “so tài ca hát” ,
thật sự là không thể tưởng tượng nổi cậu ta sẽ làm thế nào .
Giờ nghỉ trưa .
Tiểu Nhã dẫn Ngôn Mặc đi vào sân vận động , còn chưa tới cửa , liền cảm thấy từng luồng sóng nhiệt đập vào mặt , bên trong toàn là người , đông
nghìn nghịt , cả một chỗ cho cây kim chen vào cũng không có , khí thế
sôi nổi này gần như muốn thổi bay cả nóc sân vận động .
Ngôn Mặc lập tức liền quyết định phải chạy lấy người , tiếc rằng Tiểu Nhã nhanh
trước một bước chắn trước mặt cô , vô cùng nghiêm túc nói : “Không cho
phép đi , cậu nhất định phải theo mình đi vào trong chơi.”
“Nhưng mà …” Ngôn Mặc còn muốn tranh luận gì đó . Nhưng mà ngày hôm nay Tiểu
Nhã vô cùng kiên quyết , không chịu lùi bước . Cô nói : “Cậu phải tham
gia nhiều hoạt động , để mọi người hiểu cậu , như vậy mới có thể cởi bỏ
hiểu lầm của mọi người đối với cậu .”
Ngôn Mặc thiếu chút nữa đã nói thẳng ra “mình chính là không muốn người khác hiểu mình” nhưng mà
gặp phải ánh mắt trong suốt chân thành của Tiểu Nhã , cô cố gắng thu hồi lại lời nói sắp thốt ra , gật đầu nhận lời.
Tiểu Nhã như là sợ Ngôn Mặc đổi ý gần như lôi kéo Ngôn Mặc chen vào trong .
Trong lòng Ngôn Mặc cảm thấy buồn cười , đã biết khó sao còn làm ?
Trong sân vận động đông nghìn nghịt , vừa mới đi vào , Ngôn Mặc liền cảm thấy mình sắp bị sóng nhiệt bao phủ . Nơi này vẫn là mùa đông sao ? Quả thực là còn nóng hơn cả mùa hè . Không khí vẩn đục , bên tai tràn ngập tiếng bỏ phiếu hết đợt này đến đợt khác , trên mặt mỗi người không biết là vì kích động hay là vì nóng , tóm lại đều đỏ rực . Mọi người giống như là
không quan tâm gì đến thân mình.
Chịu không nổi sức nóng , Ngôn Mặc cởi áo khoác , đi theo phía sau Tiểu Nhã chen vào trong .
“Cậu muốn đi đâu vậy .” Ngôn Mặc không thể không tăng đê xi ben (đơn vị âm
thanh) , bằng không nhất định sẽ chìm xuống đáy biển .
“Đến lớp chúng ta đi.” Tiểu Nhã quay đầu lại quát to một tiếng với Ngôn Mặc .
Chen chúc nửa ngày , Ngôn Mặc bị đạp lên chân bốn lần , bị đẩy ba lần , đụng phải sáu lần , hai cô thật vất vả mới đi vào trước quán“Hồng trà sau
giờ ngọ” được trang trí bằng một tấm bảng được các loại hoa hồng trang
trí bên ngoài .
Đây là đài triển lãm gian hàng của lớp Ngôn Mặc , lấy chủ đề “hoa viên” với hoa hồng và trà .
“Oa , lớp chúng ta quả nhiên được hoan nghênh.” Tiểu Nhã kích động nói .
Ngôn Mặc nhìn cách sắp xếp và đội ngũ đứng hai bên , nghĩ thầm lớp
trưởng rất trọng vẻ ngoài.
Đương nhiên , rất nhanh hai người liền biết pháp bảo bên trong chuyện này là gì .
Chỉ thấy trên biển chào biết “hoàng tử nguyện dâng trà hoa hồng lên cho các bị công chúa , chỉ cần ngài nguyệt ý cho chúng ta một một phiếu quý
giá” cùng với “công chúa nguyện đưa trà hoa hồng lên cho các vị hoàng tử , chỉ cần ngài nguyện ý cho chúng ta một phiếu quý giá.”
