Hai người luôn ở trên núi đến ban đêm mới trở về, vẫn không có phát hiện bất kỳ chỗ nào có thể rời khỏi không gian này, Dương Vân thậm chí đã chạy nửa núi nhỏ, nhưng điện thoại của cô vẫn giống như một cái cục gạch, không có bất kỳ tín hiệu nào.
Buổi tối lúc hai người trở về còn đặt biệt đi đến chỗ chú Đổng, đứng bên kia ruộng lẳng lặng nhìn chú Đổng một mình gieo đậu trên mảnh đất hôm qua bọn họ đã gieo giúp, chú Đổng vẫn kể cho bọn họ nghe một chút chuyện con cái trong nhà chú, ví như vợ chú khi còn sống hiền cỡ nào, ví như con dâu và con trai chú rất hiếu thảo, ví như chuyện xảy ra ở Trương gia, Lý gia cách vách mà chuyện duy nhất chú không nhớ được chính là mảnh đất kia ngày hôm qua đã gieo đậu rồi, giống như chương trình bởi vì người chơi biểu hiện khác nhau mà sinh ra hậu quả khác nhay, làm người ta giật mình.
Trương Úc Giai ăn cơm tối xong liền đi ngủ thật sớm, cậu vốn định thừa dịp trời tối nhìn nhìn thứ tự ghi chép thay đổi, không ngờ nhóc con trong bụng quậy rất kịch liệt , một luồng đau quặn và trướng đau làm thân thể cậu co quắp theo, ngay cả đứng cũng không được, tiếp đó là đau cơ, bởi vậy trong lòng cậu không khỏi có một loại cảm giác vỡ nước ối sắp sinh, nhưng nó sẽ từ đâu đi ra ngoài đây? !
Vấn đề này mãi cho đến khi Dương Vân tắm xong đi vào chuẩn bị đi ngủ mới đột nhiên dịu đi, nhưng chỉ là dịu đi, loại đau trướng liên kết gân thịt này vẫn không ngừng nghỉ, ngay cả mí mắt cũng đau không nhấc lên nổi, vì vậy cậu đành phải nhắm mắt lại nói chuyện với Dương Vân.
Dương Vân càng ngày càng bất an, nhưng cô không biểu hiện trước mặt Trương Úc Giai, bởi vì cô biết, cho dù hậu quả có nát bét, ít nhất còn có cậu bên cạnh cô.
Mà Trương Úc Gia thì nghĩ tới lời A Lê đã nói, sau đó tưởng tượng cảnh hai người gặp lại, tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp sau này, nếu theo đúng lời của hắn, sáng sớm ngày mai tất cả sẽ khôi phục như lúc ban đầu, có lẽ chỉ ít đi những thứ không nên nhìn thấy mà thôi, mà cậu thì hướng tới điều đó.
Mà kỳ lạ chính là, cậu chỉ không gặp hắn mấy ngày thôi, thế nhưng nhớ hắn như vậy, càng về khuya lại càng nhớ hắn, cái loại tư tưởng của cô vợ nhỏ này bị cậu khinh thường, nhưng hiện tại cậu chỉ muốn tựa vào trong ngực của hắn, sau đó được hắn ôm dỗ dành, có như vậy, cậu mới có thể yên tâm.
Cứ như vậy nghĩ thật lâu, Trương Úc Giai vừa tiến vào giấc mộng, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh vội vàng của Dương Vân, “Anh Giai, điện thoại di động của em ở trong nhà vệ sinh có tín hiệu rồi, em gọi điện thoại cho anh em, anh của em nói bọn họ cũng rất tốt.”
“Điện thoại của em có thể kết nối được? ” trong ánh trăng mờ, Trương Úc Giai dường như còn chưa kịp phản ứng lời của cô.
