Ái Đắc So Với Ngươi Tiêu Sái

Chương 1



“Anh nghe nói lần này cậu trở về để tìm vợ phải không?”

Trong căn phòng rộng rãi của khách sạn, câu nói mang vẻ trêu chọc ấy nghe thật vang dội, kết hợp cùng với tiếng gió ngoài khung cửa sổ đang mở, nó trở thành một dòng chảy âm thanh đập thẳng vào tai Mạnh Đình Vũ.

Anh đứng lặng yên tại chỗ, thu hồi ánh mắt thâm thúy và sâu thẳm, nhìn về phía bóng dáng một người không mời mà tới trong phòng khách :

Ngụy Nguyên Lãng, đàn anh của anh thời học đại học, đồng thời cũng là bạn tốt của sếp anh, Đàm Dục.

Thời gian này, Đàm Dục phái anh đến Đài Loan để chủ trì một dự án thu mua, đặc biệt nhờ vả Ngụy Nguyên Lãng hỗ trợ anh một tay. Chỉ là anh vốn nghĩ “hỗ trợ một tay” đơn thuần là giúp đỡ trong việc công, không ngờ lại có thêm phần tư nữa.

“Em trở về là để tiến hành thu mua “Phong Kình Khoa Học Kỹ Thuật”. Anh trả lời một cách thận trọng.

“Thuận tiện để tìm vợ” . Ngụy Nguyên Lãng bổ sung, khóe môi hiện lên một nụ cười của sự đùa dai, làm cho người ta vừa bực mình lại vừa bối rối.

Mạnh Đình Vũ cắn môi suy nghĩ, không biết cuối cùng sếp mình cùng người đàn anh này tiết lộ bao nhiêu.

“Đàm Dục đã nói hết với anh”. Nguyên Lãng nhẹ nhàng buông một câu như thể nhìn rõ được suy nghĩ của anh.

Đàm Dục đáng chết, nhất định sẽ không cho hắn sống khá giả.

Mạnh Đình Vũ hít một hơi, tận lực suy trì trạng thái vô biểu hiện. “Em thừa nhận, em trở về, cũng là nghĩ thuận tiện tìm lại một người”.

“Một người con gái”. Ngụy Nguyên Lãng bổ sung lần thứ hai.

Mạnh Đình Vũ khoanh tay lại “Một cô gái”. Anh liếc mắt nhìn Ngụy Nguyên lãnh với ý tứ “Thì thế nào?”

“Em muốn trong lúc còn ở tại Đài Loan có thể nghe được tin tức của cô ấy”

“Không thành vấn đề” . Ngụy Nguyên Lãng bún ngón tay 1 cách sảng khoái. “Cậu cứ đưa thông tin của cô ấy cho anh, anh sẽ giúp cậu tìm”

“Không cần, em sẽ tự đi tìm” . Mạnh Đình Vũ cự tuyệt ý tốt của đàn anh.

“Nói vậy là cậu đã biết cách liên lạc với cô ấy rồi àh?”

“Hoàn toàn không biết” . Mạnh Đình Vũ ngầm hạ ánh mắt. “Địa chỉ và số điện thoại của cô ấy đã thay đổi. Ngay cả ban thông tin liên lạc sinh viên thời đại học cũng không tìm được cô ấy”

“Vậy cậu dự định tìm cô ấy bằng cách nào?”

“Em nghĩ, đầu tiên em sẽ tìm từ trường trường trung học cô ấy từng học”

“Nơi nào?”

“Trung Học Đạm Giang”

“Trung Học Đạm Giang ?” Ngụy Nguyên Lãng trầm ngâm trong chốc lát. “Cậu nhiều năm chưa quay về Đài Loan, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, anh sẽ cùng cậu đi, coi như làm hướng dẫn viên cho cậu”. Anh ta chủ động đề nghị.

Mạnh Đình Vũ định từ chối, nhưng nghĩ lại, anh rờI Đài Loan đã lâu thực ra cũng có vài phần không quen. Có người giúp đỡ cũng tốt, có thể nhanh chóng tìm được cô ấy.

Anh xoay người lại đứng đối diện phía cửa sổ. Trên tầng cao, gió thổi mạnh tựa như những con dao sắc kết hợp với nỗi hối hận trong lòng, cắt từng nhát vào mặt anh. Anh cảm thấy thật đau nhưng vẫn không muốn đóng cửa sổ lại.

Nhiều năm qua, anh giống như đang xây một tòa nhà cao tầng, một tầng rồi lại một tầng, rốt cuộc thì bầu trời xanh kia cũng đã nằm trong tầm tay của anh..

