“Thế là em thật sự đưa bọn nhỏ về nhà hết rồi mới đi đến bệnh viện với cậu ấy?”
Giữa trưa hôm sau, Ngụy Nguyên Lãng lái xe đến Đạm Thủy tìm Trầm Tĩnh, dướI ánh nắng rực rỡ buổI trưa, hai người nhẹ nhàng thả bộ dọc khu vườn trường.
Biết được Mạnh Đình Vũ cố chấp bám theo cuộc dã ngoại của bọn nhỏ và Trầm tĩnh, Ngụy Nguyên Lãng vừa buồn cười, vừa ngạc nhiên, sau đó hỏi Trầm Tĩnh thật kỹ về tình hình lúc ấy.
Trầm Tĩnh bị anh lải nhải không còn cách nào khác, đem mọi chuyện kể lại một cách ngắn gọn.
“Cậu ấy thực sự chờ em sao?” Ngụy Nguyên Lãng nhướng mày, vẻ không thể tin được.
Trầm Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, nhìn vẻ mặt giật mình của anh, cười như không cười.
Anh cũng đang nhìn lại cô, ánh mắt thay đổi liên tục, một lúc sau, anh lắc đầu, tự mình đưa ra một kết luận. “Em thật sự rất ác, Trầm Tĩnh.”
Cô sửng số. “Em ác?”
“Em không cảm thấy sao?”
“Em không rõ ý của anh.”
“Ý của anh là, Mạnh Đình Vũ nhất định bị thương rất nặng.” Ánh mắt như đang cười. “Không chỉ là ở tay, mà ngay đây cũng bị thương.” Vừa nói, anh vừa dùng ngón tay chỉ vào ngực trái của mình.
Trầm Tĩnh chợt hiểu ý anh muốn nói, ánh mắt chợt sáng, nhưng không nói gì, cuối mặt xuống, vuốt vài cọng tóc mai đang rối tung bên tai.
“Em không hỏi cậu ấy làm sao lạI bị thương sao?” Ngụy Nguyên Lãng hỏi.
Cô lắc đầu.
“Em không quan tâm?”
“Không cần hỏi.” Cô nhẹ nhàng nói. “Em có thể đoán được làm sao mà anh ta lạI bị thương.”
“Nhất định là để bảo vệ cậu bé kia, cố gắng muốn giữ cho chiếc xe ổn định mớI có thể bị hàng cây ven đường cứa vào tay đi?” Ngụy Nguyên Lãng phân tích nguyên nhân làm Mạnh Đình Vũ bị thương như là tận mắt chứng kiến.
Trầm Tĩnh im lặng.
Ngụy Nguyên lãng nhìn cô, dưới ánh đèn gương mặt cô đẹp một cách lạ lùng và cũng thật khó đoán. “Em chưa từng hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Sau đó em có hỏi qua An An.” Cô nhẹ giọng nói, giọng điệu nghe không co cá bất cứ gì khác biệt. “An An nói với em, là bởi vì hai người bọn họ cãi nhau, An An rất tức giận, cố sức bóp cổ Mạnh Đình Vũ, đều là chuyện ngoài ý muốn. An An đã xin lỗi em, cậu bé nói cậu không nên làm Mạnh Đình Vũ bị thương.”
“Sau đó thì sao?”
Sau đó? Trầm Tĩnh xoay người, nhướng mày nhìn lại anh
Đối diện với ánh mắt nghi vấn của cô, Ngụy Nguyên Lãnh chỉ mỉm cười. “sau đó em xem như đã nghe được rõ câu chuyện rồi thôi. Em không có gì để nói với Mạnh Đình Vũ sao?”
“Em có gì muốn nói với anh ta?” Cô giả ngu, nhưng trong lòng cũng đã hiểu rõ ý tứ của Ngụy Nguyên lãng, đôi tai dường như có chút nóng lên.
“Em không nói xin lỗi cậu ấy, nói là không nên trách cậu ấy đã không chăm sóc tốt cho An An? Em thật sự là không hiểu sao? Em khẩn trương lo lắng cho An An có bị thương hay không, nhưng đối với người thực sự bị thương là cậu ấy thì em lại chẳng hề quan tâm đến, thậm chí có trách mắng cậu ấy, trong lòng cậu ấy sẽ rất buồn đấy.”
“Anh nói như thể anh ta là mộtđứa trẻ vậy.” Sức nóng từ trên tai cô dường như đã lan đến đôi má rồi. “Anh ấy là một ngườI đàn ông trưởng thành, có thể tự chăm sóc chính bản thân mình.”
“Anh lại nghĩ trước mặt em, cậu ấy hoàn toàn trở thành một đứa trẻ.” Ngụy Nguyên Lãnh chậm rãi nói.
Trầm Tĩnh bỗng giật mình, trái tim có vẽ như lén lút tạo lên một trận rung động, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra lạnh nhạt, vẻ mặt như thể không cho là đúng.
Ngụy Nguyên Lãng nhìn cô thật sâu. “Trầm Tĩnh, em là đang trừng phạt Đình vũ sao?”
