Ái · Đãng Dạng

Chương 47





Lâm Mộ Tình quở trách Lâm Thanh Hủ xong, không nghe thấy tiếng Lâm Thanh Hủ cãi lại, đột nhiên cảm thấy có chút là lạ.

Dựa theo lẽ thường, dù cho Lâm Thanh Hủ có không cãi lại nàng đi nữa, cũng nhất định sẽ rất tích cực mà chuyển đề tài.

Đột nhiên im lặng như vậy, là cái kiểu phản kháng tiêu cực gì đây? Vậy nói chút chuyện khiến cậu ấy hứng thú đi, Lâm Mộ Tình liền nhớ tới Tống lão sư.

Lâm Mộ Tình vẫn luôn lấy làm lạ từ sau cái lần đi xem phim kia xong, dường như Lâm Thanh Hủ chưa có nhắc qua Tống lão sư lần nào, đúng là cũng bởi vì nàng lo lắng cái chuyện có nên về nhà ăn Tết hay không, nên quên hỏi thăm vấn đề này một chút.

Còn tưởng rằng Lâm Thanh Hủ thật sự buông tay Tống lão sư rồi, một bên thầm may mắn vì Lâm Thanh Hủ biết khó mà lui, một bên lại lỡ miệng, nói: "Cậu nhìn đi, mình đã nhắc nhở cậu không nên đùa với Tống lão sư rồi, thế nào? Bị đả kích rồi?"
"Aish –––" Đầu dây bên kia truyền tới tiếng than dài, "Mấy cái này sau khi gặp mặt rồi kể tỉ mỉ cho cậu nghe."
"Vừa đúng lúc, vậy ngay bây giờ đi, dù sao mình cũng không muốn ngồi mốc meo ở nhà, qua nhà mình hay ra ngoài?" Lâm Mộ Tình kiên nhẫn chờ câu trả lời chắc chắn của Lâm Thanh Hủ, nàng vẫn mong nghe được tiếng Lâm Thanh Hủ nâng tông lên hùa theo mình, kiểu như "Được rồi nha giờ mình ra cửa." Mặc dù hai người các nàng đều biết ban đêm như vậy căn bản là không thể nào bắt được taxi, hai người cũng chỉ là thuận miệng ồn ào tí mà thôi.

Nhưng Lâm Thanh Hủ lại không nói như vậy, cô nói: "Hôm nào đi.

Nếu cậu ở nhà cảm thấy khó chịu thì ngủ sớm chút đi."
Lâm Mộ Tình ngẩn người hồi lâu, đây là Lâm Thanh Hủ à? Là cái tên nhị hóa Lâm Thanh Hủ quen tới không thể nào quen hơn được nữa kia sao?
Làm một nhị hóa mà không biết pha trò, vậy rõ ràng là đằng ấy thật sự không vui rồi.

Im lặng cúp điện thoại, Lâm Mộ Tình nằm trên giường trằn trọc, theo lý thuyết thì năm tuổi đã sớm qua, tại sao đời vẫn còn nhiều nhấp nhô tới như vậy chứ? Nàng nghĩ tới mấy chuyện xảy đến với mình cũng đủ phiền rồi, không nghĩ tới Lâm Thanh Hủ còn đáng thương hơn so với mình.

Từ trước tới nay Lâm Thanh Hủ không phải là kiểu người dễ gục ngã như vậy, lần này, cuối cùng là bị sao vậy?

××××
Lâm Thanh Hủ sớm đã có quyết định của riêng mình, nếu Lâm Mộ Tình không chủ động nhắc tới chuyện giữa cô với Tống lão sư, có lẽ cả đời này cô cũng không chủ động mà nhắc tới nó nữa.

Để một mình cô chịu đựng, một mình cô chật vật là đủ.

Hôm ở rạp phim, dường như là không lúc nào là cô không tỏ vẻ chăm sóc.

Cô làm rõ ràng tới như vậy, tích cực thể hiện tới như vậy, coi như là người ngoài đi nữa cũng có thể nhìn ra được, cũng đủ để nhìn ra tâm tư của cô đạt tới cảnh giới nào rồi.

Nhưng xem ra Tống Nhiên vẫn luôn bất vi sở động[1].

[1] Bất vi sở động: Không có động tĩnh, không bị thuyết phục
Xem phim xong, Lâm Thanh Hủ đề nghị đến K gia gia ngồi một xíu, bởi vì duyên phận của cô với Tống Nhiên, đều khởi nguồn từ K gia gia, vì thế nên lời tỏ tình mà cô đã chuẩn bị sẵn, cũng chỉ thích hợp với quang cảnh đó.

Lâm Thanh Hủ cầm phần ăn trên tay, từng bước từng bước một, kiên định nhưng cũng không kém phần thấp thỏm đi qua vị trí ngồi cạnh cửa sổ mà Tống Nhiên đã dành sẵn, cô nhận thấy Tống Nhiên đang nghiêng đầu nhìn màn đêm nhu mỹ bên ngoài qua lớp kính thủy tinh.

