Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Chương 90: Đoàn Hiên Lục Trăn – Thượng



Người phía trước thân hình thon dài, cười lên dịu dịu dàng dàng, làm người ta nghĩ đến tiên nhân tặng y bánh bao nóng trong mơ.

“Đoàn Hiên, mười hai tuổi, tầng bốn luyện khí.”

Thanh niên nam tử thon dài kéo tiểu nam hài đang quỳ dưới đất lên, nam hài này tuy nhỏ tuổi, ánh mắt lại lạnh lẽo, thậm chí mang theo chút lệ khí. Vết thương trên mặt và trên cổ nhìn thấy ghê người, chính là dấu vết vừa rồi lúc đoạt cờ nhập phái đánh nhau với đệ tử khác lưu lại.

Trong lòng Lục Trăn có chút bất an, suy nghĩ một lúc lại bình tĩnh nói: “Bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là đệ tử của ta, phải cần cù tu luyện, không thể lười biếng. Từ nay về sau sống chung với đại sư huynh, lục sư huynh của ngươi.”

Tiểu nam hài quỳ xuống dập đầu: “Tạ sư phụ.”

Lục Trăn nhìn thân thể nho nhỏ cúi đầu, lại mặc niệm mấy lần trong lòng. Lúc nhỏ là cô nhi, năm sáu tuổi bị con buôn bắt đi, cả ngày đánh mắng, còn độc câm độc tàn y để đi ăn sinh kiếm sống. Năm Đoàn Hiên tám tuổi đã giết tên đó, trộm số tiền còn lại trên người gã, từ đó màn trời chiếu đất.

Vì sinh tồn, tổng cộng đã giết mười sáu người ức hiếp mình.

Lục Trăn thầm suy xét, nam hài này không nói nhiều, lúc đánh nhau lại âm hàn vô tình, lòng đã sớm lạnh cứng, muốn giáo dục chỉ sợ có chút khó khăn, không biết còn có thể làm tâm y mềm đi không.

Chỉ sợ phải tốn chút tâm tư.

Hiện nay tu vi của hắn là hậu kỳ trúc cơ, không giống người khác truy cầu con đường trường sinh, tâm cảnh điềm tĩnh, chỉ thích đọc sách, là một mọt sách không hơn không kém. Còn về làm sao giáo dục Đoàn Hiên, hắn thật sự không nắm chắc…

Không biết nói mấy đạo lý trong sách cho y có tác dụng không?

“Đã bao lâu không tắm rửa rồi?” Lục Trăn mỉm cười nhìn y.

“Ba tháng.” Tiểu nam hài vẫn cúi đầu.

Lục Trăn suy nghĩ rồi nói: “Đến chỗ ta rửa ráy một chút, thuận tiện trị thương cho ngươi.”

Tiểu nam hài lại dập đầu, không nói gì đứng lên, tùy ý lau vết máu trên mặt, lại thuận tay bôi lên y phục vừa bẩn vừa rách, giống như chưa từng giặt qua.

Lục Trăn thở dài, kéo tay tiểu nam hài: “Trước kia không ai dạy ngươi không ai quản ngươi, từ nay về sau sẽ khác, biết chưa?”

“Vâng.”

Bắt đầu từ hôm nay, chậm rãi giáo dục thôi.

Đoàn Hiên quy củ cởi sạch y phục, ngâm trong thùng gỗ lớn đầy tuyền thủy, lại không dám ngẩng đầu. Lục Trăn bưng ghế ngồi trước mặt y, tỉ mỉ xem xét vết thương cho y. Trên thân thể nhỏ bé phủ từng tầng vết tích và vết máu, xanh tím đang xen, vết sẹo phủ khắp toàn thân, sau lưng còn có hai đường roi cũ từ vai đến thẳng eo, đi sâu vào trong da thịt.

Lục Trăn vẫn luôn nhíu mày, thần sắc ngưng trọng, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Hắn móc một viên đan dược đưa cho Đoàn Hiên: “Ăn đi, ta giúp ngươi hóa giải đan dược này, trong một tháng vết thương cũ có thể biến mất.”

Lông mi dài dài của tiểu nam hài run lên, tiếp theo nuốt xuống, “Tạ sư phụ.”

Lục Trăn vuốt đầu y, linh khí cuồn cuộn không dứt truyền vào thân thể y hóa giải đan dược, ôn giọng nói: “Thiên phú của ngươi cực tốt, không đến mười năm nhất định có thể trúc cơ, học tốt bản lĩnh thì sẽ không cần sợ người khác ức hiếp nữa. Chỉ là phải nhớ, thứ mình không muốn, đừng cưỡng ép người ta, tương lai không thể lấy lớn hiếp nhỏ, nhớ chưa?”

Đoàn Hiên nâng mắt nhìn hắn, cũng không biết nghe vào được bao nhiêu, chỉ cảm thấy giọng nói của thanh niên nam tử thật sự động nhân, tay cũng thon dài ấm áp, trong lòng mơ hồ sinh ra một suy nghĩ kỳ quái, ước gì cả đời luôn được hắn xoa đầu như thế.