Vinh hoa phú quý quanh mình, anh cứ tưởng rằng mình đã trở thành bá chủ, nhìn mọi thứ xung quanh, tự đắt hưởng thụ cuộc sống cảnh đẹp ở trên cao, thế nhưng, thứ chân chính mà anh có được trong tay lại là sự cô độc. Nữa đêm giật mình tỉnh giấc, anh đều cảm thấy một nỗi hối hận mãnh liệt.

“Cậu sợ không tìm được cô ấy sao?” Ngụy Nguyên Lãng hỏI một cách đầy qian tâm khi thấy anh thật lâu không liên tiếng.

Anh giật mình và lắc đầu.

Dù cho cảnh còn người mất, chỉ cần cô ấy vẫn còn ở Đài Loan, anh nhất định sẽ tìm được cô, anh không sợ không tìm thấy cô, chỉ sợ …

…….. Cô sẽ không tha thứ cho anh.

Trung học Đạm Giang.

Một bóng dáng mềm mại, xinh đẹp đi qua.

Vườn trường vàoTháng Mười Một, khi mọi người vẫn còn chìm đắm trong sự ngái ngủ, mùa thu đã lặng lẽ ghé thăm. Trãi qua bao năm tháng, cây cổ thụ giờ cũng đã già đi ít nhiều, nhưng vẫn sừng sững đứng canh tại lầu bát giác, bất động như một ngọn núi.

Bóng dánh xinh đẹp như dõi theo mùa thu, đi qua cây cổ thụ, ngay tạI hành lang gấp khúc của lầu bát giác nấn ná 1 lúc lâu, sau đó đi đến Lễ Bái Đường, đi qua song cửa thủy tinh, cuối cùng dừng lại tại khu mộ trong vườn, lặng lẽ chăm chú đứng nhìn.

Sắc trời theo thời gian lướt qua bóng bình xinh đẹp ấy. Trong lúc nắng chiều như nhuộm cả đám mây màu bạc thì một bóng dáng người chậm rãi bước đến.

“Trầm Tĩnh, con đến lúc nào?”

Bóng dáng xinh đẹp nhất thời ngưng trụ, nét mặt hiện lên vẻ cực kỳ vui sướng. “Cô Hướng”

Giáo sư Hướng nhoẻn miệng cười, nếp nhăn đã dần xuất hiện trên vẻ mặt già nua nhuộm đầy nét phong sương, nhưng trước sau vẫn là một vẻ yên ổn, hiền hòa

Đó vẫn chính là Giáo sư Hướng.

Trầm Tĩnh cảm thán nhìn cô, “Cô, đã lâu không gặp!”

“Con đó, không phải nói sẽ thường quay về trường hay sao? Thế nào mà lâu như vậy không gặp lại con?” Giáo sư Hướng vuốt tóc cô một cách triều mến.

“Con có về mà, chỉ là không gặp được Cô thôi. Cuối cùng thì hôm nay cũng gặp được cô rồi, thật là tốt quá.”

Trầm Tĩnh nắm lấy tay bà, nói với vẻ làm nũng, tại trước mắt vị giáo sư này, cô như trở lại thành cô thiếu nữ vô tư của ngày nào.

“Gần đây con thế nào? Ta nghe nói con mở một nhà trẻ?” Giáo sư Hướng hỏi một cách quan tâm.

“Vâng ạ, mở ở phía dưới lầu, tại khu nhà của con”

“Con chăm sóc những đứa nhỏ đó hẳn là không có vấn đề gì phải không?”

“Cô sợ con ứng phó được với đám tiểu quỷ nghịch ngợm đó sao?” Trầm tĩnh thản nhiên cười. “Không có vấn đề gì đâu cô, bọn nhỏ thật ra rất dễ thương, chỉ cần chịu khó kiên nhẫn 1 chút, một khi bọn nhỏ đã tin tưởng thì chúng sẽ rất nghe lời.”

“Vậy là tốt rồi” Giáo sư Hướng vỗ vỗ tay cô. “Ai, ta nhớ rõ trước đây khi học trong học, so với mọi người , con hoàn toàn như 1 đứa trẻ, không ngờ bây giờ lại mở một nhà trẻ, chăm sóc và dạy dỗ đứa trẻ của người ta”

“Con đã trưởng thành rồi mà cô”. Trầm Tĩnh nhẹ nhàng nói.

“Đúng đúng, con trưởng thành rồi.” Giáo sư Hướng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn dường như có vẻ suy nghĩ sâu xa “Con thay đổi không ít, ổn định hơn, bây giờ nhìn con càng có thêm vài phần “trầm tĩnh”

“Không uổng công ba mẹ đặt con tên này đúng không cô?.” Trầm Tĩnh nháy mắt, nắm lấy cánh tay bà.