“Em trừng phạt anh ta?” Tim như có chút gợn sóng. “Sao anh lại nói như vậy?”
“Chuyện ngày hôm qua cũng đủ để Mạnh Đình Vũ nhận ra, vị trí của cậu ấy trong lòng em so ra còn kém hơn cả những đứa trẻ mà em đang chăm sóc, tất nhiên là em rất quan tâm bọn trẻ rồi.”
“Thế thì có gì sai?”
“Anh chỉ muốn biết, đó đơn giản là những hành động tự nhiên hay là cố ý? Nếu như em không có ý trừng phạt cậu ấy, không cố ý làm cho cậu ấy nghĩ em không còn quan tâm đến cậu ấy, như vậy ….” Ngụy Nguyên Lãng ngừng nói một cách đầy ẩn ý.
Trầm Tĩnh nghĩ dường như trái tim mình đang bị anh ta treo ngược giữa không trung. “Thế nào?”
“Anh sẽ nói, Đình Vũ thật đáng thương.”
“Đáng thương?” Cô giật mình. “Đình Vũ?”
Một sự nghiệp thực sự rất thành công, mỗi bước đi đều mang phong thái của một người đàn ông thành đạt như Mạnh Đình Vũ lạI đáng đáng thương? Trầm Tĩnh cau mày.
Ngụy Nguyên Lãng không giảI thích, hai người cứ im lặng như thế mà bước đến phía cửa sau trường học, dọc theo sườn núi, hướng về phía trường học cũ Đạm Giang của Trầm Tĩnh, vào Tầm Căn Viên.
Trầm Tĩnh gọi một ly Capuchino, Ngụy Nguyên lãng gọi một ly café đen đơn thuần.
Bởi vì là kỳ nghỉ thế nên quán café rất yên tĩnh, tia nắng mặt trờI dường như đang nhảy nhót bên khung cửa sổ, ở bệ cửa, đám xương rồng dừng như đang nỗ lực muốn bắt lấy ánh sáng đẹp rực rỡ ấy.
Trầm Tĩnh đưa 1 ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào những chiếc gai nhỏ.
“Anh rất thích Đình Vũ” Sau một ngụm café đen, Ngụy Nguyên Lãng buông giọng nói không nhanh nhưng cũng không chậm.
Trầm Tĩnh không tiếp lời, chỉ tiếp tục chơi đùa với mấy cây xương rồng.
‘Tuy anh với cậu ấy không thực sự thân thiết, cũng không gặp mặt nhiều, nhưng em biết không, đàn ông tụi anh không giống như phụ nữ bọn em, phụ nữ thì phải mỗi ngày ở cùng vớI nhau mới có thể trở thành bạn thân, nhưng với đàn ông, chỉ cần vài ly rượu là có thể biết được đối phương có thể làm tri kỷ của mình hay không rồi.”
Trầm Tĩnh khóe môi hơi cong. “Cho nên nói, các anh là bạn nhậu?”
“Anh không thích uống rượu, nhưng nếu là uống cùng Đình Vũ thì anh nguyện ý.”Ngụy Nguyên Lãng nói một cách tự nhiên, không ngại sự trêu chọc của Trầm Tĩnh.
“Anh coi trọng anh ta thế sao?”
“Cậu ấy đủ chân thật.” “Ít ra là ở trước mặt anh, anh không cảm thấy như trên thương trường, ngươi lừa ta gạt.”
Trầm tĩnh thu lạI ngón tay đau vui đùa, nâng ly café, nhẹ nhàng uống một ngụm,. “Nếu như trước mặt anh, Đình Vũ rất chân thật, thì cũng là bởI vì anh là người trời sinh luôn làm cho người ta dễ dàng gỡ xuống sự phòng bị.” Cô nhìn anh, ánh mắt ôn nhu. Bất luận là đàn ông hay phụ nữ, dường như chỉ cần đụng đến anh là sẽ tự động đầu hàng thôi.”
“Vậy sao em lại không đầu hàng?”
“Em?”
“Trong tất cả những người phụ nữ anh quen biết, em là người khó đoán nhất, anh thực sự không biết được em đang suy nghĩ cái gì.” Ngụy Nguyên lãng nửa đừa nửa thật thở dài.
Trầm Tĩnh của nhẹ nhàng cười, không đưa ra ý kiến gì.
“Em có biết tại Mỹ, cuộc sống của Đĩnh Vũ trôi qua như thế nào không?” Anh đột nhiên hỏi.
Cô nhún vai. “Em cần phải biết sao?”
“Cậu ấy ngày tiếp nối đêm không ngừng làm việc.”
“Em có thể hiểu được.” Cô cười một cách châm biếm.
“Cậu ấy nghỉ ngơi rất ít, phải nói là, cậu ấy không có biện pháp nghỉ ngơi.”
“Bởi vì muốn mau chóng công thành danh toại sao?” Tiếng nói cô sắc nhọn như những chiếc gai xương rồng.
“Bởi vì mất ngủ.”