Tiếc là, cánh tay này không lâu sau đã ly khai.

Đây chính là ngày đầu tiên y vào Tuệ Thạch phong.

Tối dọn vào phòng đại sư huynh, lục sư huynh nghỉ ngơi một đêm, hôm sau, Lục Trăn lại gọi y đến phòng mình, đưa cho y một bộ đồ mới sạch sẽ chỉnh tề: “Đây là ta suốt đêm làm, hơi lớn so với thân hình hiện tại của ngươi, xem thử có thể mặc được không.”

Đoàn Hiên quỳ xuống dập đầu: “Tạ sư phụ.”

Lục Trăn thấy y nhận y phục đều muốn dập đầu, đau lòng muốn chết, hắn lại không thể không trưng ra vẻ sư phụ, nghiêm túc nói: “Ngươi tuổi nhỏ không biết không ai trách, nhưng dưới đầu gối nam nhi có ngàn vàng, từ nay về sau trừ khi phạm sai lầm lớn, hoặc nhận đại ân, nếu không đừng dập đầu với người khác, biết chưa?”

Đoàn Hiên gật đầu.

“Thay y phục đi.”

Đoàn Hiên cúi đầu đứng lên, cởi bộ y phục dơ bẩn rách nát xuống, thay bộ đồ Lục Trăn mới đưa, đứng yên tại chỗ.

Lục Trăn nhìn một cái, ôn giọng nói: “Độ lớn cũng vừa người, ngươi đi tu hành trước đi, vài ngày nữa ta sẽ kiểm tra công khóa của ngươi.”

Đoàn Hiên ngẩng đầu nhìn nam tử thanh tú một cái, không biết trừ dập đầu ra còn có thể dùng biện pháp nào để biểu đạt cảm xúc trào dâng trong lòng, thấp giọng nói: “Tạ sư phụ.”

Đây chính là ngày thứ hai y ở Tuệ Thạch phong.

Sau khi Đoàn Hiên đã an ổn ở đây, Lục Trăn cảm thấy đồ đệ này tuổi nhỏ, lúc thơ ấu lại chịu rất nhiều khổ sở, nên đương nhiên cũng đặt nhiều sự chú ý lên người y hơn, thỉnh thoảng gọi y đến phòng chỉ dạy. Đoàn Hiên cũng rất ngoan ngoãn, cúi đầu chăm chỉ nghe Lục Trăn chỉ bảo, chưa từng nói bậy một lời, cũng chưa từng thiếu kiên nhẫn.

Lục Trăn càng thêm thích y, nhưng môn hạ đệ tử có mười mấy người, cũng không thể quá mức thiên vị, ngoài mặt thái độ dành cho y không có gì khác biệt. Cho dù là thế, nhưng hắn cũng thỉnh thoảng tự tay may y phục cho Đoàn Hiên.

Cứ thế qua ba bốn năm, bình an vô sự, Lục Trăn âm thầm quan sát, cảm thấy Đoàn Hiên quy củ phấn đấu, chưa từng tranh chấp với ai, chậm rãi cũng yên tâm. Hắn lại thu thêm mấy đệ tử tuổi càng nhỏ, cần hắn tốn chút tâm tư, dần dần ít gặp riêng Đoàn Hiên hơn.

Sáng hôm nay, Lục Trăn đang tu luyện trong phòng, một chuyện tìm tới cửa.

Đại đệ tử môn hạ nói: “Khởi bẩm sư phụ, nửa đêm hôm qua Đoàn Hiên lôi bốn sư đệ ra khỏi phòng, đánh nhau một trận. Bốn người này hiện tại nằm trên giường bất tỉnh, ngoi ngóp một hơi, xin sư phụ định đoạt.”

Lục Trăn giật mình: “Đoàn Hiên thì sao?”

“Đang đợi ngoài cửa.”

Lục Trăn lấy một viên đan dược đưa cho đại đệ tử: “Phân làm bốn phần cho bốn đứa nó ăn, dẫn Đoàn Hiên vào đây.”

Lúc này Đoàn Hiên đã mười sáu tuổi, vóc dáng cao bằng Lục Trăn, sắc mặt lạnh lùng bước vào, trên mặt trái có một vết sẹo kéo dài đến tai, tóc tai rối loạn, trên y phục cũng phủ đầy vết máu.

Lục Trăn không nói được là mình đau lòng hay tức giận, hỏi: “Chuyện gì?”

Đoàn Hiên cúi đầu không nói.

Đại đệ tử nói: “Khởi bẩm sư phụ, bốn sư đệ bỏ trứng của Tứ Phương trùng vào thức ăn của Đoàn sư đệ. Sau khi đệ ấy ăn vào toàn thân ngứa ngáy nổi bong bóng, tối qua liền lôi bốn người đó ra đánh.”

Lục Trăn vừa nghe liền hiểu.

Đoàn Hiên không thích nói chuyện, tính cách cô độc, làm gì cũng không thích giải thích, cũng không thích hòa hợp với mọi người. Các sư huynh đệ rất nhiều, tính cách tốt xấu khác nhau, có vài người cảm thấy y cao ngạo khinh thường người khác, nên rất ngứa mắt y.

