Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 62: Dương vân



Đi từ nơi đầy người kia tới cái chỗ đưa tay không thấy được năm ngón này, Trương Úc Giai tốn một giờ liền, mà sau một giờ vòng vèo cậu mới phát hiện thật ra thì khoảng cách trong này chỉ có hơn 10m mà thôi, nhưng làm cậu sợ hãi không phải là sự lợi hại của quỷ đả tường, mà là những chấm nhỏ lốm đốm cậu nhìn thấy kia chính là mắt của quỷ hồn vừa mới chết, bọn họ giờ phút này đang lang thang tại bức tường đất bị đục vô số lỗ lớn, hồn phách còn có ánh sáng đặc biệt vốn có của người, không giống như những người chết lâu tỏa ra mùi hôi thối, lại đủ mọi màu sắc.

Trương Úc Giai còn phát hiện bọn họ căn bản không cách nào vượt qua mặt tường này, những lỗ thủng kia có chiều cao không kém người là mấy, giống như có một tầng chắn vô hình đóng kín bọn họ ở bên trong, mà càng thêm không thể giải thích được chính là nơi này cũng có Cầu Sỉ, từng con từng con trợn đôi mắt đèn ***g như dạ minh châu lên, nhưng cả đám đều ngơ ra ở trong góc hoảng sợ nhìn cậu, không trắng trợn như lần đầu ở túc hồn thai, thậm chí giống như con cóc ẩn nấp sau lỗ thủng.

Nhưng điều này lại làm Trương Úc Giai sợ hãi, lần trước cậu nhìn thấy những thứ này là vì cậu có dán tiễn phù ngụy trang người chết, ngày thường cho dù nhìn thì cũng chỉ thấy một cái bóng màu xám, trừ lệ quỷ phát ra tia sáng chói lòa, nhưng hiện tại cậu lại cảm thấy những thứ này rõ nét như người thường, thậm chí ngay cả lân phiến trên người Cầu Sỉ cũng rõ ràng hơn, như vậy cậu coi như là quỷ rồi phải không?

Đang suy nghĩ, Cầu Cầu thúc giục bên tai cậu: “Ba ba đi mau, cục cưng chết đói.”

Trương Úc Giai nghe xong lấy lại tinh thần, nhanh chân đi vào cửa lỗ thủng kia, vốn muốn tìm một chỗ ít quỷ hồn, sau đó để cho nó tự tìm động vật nhỏ ăn, nhưng lúc này Cầu Cầu lại chỉ vào đám Cầu Sỉ kia: “Ba ba, mau đi, bọn nó trốn phía dưới kia kìa.”

Trương Úc Giai nghe nó nói như thế, lập tức sững sờ: “Gì? Không phải con muốn ăn động vật nhỏ sao, những thứ kia là động vật nhỏ? !”

Cầu Cầu bị cậu nói có chút chột dạ, nhưng là cái bụng đói thúc giục, bèn bĩu môi chơi xấu nói: “Đó chính là động vật nhỏ mà, Cầu Cầu chỉ có thể ăn cái kia, cái kia có dương khí, có thể giúp ba ba khôi phục.”

“Nói nhảm. ” Trương Úc Giai nhớ lại lời Diêu lão đầu nói ở túc hồn thai, lão nói Cầu Sỉ ăn anh linh, lúc này chạy tới, đây không phải là chịu chết sao, hơn nữa, đứa con mà cậu vất vả đeo trên người gần hai tháng, cậu không hy vọng cứ như vậy bị dã thú ăn thịt.

Cầu Cầu thấy cậu dừng lại, hoàn toàn xù lông, một bên lôi tóc của Trương Úc Giai, một bên hung hăng giậm lên vai cậu, còn hơi nức nở nói: “Cục cưng không sợ bọn họ, lần trước cục cưng cũng ăn thật nhiều đấy, chẳng qua A Lê lo ba ba sợ hãi nên để ba ba quên mất mà thôi, nếu ba ba không yên lòng thì hỏi A Lê đi.”

Trương Úc Giai lúc này coi như hiểu, cậu trải những ngày ngây ngốc kia là do hắn ban tặng, chẳng trách được ở túc hồn thai đột nhiên bất tỉnh, chính là kiệt tác của Trương Úc Lê, hai người này kết phường lừa gạt cậu.

