Ái · Đãng Dạng

Chương 46





Nếu Khang Kiến không đến T thị, không ở quán bar vô tình gặp ca ca của một ex, không cùng đối phương ngồi chung mà nói chuyện phiếm với nhau, không giữ lấy cái người uống quá chén kia, hắn cũng sẽ không thế biết đến chuyện hắn vốn không nên biết được.

Năm trước, kết thúc giai đoạn chuẩn bị cho khách sạn mới, Khang Kiến mang cả nhóm cùng làm việc chung đến quán bar tiêu khiển.

Trên đường hắn đi WC, đúng lúc ca ca cô ex nọ, đang buôn bán thiết bị y tế ở T thị, Đại Trần kia.

Đại Trần người này tính cách ngay thẳng, nhân duyên tốt, bất kể người lớn trẻ nhỏ, đều gọi hắn là Đại Trần.

Tuy em gái của Đại Trần kia không còn ở chung với Khang Kiến nữa, nhưng Đại Trần đối với Khang Kiến, vẫn giữ một lòng nhiệt tình như trước.

Tha hương ngộ cố tri, tự nhiên muốn uống thêm vài ly, thế nên hai người chuyển đến quầy bar tiếp tục luyên thuyên không ngừng.

Đầu tiên là thăm hỏi về việc làm ăn gần đây lẫn nhau, sau đó lại bàn tán tới mấy chuyện sốt dẻo gần đây của cộng đồng.

Sau đó là Khang Kiến hỏi Đại Trần khi nào về lại H thị, đến lúc đó sẽ chiêu đãi thêm một bữa ngon.

Đại Trần thuận miệng trả lời: "Khoảng tháng tư đi, trở về tham gia cái hôn lễ."
Khang Kiến cũng thuận miệng mà hỏi thêm một câu, "Ai kết hôn vậy? Em có quen không?"
"An Gia Minh, bạn thời đại học của anh, học hóa dược.


Hẳn là em cũng quen biết đó, mấy năm gần đây công ty y dược nhà cậu ta càng làm càng lớn, khiến chuyện chung thân đại sự của cậu ta bị trì hoãn, cái hôn lễ này khẳng định sẽ oanh động toàn bộ H thị."
Người tên An Gia Minh này, Khang Kiến có gặp qua vài lần, nhưng cũng không quen, vì thế nên hắn không biết chuyện này cũng thường mà thôi.

Cho rằng người ta chỉ vừa mới thông báo cho bạn học cũ có quan hệ tương đối tốt trước, để họ dành ra một buổi trống trước, về phần những người khác, đến lúc đó gửi gửi thiệp mời muốn đến thì đến.

Có điều Đại Trần nói là cái hôn lễ này sẽ oanh động cả thành phố, Khang Kiến có chút bực bội, chỉ là An gia cưới vợ, đứng nói là muốn toàn bộ nhân vật lớn của cả thành phố đi hết đó chứ? Xem ra nhà cô dâu cũng có chút lai lịch rồi đây.

Vì thế hắn lại thuận miệng hỏi: "Cô dâu là thiên kim ai vậy?"
Dường như Đại Trần có chút do dự, nhưng suy nghĩ một chút thì Khang Kiến cùng An Gia Minh cũng không quen biết, vì thế nên uống một hớp rượu rồi mới chậm rãi nói gia thế nhà cô dâu ra, "Con gái của Phó viện trưởng Bệnh viện số bốn."
Khang Kiến trực tiếp nghĩ đến Lâm Mộ Tình.

Nhưng không thể nào được, bên người Lâm Mộ Tình trừ bỏ hắn ra thì có vẻ như cũng không có đàn ông nào vây quanh nữa, nhưng thật ra thì lại khá gần gũi với Tiêu tổng bên Dương Trình thì phải, chẳng lẽ là do Tiêu tổng giới thiệu? Vậy thì càng không thể nào, mấy ngày trước ba hắn còn dặn hắn khi nào về nhớ mang quà sang biếu cho ba mẹ Lâm Mộ Tình nữa, theo lý thuyết thì ba hắn hẳn là có quen với An Gia Minh, tiệc cưới của An Gia Minh cũng rất có thể sẽ tổ chức ở Khang Kiền, vì thế nên không thể nào là Lâm Mộ Tình được.