“Mất ngủ?”
“Đàm Dục nói với anh, Đình Vũ bị chứng mất ngủ làm ảnh hưởng rất nhiều, thậm chí hai năm gần đây nghiêm trọng đến mức phải đến bác sĩ tâm lý.”
“Đình Vũ đến …. Bác sĩ tâm lý?” Trầm Tĩnh giật mình hoảng hốt, tiếng nói câm chọc vừa rồi hoàn toàn biến mất.
“Đàm Dục đoán là bởi vì em.”
“Bởi vì em?” Trái tim đang bình thản của Trầm Tĩnh bỗng nhiên đập liên hồi, ngực như thể vừa bị ai đấm vào.
Ngụy Nguyên lãng nhìn kỹ cô, dường như cũng phát hiện được sự thay đổI của cô, ánh mắt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa. “Em có thể đứng dậy và bước đi tiếp từ bảy năm về trước, nhưng Đình Vũ vẫn hoàn toàn bị giam ở lúc ấy.”
“Ý của anh là, anh ta cho đến tận bây giờ vẫn nghĩ là có lỗi với em?”
“Em không thể không đoán ra, vì sao cậu ấy quay về Đài Loan tìm em?”
“Anh ta muốn em tha thứ?”
“Anh cũng nghĩ vậy.” Anh gật đầu.
Cô thất thần trong chốc lát, hoảng hốt suy nghĩ sự ám chỉ của anh, một lúc sau mới lắc đầu. “Thật ra anh ấy không cần tự trách mình, em cũng không trách anh ấy. Em đã từng nói với anh ấy, em rất thích và rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại. Anh ấy khôgn cần phải xin lỗi em.”
“Có thể là bởi vì em đã nhận thấy, cho nên cậu ấy càng khó thấy được” Ngụy Nguyên Lãng nói sâu xa.
“Vì sao?”
“Bởi vì, ngay cả cơ hội để bù đắp cho em, cậu ấy cũng không có.”
Bởi vì ngay đến cả cơ hội để bù đắp cậu ấy cũng không có.
Đêm khuya.
Sau khi cùng một người bạn đã lâu không gặp đi dùng cơm, Trầm Tĩnh lái xe chở cô ấy về nhà, sau đó chạy ngang qua khu trung tâm, hướng về phía Đạm Thủy mà đi.
Dọc trên đường, cô mở chiếc đĩa nhạc vừa mua nghe thử, nhưng bất chợt một tiếng trống gõ lên làm cô có chút bất an, thế là cô chuyển sang nghe một kênh phát thanh, nhưng vừa nghe lại cảm thấy giọng nói của ngườI chủ trì chương trình ấy dường như thật sắc bén, thật đáng sợ.
Nhân tiện chờ đèn đỏ, cô liền chuyển kênh, nhưng tìm mãi vẫn không nghe được một chương trình nào thú vị, những lời chuyện trò giữa cô và Ngụy Nguyên Lãng vài ngày trước cứ vang lên không ngớt trong đầu cô.
Nàng sấn đèn đỏ xe đỗ thì chuyển hoán kênh, nhưng tìm không được một người lệnh nàng cảm thấy hứng thú đích phát thanh tiết mục, trong đầu, bên tai biên, qua lại hưởng trứ đích, luôn luôn vài ngày tiền ngụy nguyên lãng và của nàng nói chuyện.
Đình Vũ thật đáng thương.
Cho đến tận hôm nay cô vẫn có thể nhớ rõ dáng vẻ kỳ lạ khó giải thích trên mặt Ngụy Nguyên Lãng khi anh nói những lời này.
“Anh ta đáng thương?” Trầm Tĩnh tự hỏi mình, nhưng ngay sau đó, cô liền nhíu mày lắc đầu, như muốn gạt bỏ cái ý nghĩ vốn không nên xuất hiện này. “Làm sao có thể?”
Anh ta hiện tại đã công thành danh toại, muốn cái gì sẽ có cái đó, tiền tài, danh vọng, địa vị, phụ nữ, những điều mà bất kỳ người đàn ông nào khát vọng cũng muốn sở hữu, đều đã ở xung quanh anh ta.
Anh ta còn thiếu cái gì nữa? Anh ta đáng thương ở điểm nào ?
BởI vì, ngay cả cơ hội để bồi thường cậu ấy cũng không có.
Cô không cần anh bồi thường, hiện tại cô sống rất tốt, nếu như anh ta không đến gián đoạn sinh hoạt của cô, không quấy nhiễu làm tim cô dao động thì cô đã cảm kích lắm rồi.
“Có thể là bởi vì em đã nhận thấy, cho nên cậu ấy càng khó thấy được”
Lẽ nào anh ta thực sự mong cô vẫn còn là cô gái ngày trước, chỉ toàn tâm toàn ý muốn được anh yêu thương? Nếu như hiện tại cô sống rất bi thảm, không lúc nào không nhớ đến anh thì anh ta mới hài lòng sao?
