Cung Bách Hoa. Tại thành Kim Lăng rực rỡ nhuộm đầy phấn son này, Giáng Tuyết dốc lòng bồi dưỡng tài năng của tôi, mọi người tại Kim Lăng đều biết đến vũ công là tôi. Son phấn đỏ tươi, váy áo hoa lệ, cùng với nụ cười phong tình như có như không trên môi, mê say.
Tôi đứng phía trên đại điện cung Bách Hoa, nhẹ nhàng nhảy múa.
Ngoài thành Tô Châu, hoa đào đã nở hoa rực rỡ. Màu sắc rực rỡ tươi đẹp.
Ngô Tam Quế đứng giữa đám đông nam thanh nữ tú, khí thái hiên nhiên, phong lưu phóng khoáng, ngâm thơ phú từ. Hắn choáng váng trước dung nhan tôi, càng điên đảo với điệu múa của tôi.
Người hắn cúi xuống, mặt mày như tơ, gương mặt tuấn lãng đắm chìm trong sự quyến rũ của tôi. Hắn cứ im lặng nhìn tôi như vậy. Phảng phất có thể nhìn thấy trăm ngàn sông núi dưới đáy mắt này, nhìn thấu cả sân si triền miên.
Tôi rất rõ, sự tiếp cận này, với tôi, cũng không phải chỉ là ngưỡng mộ.
Hắn nói, nàng là Tiểu Nguyên.Chính là nàng.
Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu.
Giáng Tuyết đã từng bảo tôi, khi có nam nhân gọi ngươi là Tiểu Nguyên, ngươi nhớ phải gật đầu.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ đến bạch y nam tử ở thành Hưng Kinh, chàng nói, nàng sẽ trở thành vũ công đệ nhất, nàng gọi là Trần Viên Viên.
Đêm hôm đó, đến tận bây giờ, vừa tròn sáu năm.
Ngô Tam Quế bắt đầu thường xuyên ra vào cung Bách Hoa. Tặng tôi những dải lụa tơ, châu thoa vòng ngọc, kỳ trân dị bảo xứ Ba Tư, hắn chỉ hận không thể đem mọi thứ tốt đẹp ở khắp nơi đông tây trên thế gian này tặng cho tôi.
Nhưng hắn không phải Hoàng Thái Cực. Không phải nam tử sáu năm về trước dịu dàng hỏi chân tôi đau thế nào, cũng tự nhiên, hắn không thể nào bước vào trái tim tôi.
Tôi đem từng chút trân châu dị bảo ném đầy trên mặt đất. Tôi nói, Giáng Tuyết, vì cái gì muốn tôi mạo nhận chính mình là Tiểu Nguyên? Tôi căn bản là không phải. Ngươi biết rõ, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ trở về thành Hưng Kinh.
Giáng Tuyết cười, Bạch Tiểu Nguyên đã chết rồi, mà ngươi thay thế nàng hưởng vinh hoa phú quý có gì không được? Chẳng lẽ ngươi nghĩ cả một đời nhảy múa tại cung Bách Hoa sao?Mà ta bồi dưỡng tài năng cho ngươi, chẳng qua là vì có thể trông cậy vào, chờ đợi đến ngày à ngươi bay lên ngọn cây.
Nàng càng nói càng kích động. Không quên xoay người nhặt lại châu thoa trân bảo. Cẩn thận lau chùi. Tôi cười lạnh, nhìn không ra nàng ấy là người ham tài. Tôi sẽ không để nàng ta lợi dụng.
Tôi bắt đầu đối đãi với Ngô Tam Quế bằng khuôn mặt lạnh băng của mình, tôi nghĩ hắn sẽ biết khó mà lui.
Hắn tựa hồ đã chắc chắn tôi chính là Bạch Tiểu Nguyên. Hắn nói, ta biết nàng còn giận ta chưa từ mà biệt, nhưng lúc đó quân lệnh như sơn, ta không đi không được. Sau đó ta có đi tìm nàng, nơi đó nhà trống người đi. Bọn họ nói nàng đã bị bắt, lại nói nàng đã chết rồi. Chỉ là ta không tin, ta biết rõ nàng nhất định sẽ chờ ta.
Hắn nói, nàng còn nhớ được bên cạnh hồ sen nói với ta cái gì sao? Nàng nói, cho đến khi có ngày ta quên mất nàng, ta cũng sẽ không quên điệu múa của nàng.Nàng nhảy múa còn đẹp hơn so với ngày hôm đó.
Lời hắn nói, không cảm động được tôi.
Chỉ là, Giáng Tuyết ở phía sau rèm châu bật khóc.