Hai người phụ nữ bước thật chậm trong ánh hoàng hôn tại vườn trường

Ánh hoàng hôn như chuyển đậm hơn, tiếng chuông tan học vang lên từ lâu, chỉ thấy trên đường còn vài tốp học sinh chậm trễ, lưng đeo túi xách, không chút lưu luyến trời khỏi nơi đã nhốt bọn chúng cả ngày.

Trầm tĩnh nhìn chúng, trong ngực bỗng dâng lên một chút phiền muộn.

Những đứa trẻ này, hiện tại vội vã rời khỏi, có biết tương lai muốn ngừng ở nơi này vài giây cũng là rất khó không? Tuổi trẻ đã đi qua sẽ không thể quay trở lại nữa!

“Được rồi, việc quen bạn trai của con thế nào rồi?” Giáo sư Hướng chợt hỏi.

Trầm Tĩnh khựng lại, lắc đầu.

“Sao không mau tìm một người?” Giáo sư Hướng nhíu mày. “Con cũng đã ba mươi tuổi rồi, cũng đã đến lúc lập gia đình rồi!”

Lại nữa rồi. Trầm tĩnh than. Vì sao mỗI khi ngườI lớn nhìn thấy cô đều nhắc đến vấn đề đó?

“Không kết hôn cũng không sao mà Cô, dù sao con sống một mình cũng rất tốt.”

Cô nhún vai một cách tự nhiên.

“Làm sao mà không kết hôn!” Hoàng đế không vội, thái giám đã lo. Giáo sư Hướng nhìn cô một cách không tán thành. “Con bây giờ còn nói vậy, sau này già rồi không có ai bên cạnh, lúc đó sẽ biết khổ!”

“Con còn có mấy chị em tốt nữa mà”

“Mấy cô ấy sẽ ở cùng con đến khi nào? Người ta cũng sẽ đến lúc phải kết hôn, đúng không?”

Đó cũng phải

Trầm tĩnh thầm nghĩ, hai chị em tốt của cô, Đồng Đồng với Hiểu Mộng, gần đây chuyện tình yêu của họ rất ngọt ngào, xem ra một thời gian nữa cũng sẽ nhanh chóng kết hôn..

“Cô yên tâm đi, bọn họ nếu có kết hôn cũng sẽ không bỏ mặc con đâu”. Trầm Tĩnh rất tự tin với điều này, tình nghĩa chị em của bọn họ không giống như một hai ngày. “Huống chi, con còn có một đám trẻ rất dễ thương. Con thương bọn chúng hơn cả bất kỳ người con trai nào.”

“Đó cũng là con của người khác mà! Chờ đến khi chúng rời khỏi nhà trẻ, con làm thế nào bây giờ?”

“Thì cũng sẽ có những đứa trẻ khác vào, giống như cô yêu thương mỗi đứa chúng con, con cũng sẽ yêu thương một một đứa trẻ có duyên với mình”

Giáo sư thở dài.”Ai, ta nói không lại con.”

Trầm tĩnh mỉm cười.

Giáo sư quay đầu nhìn cô, nhíu trán không giấu được vẻ lo lắng. “Trầm Tĩnh, con nói thật với cô, có phải con chưa quên được người kia không?”

“Ai hả cô?” Trầm Tĩnh giả ngu

“Người con quen lúc học đại học đấy! Tên là gì nhỉ?” Giáo sư Hướng suy nghĩ một cách cẩn thận. “Hình như là họ Mạnh…”

“Cô” Trầm Tĩnh cắt lời bà “Đều đã là quá khứ hết rồi”

“Thực sự đã là quá khứ sao?” Giáo sư Hướng không tin tưởng hỏi. “Vậy sao đến tận bây giờ con vẫn chưa chịu quen bạn trai?”

“Không liên hệ gì với anh ta cả”. Trầm Tĩnh trả lời một cách bình thản. “Chỉ là con chưa gặp được một ngườI có thể làm con rung động mà thôi!”

Hai người vừa đi vừa nói, đi đến cổng một ngôi nhà vừa được chuyển thành quán café Bạch Lâu. Giáo sư Hường mời Trầm Tĩnh vào uống café, mớI vừa gọI đồ uống, giáo sư liền hỏi “Thế nào mới có thể làm cho con rung động? Con nói điều kiện thử xem, cô sẽ giớI thiệu cho con?”

“Không cần đâu cô.” Trầm tĩnh từ chối sự mai mốt nhiệt tình của bà.”Con không có hứng thú với việc xem mắt.”

“Ai nói là xem mắt? Chỉ là giới thiệu một người bạn cho con làm quen cũng không được sao?”

“Thực sự không cần đâu cô ….”

