Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 15: Sư huynh, đệ cõng huynh



Quý Khả Tình bay đi xa, Quân Diễn Chi dường như lại không chống đỡ nổi nữa, đột nhiên ngã xuống đất, Văn Kinh hoảng hốt kêu lên: “Sư huynh sư huynh!”

CPR (hồi sức tim phổi) và hô hấp nhân tạo chỉ sợ không có tác dụng, Văn Kinh đưa một luồng linh khí vào người Quân Diễn Chi, cầm máu cho hắn. Rất lâu sau, nam tử sắc mặt tái nhợt chậm rãi mở ra, nắm tay Văn Kinh.

“Sư huynh!” Văn Kinh dìu hắn ngồi dậy.

“… Sao đệ lại đến đây?” Khóe môi Quân Diễn Chi hãy còn dính máu, nhìn cậu.

“A… đệ không ngủ được, nửa đêm ra ngoài… ừm, tìm con mãng xà kia…” Văn Kinh không giỏi nói dối, đổ đầy mồ hôi.

Quân Diễn Chi nhìn cậu một cái, rồi lại cứng rắn dời mắt đi, nói: “Đa tạ đệ tương cứu, huynh cảm kích không thôi.”

Văn Kinh đầy khổ sở. Mấy câu này vốn nên là nói với Quý Khả Tình, bây giờ lại bê y xì cho cậu.

Cậu chỉ đành hỏi: “Sư huynh, tối nay là sao vậy?’

Quân Diễn Chi cân nhắc rất lâu, thấp giọng nói: “Huynh cũng không rõ lắm. Tối nay phụ trách tuần núi, từ xa nghe có âm thanh thần thần bí bí. Huynh không biết đó là yêu thú hay người, vừa muốn đi tới điều tra, lại cảm thấy xung quanh xao động, có một luồng sát khí cực mạnh tấn công đến. Huynh vội xuất chiêu, dường như đã đánh trúng gì đó, có người thét lên, nhưng huynh lại bị trọng thương, mất ý thức, linh khí xung quanh thì tự động tản ra.”

Linh khí tự động tản ra, cũng như chảy máu, không thể khống chế, là dấu hiệu sắp chết.

Vừa rồi đúng là ngàn cân treo sợi tóc…

Văn Kinh thuận lời nói: “Không phải sư huynh có bùa ẩn thân sao, sao lại bị người ta phát hiện hành tung dễ dàng như thế?”

“Tối nay huynh không mang theo bùa ẩn thân.”

“Tại sao?”

Quân Diễn Chi chần chừ một chút, nhẹ giọng nói: “… Vì rất mắc, huynh muốn để dành.”

Văn Kinh sửng sốt nhìn hắn.

Trong [Chúng Sinh Chi Kiếp], Quý Khả Tình không hỏi vấn đề này, nhưng khi Văn Kinh đọc, trực giác thấy ở đây là một bug, hôm nay nôn nóng hỏi ra, không ngờ lại là đáp án như thế.

Tham tài như thế, thật manh…

“Đại sư huynh và nhị sư huynh cũng không dùng bùa ẩn thân, đệ không biết chúng ta… nghèo sao?” Quân Diễn Chi nhìn cậu.

“Tại sao người đó không giết huynh?”

“… Không hiểu.”

Vì Mục Chi Thu tập kích hắn đã chết rồi! Tối nay thân thể Mục Chi Thu suy yếu, một kích của Quân Diễn Chi, đánh thẳng vào chỗ yếu hại của gã, đã chết rồi. Mà thi thể thì đang…

Quân Diễn Chi nói: “Lẽ nào gã đã chết rồi? Không bằng chúng ta đi xung quanh tìm thử.”

Văn Kinh nói: “Sát khí tập kích Quân sư huynh đến từ hướng nào?”

Quân Diễn Chi chỉ một mảnh rừng tối đen xa xa, âm u ghê rợn làm người ta không rét mà run.