Lẽ nào hắn thực sự mong muốn nàng chính từ trước cái kia toàn tâm toàn ý chỉ cầu hắn yêu thương đích nữ hài sao? Nếu như nàng giá vài quá rất bi thảm, vô thì vô khắc không ở tưởng niệm hắn, hắn có đúng hay không lại tương đối hài lòng?
Đình Vũ bị chứng mất ngủ làm ảnh hưởng rất nhiều, thậm chí nghiêm trọng đến mức phải đến bác sĩ tâm lý
“Mình quan tâm việc anh ta mất ngủ làm gì.” Cô lẩm bẩm. Chỉ cần anh ta không chọc cô tức đến mức mất ngủ như anh ta là tốt rồi.
Vấn đề là, mấy ngày hôm nay cô thực sự không có một giấc ngủ ngon, sáng hôm nay khi đến lớp trông trẻ, ngay cả An An cũng nhận thấy sự khác lạ, lo lắng nhìn cô.
Đều do Ngụy Nguyên Lãng, nếu không phải miệng anh ta vì buồn chán mà nói ra những lời đó, cô sẽ không bất an như thế.
Trầm Tĩnh nhíu mày, xoay một vòng tay lái, chiếc xe vững vàng quẹo sang đường Trung Sơn Bắc thì bỗng nhiên cô thoáng nhìn về phía góc đường, nơi đó, một dáng người quen thuộc đang bước đi.
Tim cô như ngừng đập.
Là ảo giác sao? Vì sao cô thấy người kia hình như là ….. Mạnh Đình Vũ?
Cô vô tĩnh thả lỏng chân ga, giảm tốc độ, khóe mắt như đuổi theo bóng dáng kia. Anh mặc một bộ Vest, thắt cà vạt, trên tay lạI cầm theo một tập hồ sơ, lẻ loi độc hành trên lối đi bộ.
Anh ta mớI cùng khách hàng bàn công việc xong sao?
Cô chăm chú nhìn anh, mắt thấy một chiếc taxi màu vàng chầm chậm chạy như chờ anh, nhưng anh ngay cả nhìn cũng không nhìn đến, cứ như vậy mà bước đi.
Không thể nào! Anh không lên xe, lẽ nào anh dự định cứ như vậy một đường mà về chỗ trọ sao? Hơn nữa, đoạn đường anh đang đi cùng vớI đường về chỗ anh đang ở là hoàn toàn ngược với nhau.
Anh ta đang làm gì? Đã trễ thế này sao lại một mình đi bộ trên đường?
Anh ta ngừng lại, đứng dưới một gốc cây bên đường, trái tim cô khẽ rung động, đem xe đỗ tạI phía xa, xuyên qua cửa xe mà chăm chú nhìn anh.
Anh ta ngẩng đầu nhìn, có vẻ như đang chuyên tâm nghiên cứu cành là trênc ây.
Hàng cây ven đường sao lại có chút quen mắt, tựa hồ như trước đây, cô một mình đến Tòa nhà Đài Bắc xem phim cũng đã từng nghỉ chân, tỉ mỉ thưởng thức vẻ đạp của hàng cây.
Khi ấy, cô là nhìn ánh mặt trời lấp lánh chiếu xuyên qua đám lá cây, tạo nên vô số hình ảnh kỳ lạ mà đẹp đẽ.
Còn anh ta? Đang nhìn cái gì? Nhìn ánh trăng sao?
Vừa nghĩ, Trầm Tĩnh lấp tức ngước nhìn, thế nên mới phát hiện, tốI nay trăng rất tròn, ánh trăng trong vắt như nước.
Nguyệt viên đích vãn thượng /nhất thiết đích thác ngộ đô ứng cai/ bị nguyên lượng.
(Một tối trăng tròn/ tất cả những sai lầm/ sẽ được thứ tha. – Cái này tự dịch, ko có vần điệu, nhưng đại ý là thế ấy ạh)
Cô ngạc nhiên khi nhớ đến thơ của Tịch Mộ Dong, ngạc nhiên nhìn vào ngườI đàn ông đang trầm tư dưới tàng cây kia.
Bóng dáng anh ấy nhìn thật cô đơn, thật hiu quạnh.
Một người có cuộc sống không hạnh phúc.
Anh ta cứ đứng như thế. Có vẻ như muốn đứng mãi mãi, có vẻ như cũng muốn biến thành gốc cây lặng im kia.
Bỗng nhiên, ngực cô nhói đau, giống như có ai đó đang dùng dao cắt từng vết trong lòng cô.
Đình Vũ, không hạnh phúc
Cô yên lặng suy nghĩ.
Những năm gần đây, cuộc sống của anh thế nào? Anh ta thực sự phải nhờ đến thuốc ngủ mới có thể đi vào giấc mộng sao? Thực sự anh ta phải đến bác sĩ tâm lý sao?
Trầm Tĩnh thở dài yếu ớt.
Cô hiểu rõ, mất ngủ sẽ khó khăn đến mức nào, đã từng có một thời gian, cô phải dùng thuốc mới có thể đi vào giấc ngủ, khi đó, cô rất sợ đêm tối, sợ một mình đốI diện vớI cánh tĩnh mịch của đêm tối.
