Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 42: Xui xẻo



Tòa văn phòng mà Trương Văn Cường chịu trách nhiệm thiết kế trang hoàng nằm trên đoạn đường khá sầm uất của khu phố Bắc, nhìn cửa hàng và mặt tiền cửa hàng xung quanh nó người đến người đi, náo nhiệt đến ngổn ngang, duy chỉ có nó lẳng lặng đứng sừng sững, mỗi một ô cửa sổ bên trong đều lộ ra một luồng áp lực đen nhánh, giống như là tòa nhà bị bỏ lại nhiều năm, không hề có xây mới, lộ ra mùi bùn đất lẫn lộn.

Trương Úc Giai từ trên xe taxi xuống nhìn thấy Trương Văn Cường vừa từ chỗ bảo an đi ra, bộ dạng xanh xao vàng vọt kia quả thực là một trời một vực so với thanh niên hăng hái đắc ý lúc trước, gầy trọn hai vòng, ngay cả cách ăn mặc vốn chạy theo mốt thì giờ lôi thôi lếch thếch, nếu không phải giọng nói không đổi, Trương Úc Giai thiếu chút nữa cũng không nhận ra gã.

“Người anh em, mày hôm qua trải qua … ” Trương Úc Giai cuối cùng không nhịn được lên tiếng.

“Đừng nói nữa. ” Trương Văn Cường móc ra một điếu thuốc từ trong túi quần đưa cho Trương Úc Giai, Trương Úc Giai vốn không hút thuốc lá, nhưng tình cảnh này, giống như chỉ có một điếu thuốc mới có thể hình dung, “Con quỷ này thật sự rất lợi hại, chúng tao đã chết hai người, chút tài sản của ông đây đã bồi thường cả rồi, đời này mẹ nó, chưa bao giờ xui vẻo như vậy.”

Trương Văn Cường dứt lời mượn ra cái bật lửa, trước châm cho Trương Úc Giai, sau đó lại châm cho mình, hít một hơi thật sâu, cuối cùng phun một vòng khói, nói tiếp: “Hai lần trước mày gọi điện thoại cho tao đúng lúc chỗ tao có người chết, bị mấy người nhà của người chết làm ầm ĩ mấy ngày không có chợp mắt, mày nhìn phái au lưng tao đây, tất cả đều là máu ứ đọng, nếu không phải Trương Gia Vĩ tới, tao thiếu chút nữa cũng bị đánh chết.”

Trương Văn Cường từ nhỏ là một người mạnh mẽ, chuyện gì cũng tự mình chống đỡ, mọi việc chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, trong đám anh em bọn họ gã là xuất sắc nhất, bất kể quan hệ với người khác hay tình cảm công khai lén lún, thì gã lăn lộn thành thạo nhất, lúc Trương Úc Giai chưa tốt nghiệp, gã đã từ trường trốn ra ngoài tung hoành thiên hạ, đốivới Trương Úc Giai bọn họ cũng không thiếu quan tâm, Trương Úc Giai nhớ được, học phí hai năm cuối cùng của mình vẫn là gã trộm nộp cho, hôm nay người xuất sắc nhất lăn lộn thành bộ dạng này, trong lòng cậu miễn bàn có bao nhiêu dau khổ, miễn cưỡng kìm nén khó chịu ở giữa cổ họng, nói: “chuyện xảy ra ngày hôm đó, cũng không nghe mày nhắc tới, mày vẫn luôn tự mình giải quyết mọi chuyện, các anh em đều nghĩ là mày sống rất tốt, tại sao ngay cả tên khốn kiếp Trương Gia Vĩ kia cũng không có nói cho tao biết.”

“Là tao bảo nó không nói, mọi người có chuyện của mọi người, mày hiện tại là người trên bàn mổ, trong lòng không thể có chuyện lo lắng, hơn nữa, mày đến rồi cũng không giúp được cái gì, lại đi theo lo lắng không đâu ” Trương Văn Cường nói xong lại từ bên trong máy bán hàng tự động lấy ra hai lon Sprite, một lon đưa cho Trương Úc Giai, lại mở lon của mình ra rồi uống hơi sạch sẽ, cuối cùng mới nhớ tới nói: “Người mày tìm cho tao đâu?”

Trương Úc Giai này mới nhớ tới Trương Úc Lê luôn đi theo bên cạnh mình, trong nháy mắt nhìn hắn lại mơ hồ giống như một đám sương mù, mùa hạ nóng bức ráng chiều đỏ rực giống như rỉ máu, chiếu lên người hắn phát ra một tầng màu vàng sáng chói, giống như biến thành mây nơi chân trời, Trương Úc Giai muốn hỏi hắn tại sao không hiện ra thực thể, dù sao hai người bọn họ cũng đã tay trong tay đi dạo phố giữa một đám người xa lạ, lúc này thấy anh em hồi nhỏ thì bắt đầu xấu hổ, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, cũng không giống như kích động, nghĩ đến là nhiều năm không gặp nên lạnh nhạt, vì vậy trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.

