Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 64



Rời khỏi Nhiêu Mộc sơn trang, Văn Kinh vòng đường đến Cổ Kính Phái một chuyến.

Lý Thanh Nhiên của Hồng Phong Giáo là một tên trụy lạc thuộc thế gia tu tiên, Văn Kinh muốn kết giao với gã, thì cần có một chút đạo cụ. Thế là, cậu vội đi nhận thân với Lộ Chi Sơn.

Mấy hôm trước Lộ Chi Sơn phát cuồng bị đánh ngất xỉu, tuy được Quân Diễn Chi cứu khỏi, nhưng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Sau Văn Kinh vì đại quy chết, tự chạy về Thanh Hư kiếm tông, vì thế đến hôm nay mới gặp mặt.

Văn Kinh giao bài tử đen kịt cho Lộ Chi Sơn, chậm rãi kể lại từng chút một trong mười mấy năm sinh sống với Lộ Vân Phi, đương nhiên, phần đoạt xác không nhắc tới, cũng không đề cập cảm xúc ái hận đan xen của Lộ Vân Phi dành cho Lộ Chi Sơn.

Lộ Chi Sơn cầm bài tử thuộc về Lộ gia, lúc nghe cái tên “Lộ Vân Phi” có hơi lúng túng, chìm vào trầm mặc thật lâu. Khi mở miệng lại, trong âm thanh có một chút bi ai: “Lúc tổ phụ con còn trẻ, ta xem nhẹ hắn, hại hắn phải bỏ nhà đi.”

Chính vì có áy náy với Lộ Vân Phi, nên Văn Kinh được lão nhân này giữ lại bên người, tỉ mỉ kể lại từng hành động cử chỉ của Lộ Vân Phi. Lộ Chi Sơn lặng lẽ lắng nghe, không nói gì nhiều, thỉnh thoảng hỏi vài câu.

Văn Kinh biết không thể lỡ mất thời cơ, nên nhân cơ hội thăm dò nghe ngóng chuyện Hằng Dương Cung năm đó.

“Con hỏi Hằng Dương Cung làm gì?”

“Lúc gia gia uống rượu say từng nói, chuyện Hằng Dương Cung bị diệt môn căn bản không giống với truyền thuyết. Hằng Dương Cung có hai bộ công pháp truyền thừa đã không rõ tung tích, làm gia gia trước khi chết vẫn cảm thấy tiếc hận.”

Câu này căn bản là nói bậy nói bạ. Nhưng Quân Diễn Chi từng nói, Lộ Chi Sơn biết một chút nội tình. Dù sao Lộ Vân Phi đã chết không đối chứng, cho nên phải moi tin từ miệng Lộ Chi Sơn.

“Sao hắn lại nghe được?”

“Hình như là nghe từ một đạo trưởng họ Lý.”

Thần sắc Lộ Chi Sơn trầm xuống, cân nhắc rất lâu mới nói: “Con còn nghe được gì nữa?”

Văn Kinh cẩn thận nói nhỏ: “… Con còn nghe nói, năm đó thật ra Hằng Dương Cung bị Cổ Kính Phái hủy diệt.”

“Nói bậy!”

Mắt thấy mặt Lộ Chi Sơn phủ đầy mây đen, Văn Kinh lập tức ngậm miệng như người câm. Qua rất lâu, Lộ Chi Sơn mới bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Nếu con đã nghe vài chuyện, ta cũng không giấu con nữa, chẳng qua chuyện này không liên can đến Cổ Kính Phái, đừng nói bậy lung tung.”

“Vâng.”

Lộ Chi Sơn thanh thanh cổ họng: “Đạo trưởng họ Lý là một đệ tử môn hạ của ta, năm đó bất hạnh bị cuốn vào chuyện của Hằng Dương Cung, chẳng qua cũng là nhất thời bị người ta lừa gạt, sớm đã triệt để tỉnh ngộ. Trước khi chết hắn viết một phong thư, sám hối với ta. Chuyện này con đừng nói lung tung, tránh tổn hại danh dự của Cổ Kính Phái ta.”

“Hằng Dương Cung không phải bị Vân Thiếu Nghi diệt?”

Lộ Chi Sơn trầm mặc một lát: “Đã mười mấy năm rồi, còn nhắc đến những chuyện này làm chi. Dù sao Vân Thiếu Nghi đó đã chết rồi, chuyện đổ lên đầu hắn, so ra tốt hơn là vạch trần.”