Ngủ không được, đối với một người cần giấc ngủ để dưỡng thần là một sự dằn vặt kinh khủng thế nào, cô rất hiểu..
Anh ta cùng cô lúc đó giống nhau sau? Cô dựa trên tay lái, hốt hoảng nhìn bóng dáng anh.
Anh ta dường như đã nhìn đủ, tiếp tục bước đi về phía trước, nhưng dàng bước đi lại lộ ra vẻ một người đang thất thần.
A! Anh ta bị đụng vào tay.
Cô bỗng nhiên bật thẳng người, trừng mắt nhìn anh buông tập hồ sơ trên tay, vỗ vỗ vào cánh tay đang bị thương.
Đồ ngốc! Anh ta quên rằng cánh tay mình đang bị thương sao? Vì sao lúc bước đi lạI không cẩn thận một chút. Anh ta lúc trước cứ mắng cô mơ hồ, nay mới rõ chính anh ta mới là người mơ hồ!
Cô nhìn anh chằm chằm, vô tư không phát hiện ra ánh mắt mang một vẻ yêu thương trìu mến mà không thể nào che dấu được
Cô thẫn thờ nhìn theo anh lần nữa cầm lên tập hồ sơ, từng bước từng bước, đi khỏi tầm nhìn của cô
Cô xoay mặt, không rõ trong miệng vì sao lại có vị đắng, chỉ biết mình phảI dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi đây.
Cô ra sức nhấn ga, lái xe c như bay, chạy gấp về phía nhà mình.
Về đến nhà, cô vớI tay bật sáng đèn, sau đó đứng im trong phòng khách.
Chờ đến khi cô nhận thấy tim mình đập có bao nhiêu là vội vàng, gương mặt có bao nhiêu nóng bỏng thì kim của chiếc đồng hồ treo trên tường đã chỉ hướng một giờ sáng.
Cô quả thật là xuất thần lâu như thế.
Trầm Tĩnh tự giẫu, ảo não đẩy cánh cửa trong phòng khách đi ra sân thượng, bên ngoài, bóng đêm thật trong, một vần trăng tròn rọi sáng trên cao.
Cô lo lắng nhìn quanh, ánh mắt chạm đến một bóng người cô tịch đang đứng dướI góc đèn đường, trái tim bất chợt nhảy lân vì kinh ngạc, hai như như không còn chút sức lực.
Cô vộI vịn vào thanh chắn, trừng mắt nhìn điều cô không thể tin được….
Là anh ta!
Làm sao có thể là anh ta?
Tâm thật vất vả mới bình ổn lại trở nên rối loạn, giống như các nốt trong không nhạc không thể kiểm soát mà nhảy lung tung.
Anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu.
Cô chấn động, cuống quýt lui về sau..
Anh ta sao lại làm như thế nữa? Đêm hôm khuya khoắc, lẽ nào anh còn muốn cô vì anh mà sẽ mở rộng cửa sao? Có lẽ, anh ta cũng không mong đợi gặp cô, chỉ là yên lặng mà chờ đợi.
Em xin anh! Đi nhanh đi
Cô vô ý phất tay, muốn anh rời đi, như muốn đem lời trong lòng nói ra.
Nhanh đi đi! Đừng đến để làm rối loạn cuộc sống của cô nữa, cô muốn lẳng lặng tiếp tục cuộc sống một người.
Đừng…đến … nữa
Cô không thể nói ra lời, chỉ dựa vào cửa sổ, ngước mắt nhìn lên bầu trờI, ánh trăng tròn trong sáng như lấp đầy cả khoảng không.
Nguyệt viên đích vãn thượng /nhất thiết đích thác ngộ đô ứng cai/ bị nguyên lượng bao quát /trọng đề dữ truy hối / bao quát tả thi dữ lưu lệ
(Buổi tối trăng tròn/ tất cả sai lầm đều hẳn/ có thể tha thứ/ nhắc lại và hối tiếc/ có cả thơ và nước mắt)
Thế nhưng, cô không muốn nhắc lạ, cũng không cảm thấy hối tiếc, cô cũng không có tài viết thơ, nước mắt đã sớm khô cạn.
bả sở hữu đích tự cú/ đô thác phó cấp / nhất cá hoảng hốt đích danh tự 。
(Đem chính câu chữ/ đều mang giao phó/ cho tên một người )
Đình vũ…
bả dĩ kinh toàn nhiên tiêu thất đích thì quang / đô nã xuất lai tế tế trượng lượng /phản phục bài liệt thành hành
(Đem thời gian đã trôi qua/ Một lần nữa lấy đến/nhiều lần sắp xếp lại thành hàng.)
Còn có thể một lần nữa lấy đến sao? Thì một lần nữa sắp xếp lại sao?.RồI làm sao nữa? Những gì đã mất đi sẽ không thể tìm được trở về lần nữa.
nhất thiết đô chỉ nhân vi/ na hội nhiễm hội tẩy hội nhuận sức đích / như thủy đích nguyệt quang 。
Tất cả đều đơn giản là / một lần nữa lại nhuộm, lại tẩy, lại sửa/ như ánh trăng.