“Trầm tĩnh!” Giáo sư Hướng lớn tiếng, ra vẻ như một người cô giáo.

Trầm Tĩnh không còn cách nào khách, chỉ phải miễn cưỡng cười “ Được rồi, Cô, con nói, thật ra giờ con cũng đang gặp gỡ một người”

“Hóa ra con đã có đối tượng rồi àh?” Giáo sư Hướng vui vẻ sáng mắt. “Người đó thế nào? Làm việc ở đâu? Nhân phẩm tốt không?”

Những thắc mắc liên tiếp được đặt ra là đầu óc Trầm Tĩnh choáng váng. Cô lấy lạI tinh thần, trả lời từng câu một.

“Anh ấy là do một người bạn tốt của con giới thiệu. Là Tổng giám đốc của một công ty kỹ thuật, tính cách ôn hòa, nhân phẩm không có gì phải chê..”

“Kỳ quái, lỗ tai sao tự dưng lại thấy nhột nhột, chắc không phải là có người đang nhắc đến anh nhỉ ?” Ngụy nguyên lãng làm bộ xoa xoa cái lỗ tai, vừa cười vừa nói.

Mạnh đình vũ rõ ràng nghe thấy được, nhưng không có tâm trí hưởng ứng sự đùa giỡn này, ánh hoàng hôn trong vườn trường như chiếm lĩnh tầm mắt của anh.

Anh nhớ rõ, lần đầu tiên gặp cô cũng là khi cô đang trở về thăm ngôi trường thân yêu này, lúc ấy cũng giống như bây giờ, một buổi chiều mùa thu.

Mặt trời về chiều ở phía xa, như toả ra một đạo ánh sáng mờ ảo cũng giống như hôm nay, một loại ánh sáng rực rỡ như máu.

Khi đó nhìn, rực rỡ, mà hôm nay, cũng chính là đẹp, chỉ là trải qua bao thăng trầm mới bắt đầu hiểu được mặt trời chiều mang theo biết bao phiền muộn.

Mạnh đình vũ thu hồi ánh mắt, lưu luyến nhìn quanh vườn trường, chạm đến phía trước cách đó không xa một khối kiến trúc với tường trắng ngói đỏ, tim khẽ rung động.

“Là Bạch Lâu.” Anh nói nhỏ .

“Bạch lâu?” Ngụy nguyên lãng hiếu kỳ nhíu trán..

“Là nơi ở trước đây của một vị nữ tu sĩ, có người nói bà ấy rất được mọi người trong Đạm Giang kính trọng.” Mạnh Đình Vũ giải thích, nhớ lại ngày ấy cô nhiệt tình theo sát anh giới thiệu toà kiến trúc này. Anh bước đến vài bước, mắt thấy tại toàn Bạch lâu phía trước hiện lên một bản hiệu. “Hóa ra hiện tại đã trở thành quá café”

“Tầm căn viên.” Ngụy Nguyên Lãng đọc lên 3 chữ trên bảng hiệu .”Tên rất có ý nghĩa! Cậu có muốn vào không?"

“Không, chúng ta trực tiếp đến khu nhà Hành chính đi”.

Vừa nói, anh vừa bước đi, tâm trạng bất định, bỏ lỡ một bóng dáng thanh lệ xinh đẹp bên cửa sổ tòa Bạch Lâu.

Hai người đàn ông cùng đi tới khu nhà Hành chính, nhìn thấy trong phòng làm việc một nhân viên đang vùi đầu đánh máy, họ hỏi thăm xem có thể tra được danh mục của những học sinh đã từng học không, người kia chỉ bọn họ đến Hội quán học sinh hỏi một chút xem. Vì thế, hai người lại quay về đường cũ, tìm đến Hội quá học sinh.

Mạnh đình vũ mới vừa đẩy cửa vào hội quán, từ đầu bên kia, hai cô gái cũng từ phía “Tầm căn viên” đi vào..

“Xin hỏi hai người có chuyện gì sao?” Một người nhân viên có vẻ có trách nhiệm đi đến mỉm cười và hỏi.

“Thật làm phiền, chúng tôi đến để hỏi chút thông tin về một người bạn học”. Mạnh Đình Vũ giải thích một cách lịch sự.

“Thông tin về một người bạn học? Hai vị là học sinh cũ của trường sao?”

“Không hẳn. Chúng tôi là muốn tìm một người.”

“Tìm người?” Cô nhân viên nghiêng đầu nhìn hai người.”Xin hỏi hai vị muốn tìm học sinh đã tốt nghiệp năm nào?”