Trương Úc Giai vốn định trực tiếp giới thiệu Trương Úc Lê cho gã, nhưng đám anh em của cậu không ai biết Trương Úc Lê đã chết, đều cho rằng hắn ở nước ngoài phát tài nên mới cắt đứt liên lạc, mà đối với Trương Văn Cường, cậu càng không thể đi thẳng vào vấn đề, bởi gì mấy ngày qua bị Quỷ Hồn quấy rầy, nếu gã trực tiếp nghe lời này, không chừng dọa ra cái gì, cho nên cậu phải kê lót trước một chút, để cho gã từ từ tiếp nhận.

Nhưng Trương Úc Giai vừa làm tốt công tác chuẩn bị còn chưa kịp mở miệng, liền thấy một đôi môi mềm mại ẩm ướt ghé vào bên tai cậu nói: “Đừng cho gã biết ta.”

Trương Úc Giai không biết làm sao nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn híp đôi mắt màu lam, lắc đầu nhìn cậu, giống như chuyện này không cho phép nghi ngờ.

Lúc này, Trương Văn Cường thấy người đối diện kinh ngạc nhìn chằm chằm cây hoa quế nhỏ ở bên cạnh, liền cầm lon Sprite kia đẩy đẩy cậu nói: “A Giai mày không sao chớ? !”

Trương Úc Giai lập tức hoàn hồn, nhưng ngay sau đó cười lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, đang nghĩ làm sao trả lời mày, dù sao chuyện này nói ra có chút giật mình.”

“Có ý gì? ” Trương Văn Cường dường như cảm thấy không ổn.

Trương Úc Giai thấy bộ dáng kia của gã, lại liếc mắt nhìn Trương Úc Lê ở bên cạnh vẫn đứng yên không nhúc nhích, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Hôm nay vốn muốn gọi một đại sư tới, nhưng đồ đệ lão xảy ra chuyện, tao tìm không ra lão, lại sợ mày xảy ra chuyện, thật ra thì mày là không biết đâu, tao biết một ít kỳ môn độn thuật.”

“Mày biết? ” Trương Văn Cường rất giật mình với cách nói này của cậu, bởi vì Trương Úc Giai vẫn luôn là một người theo thuyết vô thần, hơn nữa đầu óc cậu tương đối nhỏ, lúc ấy có thể học y cũng đã không dễ dàng, nhưng không ngờ cậu còn có nghề phụ, cho nên lập tức ngạc nhiên nói: “Thật hay giả? Thứ này cũng không phải là hóa trang đâu, tao tận mắt nhìn thấy con quỷ kia, ghê tởm muốn chết, toàn thân đều là giòi bọ, làm không xong có thể bị nó giết chết, mày trước nói đi nói ngươi học ở đâu?”

Trương Úc Giai vừa nghe lời này lập tức ỉu xìu, nghĩ đến cậu chỉ muốn giả sử cho gã, đến lúc đó súng thật đạn thật thì để cho Trương Úc Lê lên là được, hiện tại người này nhất định bới móc tận gốc vấn đề, đây không phải là buộc cậu nói nhăng nói cuội sao, cho nên cậu kìm nén bực bội, nghĩ nửa ngày cuối cùng nói: “Tao là theo người ta học được mấy chiêu, đối phó quỷ bình ngfthif không có vấn đề, cho dù không đối phó được, tao cũng có thể bảo vệ mạng sống cho mày.”

“không phải mày không tin những thứ này sao, tại sao học cái này? Mày thấy quỷ chưa?”

Trương Úc Giai gãi đầu, gật gật nói: “Không chỉ một lần đâu, mới bắt đầu cũng sợ như mày, còn gặp không chỉ một lần, có khi cả phòng đều là quỷ, suýt nữa nuốt tao, sau này mới tìm sư phụ đối phó, lão dạy tao một chút thuật phòng thân căn bản”

Trương Văn Cường nghe xong vẻ mặt tràn đầy kinh hãi, “Vậy tại sao mày chưa từng nói qua?”

“Lúc ấy bọn mày cũng không tin a!”

“Cũng đúng, nhưng hiện tại tao ctin. ” Trương Văn Cường gật đầu, lại châm một điếu thuốc, “Các anh em chưa từng nghĩ tới sẽ bị một quỷ làm hỏng, con mẹ nó đây là chuyện gì hả. ” Trương Văn Cường dứt lời thở dài, một luồng cay đắng chua xót từ cổ họng truyền đến, hốc mắt có chút ẩm ướt.