Nhưng Dương Vân chỉ biết vừa kéo cậu vừa nói: “Diêu đại sư cũng ở đây, ông ấy nói chúng ta hiện tại đang ở bên dưới khu nằm viện, nơi này chính là ảo cảnh, ông ấy còn nói toàn bộ thành phố B đã thành quỷ thành, chuyện này A Lê của anh không thoát khỏi liên quan đâu, hắn là Quỷ Vương, thật sự là Quỷ Vương âm phủ.”
Bị Dương Vân gào to như vây, đầu Trương Úc Giai trong nháy mắt tỉnh táo, nghĩ đến lời hắn nói ba ngày trước, cậu đột nhiên hoảng sợ giật mình, theo lời hắn nói ‘Ba ngày sau khôi phục như lúc ban đầu’ rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ không phải là trở lại thế giới sạch sẽ kia, mà biến toàn bộ thế giới trở thành quỷ thành, cũng coi như ‘Khôi phục như lúc ban đầu’, như vậy mục đích của hắn chính là tàn sát cả thành phố B, tiếp đó khống chế mọi người, nhưng hắn làm thông qua phương pháp gì vậy?
“Mang anh đi nhà vệ sinh coi một chút, nơi đó nhất định có cửa đột phá. ” Trương Úc Giai dứt lời tùy tiện xỏ giầy đi ra, sau đó hai người không nói thêm gì nữa đã chạy về phía nhà vệ sinh
Nhà vệ sinh ở nông thôn là loại nhà vệ sinh hình thức, nhà vệ sinh thực sự chỉ có ngồi cạnh một cái hố, may ra ở bên cạnh còn có một vòi nước, mình ngồi xổm đi vào trong hố là được.
Chỉ là nếu nói toạc ra cái trận này yêu cầu hai người chui vào đống phân kia, Trương Úc Giai vẫn tình nguyện đứng ở ngoài lo lắng suông.
Lúc này, điện thoại Dương Vân sáng, không đợi cô kết nối, đã nghe Diêu lão đầu bên kia thở hổn hển quát lên: “Nhanh, chậm nữa chúng ta đều chết hết, các người mau tìm chỗ đi ra ngoài a, nhìn xem chỗ nào có tín hiệu thì chính là chỗ ra, bước nhanh di chuyển trận là xong .”
“Chúng ta đang tìm, nhưng trước mắt chính là nhà vệ sinh, cũng không thể chui vào trong đống phân vẽ trận chứ ! ” Dương Vân và Trương Úc Giai nghĩ giống nhau, cô đang do dự.
Diêu lão đầu lại nói: “Không thể nào, hắn không thể nào để lối ra trong đó, nhất định là ở chỗ khác, các người tìm tiếp đi.”
Trương Úc Giai lượn một vòng quanh nhà vệ sinh, phát hiện một căn phòng nhỏ sơ sài đổ nát bên cạnh còn có một cái chuồng heo, nhưng đồ trong đó chất đống ngổn ngang khắp nơi, chắc là dùng làm nhà kho, mà chuồng heo bên cạnh lại không có mái che, phía dưới lại mấy cái lỗ nông sâu không giống nhau, vì vậy Trương Úc Giai liền nghĩ đến cái hố bảy người bên dưới toàn văn phòng của Trương Văn Cường và bên dưới khu nằm viện, nơi này chắc là lối ra.
Trương Úc Gia nghĩ như vậy, liền đứng dậy đi vào trong chuồng heo, Dương Vân thấy cậu chui vào đó, bèn đi theo giúp cậu gạt đống nông cụ ngổn ngang, đợi khi bảy hố hoàn toàn xuất hiện trước mặt cậu, Trương Úc Giai không chút do dự vẽ một cái trận đơn giản lên mặt, kết quả không đợi trận vẽ kết thúc, đã nghe một tiếng rít thảm thiết và gió lạnh thấu xương tạt vào mặt.
“Anh? anh, tại sao anh giờ mới đến.”