“Tôi cũng không biết cô ấy tốt nghiệp năm nào nữa”

“Không biết tốt nghiệp năm nào? Như thế hẳn sẽ rất phiền phức.” Cô nhân viên nhíu mày suy nghĩ. “Được rồi, đầu tiên anh cho tôi biết tên của cô ấy đi”

“Trầm tĩnh. Trầm trong chữ trầm, an tĩnh chữ tĩnh.”

Khi Mạnh Đình Vũ vừa nói ra tên này, trên mặt cả 2 người cùng chấn động. Ngụy Nguyên Lãng trợn to mắt nhìn anh với vẻ mặt không thể hiểu được, cô nhân viên cũng có vẻ kinh ngạc vạn phần.

“Anh tìm Trầm Tĩnh?” Cô nhân viên hỏi lại để xác nhận.

“Đúng vậy.” Anh gật đầu

Cô nhân viên nhìn anh và nở nục cười “Thật là trùng hợp, Trầm Tĩnh cũng vừa ghé qua đây!”

“Cô ấy vừa đến?” Mạnh Đình Vũ kinh ngạc, vội nắm lấy tay của cô nhân viên. “Thế hiện giờ cô ấy ở đâu?”

“Hẳn là vẫn còn đang ở trong trường học! Cô ấy mỗi lần tới luôn luôn sẽ ở cả ngày trong vườn trường, cùng tâm sự với giáo sư trước đây từng dạy cô.”

Tiếng nói chưa kịp dứt, Mạnh Đình Vũ lìền xoay người, nhanh như một con gió chạy khỏi hội quán, lo lắng nhìn vòng vo, thậm chí chạy ra tận cổng để nhìn xung quanh.

Vận mệnh như là đang trôi qua, anh trở nên mệt mỏi thì bỗng thấy được phía ngoài cổng, ngay dưới sườn núi, một chiếc xe màu trắng có rèm che chậm rãi chạy ngang, ngay chỗ người lái là một cô gái, quần áo trắng như tuyết, gương mặt thanh tú.

Trầm tĩnh! Thật đúng là Trầm Tĩnh!

Trái tim Mạnh Đình Vũ đập một cách cuồng loạn, anh liều lĩnh đuổi theo chiếc xe, trong ngực cuộn lên một cảm xúc mãnh liệt, dòng cảm xúc dâng đến tận cổ họng, ánh mắt nhìn theo rồi dường như bật thốt lên một tiếng gọi đau lòng.

Nhưng, anh gọi không thành tiếng.

Giai nhân ngay phía trước, hình dáng của người luôn hiện về trong mỗi giấc mơ đã ở ngay trước mắt thế nhưng anh cũng không dám gọi cô

Chỉ một lúc sau, xe chạy đi xa, bong dáng xinh đẹp của cô lại lần thứ hai bước khỏi thế giới của anh.

Mạnh Đình Vũ đứng bất động tại chỗ.

Vài phút sau, Ngụy Nguyên Lãng cũng đuổi theo đến, nhìn anh đờ đẫn như một pho tượng, vừa buồn cười lại vừa đồng tình. Anh ta hắn giọng hỏi

“Người đâu?”

“…”

“Có muốn biết làm cách nào để tìm được cô ấy không?”

Mạnh đình vũ chấn động, quay đầu lại nhìn.

Ngụy Nguyên Lãng mỉm cười một cách trong sáng, nháy mắt nói.”Cậu sớm nói cho anh biết cô ấy là ai thì không phải tốt hơn sao? Trầm tĩnh đúng không, anh gần đây thường cùng cô ấy gặp mặt.”

Mạnh Đình Vũ choáng váng, nhưng cũng thật nhanh lấy lại bình tĩnh. “Anh biết cô ấy? Hai người như thế nào quen nhau? Vì sao lại thường cùng nhau gặp mặt? Hai người có quan hệ như thế nào?”

“Đừng có gấp.” Ngụy Nguyên Lãng giơ tay lên trấn an anh. “Nói chung trước tiên cậu cứ đi theo anh, anh mang cậu đến gặp cô ấy.”

Nhìn Ngụy Nguyên Lãng vẫn một mực mang thần thái không nhanh cũng không chậm, Mạnh Đình Vũ cũng không muốn gây sự, lo lắng ngồi vào xe của Ngụy Nguyên Lãng

Chiếc Lexus chạy khỏi khu Đạm Giang chật hẹp, đến một khu nhà yên lặng liền dừng lại, lúc này, cánh cửa sắc phía bên phải của khu nhà vừa mở, mấy đứa trẻ con tuổi tác không đồng đều nhau vội hét lớn và lao ra.

Theo sau là một cô gái mảnh mai và cao ráo.

Ngực của Mạnh Đình Vũ bỗng nhiên đau xót, như trúng bị trúng một đòn nghiêm trọng.