“Đều là bởi vì ánh trăng sao?”
Trầm tĩnh thì thào tự nói, hoảng hốt thất thần trong chốc lát, bỗng quyết tâm cầm lấy chìa khóa, bước ra khỏi cửa.
Haiz… rốt cuộc vì sao anh ta lại đứng dưới lầu nhà cô làm gì?
Không phải cô đã nói cho anh rất rõ ràng rồi hay sao? Cô đã không còn yêu anh nữa rồi mà!
Mạnh Đình Vũ buồn bã đứng dựa lưng vào cột đén đường, ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, trong đầu nhớ lại chuyện của một tuần trước.
Đó là một ngày cuối tuần bị cô mắng bởi vì không chăm sóc tốt một đứa bé, một cái cuối tuần mà anh bị thương nhưng cô không hề lo lắng chút nào.
Ngày trước, chỉ cần anh bị cảm một chút, ho khan một tí, thậm chí chỉ là không cẩn thận bị bỏng bởi nước nóng, cô sẽ lo cuống lên, làm cho anh vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Nhưng hiện tại, anh đã không còn quan trọng trong mắt cô nữa rồi, thậm chí ngay cả khi anh bị thương, cô vẫn kiên trì đưa bọn nhỏ về nhà hết rồi mới cùng anh đi bệnh viện.
Trong tim cô, anh đã không còn ở vị trí thứ nhất nữa rồi.
Mạnh Định Vũ nhắm mắt lại, ngực như bị ai đó từ từ mà bóp chặt lạI, như một ngườI đang bị nhố dưới một hang động tối om.
Anh thực sự không hiểu mình đang chờ đợI điều gì, không phải cô đã sớm nói rõ ràng với anh sao? Cô đã không còn là cô gái ngày xưa của anh rồi.
Chỉ là anh hoàn toàn không thể kiềm chế được chính cảm xúc của mình, vẫn muốn ôm một tia hy vọng …
Một âm thanh nho nhỏ trong đêm tốI tĩnh lặng như đêm nay bỗ trở nên vang dội đập vào tai Mạnh Đình Vũ, anh mở mắt, hình ảnh đập vào tầm mắt khiến anh giật mình hoảng hốt.
Một bóng hình mờ nhạt, sau đó là từ từ rõ ràng đủ để anh nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đang đi dưới ánh trăng .
Chiếc váy máu trắng dưới ánh trăng dường như càng trở nên thanh nhã hơn.
Hanh nín thở. “Em …thế nào …. vì sao lại ra đây?”
Cô chính là không nên xuất hiện, đêm đã rất khuya, cô đã biểu lộ rất rõ ràng là không muốn nhìn thấy anh, vì sao lại chủ động ra đây, làm tim anh như ngừng đệp?
Cô dịu dàng đứng trước mặt anh, mỉm cườI một cách mông lung. “Em có lý do rất chính đáng để giải thích việc này”
“Lý do? Là lý do gì?” Anh không thể nào hiểu được.
“Ánh trăng.”
“Ánh trăng?” Anh càng không thể lý giải được.
Nhưng cô cũng không giảI thích gì thẹm nữa mà chỉ thấp giọng hỏi. “Vết thương trên tay anh đã khá hơn chưa?”
“À” Anh ngạc nhiên. “Đã đóng vảy rồI, cũng sẽ mau khỏI thôi.”
Cô gật đầu, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt như có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại hóa thành một câu ngắn gọn. “Anh có muốn vào chơi không?”
“Vào chơi?” Anh bỗng nhiên chấn động. “Em nói là … vào nhà của em sao?”
“Ừh”
Anh không thể nói được câu nào, chỉ chăm chú nhìn cô? Làm sao có thể như thế? Cô không chỉ xuống đây trò chuyện với anh mà còn mời anh vào nhà?
“Anh không muốn vào sao?” Cô hỏi lại.
Anh vẫn là không nói được nên lờI, cổ họng như bị nghẹn lại.
“Anh đứng dướI này không phảI là muốn nhìn thấy em sao?” Cô giương đôi mi, ánh mắt chợt lóe sáng, phảng phất như đang trêu chọc anh. “Anh không muốn vào trò chuyện vớI em sao? Không muốn em nghe anh giải thích gì sao?”
Anh đương nhiên muốn, thế nên gật đầu một cách ngây ngốc. “Anh thực sự có thể vào nhà em sao?”
Đôi môi anh đào chợt cong lên, càng làm cô thêm xinh đẹp. “Đầu tiên anh phảI đảm bảo vớI em, anh sẽ không chạm vào em dù chỉ là một sợi tóc.”
Cái gì? Anh ngẩn người, trong lòng thầm ảo não suy nghĩ và nói “Em xem anh là hạng đàn ông nào? Anh sẽ không bao giờ em buộc phụ nữ.”