Trương Úc Giai còn chưa hiểu rõchuyện gì xảy ra, đã thấy Dương Vân đánh về phía cái bóng tối đen như mực ở bên cạnh, đợi ổn định tinh thần mới biết đó chính là Dương Duẫn Trạch, bên cạnh chính là sư phụ của gã, Diêu Mạnh Đạt, mà chỗ hiện tại cậu đứng chính là nhà kho ngầm bên dưới khu nằm viện, cũng chính là nơi cậu phát hiện ra bảy huyệt động nông sâu khác nhau kia.
“Cậu coi như đi ra rồi, hai người bị vây ở trong trận chừng mấy ngày, làm thầy trò ta lo lắng cho hai người, nhìn hai người ở trong trận không ra được, ta tốn rất nhiều tâm sức.”
Diêu lão đầu nói như vậy, Trương Úc Giai liền lơ đãng nhìn xung quanh, quả nhiên trên đất chồng chất bùa và đạo cụ trận pháp, xem ra hai người này mấy ngày qua cũng không ngủ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước kia ông nói A Lê làm sao? ” Trương Úc Giai cũng không tại sao mình lại ở chỗ này, chỉ là một mực nghĩ tới Trương Úc Lê.
“Không còn kịp đâu, vừa đi vừa nói. ” Diêu lão đầu nói xong, nguy cấp chạy ra bên ngoài, mấy người lập tức theo sau.
“Cái tên Trương Úc Lê kia hiện tại muốn tàn sát cả thành phố B, hắn đóng đinh toàn bộ thất quan của thành phố B, dùng đến khắc hồn Thất tinh trận hung ác nhất, mỗi cửa quan dùng bảy người sống làm đinh châu.”
“Ông nói đây là A Lê làm? ” Trương Úc Giai bị những lời lão nói làm cho hoảng sợ, lảo đảo một cái, bụng bị va đập lại bắt đầu đau, ngay cả dưới chân cũng bắt đầu chần chừ.
Dương Duẫn Trạch thấy dáng vẻ không thể tin của cậu, liền nói theo: “Quỷ ở bệnh viện của hai người là do hắn ta làm, hắn lợi dụng ngày sinh tháng đẻ của người bệnh và nhân viên khám chữa bệnh, bảy người sống này đều là bát tự âm, gần như tất cả nhân viên vào bệnh viện đều phải điền bảng ngày sinh tháng đẻ, nếu nói không sai…, cậu cũng điền.”
Lời này khiến Trương Úc Giai nhớ tới ngày cậu chuyển chính, đúng là lúc cuối cùng có nhìn thấy tờ giấy vàng kia, chữ phía trên vặn vẹo phức tạp, nhưng không nghĩ tới đó chính một tờ bùa chú, nguyền rủa cả đời của cậu.
Diêu lão đầu tiếp tục nói: “Cậu thử nghĩ lại xem, mấy ngày qua hắn có chỗ nào khả nghi không.”
“Hắn, hắn nói ba ngày sau tất cả sẽ khôi phục như lúc ban đầu, hôm nay chính là ngày cuối cùng. ” lúc Trương Úc Giai nói ra những lời này cảm thấy dường mọi thứ bất thường đều có thể giải thích được, hắn dùng thân thể của Trang Minh Thần chiếm được tín nhiệm của viện trưởng và phó viện trưởng, rồi sau đó ở chỗ sâu nhất của bệnh viên chôn gieo xuống hạt giống đen tối, hạt giống này bám vào hơi người trong bệnh viện càng ngày càng lớn, cho đến khi cả bệnh viện đã thành một tòa quỷ thành, viện trưởng và phó viện trưởng từng giết hắn đã sớm hồn phi phách tán, chỉ để lại một thể xác, nếu quả thật như thế, vậy mục đích của hắn đến tột cùng là gì? Hắn còn là A Lê sớm chiều bên cậu không?
“Vậy có cách pháp nào ngăn cản hắn không? ” Trương Úc Giai vội vàng nắm lấy tay Diêu lão đầu, hỏi.