Chuyện này, nghĩ chắc là mấy người đó tìm y gây phiền toái.

Người sai trong chuyện này vốn là mấy người kia, nếu Đoàn Hiên không xuất thủ, Lục Trăn tất nhiên sẽ không tha thứ cho chúng dễ dàng. Nhưng Đoàn Hiên lại đánh cho họ ngoi ngóp một hơi, chỉ cần bất cẩn chút nữa là gây ra mạng người. Vả lại, lệ khí của Đoàn Hiên nặng thế này, tương lai gây ra chuyện không thể vãn hồi thì phải làm sao mới tốt?

Lục Trăn tức giận hỏi: “Ngươi có biết sai chưa?”

Đoàn Hiên cúi đầu không nói một lời, cự tuyệt nhận sai.

Lục Trăn tức giận xanh mặt.

Có vài lời không tiện nói nói trước mặt các đệ tử, nếu không quá mất thể diện, Lục Trăn suy nghĩ một chút, bảo các đệ tử khác toàn bộ lui xuống, chỉ để lại mình Đoàn Hiên trong phòng.

Lục Trăn chậm rãi đi vài bước trong hòng.

“Ta biết ngươi đã nhịn rất lâu, tuy bọn họ ức hiếp ngươi trước, nhưng tội không đáng chết. Nếu ngươi không cẩn thận đánh chết họ, chiếu theo môn quy thì phải lấy mạng đền mạng, ngươi biết chưa?”

Đoàn Hiên vẫn cúi đầu.

Lục Trăn quả thật không biết y đang nghĩ gì, nhịn cơn giận dịu giọng đi: “Thế gian vạn vật, từng cành cây ngọn cỏ đều có linh tính, tuy bốn đứa nó không biết chừng mực, nhưng cũng là người có cha có mẹ. Cho dù làm sai chuyện, cũng nên xét tình hình rồi xử phạt, nếu ngươi thật sự đánh chết chúng, lẽ nào có ích lợi gì cho ngươi sao? Sư phụ không lo lắng cho chúng, mà là lo lắng lệ khí của ngươi quá nặng, tương lai lúc tu hành gặp phải bình cảnh…”

Lục Trăn không biết những gì mình nói y rốt cuộc có nghe lọt hay không, chỉ thấy sắc mặt y hơi đỏ, cúi đầu nghiêm túc lắng nghe, ngoan ngoãn đến đáng yêu.

Lục Trăn giáo huấn nửa nén hương, ngừng lại hỏi: “Những gì ta nói ngươi nghe hiểu không, có biết sai chưa?”

Đoàn Hiên lặng lẽ gật đầu, lại đột nhiên lắc đầu.

Lục Trăn hồ nghi nhìn y, trong lòng phiền não: Đây là không nghe hiểu, hay không biết sai? Gật đầu rồi lắc đầu là ý gì?

“Tiểu Hiên, tư chất ngươi hơn người, sư phụ kỳ vọng vào ngươi rất cao, nhưng thương tổn đồng môn là đại tội không thể tha thứ. Năm đó Thanh Hư kiếm tông ta chính vì bất hòa giữa các đệ tử…”

Từ lịch sử kiếm tông kể đến thảm kịch các đại môn phái vì đồng môn tương tàn mà ra, nói dài dằng dặc rất lâu, Lục Trăn cũng không biết Đoàn Hiên rốt cuộc có hiểu hay không, thầm nghĩ may mà mình đọc đủ sách, nếu không lúc này sớm đã không biết nói gì.

Đoàn Hiên vẫn luôn đứng tại chỗ, sắc mặt hơi đỏ không biết đang nghĩ gì. Nói y không nghe, thì y nghe rất nghiêm túc, chính là không ai biết nghe vào được bao nhiêu.

Nói được nửa canh giờ, cơn giận của Lục Trăn đã bị mài mòn, nhíu mày nhìn thiếu niên đứng bất động, càng thêm phiền giận: “Qua đây.”

Đoàn Hiên chậm rãi bước tới, đứng trước mặt Lục Trăn, vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu. Bắt đầu từ một năm trước, y đã không còn thân cận với sư phụ như thế nữa, thậm chí không còn đơn độc ở chung một phòng.

Lục Trăn đưa tay sờ vết sẹo trên mặt y, vẫn đang rỉ máu, dịu giọng nói: “Đánh nhau với người khác, tự mình không phải cũng bị thương sao? Đau không?”

Đoàn Hiên gật đầu.

Lúc này Lục Trăn đã nói đến miệng khô lưỡi khát, sớm không còn muốn nói nữa, yên lặng bưng một chậu nước sạch tới, an tĩnh rửa vết thương cho Đoàn Hiên.

Đêm dài dằng dặc, lặng yên vô thanh, Đoàn Hiên ngẩng đầu nhìn Lục Trăn một cái, chỉ hy vọng vết thương của mình vĩnh viễn cũng không khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.