Văn Kinh dìu hắn, có chút kích động: “Chúng ta đi xem thử.”

“… Nếu người đó không chết, thì sẽ…”

Văn Kinh nhẫn nại nhìn hắn: “Quân sư huynh đừng lo lắng, có đệ bảo vệ huynh.”

Quân Diễn Chi lập tức ngậm miệng, nhàn nhạt liếc nhìn cậu: “… Được.”

Văn Kinh dìu hắn chậm rãi đi tới, đi mấy chục bước, nhờ ánh trăng, chỉ thấy trên mặt tuyết bị nứt ra một cái động, trên mặt đất có một thi thể cứng ngắc.

Văn Kinh đặt Quân Diễn Chi ngồi xuống, đi tới lật thi thể lại.

Tuổi tác tầm ba mươi bốn ba mươi lăm, hao gầy cao nhỏng, trên mặt trái có một cái nốt ruồi, vẻ mặt âm trầm khủng bố, đã đông cứng từ lâu.

Quân Diễn Chi sửng sốt: “Là Mục Chi Thu của Thiên Hoành phong.”

“Thật đúng là gã!”

Không tồi không tồi… đại công cáo thành, có thể kết thúc rồi…

Hai người mở cửa động trên mặt tuyết ra, không gian nhỏ hẹp, nhưng lại xếp mười mấy thi thể cứng ngắc, phần lớn đều mặc đạo bào, trông như tu sĩ Thanh Hư kiếm tông, xen tạp hai ba bách tính bình thường, không biết đã chết bao lâu.

Văn Kinh tỏ vẻ không hiểu: “Những thi thể này là sao?”

Quân Diễn Chi nhìn chăm chú: “… Huynh nghe nói có một loại pháp ma tu, rút sạch linh khí của tu sĩ, tu vi bị phế, trở thành con rối không thể hồi phục thần trí, dùng để rút máu tươi luyện hóa ma khí. Lẽ nào đây chính là pháp ma tu?”

Văn Kinh nhìn sắc mặt hắn nói: “Ma tu… không phải là vi phạm môn quy sao? Ba người của Bát Trảm phong nhất định cũng là do gã hạ thủ.”

Quân Diễn Chi trầm mặc một hồi, nói: “Đưa huynh đi gặp Tịch tông chủ, bẩm báo lại chuyện tối nay.”

Văn Kinh dùng ánh mắt mê mẩn nhìn hắn.

Đi đi đi đi, cất bước đầu tiên trở thành truyền thuyết Trúc Phong quốc của huynh đi…

Quân Diễn Chi nhìn nam hài lặng lẽ nhìn mình, ánh mắt có chút khó dò: “Lộ sư đệ…”

Văn Kinh dịu dàng nói: “Sư huynh, đệ cõng huynh đi.”

Nói xong khom xuống, đưa lưng cho hắn.

Quân Diễn Chi rũ mắt, nhìn bờ vai gầy và thân hình nhỏ đó, có một dòng cảm xúc xa lạ dâng trào, trong lòng siết chặt, lại vội vã khắc chế.

“Sư huynh lên đi.”

Là nam chính, tất cần phải có ý chí chịu khổ, mệt mỏi cực nhọc, đói khát cơ hàn, tương lai còn phải gặp đủ khổ nạn, đều phải lặng lẽ gánh vác một mình…

Nếu là nam chính của văn ngựa đực, còn có một đống em gái đến an ủi hắn, bồi thường hắn. Nhưng nam chính của [Chúng Sinh Chi Kiếp], luyện công khổ chết người không nói, làm chuyện tốt còn bị người hãm hại, khiêu chiến, uy hiếp, quá đáng hơn nữa là, mỹ nữ như rừng, nhưng hắn từ đầu đến cuối ngay cả chụt một cái cũng chưa từng! Đúng là khổ bức khổ bức…

Nghĩ thế, nhịn không được rét lòng thay hắn, giọng Văn Kinh lại dịu dàng đi mấy phần: “Sư huynh mau lên đi, đệ cõng huynh.”