Diêu lão đầu dừng một chút mới nói: “Tối nay Phá Quân tinh hơi tối, xem ra hắn quan cuối cùng hắn phong là Thái Du quan, nhưng thất quan của thành phố B bị hắn cưỡng chế di chuyển, ta chỉ có thể tìm được vân khẩn quan, thượng quynh quan, tử thần quan, thặng hạ thượng dương quan, thiên dương quan, ngọc túc quan và thái du quan ngắn hạn căn bản không tìm được, cho nên ta cũng không biết phương vị cụ thể của thái du quan.”
“Mấy quan này có dấu hiệu gì rõ ràng không?”
“Nếu có dấu hiệu rõ ràng còn cần cậu tìm sao, tìm cậu chính là muốn hỏi cậu có cùng hắn đến chỗ nào khả nghi không, hễ dùng khắc hồn trận thì bên trong thất trận sẽ có trận thai, cũng chính chỗ cậu vừa bị nhốt.”
“Lão muốn nói đến bảy cái hố kia? ” Trương Úc Giai rất ăn năn.
“Đúng, chính là nó. ” Diêu lão đầu thấy dáng vẻ hoảng hốt của cậu, đoán là cậu biết, lập tức mừng rỡ nói: “Cậu biết ở đâu không?”
Trương Úc Giai tâm lạnh gật đầu, đầu tiên cậu nghĩ đến chính là nhà kho dưới đất của Trương Văn Cường, ngày đó cậu và Trương Úc Lê cùng đi, sau đó cậu gặp quỷ đả tường, vốn tưởng rằng kia là một trận, bây giờ nhìn lại, thật sự những đầu bị chôn bên trong đều là của người sống, có lẽ còn là người quen.
Chẳng trách, chẳng trách sau khi hắn đi vào tất cả mọi thứ đề biến mất, chẳng trách hắn khẩn trương như thế khi cậu không ra được, hóa ra hắn sợ cậu phát hiện trận của hắn, vậy câu chuyện mà Trương Úc Lê thêu dệt cho cậu ngay từ lúc đầu có tính vào hay không, sau đó cậu trong câu chuyện đó không ra được nữa, hôm nay thực tế đâm phá giấc mộng của cậu, cậu suýt nữa không thở nổi.
Lúc mấy người bọn họ tới tòa văn phòng kia, phát hiện tòa nhà đã sớm đơn giản quy mô, phía ngoài bị thảm thực vật xanh biếc bao phủ, có tường rào bao quanh, rất cao, bên cạnh còn có phòng bảo vệ trực ban, vốn cho rằng bây giờ là buổi tối, mấy người họ căn bản không có bất kỳ lý do gì đi vào, nhưng Dương Duẫn Trạch lại phát hiện những người phụ trách an ninh kia vốn không phải là người sống, một đám ánh mắt dại ra, lúc bước đi thân thể không kiểm soát được nghiêng về phía trước, giống như rối bóng bị xách lên, rất dọa người.
“Xem ra nơi này không phải thái du quan, bên trong rõ ràng đã bị chôn xuống. ” Diêu lão đầu nói xong định đi trở về.
Trương Úc Giai lập tức theo sau nói: “Không đi vào sao?”
“Không cần, đi vào cũng vô ích, nơi này đã sớm bị chôn rồi, hắn không ở chỗ này. ” Diêu lão đầu nói xong lên xe, sau đó nói: “Cậu còn biết chỗ nào nữa?”
“Còn có căn phòng hôm đó chúng ta ăn cơm, ngày đó đúng tết Trung Nguyên, tôi vốn định nói cho ông…”
“Cái kia ta biết, kia là thượng quynh quan, ta vừa mới biết, là tiểu Dương nói cho ta biết. ” Diêu lão đầu nói xong mất tự nhiên liếc Dương Duẫn Trạch, ai cũng biết ngày đó gã tiểu ra quần, cho nên chuyện này ai dám nói cho ai.
“Vậy còn gì nữa không? Ông còn biết chỗ nào? ” Trương Úc Giai lập tức trở về chủ đề chính, cũng sợ chạm vào nghịch lân của người nào đó.