Lại
thấy , hai vị “hoàng tử” hơn người là Ôn Lĩnh và Nam Cung Nguyên đang
bận rộn đến mức mồ hôi đầm đìa . Người đến bỏ phiếu rất nhiều , đồng
nghĩa với việc trà cần dâng lên cũng rất nhiều . Nam Cung Nguyên đứng ở
đó đã sắp mệt đến mức hít thở không thông . Đứng mệt không nói , còn
phải chạy qua chạy lại châm trà đưa nước , thật sự là giống y như “hầu
bàn” . Trong lòng Nam Cung Nguyên căm tức muốn quay đầu lại làm thịt Ôn
Lĩnh cho hả giận , dám kéo cậu lừa tới chỗ này làm cu – li , còn thêm
việc bán nhan sắc.
Đương nhiên , Nam Cung Nguyên không biết ý tứ của Ôn Lĩnh thật ra chủ yếu là bán nhan sắc , cu li chỉ là phụ .
“Cám ơn ghé thăm” lại một ly nữa , Nam Cung Nguyên lộ ra nụ cười hoàn mỹ , dấu diễm chút sơ hở.
Ôn Lĩnh ở một bên trái lại vô cùng khoái trá chứng kiến cảnh tượng bận rộn trước mắt , tay chân cũng càng lúc càng nhanh nhẹn , nụ cười cũng rực
rỡ hơn . Hiệu quả đã định quả nhiên nóng như trong tưởng tượng . Cậu
hoàn toàn không nghĩ tới bản thân sắp có vận mệnh bi thảm .
Nam
Cung Nguyên lại lặp lại biểu cảm và câu nói không biết là lần thứ bao
nhiêu trong ngày , ngẩng đầu muốn lấy hơi một chút , đột nhiên có bóng
người xuất hiện ở xa . Tả Ngôn Mặc đang cùng Mâu Tiểu Nhã đứng ở cách xa gian hàng , nhưng hai người không chen vào được . Có lẽ đúng hơn mà nói thì là Mâu Tiểu Nhã đang cố gắng muốn chen về phía này , nhưng Tả Ngôn
Mặc lại đứng yên như tượng hình như không có hứng thú chen đến đây , có
người đẩy cô hay đụng vào cô , cô cũng không thèm để ý , đều không có
chút biểu cảm gì đón nhận lời xin lỗi của người khác . Cô hình như đã
thấy mình , nhưng rất có phong cách của “tả thị” – không có phản ứng gì , sau đó quay ngược tầm mắt . Nam Cung Nguyên thật sự rất muốn biết rốt
cuộc chuyện gì có thể xé nát lớp da mặt không có cảm xúc của cô , sờ vào ranh giới của cô , để cô lộ ra vẻ mặt và tình cảm con người nên có ,
chứ không phải luôn luôn như cất giấu một bí mật như vậy .
Chờ
một chút , vì sao mình phải suy nghĩ đến chuyện của cậu ta chứ ? Không
phải đã nói không hề quan tâm đến chuyện của cậu ta sao?
Cực độ
chán nản lắc lắc đầu , kéo lại ý thức , nhìn một đám con gái phát ra
hormone kích thích về phía cậu , Nam Cung Nguyên tiếp tục khổ sở cười
hỏi :
“Xin hỏi muốn dùng trà hoa hồng trắng hay là trà hoa đồng đỏ?”
Ở đằng xa , Ngôn Mặc không có biểu hiện gì nhìn hai người bận rộn , trong lòng lại đột nhiên nghĩ “Bận chết tên này cũng không tồi” . tầm mắt
nhìn về phía bên kia , quả nhiên , “công chúa” là do hoa khôi của lớp
đảm nhiệm , đáng thương cho một đoá hoa như cô lại bị một đám sói đói
vây lại , còn phải bày ra nụ cười đẹp nhất nói : “Hoan nghênh ghé thăm”
Có điều ngạc nhiên phát hiện Yên Nhiên cũng là “công chúa” , xem ra lỗ
tai của mình lại sắp bị cô bạn “đầu độc” kêu than rồi.
Nhìn thấy Tiểu Nhã còn đang giãy dụa , Ngôn Mặc không muốn đả kích cô , nhưng vẫn nhịn không được nói : “Đừng chen nữa , chúng ta đến chỗ khác xem đi.”
Tiểu Nhã buồn bực nhìn đội quân còn dài phía trước , cuối cùng cũng bỏ ý
nghĩ đấu tranh . Ngoan ngoãn cùng Ngôn Mặc đến xem gian hàng của các lớp khác .