"Anh là nói Lâm Mộ Hân? Con gái lớn đang ở Mỹ của phó viện trưởng?" Khang Kiến hỏi thử.

Đại Trần gật gật đầu, kinh ngạc liếc mắt nhìn Khang Kiến một cái, "Em cũng quen à?"
Từ lúc học trung học Khang Kiến bắt đầu quen biết với Lâm Mộ Tình thì cũng quen với Lâm Mộ Hân, Lâm Mộ Hân trong ấn tượng là một đại tỷ tỷ ôn nhu, có lẽ cũng là đối tượng kết hôn trong mơ của rất nhiều đàn ông.

Cho nên hắn cười trả lời: "Gặp qua vài lần, cảm giác thấy là một người phụ nữ vừa ôn nhu vừa hào phóng, rất xứng với An tổng."
Đại Trần quanh năm không ở H thị, không biết mối quan hệ giữa Khang Kiến và Lâm Mộ Tình, nghĩ đến Khang Kiến nói như thế thì thật ra cũng không quen với Lâm Mộ Hân, vì thế nên rượu vào lời ra, bắt đầu có chút buột miệng nói nhiều.

Hắn nói, người phụ nữ đó không tốt như tưởng tượng của mấy em đâu; Hắn nói, đám bạn học tụi anh thấy hai người họ không khả quan lắm đâu; Hắn nói, em biết không? Lâm Mộ Hân là đồng tính luyến ái......!
Khang Kiến mất nửa ngày mới phản ứng lại rồi tiêu hóa với mấy lời này, vội vàng rót thêm ly rượu cho Đại Trần, càng muốn nghe thêm mấy tin tức kinh bạo hơn nữa.

"Chuyện năm đó ở đại học y thế nhưng cực oanh động, cái cô quen với Lâm Mộ Hân đó, hẳn là em cũng quen, chính là phó tổng bây giờ của Dương Trình, Tiêu Dương.

Khi đó chỉ là đứa nhóc hơn mười tuổi, không biết làm sao mà nắm được tay của Lâm Mộ Hân.


Lâm Mộ Hân thế nhưng lại là hoa hậu giảng đường của năm đó, biết cô ấy thích phụ nữ, đã phá tan hết bao nhiêu trái tim thủy tinh của đàn ông......!Sau đó lại không biết vì sao mà hai người đó lại chia tay, nghe nói là nhà Tiêu Dương ra mặt, cho Lâm gia rất nhiều ưu đãi, lúc đó mới cắt đứt hết.

Chuyện này rất nhanh đã bị áp chế xuống, Lâm Mộ Hân bị khoa đưa đi học nghiên cứu sinh, sau đó em gái cô ấy cũng thi đậu vào trường tụi anh, tuy là dáng dấp lớn lên cũng đẹp, nhưng thật ra không có bao nhiêu người dám theo đuổi.

Em nghĩ thử xem, cô chị thích con gái, em gái cũng không chừng.

Ôi trời......!không đúng......!hình như lạc đề rồi......![F×k!!]
"Không có gì hết, không có gì hết đâu, anh nói tiếp đi." Khang Kiến tiếp tục rót rượu cho Đại Trần.

Hắn mới không quan tâm chuyện gì đã xảy ra giữa An Gia Minh cùng Lâm Mộ Hân, cái gì mà chia chia hợp hợp nhiều năm như vậy, An Gia Minh vẫn bất ly bất khí[1], điển hình của một đàn ông gương mẫu gì gì đó, thì hắn cũng không quan tâm.

Điều mà hắn quan tâm chính là chuyện Tiêu Dương thích phụ nữ kia.

[1] Bất ly bất khí: Không rời không buông
Vì thế nên......!hắn rất lưu loát mà nắm được hết toàn bộ mọi chuyện.