Mà nhìn vẻ mặt Trương Úc Giai giống mặt người bên trong đèn kéo quân, Cầu Cầu ý thức được mình nói lỡ miệng, liền chạm đầu cậu cọ cọ hồi lâu, cuối cùng thua bởi cái ăn, nói thầm bên tai cậu: “Ba ba, cục cưng không cố ý, A Lê cũng không cố ý, nhưng chỉ có như vậy mới cứu được ba ba, kiếp trước cũng như vậy, ba ba quên mất mà thôi.”

Hung hăng nuốt từng ngụm nước bọt, Trương Úc Giai quyết định cho tiểu quỷ này ăn no sau đó xử lí hai người này, để cho bọn họ biết hậu quả khi bắt nạt cậu, cho nên cậu nhắm mắt đi tới đám Cầu Sỉ đang không ngừng lui về sau.

Đi chừng mười bước, Trương Úc Giai nghe bên tai có một tiếng nói vội vàng gấp gáp: “Ba ba dừng lại. ” tiếp theo nghe một trận ục ục vang lên, sau đó bản thân không tự chủ được nắm thứ gì đó dính dinnhs, sau đó bỏ vào trong miệng.

Trương Úc Giai không biết trạng thái ghê tởm này kéo dài bao lâu, thậm chí không dám tưởng tượng hình dạng cái miệng to như chậu máu của mình, miệng càng mở càng lớn, đồ nhét vào trong miệng cũng càng ngày càng nhiều, vẫn đang không ngừng chuyển động, lúc nhai nuốt thậm chí phát ra tiếng xèo xèo, cái này khiến cậu nghĩ tới món Cẩm Giang Tam khiếu kia, trong lòng không khỏi một trận lật tường đổ nước, ngay cả ánh mắt cũng không dám mở ra, sợ đập vào mi mắt cảnh tượng sẽ làm mình sợ hãi đến mức trở ngại thần kinh, từng trận từng trận mùi tanh quen thuộc sặc mũi không ngừng tràn ngập nụ vị giác *của cậu, cậu bị hấp dẫn đến mất hơn nửa lí trí, chỉ biết ăn còn muốn ăn, ngay cả lông cũng có thịt, đầu lưỡi bị xước đau, chắc đã nứt ra vô số lỗ rồi, chẳng qua mùi máu tươi trong miệng và những thứ kia đã hòa trộn với nhau, phân không rõ.

* nụ vị giác : khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị

Đợi lúc tiểu quỷ ợ một cái ngồi ở trên bả vai của cậu, nói ăn no rồi, Trương Úc Giai cũng cảm giác nó nặng gấp đôi lúc trước, thân hình cũng lớn gấp đôi ban đầu, thứ kia chính là thuốc kích thích tăng trưởng gấp, chẳng trách được hồi trước sau khi ăn xong nó có thể từ trong bụng cậu bò ra, nhưng không nghĩ được nhiều hơn, cậu chùi miệng xoay người bỏ chạy, chẳng thẳng đến cửa lỗ thủng kia mới dám mở mắt, sau đó cố gắng khiến bản thân trở lại bình thường, sẽ tìm đường ra gì đó.

Nhưng cuối cùng không thể lạc quan như tưởng tượng, ăn xong Cầu Sỉ cậu còn bay bổng hơn ngày đó, cảm giác mình đã tan ra làm một thể với đám quỷ kia, chỉ cần cậu dùng sức một chút cũng có thể bay lên, tất cả cảm giác trên người, trừ thính giác còn miễn cưỡng cóc ích, những giác quan khác đều mơ hồ, thậm chí tiểu quỷ lôi đầu của cậu thì cậu cũng không có cảm giác đau đớn gì, cả ánh đèn lờ mờ cách đó không xa cũng thành màu trắng u ám .

Cảm giác sợ hãi khi không biệt được đâu là thực, đâu là mơ, tựa như giẫm lên đám mây, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã, cái gì cũng không nắm được.