Quân Diễn Chi lặng lẽ tì lên thân hình gầy nhỏ ngồi xổm kia.

Nghiêng nghiêng xẹo xẹo cưỡi gió đi, hai tay Văn Kinh đỡ đùi Quân Diễn Chi: “Sư huynh… huynh cũng không nặng lắm…”

Mặt Quân Diễn Chi tựa lên vai cậu, chóp mũi như có như không cọ lên cổ cậu: “Vậy sao? Không nặng lắm sao?”

“Đệ cảm thấy chỉ một tay thôi đã có thể ôm huynh rồi.” Bắt đầu khoác lác.

“Vậy sao? Đệ lợi hại vậy à?” Âm thanh ôn hòa, mang theo ý cười.

“Hê hê…”

Quân Diễn Chi nhìn gương mặt thanh tú của thiếu niên, trong lòng chợt sinh ra một chút đau khổ. Hắn dứt khoát dời mắt đi, ngay cả thân thể cũng rút ra một chút, giọng nói xa xôi: “Đi con đường ở sau núi, gần hơn.”

“Được.”

Đêm đông rét lạnh, nhưng không lạnh bằng lòng người.

===== Đường phân cách =====

Đến chủ phong Ngọc Dung, hai người đợi rất lâu ở đại điện, cuối cùng đợi được Tịch Phóng đến.

Văn Kinh yên lặng không nói, đứng bên cạnh, để Quân Diễn Chi kể lại sự việc.

Tịch Phóng bình tĩnh nghe xong, phân phó mấy đệ tử đi kiểm tra một lượt. Tiếp theo, y đến trước mặt Quân Diễn Chi, ánh mắt như đuốc, hòa nhã nói: “Để ta trị liệu cho ngươi.”

Vết thương đó quả nhiên là do pháp khí ma tu tạo nên, xung quanh vết thương ở eo hiện một mảng đen kịt, làm người ta không nỡ nhìn. Tiếc là sức không đủ lớn, lại có linh khí hộ thân chắn đỡ, không đến mức lan ra toàn thân, cũng không chí mạng.

Tịch Phóng dùng thuật pháp hệ hồi phục chữa thương cho hắn, đen kịt dần dần nhạt đi.

Không bao lâu, mười mấy đệ tử nối đuôi vào điện, nâng Mục Chi Thu và mười mấy thi thể trong động tuyết vào, xếp chỉnh tề.

Lạnh lẽo cứng ngắc, làn da tái nhợt, có vài cái đã không còn máu, thật rất đáng sợ.

Ánh mắt Tịch Phóng quét qua thi thể, chậm rãi nói: “Là những ai?”

Đại đệ tử Chu Cẩn báo lên: “Khởi bẩm tông chủ, đệ tử không nhận ra hết, nhưng có vài người là môn nhân của Thanh Hư kiếm tông chúng ta, đã mất tích, hoặc năm nay, hoặc năm ngoái, đột nhiên thất tung, không rõ tung tích. Đệ tử suy đoán, nếu tiếp tục kiểm tra, chỉ sợ tu sĩ ở đây đều là môn nhân phái ta.”

Tịch Phóng cân nhắc một lát, nói: “Đi gọi Lục sư thúc và Văn Nhân sư huynh của ngươi tới.”

Chu Cẩn nhận lệnh, chạy tới Thiên Hoành phong.

Gió lạnh vù vù, Quân Diễn Chi thờ ơ nhìn Mục Chi Thu dưới đất.

Chuyện Mục Chi Thu tu ma, từ năm ngoái hắn đã biết rồi.

Vốn không muốn quấy nhiễu, tiếc rằng, Mục Chi Thu này cản đường hắn.