Cô gái mà Tiêu Dương lúc trẻ thích chính là Lâm Mộ Hân, tuy là sau đó vẫn chia tay, nhưng hẳn là cũng không dễ quên đến như vậy, vì thế nên sau khi về nước gặp được Lâm Mộ Tình......!Nghĩ tới từng mảng hình ảnh giữa Tiêu Dương ở cùng với Lâm Mộ Tình, cuối cùng Khang Kiến cũng hiểu ra là đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà......!Mộ Tình à, nếu có một ngày em biết cô ta lấy em ra làm vật thay thế, sẽ khổ sở đến chừng nào đây? Vì thế đó là lý do, không tiến vào cái ôm ấp của anh sao......!
××××
Người một nhà khó có được cơ hội im lặng cùng nhau ăn bữa cơm, Lâm Kiều Sinh cũng không nói chuyện gì khiến Lâm Mộ Tình mất hứng, chỉ im lặng nghe vợ nói chuyện với con gái.

Nếu Lâm Mộ Tình thật sự đang quen với Khang Kiến, vậy chuyện khi nãy ông vừa mới nhìn thấy là chuyện gì đang xảy ra chứ? Ông có nên đi vạch trừng hay không?
Lâm Mộ Tình vì để cho mẹ mình an tâm, cũng không chủ động đi khơi mào trận chiến, tuy là nàng rất muốn come-out, nhưng dù sao cũng là năm mới.

Hơn nữa Lâm Mộ Hân không ở đây, nàng luôn cảm thấy tỷ tỷ không có mặt, lời nàng nói ra sẽ không có sức thuyết phục nhiều.


Bởi vì nếu khi nói ra chuyện đó ngay cả mẹ mà nàng cũng không thuyết phục được, vậy nàng thật sự là đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ rồi.

Nàng còn nhớ rõ cái năm mình thôi học kia, thái độ của ba mình nói với nàng, thật giống như từ nay về sau nàng chính là giống như đối với một người xa lạ vậy.

Tuy mấy món ăn mẹ nấu vẫn ăn rất ngon, Lâm Mộ Tình miễn cưỡng ăn một ít, vì không khí trên bàn ăn thật sự rất áp lực.

Cuối cùng vẫn nhờ cú điện thoại của Tiêu Dương giải cứu nàng.

Tiêu Dương chỉ định báo cho Lâm Mộ Tình biết là mình đã an toàn về đến nhà, không vượt tốc, nào ngờ đâu Lâm Mộ Tình vẫn chưa chịu cúp điện thoại, cô đành phải kiên nhẫn mà lắng nghe.

Lâm Mộ Tình khóa mình trong phòng, không bật đèn, ngồi trên sàn dựa vào khung cửa sổ, nói hết mọi ân oán khúc mắc giữa mình với Khang Kiến cho Tiêu Dương nghe hết thảy, cuối cùng còn không quên nói luôn cái chuyện mới xảy ra một tiếng trước kia ra.

"Dương nói thử xem Khang Kiến có phải bị thần kinh hay không? Em thật tò mò không biết cậu ta lấy đâu ra sự tự tin như vậy? Thật sự là ấu trĩ mà! Hơn nữa, Dương nghĩ thử xem thứ cần hiểu thì em cũng đã nói ra hết rồi, cho dù cậu ta có là đàn ông trí thức đi chăng nữa, nhưng da mặt này cũng dày quá đi mà thôi?......!Lúc trước cậu ta không phải như thế, không hiểu sao gần đây càng ngày càng thần kinh mà......"
Lâm Mộ Tình ôm một bụng tức, một bụng nghi vấn, đều được giải thích chỉ với một câu nói ngắn của Tiêu Dương.

"Bởi vì bây giờ em có tôi."
Nếu không có sự xuất hiện của Tiêu Dương, Lâm Mộ Tình sẽ không thích phụ nữ; Nếu Lâm Mộ Tình muốn kết hôn, thì Khang Kiến không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất.

Đúng vậy, chẳng qua là Lâm Mộ Tình đã yêu Tiêu Dương từ trước rồi.

Hơn nữa chưa bao giờ nghĩ tới sẽ yêu người khác.

Khang Kiến cũng không ngoại lệ.

Lâm Mộ Tình còn tính nói thêm vài câu, đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập, ngay sau đó nghe thấy mẹ gọi nàng: "Tình Tình, chị con gọi con nghe điện thoại."
Lâm Mộ Tình nghe thấy, thanh âm lập tức hào hứng hẳn lên, đầu tiên là đáp lời mẹ mình, nói lập tức qua ngay, sau đó mới tiếp lời Tiêu Dương, nói: "Tối nay gọi lại cho Dương sau nha, em đi nghe điện thoại chị em."
Tiêu Dương dừng vài giây, sau mới đáp: "Đi đi."