Mái tóc đen như mực cứ tùy ý tung bay trên vai cô, chiếc váy trắng làm lộ đôi chân nhỏ nhắn, bên hông là chiếc khăn lụa đầy màu sắc đang tung bay theo gió.

Cô bước tới, nhẹ nhàng như một cánh chuồn chuồn đang lướt trên mặt nước, làm cho trái tim anh rung động như đang dậy lên những gợn song.

Một cậu bé lảo đảo chạy về phía cô, vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp, cô giơ tay ôm lấy cậu bé, cơn gió như thổi nhẹ làm tóc cô vướn lấy khuôn mặt của cậu.

Cậu bé bỗng cảm thấy nhột, nhẹ nhàng hắt xì một cái, cô cười một cách vui vè, đôi môi anh đào khẽ chạm vào bên má của cậu bé.

Ánh hoàng hôn dần trở nên mờ nhạt, cô ôm lấy cậu bé, hình ảnh ấy đẹp như một bức tranh vẽ.

Mạnh Đình Vũ chỉ cảm thấy trong long chấn động, suy nghĩ bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.

Là con của cô ấy sao? Hóa ra cô ấy đã kết hôn rồi ư?

Anh quay sang nhìn Ngụy Nguyên Lãng, đang muốn đặt câu hỏi thì người kia cũng đã xuống xe, nhắm đến bong hình xinh đẹp mà anh hằng nghĩ mà đi tới.

“Trầm tĩnh!” Tiếng gọi sang sảng nhưng thật thân thiết, làm anh tự nhiên thấy khó chịu.

“Nguyên lãng?” Trầm tĩnh quay đầu lại, đôi môi nhợt nhạt bỗng hiện lên một nụ cười với vẻ hoang nghênh .”Sao tự nhiên anh lại đến?”

“Anh muốn gặp em, thế nên đến đây” Ngụy Nguyên Lãng nói một cách ngay thẳng, Mạnh Đình Vũ nghe xong giật mình, Trầm Tĩnh cũng hơi kinh ngạc.

Cô buông cậu bé ra, ngẩng đầu nhìn thẳng Ngụy Nguyên Lãng. “Xảy ra chuyện gì sao?”

Ngụy Nguyên Lãng nhìn thấy ánh mắt nhạy cảm của cô liền cười. “Anh không thể gặp em sao?”

Ngụy nguyên lãng nghênh thị nàng nhạy cảm đích mâu quang, cười.”Ta không thể tới nhìn ngươi sao?”

“Đương nhiên là có thể, chỉ bất quá…” Trầm Tĩnh nói như hiểu rõ “Đó không giống như anh thường hay nói”

“Vì sao không giống?”

“Bởi vì anh sẽ không vô duyên vô cớ muốn gặp em.”

“Trầm Tĩnh, em nói vậy thực sự làm anh thương tâm rồi!” Ngụy Nguyên Lãng nháy mắt mấy cái, nửa thật nửa giả hờn giận. “Vậy mà anhđã xem em như một người bạn đặc biệt”

“Em cũng xem anh như một người bạn đặc biệt, chỉ là….”

“Nếu như thế thì anh đến gặp em là điều đương nhiên.” Ngụy Nguyên Lãng cắt đứt lời nói của Trầm Tĩnh, cảm giác được phía sau có một ánh mắt đang rực lửa nhìn, anh thầm cười trộm.

Trầm tĩnh không chú ý tới phía sau nh còn có một người, chỉ cảm thấy anh thật la. Cô nhíu đôi mi thanh tú, nghiền ngẫm nghĩ không biết Ngụy Nguyên Lãng trong hồ lô đến tột cùng chứa thuốc gì.

“Được rồi, Trầm Tĩnh, buổi tối anh có thể hẹn em đi ăn không?” Ngụy Nguyên Lãng lại hỏi.

“Anh có việc sao?” Trầm tĩnh nghi ngờ .

“Nhất định phải có việc mới có thể hẹn em đi ăn được sao?”

“Được rồi, anh để em xem lại lịch nhé.” Muốn đùa thì đại gia đây sẽ cùng ngươi đùa. Trầm Tĩnh nhàn nhạt cười. “Nếu em rãnh, tất nhiên sẽ không ngại ăn bữa cơm với một người đẹp trai rồi.”

“Em nói “người đẹp trai” là đang nói anh sao?” Ngụy Nguyên Lãng vừa hỏi vừa cười hì hì.

“Nếu không thì là ai?” Người này đến tột cùng là đang đùa cái gì vậy?

“Nếu như anh nói, hôm anh muốn cùng ăn cơm với em, không chỉ có một anh đẹp trai này mà còn một người khác, em có đồng ý không?”