Văn Kinh cúi đầu, nhẹ giọng cười thảm: “… Hiểu rồi.”

Lộ Chi Sơn thở dài nói tiếp: “Vân Thiếu Nghi cũng không phải hoàn toàn vô tội, đồ đệ đó của ta giết được một nửa, toàn bộ người đột nhiên phát cuồng mất khống chế, nghĩ lại nhất định là họa do Vân Thiếu Nghi gây ra.”

“Năm đó tại sao bọn họ muốn đi diệt Hằng Dương Cung, rồi bị ai lừa gạt sai khiến?”

“Sao con lại hỏi nhiều vậy?”

“Lộ trưởng lão không hiếu kỳ sao?” Văn Kinh cúi đầu.

“Trên thư không nói.”

“Lý đạo trưởng làm sao thanh tỉnh lại?”

Lộ Chi Sơn nhíu mày nhìn cậu: “Hắn không rõ chuyện gì xảy ra, không biết sao lại thanh tỉnh, lúc đó thân mang trọng thương, cũng không kịp suy nghĩ điều gì, chỉ vội vàng thoát đi.”

“Năm đó Hằng Dương Cung không phát hiện thi thể người ngoài, là tại sao? Nếu có thi thể người ngoài, chắc hẳn sẽ không dễ dàng đẩy chuyện đó lên người Vân Thiếu Nghi.”

Lộ Chi Sơn nhíu mày vuốt râu, không lên tiếng.

“… Lộ trưởng lão, ngài nghĩ liệu có ai đó đã dẫn một đám người đi diệt Hằng Dương Cung, rồi xử lý hậu quả sau khi tất cả mọi người đã đi, để đẩy hết lên người Vân Thiếu Nghi không?”

Lộ Chi Sơn mím chặt môi, phun ra mấy chữ: “Chuyện này đừng nói thêm nữa.”

“… Được.” Văn Kinh cúi đầu lặng lẽ uống trà, rồi nhịn không được ngẩng lên: “Chuyện năm đó dường như không nhỏ, không biết có bao nhiêu người liên lụy trong đó.”

Lộ Chi Sơn rũ mắt nhìn Văn Kinh, chậm rãi nói: “Con là tằng tôn của ta, ta đương nhiên sẽ chăm sóc con. Nhưng nếu con quản quá nhiều chuyện, chọc phải tai họa, ta sẽ khó thể xử trí. Con hiểu không?”

“… Vâng.”

“Không phải con muốn khởi hành đến nam bộ, để trải nghiệm một phen sao? Mấy hôm nay thời tiết tốt, xuất phát thôi.” Lộ Chi Sơn nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách.

“Vâng.”

Văn Kinh đã hơi hiểu ra, tại sao Quân Diễn Chi không muốn để cậu biết chuyện năm đó. Đêm hôm đó thống khổ như thế, nói một lần, chỉ sợ sẽ giống như bị lột một lớp da.

Từ nhỏ hắn đã không có nhà, không nơi nào để đi, nhưng Văn Kinh lại muốn đuổi hắn rời khỏi Tuệ Thạch phong.

Thật ra, người nên rời khỏi Tuệ Thạch phong không phải là Quân Diễn Chi, mà là Văn Kinh cậu. Ít nhất, cậu phải trả lại tất cả mọi thứ vốn nên thuộc về Quân Diễn Chi cho hắn, để hắn có một danh tiếng tốt, một cuộc sống bình lặng, có lẽ còn có thể làm quen với một cô nương yêu hắn, thậm chí có một gia đình.

Muốn làm được những việc này, cậu cần phải tìm ra người âm thầm thao túng tất cả, nếu không người của Tuệ Thạch phong vẫn phải chết, Quân Diễn Chi vẫn sẽ phát cuồng, điều đó chỉ sợ còn khó chịu hơn Văn Kinh đâm hắn một kiếm.

Cậu suy đoán, người hại chết đệ tử Tuệ Thạch phong trong nguyên văn chính là người đã dẫn người diệt Hằng Dương Cung năm đó. Sở dĩ kẻ đó muốn hại chết đám người Liễu Thiên Mạch, có thể chính là muốn khiến Quân Diễn Chi kích động đến bại lộ thân phận, từ đó gặp họa sát thân.

Nếu suy luận này được thành lập, vậy Đoàn Hiên nhất định là vô tội.