Ngô Tam Quế khăng khăng muốn đưa tôi về phủ tướng quân. Hắn nói ta sẽ không bao giờ khiến nàng chịu thiệt thòi. Tôi uyển chuyển cự tuyệt. Tôi làm sao có thể không cự tuyệt. Trong lòng, trong mắt, trong đầu tôi nghĩ toàn là bạch y nam tử.
Hắn nói, Tiểu Nguyên, nếu như nàng thật sự không nguyện ý cùng ta đi, ta sẽ không ép nàng. Ta chỉ là muốn nàng hiểu rằng, trong tâm trí Ngô Tam Quế ta, nàng vĩnh viễn là duy nhất. Ngày mai ta về kinh thành. Tiểu Nguyên, ta sẽ luôn chờ nàng thay đổi tâm ý.
Tôi cười diễm lệ, xin tướng quân thưởng thức khúc múa này, đây là bữa tiệc tôi chuẩn bị cung tiễn tướng quân.
Nói về, tôi đang nhảy múa tại cung Bách Hoa này, lại nhớ về lúc trước. Là ngày đó tại thành Hưng Kinh, gặp Hoàng Thái Cực. Tôi nhắm mắt, phảng phất nhìn thấy bạch y nam tử đứng ở trong góc nhỏ nhìn tôi mỉm cười. Chàng hỏi, chân nàng có phải đang rất đau hay không?
Tôi khóc, nét bi thương cứ như vậy quẩn quanh khóe mắt tôi.
Phía dưới là một đám quần chúng như túy như si. Bọn hắn không ngừng cảm thán dáng múa yểu điệu của tôi. Bọn họ nói trong thiên hạ, không có mấy ai nhảy múa đẹp như tôi. Từ những âm thanh xuýt xoa đó, tôi nhìn thấy chàng.
Chàng cứ như vậy đắm chìm vào con sông thời gian, ánh mắt lấp lánh nhìn tôi. Mang áo trắng, trang nghiêm như nhân sĩ vùng Trung Nguyên. Một lần này, tôi cũng chẳng thể nào kết thúc vũ điệu hoàn mỹ như lúc trước.
Tôi mơ hồ chạy đến bên cạnh chàng. Không có cấp bậc lễ nghĩa, không có Ngô Tam Quế đôi mắt phẫn nộ. Chỉ là, khi còn cách chàng vài bước chân, tôi ngừng lại, tôi đột nhiên cảm thấy, kỳ thật chúng tôi là xa lạ như vậy.
Chàng gọi tôi Viên Viên.Giọng nói chàng vẫn như ngày trước, chỉ là lần này, chàng không lại nắm tay tôi, mang tôi cùng nhau chạy trốn.
Tôi cho rằng mình sẽ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, mà lời đưa đến miệng, cư nhiên chỉ là một câu: Chàng đến.
Chàng so với sáu năm trước càng trầm ổn, càng tang thương. Chàng nhẹ giọng nói ở bên tai tôi, ta là tới mang nàng đi, chúng ta trở về Hưng Kinh đi.
Tôi cười gật đầu. Cười tựa cơn gió mát mùa xuân.
Lúc này, Ngô Tam Quế tới đây. Hắn trước giờ không chưa từng nổi giận như thế, bắt lấy vạt áo tôi, hận không thể moi tim của tôi ra, hắn nói, nàng vì hắn ta mà không chịu về kinh thành cùng ta sao?Nàng có tin Ngô Tam Quế ta có thể dùng một đao đâm chết hắn.
Ngay sau câu nói này, tôi nhìn thấy mặt Hoàng Thái Cực thay đổi. Chàng nói, ngươi chính là tam hải quan Tổng binh Ngô Tam Quế?
Nhìn Ngô Tam Quế gật đầu, chàng nhìn thoáng qua tôi, thấy tôi hãi hùng khiếp vía. Quả nhiên, chàng nói, Ngô Tướng quân, ta cùng Viên Viên chẳng qua là duyên số gặp một lần, tướng quân đừng hiểu lầm.
Chàng đem Ngô Tam Quế kéo đến một góc, không biết nói cái gì. Về sau, Hoàng Thái Cực tới đây: Viên Viên, chàng nói, nàng bảo trọng, chúng ta không ngày gặp lại.
Xung quanh người xem náo nhiệt bầy nhao nhao tán đi. Ngô Tam Quế cười đi đến, hắn nói, Viên Viên, ta hiểu lầm nàng, hắn đã giải thích rõ ràng cho ta, hắn còn nói ta thiếu hắn một nhân tình, tương lai nhất định phải trả.
Chàng còn nói gì nữa?
Hắn chỉ nói một câu khó hiểu nữa, hắn nói, nàng cuối cùng đã trở thành đệ nhất vũ công.