Ngay khi cậu vừa bước khỏi chỗ kia không bao xa, đám người cách đó 10m bộc phát ra một trận gào thét kinh người, Trương Úc Giai lập tức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cảnh tượng người ăn người quỷ ăn quỷ, trong đó có rất nhiều thứ không phải là người, nói chính xác thì là {hoạt thi } (xác sống), những hoạt thi này giống những con rối trong bệnh viện, bọn họ giống như người thật, thói quen trước kia không có hề thay đổi, nhưng tâm đã bị khoét mất, chẳng khác nào bị người ta xuyên một sợ dây vô hình lên người, sau đó thành rối bóng.

Mà những hoạt thi kia không ngừng nuốt vào những người sống gầy yếu, người sống trong nháng mắt lại biến thành {hoạt thi} ( xác sống), tiếp theo lại nuốt người gầy yếu, chẳng lẽ đây chính là luyện thi trong truyền thuyết?

Cùng lúc đó, lỗ nhỏ xếp thành hàng trên mặt đất kia đột nhiên phun ra ngọn lửa xanh âm u, làm những dương quỷ và hoạt thi kia hoảng sợ chạy tán loạn, trong chốc lát một mảnh thê thảm.

Vì vậy khỏi thể không nói số Trương Úc Giai khá may, cậu lập tức chọn quay đầu lại, sau đó tìm được một góc có một con Cầu Sỉ đang ngồi, bèn ngồi chung với nó, Cầu Sỉ bị dọa đến không đường thối lui, đành phải thành thành thật thật ngồi ở đó, mà tiểu quỷ ăn thỏa thuê cũng không thèm động đến nó, cho nên ba người họ cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, đợi đến khi một âm thanh quen thuộc xuất hiện trước mắt Trương Úc Giai.

“Dương Vân? ” Trương Úc Giai gần như không thể tưởng tượng được sẽ nhìn thấy bóng dáng đang không ngừng đập vào kết giới của lỗ thủng kia, nhưng tầm mắt mơ hồ lúc rõ lúc mờ, cho nên cậu không xác định được, bèn hỏi tiểu quỷ: “Kia thật sự Dương là Vân sao?”

Cầu Cầu gật gật đầu nói: “Đúng vậy, cô ấy giống chúng ta bị bắt tới.”

“Vậy tại sao cô ấy không vào được? ” Trương Úc Giai nói xong liền đứng dậy đi tới kết giới kia.

Cầu Cầu lại bình tĩnh chậm rãi nói: “Bởi vì cô ấy không giống ba, bởi vì một phần hồn của A Lê che phủ dương khí của ba, cho nên ba có thể nhìn thấy chúng con, còn có thể tồn tại với đám quỷ này, nhưng cô ấy thì khác, cô ấy người sống, đi vào sẽ bị đám quỷ này công kích chết.”

“Nói đùa gì vậy, ý của con là chúng ta không cứu được cô ấy? ” Trương Úc Giai thốt lên một câu, lập tức khiến tâm hung hăng không rõ của cậu lộp bộp một cái, chẳng lẽ cậu còn phải nhìn Dương Vân đi tìm chết?

Cầu Cầu không lên tiếng, tỏ vẻ cam chịu, điều này làm tâm Trương Úc Giai nguội lạnh một mảng lớn, nhất thời cảm thấy, người bên cạnh cậu đều bỏ cậu mà đi, nếu tất cả người thân bạn bè chết hết, vậy cậu sống làm gì? Ai có thể chứng minh cậu còn sống? Cái cảm giác này e rằng còn làm người ta sợ hãi hơn cả cảm giác không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.

Gần như do bản năng sai khiến, cậu lập tức xông về phía lỗ thủng kia.

Cầu Cầu vội la lên: “Ba ba không muốn sống nữa, phía ngoài đều là người chết, bọn họ sẽ ăn ba ba.”

Trương Úc Giai không nói chuyện, vẫn đi về phía trước, Cầu Cầu hung hăng giậm chân trên bả vai cậu: “Ba ba mau dừng lại, người chết phía ngoài đều thành đống rồi .”

“Ba ba, nếu ba ba còn như vậy, A Lê sẽ tức giận, con cũng sẽ tức giận.”

“Ba ba…”

Rốt cục, trong nháy mắt Trương Úc Giai tới lỗ thủng, Cầu Cầu hô lớn: “Con phục ba rồi, ba không nên đi nữa, cục cưng giúp ba đi đón người.”