Lẳng lặng nhìn, trên mặt không một tia cảm xúc, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy an lòng.

Tâm trạng vô cùng lo lắng của Lâm Thanh Hủ, khi nhìn đến một hình ảnh an tĩnh đến như thế, cũng không khỏi lắng đọng lại.

Cô gọi Cola mà mình thích nhất, Tống Nhiên là một ly sữa ấm.

Lúc cô chậm rãi đẩy ly sữa ấm tới trước mặt Tống Nhiên, Tống Nhiên mới nhẹ nhàng xoay người lại nói một câu cảm ơn.

Lâm Thanh Hủ mất hết một mảnh hồn, nhìn hai tay Tống Nhiên nâng ly sữa lên, nhìn tay phải Tống Nhiên từ từ mở nắp ly ra, lại nhìn tay trái Tống Nhiên đưa ly tới bên môi, đầu tiên là nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó cái miệng nhỏ từ từ nhấp nhấp ly sữa.

Hô hấp của Lâm Thanh Hủ gần như là muốn cuồng loạn lên.


Cô không còn là thiếu nữ ôm ấp mối tình đầu nữa, cũng không phải chưa từng thổ lộ với con gái, nhưng người con gái trước mắt này, ở trong mắt cũng như trong tâm khảm cô, so sánh với những người lúc trước, là hoàn toàn bất đồng.

Cô không thể dùng lại cái kiểu tỏ tình như với Lâm Mộ Tình ở thời trung học kia, trực tiếp hỏi Có thể làm bạn gái em không ấy được.

Tuy biết là Tống Nhiên sẽ không đấm cô một đấm, bởi vì đó không phải là phản ứng của Tống lão sư.

Nhưng cô sợ, sợ sự đường đột của bản thân mình, vừa nhìn cũng biết Tống lão sư chính là một dạng người chậm nhiệt, thay vào đó dùng phương pháp ôn hoà thêm tí trong sáng khi bảy tỏ, mới có khả năng đạt được thành công cao.

Vì thế nên nhị hóa tằng hắng một cái, bắt đầu tìm kiếm đề tài để nói.

Cô nói: "Còn nhớ tình cảnh lần đầu gặp nhau của hai đứa mình hay không?"
Tống Nhiên thành thật gật gật đầu, "Nhớ chứ, cũng là ở K gia gia, có điều là K gia gia gần khu N đại, bên đó đông hơn quán này rất nhiều."
Lâm Thanh Hủ nói tiếp,"Đúng vậy, hôm đó thật sự là có rất nhiều người......!Khi đó, từ xa xa em đã thấy chị cầm phần ăn kiếm chỗ ngồi, không hiểu vì sao, rõ ràng chỉ là một cái nhìn trong lúc lơ đãng, nhưng cái liếc mắt đó lại lại đột nhiên khiến em phải dừng mắt trên hình bóng của chị."
Tống Nhiên có chút khẩn trương, dựa thẳng lưng lại tiếp tục lắng nghe.

Lâm Thanh Hủ trước mặt, cùng với người lúc trước cô từng nhìn thấy phảng phất như hai người khác nhau vậy.

Đại khái là cô cũng biết được nội dung mà mình sắp được nghe rồi, có lẽ sẽ khiến mình rơi vào thế khó xử, nhưng vẫn nên lễ phép mà nghe tiếp.

Lâm Thanh Hủ hòa hoãn, điều chỉnh lại nhịp hô hấp của mình, tiếp tục nói, "Một khắc đó, có một giọng nói vang lên từ đáy lòng em, càng không ngừng cầu mong, cầu mong chị phải nhìn về phía bên này của em, sau đó chị thật sự nhìn qua; Giọng nói ấy lại hy vọng chị bước tới, thật sự là chị đi tới thật.

Em không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc bấy giờ nữa, nhìn chị ngồi đối diện em, em căng thẳng đến không biết phải làm gì, không nhớ được khi ấy mình đã bỏ vào miệng thứ gì nữa.

Muốn nói gì đó để kéo gần khoảng cách giữa em và chị, lại không biết nên mở miệng như thế nào, sau đó thì......!còn phải cảm ơn con mèo Chi-chan kia nữa, nếu không em chỉ sợ mình luống cuống đến chết cũng không kiếm ra cơ hội để trò chuyện với chị rồi.

Nhưng lần trò chuyện đó em vẫn thấy thật mộng lung, ngay cả tên chị là gì cũng không biết, cũng quên luôn cả việc xin số điện thoại......"
Lúc cô nói đến đoạn này, nhịn không được khẽ cười thầm, giống như đang cười vẻ khờ khạo khi ấy của mình, hoặc giả là đang cười mấy lời sến rện mình đang nói lúc này vậy.


Tống Nhiên im lặng nghe cô nói, thỉnh thoảng cầm ly lên uống một hớp sữa, nhưng từ đầu tới cuối cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.

"Em cứ cho là chúng ta đã bỏ lỡ nhau mất rồi, sẽ không còn cơ hội được gặp nhau nữa.