Mục đích của người này rốt cuộc là gì?

Lộ Chi Sơn trả bài tử màu đen trong tay lại cho Văn Kinh, hiền hòa cười nói: “Ta bảo người chuẩn bị chút đồ cho con, ngày mai mang theo.”

“Đa tạ Lộ trưởng lão.”

“… Thật ra, con có thể gọi ta là tằng tổ.”

“…”

Lộ Chi Sơn nhẹ thở dài: “Đi đi, thường xuyên đến thăm ta là được.”

“Đa tạ Lộ trưởng lão.”

‘Một chút đồ’ mà Lộ Chi Sơn chuẩn bị, là một ngàn khối hạ phẩm linh thạch, năm chục khối trung phẩm linh thạch, một khối thượng phẩm linh thạch, còn có đan dược, linh phù do trưởng lão kim đan luyện chế, lúc nguy cấp có thể giữ tính mạng.

Văn Kinh không khách sáo nhận hết tất cả, mang đại quy rời khỏi Cổ Kính Phái.



Ra khỏi sơn cốc không bao lâu, con muỗi trên vai đột nhiên trở nên xao động bất an, lảo đảo bay về một hướng.

Văn Kinh muốn bắt chúng về, có hai con vẫn đang vùng vẫy nóng nảy, kêu o o. Trong lòng Văn Kinh có hơi lo ngại, thả chúng ra, để chúng đi trước dẫn đường.

Mấy hôm trước đổ mấy trận tuyết lớn, trắng xóa phủ kín tất cả mọi thứ, thỉnh thoảng có thể thấy tuyết lang xuất nhập. Con muỗi bay đại khái hai canh giờ, cuối cùng dừng lại trước một hồ băng, đáp xuống một đống tuyết đọng.

“Sao rồi?”

Xa xa có căn nhà gỗ nhỏ của thợ săn, ẩn ẩn có linh khí phiêu tán trong không. Văn Kinh thấp thỏm bất an, chậm rãi bay về căn nhà đó, lại thấy một hài tử trẻ tuổi và một người trung niên bước ra khỏi đó, thì thầm với nhau.

Cậu vội khom người xuống tránh đi.

“Cha, người đó đông cứng đến độ này, lại bị thương nặng như thế, có lẽ không tỉnh dậy nổi nữa.” Tiểu nam hài ra dấu một chút, “Thanh kiếm cắm trên eo hắn dài thế này.”

“Ngày mai lại tới xem thử đi, có lẽ sắp chết rồi.”

Văn Kinh hoảng hốt, đợi hai người đó đi rồi, cậu nhanh chóng chạy vào căn nhà gỗ. Nhẹ đẩy cửa, lại thấy bên trong hỗn loạn không chịu nổi, trên giường gỗ đơn giản là một người nằm, toàn thân đầy máu, đã kết thành băng, trên mặt, trên người đều là tảng tuyết và lớp xanh trắng đông cứng, nhắm mắt lại như đã chết rồi.

“Quân sư huynh…” Văn Kinh hoảng sợ, lao tới trước. Không phải đang ở Nhiêu Mộc sơn trang sao? Sao lại ở đây?

Cậu ôm lấy Quân Diễn Chi, ngưng thần cảm tri nguyên thần của hắn.

Hơi thở đã gần như không còn, nguyên thần suy yếu!

Văn Kinh đặt túi trữ đồ và đại quy xuống đất, lập tức cởi bỏ y phục của hai người, ôm thân thể đông cứng đó vào lòng.

Đại quy chẳng thèm quay đầu bò ra ngoài.

“Quân sư huynh…” Mặt Quân Diễn Chi xanh xao, Văn Kinh không biết làm sao hôn lên môi hắn, lạnh lẽo, cứng ngắc, sớm đã mất đi độ mềm mại trước kia, “Tại sao không chịu trị thương cho mình chứ?”

Hơi ấm cuồn cuộn không dứt trào vào thân thể lạnh lẽo, Văn Kinh dùng miệng đưa linh khí ấm áp vào thân thể Quân Diễn Chi.

Sắc đêm dần xuống, căn phòng hỗn loạn trở nên tối mờ. Văn Kinh không dám động đậy chút nào, linh khí khô kiệt, trước mắt bắt đầu tối đi.

Cậu nghỉ ngơi một chút, đợi linh khí chậm rãi hồi phục, lại tiếp tục truyền vào thân thể hắn.