Thể chất Quân Diễn Chi đặc biệt, mỗi lần đến mùa đông và đầu xuân, vào ngày không trăng, trăng khuyết thì thân thể run rẩy, mỗi tấc đều đau đớn, không thể khống chế. Giữa Ngọc Dung phong và Hồng Tú phong có một gò núi nhỏ, phía trên có một tảng linh thạch to, tên là Nguyệt Quang thạch. Nguyệt Quang thạch ban ngày hấp thụ ánh mặt trời, ban đêm mơ hồ phát sáng. Mỗi năm vào mùa đông, Quân Diễn Chi đều nằm cạnh Nguyệt Quang thạch, đau đớn có thể giảm bớt. May mà mùa đông rét lạnh, không ai nửa đêm du sơn, vì thế vẫn chưa từng bị ai phát hiện.

Mấy tháng trước, ba đệ tử Bát Trảm phong bị hút khô linh khí, phế mất tu vi, nhất định là hành vi của Mục Chi Thu. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, thân thể chưa được giấu kỹ, dẫn đến Thanh Hư kiếm tông tuần sơn.

Điều này ảnh hưởng đến Quân Diễn Chi.

Sau khi tuần sơn, Quân Diễn Chi không thể tiếp cận Nguyệt Quang thạch, đau đớn khó nhịn, hận không thể giết chết Mục Chi Thu. Tiếc rằng vào mùa đông thân thể yếu nhất, hắn muốn im hơi lặng tiếng nhịn mấy tháng, chờ sang xuân sẽ xử lý Mục Chi Thu đó.

Tuệ Thạch phong có tảng đá to, tuy hiệu quả kém hơn Nguyệt Quang thạch nhiều, nhưng cũng có chút ít tác dụng. Quân Diễn Chi đành chọn nó, chiếm cứ tảng đá run rẩy, không ngờ lại đụng phải Lộ Kinh tuần sơn.

Đêm sau, Lộ Kinh gặp nguy hiểm, hắn lại đa sự cứu cậu.

Từ đó quấn miết không thôi.

Vì thế, Quân Diễn Chi muốn mau chóng giải quyết Mục Chi Thu này.

Văn Kinh lặng lẽ nói: “Sư huynh, sắc mặt huynh không tốt lắm, có phải vẫn còn khó chịu?”

Tịch Phóng nghe thế nhìn hai người, nói: “Nơi này không còn chuyện của các ngươi nữa, trở về nghỉ ngơi trước đi. Đợi sau khi điều tra rõ mọi chuyện, tự có luận công.”

Văn Kinh và Quân Diễn Chi vội cáo lui.

Ngoài điện đã hơi sáng, tuyết trắng mênh mông, phiêu bay vù vù.

Văn Kinh lại ngồi xổm xuống, đưa lưng cho hắn: “Sư huynh lên đi, đệ cõng huynh.”

Quân Diễn Chi lặng lẽ kéo cậu lên: “Không cần, thương thế đã tốt nhiều rồi, tự huynh có thể ngự phong.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy mấy chục điểm đen từ nhỏ biến lớn bay tới ngoài điện, nhìn kỹ, là mấy chục tu sĩ phi hành. Nam tử dẫn đầu khoảng bốn mươi tuổi, tóc đen tuấn lãng, mặc đạo bào nho nhã, chính là phong chủ Thiên Hoành phong, Lục Trường Khanh.

Các tu sĩ lũ lượt đáp xuống, Quân Diễn Chi kéo Văn Kinh đi.

Lục Trường Khanh nhìn hai người một cái, lãnh đạm bước vào trong điện. Văn Nhân Mộ nhìn Quân Diễn Chi, thái độ cẩn trọng ôn hòa bình thường đã biến mất không thấy, ngược lại có chút địch ý, cũng bước theo vào điện.

Những đạo nhân khác của Thiên Hoành phong thì đã không vui vẻ gì, tức giận mà nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.