Hai người cứ như vậy nói thật lâu, mãi cho đến mặt trời khuất núi, Trương Văn Cường nhiều lần xác định năng lực Trương Úc Giai, lúc này mới chấp nhận cậu, sau đó Trương Văn Cường còn gọi hai công nhân gan lớn, một người tên Hồng Việt, một người tên Đỗ Minh, hai người đi theo Trương Văn Cường đã nhiều năm, luôn luôn được gã quan tâm, cho nên muốn đi theo có thể tiếp ứng lẫn nhau, cho nên từng người hỏi thăm nhau, xong xuôi liền đi ăn một bữa.

Trương Úc Giai vốn không muốn có quá nhiều người đi theo, dù sao nhiều người cậu không tiện nói chuyện với Trương Úc Lê, nhưng qua thời gian một bữa cơm nói ngắn cũng không ngắn, sau khi trò chuyện mấy câu, cậu phát hiện hai anh em này cũng là người trung hòa, Hồng Việt là trong núi đi ra, vừa đen vừa gầy, cười lên để lộ hàm răng trắng, Đỗ Minh tuổi khá lớn, nói chuyện đều gật đầu, vừa nghe nói Trương Úc Giai là bác sĩ, thì đối với cậu rất tôn kính, liên tục gắp thức ăn cho cậu, Trương Úc Giai cũng không ghét hai người này lắm, sau cơm tối liền đi về phía lầu bốn của tòa văn phòng.

Lúc Trương Úc Giai mới bước vào tòa nhà cũng không cảm nhận được âm khí lớn như vậy, nhưng càng đi lên đi càng nặng, cảm giác cũng bị ép tới không thở nổi, hơn nữa lạnh phát run, thỉnh thoảng một tận xột xoạt vang lên, giống như là có vô số côn trùng bò qua, khiến cho lòng người ngứa ngáy khó chịu.

Lúc đến lầu bốn thì nơi đó đã hoàn toàn tối đen, thật ra thì những khung cửa sổ chưa kịp lắp đặt xong hẳn là có thể phản chiếu ánh sáng của đèn đường dưới lầu, huống chi dưới lầu là phố xá sầm uất, cho dù ánh đèn không chiếu tới, ít nhất cũng có thể nhìn thấy ánh đèn chợt xa chợt gần của những chiếc xe qua lại trên đường, kết quả nơi này tối đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, ngay cả hít một hơi cũng phải thở gấp hồi lâu, âm u lạnh lẽo giống như ở Bắc Cực, da gà toàn thân sắp rớt hết.

Lúc này, Trương Úc Lê xuất hiện bên cạnh cậu, chính xác thì ánh mắt Trương Úc Lê xuất hiện bên cạnh cậu, một đôi mắt màu lam còn sáng hơn kim cương chiếu sáng khoảng trống bên cạnh Trương Úc Giai, tay của cậu cũng bị hắn siết chặt trong tay, thỉnh thoảng nắm chặt một chút, tỏ ý muốn cậu an tâm.

Trương Úc Giai nắm tay hắn đi rất lâu, cẩn thận nhìn bố trí của tầng này, phát hiện tầng này có một phòng chưa hoàn thành ở sát bên phải thang máy nhất, những phòng khác cơ bản đều đã hoàn thành, nhưng nơi này không giống như vừa mới trang hoàng xong, ngược lại giống như để không nhiều năm, gạch tráng men màu trắng ốp chân tường đã nhiễm màu nâu xanh của nước, trần nhà cũng rạn nứt, mảng lớn mảng lớn vệt nước màu đen, thỉnh thoảng nhỏ một hai giọt chất lỏng sền sệt màu đen, nhưng nhỏ xuống đất không phải bị thấm hút, rất kỳ quái.

Lúc Trương Úc Giai sơ sơ đi dạo hết một vòng lầu bốn, phát hiện Hồng Việt và Đỗ Minh còn đứng ở chỗ cầu thang không đi vào, sau khi hỏi, chỉ nghe Đỗ Minh nói: “Cường ca nói tầng này điện không biết tại sao bật không lên, đi lấy đèn pin, phía trên quá tối, chúng tôi cũng không nhìn thấy.”

Trương Úc Giai nghe xong chợt hiểu ra, thì ra ánh mắt A Lê chỉ cung cấp cho một người cậu, cho nên lúc này lại nắm thật chặt khối man mát vẫn luôn nắm tay mình, đối phương cũng nắm tay cậu, tỏ vẻ hắn vẫn ở đây.

Đợi ở cầu thang chừng 20′, lầu dưới đột nhiên có tiếng thét khẩn cấp, Trương Úc Giai cảm thấy có chút không ổn, lập tức hỏi: “Vậy đèn pin lấy ở đâu?”

“Dưới mặt đất tầng 2, đồ trang trí của chúng tôi và v.v đều ở đó.”

Hồng Việt mới vừa nói xong, Đỗ Minh đã vỗ đùi nói: “Nguy rồi, Tôn Xương Sinh chết ở bên trong đó, là bị kéo chết.”

“Đi mau. ” Trương Úc Giai còn chưa dứt lời đã vội vàng chạy xuống, Hồng Việt và Đỗ Minh cũng đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.