Cuối cùng, người trong lòng dần ấm lên.

Văn Kinh ôm chặt thân thể đang chuyển ấm, đầu tựa vào hõm vai hắn, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, từ nay về sau đệ nhất định sẽ bảo vệ huynh.”

Đầu óc mơ mơ hồ hồ, một đêm không ngủ, đến sáng sớm, thân thể trong lòng cuối cùng đã có chút huyết sắc.

Văn Kinh xuống giường lấy một viên đan dược liệu thương đút hắn ăn, nhẹ nhàng rút Túc Tâm kiếm trên eo hắn ra. Huyết dịch đỏ tươi liền trào ra, Quân Diễn Chi rên lên một tiếng. Văn Kinh khựng lại, run sợ nhìn hắn, sợ hắn ngồi dậy sẽ cho mình một cái tát, nhưng người đó vẫn không tỉnh lại.

Cậu mặc lại y phục cho Quân Diễn Chi, nhẹ sờ lên mặt hắn.

Tướng mạo thật là đẹp mà…

Văn Kinh ngứa ngáy khó nhịn, cúi đầu phủ lên môi hắn, mắt hơi ẩm ướt: “Huynh tỉnh rồi sẽ không cho đệ hôn, hiện tại đệ phải hôn cho đủ trước.”

Văn Kinh cúi đầu cắn tai và cổ hắn, nhẹ mút liếm.

Đang lúc tâm hoảng ý loạn tùy ý làm bậy, từ xa truyền đến âm thanh nam hài: “Cha, cha nghĩ người đó đã chết chưa?”

Văn Kinh kinh sợ, vội vã nhặt túi trữ đồ chạy ra ngoài, một tay xách đại quy ngoài cửa, chuồn không còn bóng dáng.

“Cha, vừa rồi có con hồ ly từ trong chạy ra!”

“Hồ ly gì? Đừng nói bậy nói bạ.”

Văn Kinh trốn ở chỗ xa nhìn, chỉ thấy tiểu nam hài lao vào trong phòng, không bao lâu giật mình kêu lên: “Cha, người này sao đã không đáng ngại nữa rồi? Cha nghĩ có phải do hôm qua con sờ đầu hắn, nên hắn liền khỏi không?”

“… Thật không đáng ngại nữa. Đi tìm chút đồ cho hắn ăn.”

Văn Kinh nhìn nhà gỗ một lát, cõng đại quy nhẹ nhàng bay lên.



Hồng Phong Giáo nằm ở phía nam Trúc Phong quốc, gần đó có một tòa thành, tên là Lâm Phong thành. Phồn hoa tú lệ, tựa núi gần nước, là yếu địa thương nhân hội họp.

Hôm nay, trên con đường náo nhiệt nhất của Lâm Phong thành xuất hiện một thiếu niên mười bảy mười tám phong độ nho nhã, dung mạo thanh tú, một thân bạch y hoa mỹ, thân hình thon dài, ôm một con rùa lớn màu đen, ngồi trên một chiếc thuyền nhẹ màu trắng, chậm rãi trượt trên không.

Người xung quanh không khỏi nhìn thêm vài cái.

“Thiếu niên đó là ai?”

“Không biết nữa, hình như là con cháu thế gia.”

Đại quy ngoan ngoãn nằm đó, có hơi khó chịu nhúc nhích cơ thể, tỏ vẻ kháng nghị về y phục mới mặc trên người. Là một con rùa, nó thích trở về tự nhiên, cho gió mát chạm vào thân thể mà không bị ngăn trở, không quá thưởng thức loại thói quen làm bộ làm tịch như mặc y phục.

Văn Kinh nhàn nhạt nhìn thẳng phía trước, thản nhiên tự tại dưới ánh mắt của mọi người. Bộ dạng này tối qua đã tốn mất mười mấy linh thạch của cậu, chính là để kết giao với Lý Thanh Nhiên. Lý Thanh Nhiên là kẻ trụy lạc, tiêu tiền như nước, tính cách cũng không tính là thanh cao, không có chút tiền khẳng định không thể bắt quan hệ.

Cậu từng nghĩ dùng linh thạch để đổi lấy [Lôi Đình kiếm pháp], nhưng Lý Thanh Nhiên không thiếu tiền, giá quá thấp chắc chắn không bán. Nếu ra giá quá cao, gã lại nảy sinh nghi ngờ. Hơn nữa, kiếm pháp này đã để trong nhà gã mười năm, chỉ sợ Lý Thanh Nhiên cũng không biết đặt ở nơi nào, đi tìm gã mua chắc chắn không được, không bằng tự mình tìm thử xem.