Cuối cùng thì con bài chưa lật cũng đã hiện ra.

Trầm Tĩnh thoáng ảo não. Giờ đến cả anh cũng muốn thay cô an bài việc xem mắt sao?

“Cảm ơn ý tốt của anh” Một tiếng thở dài vang lên. “Bất quá em sợ rằng mình không có được cái phúc hưởng thụ sự ân cần của 2 người đẹp trai”

“Đừng vội cự tuyệt, người này em tuyệt đối phải gặp”

“Em vì sao phải gặp?”

“Bởi vì…” Ngụy nguyên lãng hoàn không kịp giải thích, liền nghe Trầm Tĩnh hét lên một tiếng.

Anh ngạc nhiên, chỉ thấy cậu bé vừa được Trầm Tĩnh ôm lấy lúc nãy giờ đang đuổi theo trái bóng ra tận đường lớn, mà ngay trên đường đang có một chiếc xe Taxi lao đến.

“An an!”

Trầm Tĩnh kinh hoảng la lên, liền kéo váy chạy theo sau. Cô đưa tay đẩy cậu bé ra xa, thế nhưng lại bị mất thăng bằng té ngã trên mặt đất, âm thanh của chiếc taxi đang lao đến như xẹt qua bên tai cô, theo trực giác cô nhắm mắt lại và lấy tai che trên đầu.

Trong phút chốc, một người con trai lao đến phía trước một cách gấp rút, tại giây phút chỉ mành treo chuông, anh ôm lấy cô, đem cô ôm vào ngực, chạy nhanh vào lề đường.

Dư âm của việc vừa rồi vẫn như còn rít gào bên tai, thế nhưng mọi nguy hiểm cũng đã qua đi.

Trầm Tĩnh vội vàng ngước nhìn

Đập vào ánh mắt là một khuông mặt thật nam tính, ngũ quang sắc bén như dao, đường cong gương mặt thật tuấn lệ, trán vẫn còn nhíu lại, tràn đầy nét kinh hãi trên mặt.

Một gương mặt thật quen thuộc.

Một gương mặt từ quá khứ.

Một gương mặt dù có hóa ra tro nàng cũng vẫn vĩnh viễn nhớ kỹ….

Tim bây giờ là đập nhanh hay chậm? Cô không thể phân rõ được, chỉ có thể xác định mình không thờ ơ khi nhìn đến gương mặt ấy.

Trầm Tĩnh yên lặng nhắm mắt lại, khỏe môi hiện không tiếng động lại lên một nụ cười.

Lúc vừa chia tay với anh, cô từng vô số lần nghĩ đến lúc hai người gặp lại nhau, có thể là sẽ cực buồn, cũng có thể là cực vui, nhưng thẳng cho đến hôm nay, cô mới nhận ra, cảm giác ấy, không vui cũng không buồn.

Là thẫn thờ, cũng là thản nhiên, là kinh thương hải, nan vi thủy, cũng là vân đạm phong kinh.

(Chỗ này em bó tay nên đành để nguyên bản, em nghĩ chắc đại ý là cũng là song to gió lớn, nhưng cũng nhẹ nhàng như mây, đại loại thế ạh)

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được sự phức tạp này.

Cô lần thứ 2 mở mắt, nhìn lại người con trai này sau 9 năm biệt ly, làn sương mỏng trước mắt như đã tan ra, hiện lên đôi mắt trong suốt.

“Đình vũ.” Cô gọi một cách yếu ớt, dường như cố tình cũng là vô tình kêu tên anh. “Anh buông em ra được không?”

Toàn than anh như run lên, phảng phất như tiếng gọi của cô đã chiếm lấy tâm hồn anh, hai tay anh bỗng nhiên buông ra.

Cô dịu dàng đứng dậy, phủi đi đám bụi trên tay áo, lại chuyển sự chú ý sang cậu bé đang kinh hoảng kế bên.

“An an, con có ổn không?” cô ngồi xổm xuống, thoải mái ôm lấy cậu bé.

“Cô” Cậu bé trồn trong lòng cô và run cầm cập, gương mặt tràn đầy nước mắt.

“Không có việc gì nữa, ngoan, đừng sợ đừng sợ.” Trầm tĩnh xoa đầu của cậu, giọng nói ôn nhu như để trấn an cậu bé.

“Cô giáo, con xin lỗi…” An an nghẹn ngào nói. “Con không nên chạy ra tận đường lớn”

“Đúng vậy, tiểu quỷ, con có biết thiếu chút nữa là cô bị con hù chết rồi không?” Trầm Tĩnh véo véo cái mũi cậu.

“Con xin lỗi.” An an khóc nức nở.