“Thế chuyện lần trước anh giải thích như thế nào?”
Lần trước? Anh lại ngây người, bỗng chốc nhớ lại “lần trước”, trong nhà hàng, bởI vì cô tức giận, và bởI vì khi tức giận cô thật đẹp nên anh đã không kiềm được lòng mình mà hôn trộm cô.
Anh không biết nên giải thích thế nào mà cô dường như cũng không mong chờ lời giải thích từ anh, chỉ thản nhiên cười.
“Vào nhà đi! Em mời anh uống trà.”
Anh lặng yên đi theo phía sau người đẹp, vào thang máy lên lầu, vừa bước vào nhà, đôi mắt chợt nheo lại.
Loại nhà ở đơn độc như vậy , quả thật cũng không khác so với anh hình dung là mấy, không gian cũng không lớn lắm, may mà tạI phòng khách có có một cánh cửa thông ra một mảnh ban công xinh đẹp phía đằng trước, thế nên trông cũng không đến mức quá chật chội.
“Đây là nhà chính em mua sao?” Trong khi cô vào phòng bếp pha trà, anh hiếu kỳ hỏi.
“Vâng, tuy nhiên cũng còn 20 năm tiền vay cần phảI trả lại.”
“Lớp trông trẻ thì sao? Cũng là đi vay để mở sao?”
Nghe giọng anh có chút lo âu, cô xoay đầu nhìn lại, nhẹ nhàng cười. “Anh lo em mắc nợ nhiều quá sao? Yên tâm đi, lớp trông trẻ thu nhập cũng không tệ lắm, sau khi trừ đi mọi chi phí vẫn còn dư một ít.”
“Ý của em là nơi đó cũng có thể kiếm được một khoảng tiền vửa đủ sao?”
“Đúng thế.”
Anh chăm chú nhìn cô xoay chuyển thành thạo trong gian bếp nhỏ nhắn kia. “Cuộc sống như vậy cũng đủ để em thỏa mãn rồi sao?”
“Còn gì không thể hài lòng nữa?”
“Ý của anh là, em có thể có một cuộc sống rất tốt.”
Cô không trả lời, chỉ chuyên tâm vào việc pha trà, chuẩn bị hai chiếc ly be bé, đặt vào trong khay và bưng về phía anh.
Cô châm cho anh một ly, ngước mắt nhìn thẳng anh. “Anh nghĩ cuộc sống hiện tại của em là không tốt sao?”
Cô đang tức giận ư?
Anh vội vã lắc đầu. “Không, ý anh là …. với năng lực kinh tế hiện nay, anh có thể…”
“Có thể biến em thành một cô công chúa phải không?” Cô thản nhiên tiếp lời anh.
Anh nhìn vẻ mặt cười như không cười của cô, lại cảm thấy có chút xấu hổ. nhưng vẫn dứt khoát gật đầu. “Nếu như em đồng ý.”
Trên thực tế, anh đã xem xét đến việc ở lại tại Đài Loan.
“Em thích sống ở khu nhà cao cấp trong thành phố hay là những căn biệt thự vùng ngoạI ô? Anh nhớ rõ trước đây em đã từng nói, em muốn một ngôi nhà có khoản sân vườn thật rộng, trồng đầy hoa, tốt nhất là có thêm một hồ bơi, phòng khách thì sẽ trang trí theo phong cách Pháp….”
“Đó là những ảo tưởng khi còn trẻ mà thôi, anh thật sự nhớ rất rõ.” Cô cầm ly trả lên, nhấp một ngụm.
“Tất nhiên là anh nhớ rõ! Nếu em muốn, anh có thể….”
“Em rất thích căn nhà nhỏ này.” Lần thứ hai cô cắt đứt lờI đề nghị của anh. “Tuy không thể trang hoàng theo phong cách Pháp như căn phòng trước đây em hằng nghĩ đến, nhưng thực ra nó lạI rất ấm áp, em sống ở đây rất thoải mái. Em vẫn thường nghĩ rằng, có thể cả đờI này em sẽ sống ở nơi đây, không dọn đi đâu nữa.”
“em không cần vĩnh viễn ở một chỗ này, Tĩnh, em biết anh có thể…”
“Em không muốn làm một nàng công chúa” Cô nhẹ nhàng nói và mỉm cười. “Ngôi nhà này là “lãnh thổ của em”, tại đây, em chính và nữ vương, em có thể làm bất cứ điều gì mình mà em muốn
Ngụ ý là, cô không đến cần anh
Mạnh Đình Vũ chợt cảm thấy mất mát “Em đã thay đổi thật rồi, Tĩnh”
“Anh hẳn là đã sớm biết điều đó rồi, không phải sao?”
“Anh là đã biết” Đôi mắt hiện lên vẻ cay đắng. “Chỉ là … anh vẫn còn chút hy vọng, em … có thể vẫn giống như trước đây”
Làm nũng, làm xấu với anh, nhìn anh bằng đôi mắt sáng như ánh sao, theo sát anh để kể về những dự định tương lai của cả hai.