Lý Thanh Nhiên mấy năm gần đây tu luyện đến bình cảnh, hết đường xoay sở, muốn mua một viên trúc cơ đan để tiện lên trúc cơ. Đan dược này cực kỳ khó luyện, chỉ có Cổ Kính Phái mới có thiên tài địa bảo để luyện đan, nhưng cũng quyết không bán cho môn phái khác, đúng là cơ duyên trời cho.

Thuyền nhẹ dừng lại trước một lầu các có tên là “Di Tình Cư”, Văn Kinh ôm đại quy bước xuống.

Nghe cái tên văn nhã như thế thì có thể đoán được, đây là một sòng bài.

Thiếu niên trước cửa hỏi: “Khách quan muốn chơi gì?”

Văn Kinh nghĩ cũng không nghĩ: “Đổ xúc xắc.”

“Khách quan đi theo ta.”

Văn Kinh không nhanh không chậm vào tiểu lầu các, dừng lại trước một cánh cửa gỗ. Đẩy cửa vào, tiếng cười đùa nghị luận chợt phóng đại, hai ba chục nam tử có mỹ nhân ngồi quanh, tiếng huyên náo vang vọng không ngừng, thỉnh thoảng nghe được tiếng kêu và oán trách.

Văn Kinh chưa từng đánh bạc, nhưng nhiệm vụ tối nay của cậu không phải là thắng.

Cậu ôm chặt đại quy, dừng lại trước một cái bàn, vênh váo ném ra một khối linh thạch trung phẩm, vù vù bay qua mặt từng người, “bốp” một tiếng, vừa khéo rớt lên chữ “đại” lớn màu đỏ trên bàn.

Tất cả mọi người quanh bàn đều an tĩnh lại.

Ra tay là một khối linh thạch trung phẩm, người này là ai đây?

Người đổ xúc xắc vừa thấy là người có tiền, âm thanh cũng cao hơn: “Đến!”

Hai viên xúc xắc xoay lộc cộc trên bàn, múa may câu lên hưng trí của mọi người. Đây là công cụ đánh bạc đã được tiên gia dùng thuật pháp phong bế, tuyệt đối không thể giở trò, người bên cạnh nhiệt huyết sôi sục, kêu la ầm ĩ, tiếng la “đại”, “tiểu” vang lên không ngừng.

Cuối cùng, xúc xắc dừng lại, một cái bốn nút, một cái chỉ có một nút.

Mọi người lập tức nhìn Văn Kinh, có người hả hê, có người lộ vẻ tiếc nuối, còn có người thì tò mò xem phản ứng của cậu.

Văn Kinh cười sảng khoái không để tâm, lại lấy ra một khối linh thạch trung phẩm, tràn đầy khí thế ném tới trước, bay vù vù đáp xuống chữ “đại” lần nữa. Linh khí của tu sĩ trúc cơ áp đỉnh, lập tức những kẻ mang tâm tư xấu xa vọng tưởng ăn cướp bị dọa chùng chân.

Mấy nam tử ở bàn cạnh đó cũng sáp tới, mọi người nhỏ giọng nghị luận.

“Người này là ai thế?”

“Không biết, tới từ phía bắc.”

“Tuổi còn trẻ đã trúc cơ, lại có tiền như thế, rốt cuộc là ai.”

Linh thạch trung phẩm vô cùng khan hiếm, lại có nhiều cách dùng, là vật liệu không thể thiếu của bố trận, luyện khí. Tuy nếu tính thì nó bằng một trăm viên hạ phẩm linh thạch, nhưng trên thực tế không ai đổi như vậy, nếu đem bán đấu giá, có lúc hai trăm khối hạ phẩm linh thạch cũng không đổi được.

Có tiền có thể tùy ý, thật là sướng.

Văn Kinh liên tiếp ném ra bốn năm khối trung phẩm linh thạch, cũng thắng liền ba lần, người xung quanh hoan hô không thôi. Cậu không để ý, cười rồi ném ra mấy khối nữa, nhưng chỉ thắng thêm một lần, mọi người đều nóng ruột, liều mạng đập bàn, vây xung quanh cậu hò hét xem náo nhiệt.