Cái ngập ngừng của cô, không phải là bởi vì không muốn cúp điện thoại, chỉ là đột nhiên cô phát hiện, thì ra ngay cả thanh âm của Lâm Mộ Hân cũng đã nhớ không ra nữa rồi.

××××
Khi Lâm Mộ Tình nghe được tin kết hôn của Lâm Mộ Hân, thực sự còn kèm theo vài câu ai oán, chuyện lớn như vậy, tại sao không thông báo sớm hơn một chút cơ chứ? Sau đó Lâm Mộ Hân rất ôn nhu, mang theo tiếng cười ấm áp từ ống nghe truyền ra, cũng bởi vì là đại sự, nên chị mới muốn chính miệng thông báo cho em biết đó nha.

Những năm Lâm Mộ Hân dây dưa với An Gia Minh kia, thế nhưng mà anh đã thật sự trải qua cùng Lâm Mộ Hân, những năm khó khăn nhất của tỷ tỷ, vẫn có anh ấy ở bên cạnh, những gì mà anh ấy trả giá, không thua kém Lâm Mộ Hân bao nhiêu.

Vì thế nên cuối cùng Lâm Mộ Hân vẫn quyết định gả cho An Gia Minh, điều này cũng khiến cho người làm em gái này cảm thấy hạnh phúc từ đáy lòng cho hai người họ.

"Tỷ......!Em rất nhớ chị." Lâm Mộ Tình quyết định phải nói cho chị nghe, chuyện của nàng với Tiêu Dương, cho dù không nhận được sự chấp nhận cùng chúc phúc từ cha mẹ, chỉ cần có tỷ tỷ ủng hộ nàng là đủ rồi.

"Đợi tới khi xuân ấm hoa nở, thì về." Lâm Mộ Hân vẫn ấm áp cười như cũ, nhưng ngón tay cũng trượt dài theo dây điện thoại mà quấn quấn vài vòng, cuốn đến ngón tay cũng hơi đau lên.

Chị cũng nhớ em mình chứ, cũng nhớ nhà chứ, vì thế nên muốn xử lý mọi chuyện thật hoàn hảo rồi mới quay về.

Chị làm sao mà không biết đứa em gái đã hy sinh những gì cho chị mấy năm qua chứ? Vì thế nên chị mới cố gắng gấp bội để làm tốt mọi chuyện, nếu không thì chị còn mặt mũi đâu mà đi đối mặt với người đã hy sinh cả tương lai của mình vì chị cơ chứ, đối mặt với cả thế giới này cũng chỉ có một người này, người đối xử với chị tốt nhất, đứa em gái mà chị yêu nhất.

......!
Sau khi tiếng chuông mười hai giờ điểm lên, Lâm Mộ Tình nhận được tin nhắn chúc Tết từ Lâm Thanh Hủ, nhớ tới trước đó Lâm Thanh Hủ tận tình khuyên mình về nhà, đúng thật là phi gian tức đạo[2] mà!
[2] Phi gian tức đạo: Không phải kẻ gian trá thì cũng là phường trộm cắp
Thời khắc bầu trời đêm của thành phố được lấp đầy bởi pháo hoa, cái Lâm Thanh Hủ nhận được không phải là lời chúc Tết của Lâm Mộ Tình, mà là một trận gào thét......!
Dưới bầu trời đêm chói lóa, có người vui vẻ, tự nhiên cũng có người ưu sầu.

Suy nghĩ của tác giả:
Bạn học Khang Kiến từ nay về sau sẽ thành nam heo chính[3] rầu tình......!
[3] Khúc này tác giả chơi chữ với nguyên văn là nam giò heo - Nán zhū jiǎo đồng nghĩa với nam diễn chính - Nán zhǔ jiǎo.

Kế đến là những gì mà Lâm Mộ Hân cùng Tiêu Dương đã trải qua cũng sẽ được bật mí một chút xíu xiu ở chương kế.


- --------------
Hết chương 46.

Định đăng một lúc hai chương nhưng beta chưa kịp, hẹn mai gặp ( • ̀ω•́)✧.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.