“Được rồi, con không có việc gì là tốt rồi, lần sau nhớ kỹ phảI cẩn thận, biết không? Đừng khóc nữa, lại đây, vào cô Phương rửa mặt mũi cho, đợI chút nữa ba sẽ đến đón con.” Trầm Tĩnh nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, giao cậu lạI cho một cô giáo khác.

Nhìn theo cậu bé đang nắm lấy tay cô giáo Phương, đi vào cổng tòa nhà một cách an toàn, lúc này Trầm Tĩnh mới chậm rãi xoay ngườI lạI đốI mắt vớI hai ngườI còn trai đang yên lặng đứng nhìn.

Đầu tiên cô nhìn về phía Ngụy Nguyên Lãng, cười như không cười. “Đột nhiên anh đến tìm em chính là vì Đình Vũ sao?”

Ngụy Nguyên Lãng chợt sửng sốt, có vẻ như không ngờ khi nhắc đến bạn trai cũ thì giọng điệu của cô lại bình tĩnh như thế, anh ngây người một lát mới gật đầu.

“Em nói rồi mà, anh hôm nay cư xử thật chẳng giống anh ngày thường”. Cô nói một cách nhẹ nhàng nhưng lại mang vẻ mỉa mai, giống như mũi kim châm đâm vào ánh mắt đang xấu hổ của Ngụy Nguyên Lãng.

Anh nhìn Trầm Tĩnh rồi lại nhìn sang Mạnh Đình Vũ đang ảm đạm kế bên, sờ sờ mũi và tự biết rút lui đúng lúc.

“Hai người cũng đã gặp nhau rồi, người làm cái bóng đèn như anh cũng nên biết rút lui đúng lúc, các em cứ chậm trãi nói chuyện, anh đi trước đây.”

Nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của 2 ngườI, anh nhanh chóng lên xe, nhẹ nhàng rời khỏi.

Thẳng cho đến khi tiếng động cơ xe không còn nghe được nữa, Trầm Tĩnh mớI thản nhiên hỏi “Anh về Đài Loan khi nào vậy?”

“Anh?” Mạnh Đình Vũ ngần người. “Vừa được hai ngày”

“Anh về có việc gì không?”

“Công ty phái anh về để làm người chủ trì thu mua một dự án”

“Thế àh?” Trầm Tĩnh nói một cách nhàn nhạt. “Anh hiện tại rất thành đạt đúng không?”

Cô thấp giọng và nói thật nhẹ nhàng, anh không thể nghe ra được câu nói ấy đến tột cùng là mang ý nghĩa gì.

“Vừa rồi cảm ơn anh đã cứu em”. Cô nhìn anh, ánh mắt như sáng ngời như ánh sao. “Hình như mỗi lần em suýt bị xe đụng đều là được anh cứu kịp lúc”

Mạnh Đình Vũ ngơ ngẩn, nhớ lạI ngày xưa, mỗi lúc cô băng qua đường lớn thì luôn khiến anh phải sợ hãi.

“Anh không cần lo lắng.” Có vẻ nhìn ra được suy nghĩ của anh, cô mỉm cười. “Em hiện giờ mỗi khi băng qua đường đều rất cẩn thận, vừa rồI là bờI vì học trò của em nghịch quá nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy”

Một chuyện ngoài ý muốn.

Anh kinh ngạc khi ngeh cô nói một cách hờI hợt về tai màn nguy hiểm vừa rồI, trong ngực bùng lên một chút lửa giận.

Cô có thể bình tĩnh như vậy sao? Vì sao cô không giống như cậu bé kia sợ hãi mà khóc? Vừa tránh được một trận sống chết, tâm tình của cô ít nhất cũng phảI có chút biến động chứ!

Cô hiện tại lại bình tĩnh như chưa hề phát sinh chuyện gì, cũng giống như việc gặp lại anh cũng là một chuyện rất bình thường.

Cô cố ý làm bộ như không có việc gì sao? Cô … cô hẳn là rất hận anh sao?

“Tĩnh…” Anh hẳn phảI mất thật nhìu dũng khí mớI có thể gọi được tên của cô.

“Em hận anh sao?”

Cô nhíu mày kinh ngạc, như thể không ngờ đến anh sẽ hỏI vấn đề này. Ánh mắt thật đẹp của cô lẳng lặng nhìn, như phản chiếu cả nét u buồn của anh.

Anh bỗng nhiên có cảm giác như mình mắc một sai lầm, như một ngườI phạm nhân cô độc đang chờ đợi sự phán quyết của tòa án.

“Em không hận anh.” Tiếng nói nhẹ nhàng như vọng từ nơi nào đó rất xa.

“Làm sao em lại có thể hận người đã dạy cho em biết cách trưởng thành!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.