Diêu lão đầu cũng nhân cơ hội ho khan hai tiếng nói: “Còn có phía sau bệnh viện chính là khu dân cư đợi tháo dỡ, là vân khẩn quan, bên dưới khu nằm viện chính là tử thần quan, những quan khác cũng không rõ lắm.”
Trương Úc Giai so sánh một phen, cảm thấy mình biết cũng chỉ là mấy chỗ này mà thôi, còn lại cũng không thấy.
Diêu lão đầu nói: “Cậu nghĩ lại xem, hắn để cậu ở chỗ nào, bình thường hắn chỉ có thể ở mấy chỗ này mới có thể sống yên ổn.”
Trương Úc Giai dựa theo lời Diêu lão đầu, một lúc lâu nhớ tới căn hầm kia, sau từ hầm nghĩ tới căn biệt thự Trương Úc Lê đưa cậu giấu ở đó, cho nên xe lập tức tăng tốc.
Đoạn đường Trương Úc Lê đi mất một giờ, dưới tốc độ bão táp của Dương Duẫn Trạch chỉ mất hơn 30′, sau khi đến phát hiện này nơi vốn không phải là khu biệt thự, mà là một sườn núi nhỏ, Trương Úc Giai cho là đi nhầm, nhưng một đường qua tới nơi này rất hoang vu, đừng nói khu biệt thự gì đó, đến nhà cửa cũng rất ít, bởi vì nơi này tương đối nghiêng, căn bản không bị khai phá.
Sau khi lên sườn núi liền phát hiện một cái hồ trũng lớn, bên trong là một căn nhà làm bằng gỗ, chỉ có một chỗ ngồi, bên cạnh không có bất kỳ chỗ dựa nào, hoặc bởi vì thời đại rất xưa, gỗ cũng đã mục nát, cửa sổ bên cạnh cũng rớt vài miếng kính, một trận gió từ đó thổi qua, đều nghe thấy tiếng vù vù, đi liền với đêm tối đen như mực của trời cuối thu, thất thường nói không ra lời.
Lòng Trương Úc Giai càng ngày càng lạnh, cậu không thể tin được tất cả đều là giả dối, giống như tất cả mọi thứ hắn cho cậu đều còn ở ngày hôm qua, hiện tại nhắm mắt lại vẫn rõ mồn một trước mắt, thậm chí ngay cả bày biện trong phòng, cậu hoàn toàn nhớ rõ, thậm chí cậu hỏi hắn vì sao phải chọn màu rực rỡ như vậy, hắn nói, bởi vì cậu có thể nhìn thấy.
“Cậu xác định là chỗ này sao? ” Diêu lão đầu nói xong liền gạt đám cỏ cao nửa người ra, từng bước từng bước đi về phía trước.
Dương Vân không xác định nói: “Nhất định phải đi vào sao? ” dường như trong khe hở kia lộ ra tối tăm nhìn không thấy cuối, có loại không sợ hãi không thấy đáy.
Diêu lão đầu lại là hoàn toàn không để vào tai, mở cửa…
Mọi thứ bên trong như lúc đầu, ánh sáng mặt trời rực rỡ, còn có, tất cả mọi thứ đều không thay đổi từ lúc cậu rời đi, thậm chí đồ chơi của Cầu Cậu đặt ở trên ghế sa lon chưa kịp cất xong.
“Anh Giai, có hình anh khi còn bé. ” Dương Vân vừa bật đèn vừa nói, bất giác có chút khó tin.
Trương Úc Giai cũng nhìn thấy tấm hình kia, đây bức hình duy nhất cậu chụp chung với Trương Úc Lê, là hai người ở bờ sông hái lá lau sậy xếp thành thuyền và diều, khuôn mặt tươi cười của hai người mặc dù đã trở nên ố vàng, nhưng vẫn ngây thơ rạng rỡ như thế, làm cho người nhìn đều không nhịn được hướng về.