Lẽ nào đã không thể như thế sao?
Cô lặng lẽ nhìn anh, dường như nhìn thấu được những tiếc nuối và dằn vặt trong lòng anh. “Đình Vũ, anh nghĩ một người phụ nữ đã trưởng thành còn có thể trở về lại là một cô gái vô tư ngày xưa được sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi. “Mọi chuyện cũng đã là quá khứ, anh sẽ không thể tìm thấy được con người trước đây của em nữa”
Anh bất động, một lúc sau, ngước mặt nhìn cô và nói. “Nếu là Trầm Tĩnh của hiện tại thì sao?”
Cô sửng sốt. “Cái gì?”
“Em nói rất đúng, em đã không còn là em của ngày trước, nhưng anh cũng không phải là Mạnh Đình Vũ của 7 năm trước nữa rồi.” Anh khàn khàn nói, ánh mắt chợt sáng một cách lạ lùng. “Anh nghĩ hai chíng ta hẳn là có thể bắt đầu yêu nhau thêm một lần nữa.”
Yêu nhau thêm một lần nữa? Mặt cô tái xanh. “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Anh muốn theo đuổi em.” Anh nói một cách kiên định, nhìn thẳng vào gương mặt đang hoảng hốt và không tin của cô. “Một lần nữa đeo đuổi em”
Cô như ngừng thở, tâm trí nhất thờI như đang bị khiếp sợ cực độ, nhưng chỉ một lúc sau, cô đã lấy lại tinh thần
“Anh tỉnh lại đi, Đình Vũ.” Cô cau mày. “Người anh yêu, không phải là Trầm Tĩnh của hiện tại.”
“Có thể em bây giờ và ngày trước đã không hề giống nhau, nhưng tim anh vẫn là vì em mà dao động. Em hiện tạI, kiên cường, tự tin…” Có lúc lạI lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức làm anh tim anh tan nát. “Anh rất thích”
“Anh thích?”
Chính xác mà nói, là ngưỡng mộ. Mạnh Định Vũ im lặng bổ sung thêm từ trogn đáy lòng.
Anh ngưỡng mộ Trầm Tĩnh của hiện tại, ngưỡng mộ một ngườI con gái không xem anh ra gì…. Nếu Đàm Dục và Ngụy Nguyên Lãng nếu biết được, chắc chắn là sẽ cười anh tự mình chuốc lấy khổ đi?
Nhưng, anh thực sự rất ngưỡng mộ cô, rất thích cô!
Cho nên, khi đang đứng dưới lầu chờ cô, trái tim vì lo lắng và chờ mong mà đập như muốn vỡ ngực, cho nên khi anh đối mặt với cô lúc này, thì gương lặt lại nóng lên, không thể hô hấp, đôi lúc lại muốn trốn tránh khỏi đôi ánh mắt đang nhìn anh một cách sắc bén của cô.
“Anh yêu em, Tĩnh” Anh thú nhận một cách nồng nhiệt. “Mặc kệ là em của trước kia hay em của bây giờ.”
Trầm Tĩnh trố mắt nhìn, vài giây sau mớI tìm lạI được tiếng nói của mình. “Anh điên rồi.”
“Cũng có thể.” Mạnh Định Vũ mỉm cườI như tự giễu. Có thể là ông trời muốn cho anh một bài học đi! Cho nên mới khiến cho anh đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn muốn vì một ngườI phụ nữ mà “điên cuồng”.
“Em không muốn chơi trò này với anh.” Cô lắc đầu, vô tình bước lui vài bước, rời xa khỏi phạm vi tràn ngập sức quyến rũ nam tính của anh. “Anh chỉ là đang muốn bù đắp cho em, em đã nói rồi, anh không cần làm vậy…”
“Anh có tư cách gì để bù đắp cho em chứ? Em không cần, không phải sao?”
“Vậy anh còn…”
“Anh là vì chính mình” Anh cố tình nhấn mạnh. “BởI vì anh thích em, anh yêu em, cho nên anh muốn em có thể trở về bên cạnh anh.”
Cô hiện tại đã không là Trầm Tĩnh của ngày trước nữa, hiện tạI, cô sẽ không luôn theo sát phía sau anh để làm nũng.
Như vậy, thì để cho anh chủ động đeo đuổi cô đi, đổi lại anh sẽ theo sau cô đi.
Một ngườI đàn ông chân chính sẽ không sợ đứng trước người mình yêu mất đi vẻ “anh hùng” của chính mình, anh vốn sẽ không để ý, anh chỉ là một người đàn ông đang theo đuổI tình yêu chân chính của mình mà thôi..
Một người đàn ông vì yêu mà trở nên điên cuồng.
“Tĩnh, hãy cho anh một cơ hội, để anh có thể chứng minh được tình yêu của anh với em.” Anh đứng dậy bước về phía cô, cầm lây đôi tay lạnh lão của cô, nhìn vào ánh mắt đang sáng như lửa của cô vớI một vẻ thâm tình….”