Nhìn sơ Văn Kinh là dạng người bình thản bâng quơ, thua rồi khí chất vẫn ưu nhã, mỉm cười nói: “Vốn chỉ là muốn thử vận khí, bỏ đi, không chơi nữa.”

“Chỉ vậy đã không chơi…”

“Khó khăn lắm mới thấy người chịu tiêu tiền như thế.”

Người xung quanh lại nhàm chán tản ra, nhưng vẫn còn vài người ở cạnh cậu. Một nam tử hai mươi mấy tuổi cười hỏi: “Tại hạ Lý Thanh Nhiên, vị đạo sĩ này tôn tính đại danh là chi, đến từ đâu?”

Văn Kinh nhìn gã một cái, thầm nói: Cá nhỏ mắc câu rồi.

Cậu báo danh húy, lại bâng quơ sờ y phục bọc lấy đại quy, phía trên có thêu ẩn một con tiên hạc đạp mây, cùng màu với vải, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra, chính là ký hiệu của Lộ gia Cổ Kính Phái.

Đại quy không thoải mái đạp đạp chân.

Nam tử kia híp mắt lại, ánh mắt đảo qua y phục trên người đại quy, cười nói: “Hóa ra là Lộ tu sĩ, đến Lâm Phong thành làm việc?”

“Du sơn ngoạn thủy, tùy tiện dạo chơi.”

“Con rùa này vừa thấy đã biết là thần thú, chắc bản lĩnh không nhỏ. Tên là gì?”

Văn Kinh cười sờ đầu rùa: “Năm ngoái đến hội đấu giá mua được, nghe nói tên là ‘Huyền Minh thần quy’ gì đó, không quý giá gì, một hai trăm khối trung phẩm linh thạch thôi, tính cách thì rất ngoan ngoãn, mua về để chơi thôi.”

Lý Thanh Nhiên kính nể nói: “Bản lĩnh nhất định không nhỏ, nhìn đôi mắt đó là biết ngay.”

“Quá khen.”

Lý Thanh Nhiên cười nói: “Cảm giác rất có duyên với Lộ tu sĩ, không bằng ra ngoài uống vài ly?”

Văn Kinh trầm tư một lát đáp: “Sắc trời đã muộn, không bằng đổi sang hôm khác.”

Lý Thanh Nhiên làm sao chịu bỏ qua, khuyên can cả buổi, những người khác cũng giúp đỡ, Văn Kinh mới đáp ứng.

Lý Thanh Nhiên và cậu uống rượu cả đêm, lúc say rượu Văn Kinh mới nói ra mình là tằng tôn của Lộ trưởng lão, nhưng từ nhỏ đã tu luyện ở Thanh Hư kiếm tông. Lúc mặt trời lên cao, hai người đã trở thành bạn bè tâm đầu ý hợp.

“Tuy ta là đệ tử Hồng Phong Giáo, nhưng có trạch tử ở thành Lâm Phong, thị nữ gia kỹ có đủ hết. Lộ đạo hữu cũng không cần đến nơi khác ở, cứ vào trạch tử của ta, mấy hôm nay ta rảnh, có thể cùng Lộ đạo hữu dạo chơi khắp nơi.”

“Như vậy không hay lắm đâu.” Văn Kinh bất an.

“Không cần khách khí.” Lý Thanh Nhiên vội vã giữ người.

Chuyện tiếp theo trở nên vô cùng dễ dàng. Văn Kinh trọ lại nhà Lý Thanh Nhiên, rút thời gian tìm kiếm trong tàng thư các. Sách ở đây vốn không phải thứ đáng tiền, trên chợ đều có bán. Cậu là khách quý của Lý Thanh Nhiên, tư thế lật sách lại ưu nhã, các hạ nhân đương nhiên sẽ không nói gì, còn chuẩn bị nước trà điểm tâm cho cậu, để cậu thoải mái xem sách.

Cuối cùng, chiều hôm thứ ba vào nhà Lý Thanh Nhiên, Văn Kinh phát hiện [Lôi Đình kiếm pháp] cũ kỹ trong góc của tàng thư các.

Văn Kinh kích động, thấp thỏm bất án. Cậu cẩn thận mở bìa sách, tuy trang sách đã phiếm vàng, nhưng không có gì khác với những chất giấy lâu năm, nét chữ rõ ràng, không có gì đặc biệt.