Lời vừa nói ra, một chân Trương Úc Giai vừa bước ra ngoài kết giới lập tức rút về, sau đó cười mờ ám nói: “Vậy nhanh đi a.”

Cầu Cầu cảm thấy mình bị lừa rồi, nhưng lời đã ra khỏi miệng, đành phải giậm chân, sau đó bĩu môi nói: “Cục cưng không thể cách ba ba nửa mét, cho nên ba ba ở bên trong phải nghe conchỉ huy.”

Trương Úc Giai nhìn người phía ngoài tụ lại ngày càng nhiều, lập tức gật đầu nói: “Được, vậy con ngay bây giờ đi, mau!”

Vừa dứt lời, tiểu quỷ đã không thấy đâu, sau đó nghe một thanh âm trong đầu truyền đến: “Ba mau đi trở về đi, con không tìm được cô ấy.”

Trương Úc Giai sau khi nghe xong liền dang hai cánh tay áp lên vách tường, sau đó không ngừng chạy về hai bên, nhưng qua mấy phút đồng hồ, cậu đã chạy đến đầu đầy mồ hôi, vẫn không thấy bóng dáng Dương Vân, mà những hoạt thi càng ngày càng gần, những kẻ chạy chậm đều bị ăn, dáng vẻ ăn kia ghê tởm đến chí cực, kết hợp với máu dính thịt, cùng với tiếng gào thét thảm thiết, khiến người nghe tê dại, giờ phút này Trương Úc Giai cảm thấy tim của mình thật là lạnh, cậu chỉ nghĩ cứu Dương Vân, còn những người khác thì cậu trơ mắt nhìn họ bỏ mạng.

Rốt cục sau gần mười phút đồng hồ tìm kiếm, tiểu quỷ tìm được cô trong đống người kia, giờ phút này cô đã bị giẫm đạp cả người toàn máu, gương mặt sưng húp, nếu không phải ánh mắt kia quen thuộc, Trương Úc Giai quả thực không nhận ra cô, hiện tại cũng không biết cô bị thương ở đâu, cả người đều là máu, có phải máu của cô hay không cũng không rõ lắm, nhưng bản thân Dương Vân còn có một chút cảm giác, nhìn thấy Trương Úc Giai thì tủi thân khóc, ôm cậu không buông.

“anh Giai, xin anh dẫn em đi, em sợ lắm!”

Dương Vân run rẩy nói ba chữ cuối, biết cô lâu như vậy, lần đầu tiên Trương Úc Giai thấy mặt yếu đuối của cô, có thể thấy được cô bị dọa thành cái dạng gì, Trương Úc Giai nghe xong đau lòng, thật ra thì cậu còn sợ hơn cô, thậm chí còn không phân rõ thực hư, nhưng cậu không hy vọng cô gái trước mắt này sợ hãi thêm, đành phải kiên trì an ủi cô: “Đừng sợ, chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài.”

“Anh Giai, nếu anh không tới, em sẽ chết, xin ngươi đừng bỏ rơi em, anh em cũng đi rồi, bọn họ không cần em, em nên làm gì bây giờ? ! Trời, trời sắp sụp, mẹ em cũng bị người giết, đã chết, bọn họ đều chết hết, bọn họ không cần em.”

Dương Vân run rẩy, lời nói ra có chút luống cuống…, Trương Úc Giai nhớ tới những thứ mình thấy qua mắt mèo, cũng đấu tranh không thôi, đến nay vẫn không biết thật giả, cho nên cũng chỉ có thể học Trương Úc Lê ôm chặt cô, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Không có chuyện gì, bọn họ cũng không có chuyện gì,chỉ đi em vào quỷ trận mà thôi, đợi sau khi trở về, bọn họ vẫn giống như lúc đầu.”

“Không, bọn họ thật sự đã chết rồi, chúng em là bị những hoạt thi kia công kích, anh em trước khi đi bảo em dù thế nào cũng không được mỏ cửa, nhưng em đã mở ra, em vẫn mở ra. ” câu nói hối hận của Dương Vân khiến Trương Úc Giai cũng nhớ lại khoảnh khắc mình mở cửa, chỉ có thể im lặng, sau đó cố gắng làm cô bình tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.