Cứ thế? Công pháp dẫn đến Hồng Phong Giáo bị hủy diệt, chỉ là một quyển sách thế này?

Văn Kinh sờ trang giấy vô cùng bình thường, không chắc chắn lắm.

Có lẽ đây chính là [Ngũ Hành Quy Nguyên kiếm pháp], nhưng không biết có phải là truyền thừa của Hằng Dương Cung hay không.

Nếu lấy nhầm, hậu quả không thể tưởng nổi. Quyển sách này dùng để chịu phạt thỉnh tội, nếu biến thành một thứ chợ trời, vậy cục diện thật khó tưởng tượng, quả thật là thảm không nỡ nhìn.

Văn Kinh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể sơ ý, giấu quyển [Lôi Đình kiếm pháp] đi, tiếp tục tìm kiến trong trạch tử của Lý Thanh Nhiên gần nửa tháng.

Nhưng vẫn không có một chút thu hoạch.

Lý Thanh Nhiên là một chủ nhân không tệ, không những phục vụ Văn Kinh rất tốt, mà còn hào phóng để gia kỹ thị tẩm cho cậu. Văn Kinh đỏ mặt từ chối nửa ngày, nhưng đêm đêm vẫn có nữ tử chờ đợi trong phòng, cuối cùng cả phòng cũng không dám về.

Nửa đêm hôm nay, cậu đứng bên hồ trong viện, mở [Lôi Đình kiếm pháp] làm người ta phiền não ra, lặng lẽ rót vào một dòng linh khí.

Sắc nguyệt như nước, phản xạ trên mặt hồ, chậm rãi lưu động trên trang giấy.

Bỗng nhiên, cảnh tượng trước mắt Văn Kinh trở nên mơ hồ, trong mông lung, ngàn vạn ký hiệu kỳ lạ chui vào đầu, kích động va chạm, nhưng không có chút ý nghĩa nào.

Văn Kinh vui mừng, lập tức đóng sách lại, nhẹ giọng nói: “Chính là cái này!”

Đại quy cảnh giác ngẩng đầu, nhìn sách trong tay Văn Kinh.

“Chết rồi…”

Văn Kinh cúi đầu hoảng hốt lật trang sách, nhưng không biết sao lại thiếu đi rất nhiều chữ, trở nên thiếu hụt không đầy đủ.

Chuyện gì vậy? Không phải nói chỉ nhận người của Hằng Dương Cung sao?

Nếu đã là truyền thừa, thì chính là phải cần hai bên tình nguyện, sao cả rắm cũng chưa phóng?

Những ký hiệu trong đầu, chính là [Ngũ Hành Quy Nguyên kiếm pháp]?

Cái này là muốn hại chết cậu sao?!

Sáng sớm hôm sau, Lý Thanh Nhiên lại đến tìm Văn Kinh, thì thấy trong phòng đã trống rỗng, chỉ còn lại một mảnh giấy trên bàn: “Sự tình cấp thiết, đi trước một bước, hôm khác nhất định dâng tặng trúc cơ đan.”

Lý Thanh Nhiên: “…”



Phi hành mười mấy ngày, Văn Kinh ngựa không ngừng vó, cuối cùng về đến Thanh Hư kiếm tông.

Tùy tiện đến bên thanh tuyền tắm qua, thay y phục, xong xuôi thì thấy Liễu Thiên Mạch đáp xuống, vẻ mặt khẩn cấp.

“Đại sư huynh, huynh sao vậy?” Văn Kinh lau mặt.

“Đệ rốt cuộc đã đi đâu?” Giọng nói vô cùng nghiêm khắc.

“…” Văn Kinh nuốt nước miếng.

“Lần trước sư phụ phát cuồng xong vẫn chưa khỏi, đệ ra ngoài vân du rồi, mấy hôm trước Hạ Linh lại biến mất tăm. Các đệ làm huynh gấp muốn chết biết không?”

“Không thấy nhị sư huynh sao?” Văn Kinh sửng sốt.

Liễu Thiên Mạch hòa hoãn hơn chút: “May mà Quân sư huynh của đệ đã về, đang kiểm tra cho sư phụ. Quân sư huynh của đệ bình thường thương đệ nhất, đợi lát nữa đến thăm đệ ấy đi.”

Hạ Linh mất tích, Quân Diễn Chi trở về, đang trị liệu cho sư phụ…

Văn Kinh không kịp cao hứng, mặt đã trầm xuống.

Không tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.