Thành phố này lớn đến thế, trong biển người mờ mịt, em làm sao có thể gặp được chị một lần nào khác nữa chứ? Nhưng ngờ đâu thành phố lại nhỏ bé đến vậy, em không nghĩ tới chị lại là đồng nghiệp với Lâm Mộ Tình.

Em cực kỳ vui mừng vì mình còn có thể gặp lại chị lần nữa, đồng thời cũng hối hận tại sao mình không đi N đại từ sớm, như vậy có thể gặp dược chị ngay từ lúc đầu.

Chị đừng nhìn em lớn lên như đứa nhóc vậy, em nắm rất rõ bản thân mình đang làm những gì, bản thân mình đang muốn những gì.

Em không phải là nhất thời xúc động, cũng không phải nhiệt huyết dâng trào, em không nhỏ, em cũng muốn sống ổn định hơn.

Cho nên......!Tống......!lão sư, chị có hiểu được em đang muốn nói những gì hay không?"
Tay cầm ly của Tống Nhiên run run lên, không đáp lại lời cô nói.

Mặt cô liền đỏ lên, lại thành khẩn nói: "Em thích chị." Trong mắt tràn ngập chờ mong, nỗi chờ mong này được ánh đèn hắt xuống, đặc biệt tỏa sáng.

Đúng như dự đoán, cũng không khiến Tống Nhiên có phản ứng sóng to gió lớn gì.

Nhưng trong tâm khảm cô đúng thật là có run lên một nhịp, không phải là cô chưa từng được người khác tỏ tình qua, nhưng được người cùng giới tỏ tình thì vẫn là lần đâu tiên.

Cô do dự một chút, hỏi ngược Lâm Thanh Hủ: "Cô thích tôi ở điểm gì?"
Lâm Thanh Hủ lền thốt lên: "Xinh đẹp, thiện lương, hào phóng, ôn nhu, khéo léo......" Mấy tính từ mang tính ngợi ca này, rất dễ nâng Tống Nhiên lên một tầm cao mới.

"Nếu tôi của trước mặt em bây giờ, không phải dáng hình như thế này, hơn nữa là người mà hoàn toàn so với những từ em nói như Xinh đẹp không chút dính dáng, em có thể thích tôi được nữa hay không?" Vấn đề này, cô đã hỏi qua không ít phái mạnh từng tỏ tình với cô, câu trả lời của mỗi người đều đại đồng tiểu dị[2], nhưng cô vẫn hỏi như cũ, không mệt mỏi.

Không phải là cô muốn được nghe lời ca ngợi từ người khác, mà là thích nhìn bọn họ dùng hành động cao siêu như thế nào để che đậy cho lời nói dối của mình.


[2] Đại đồng tiểu dị: giống nhau, na ná như nhau
Vương Thiến Thiến vẫn luôn nói Tống Nhiên là ngốc bẩm sinh, cô cũng không phản bác lại, đó là bởi vì thế giới của ngốc bẩm sinh rất giản đơn, vì thế nên cô tình nguyện cho mình sống giản đơn một tí, cũng sẽ vui vẻ một tí, hạnh phúc một tí.

Lâm Thanh Hủ nghe được cô hỏi như thế, không chút suy nghĩ liền trả lời, nói: "Mặc kệ chị có biến thành dạng gì đi chăng nữa, em đều thích."
Mấy lời này mặc dù trong các quyển tiểu thuyết ngôn tình hay các bộ phim truyền hình, đều dùng đến nát bấy rồi, nhưng từ chính miệng của Lâm Thanh Hủ nói ra, lại có vẻ chân thành đến không ngờ.

Lâm Thanh Hủ cho rằng, nếu yêu một người, dù cho người đó có ngày một lớn tuổi dần đi chăng nữa, nhưng phong hoa thì không[3], cô vẫn sẽ tiếp tục đối xử với cô ấy như lúc ban đầu vậy.

Bởi vì cô thật sự rất muốn an cư lạc nghiệp, cô cảm thấy Tống Nhiên chính là người mà cô muốn cùng nhau đi đến cuối cuộc đời này.

Chỉ ví việc mới quen biết không bao lâu, nhưng đôi khi tình yêu lại đến bất chợt như một đợt cảm cúm vậy, muốn ngăn cũng không ngăn lại được.

Vi khuẩn nhanh chóng xâm nhập vào, thẩm thấu vào từng tế bào trong người mình, người có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, dưới binh đoàn vi khuẩn cảm cúm đều không có tí lực đánh trả nào cả.

[3] Phong hoa: thanh lịch, tao nhã, hay khí chất
Lâm Thanh Hủ chính là như vậy, bị lây nhiễm bởi một loại vi khuẩn mang tên Tống Nhiên, có lẽ đã vô phương cứu chữa mất rồi.

Tống Nhiên cùng cô liếc nhìn nhau, thấy ánh mắt cô ấy nhìn vào mình không một tia do dự, chấp nhất đến thế, nhưng cũng nóng bỏng vô cùng, thiếu chút xíu nữa là bộc lộ cảm xúc mình ra rồi.

vốn muốn dùng vấn đề khác tới làm khó dễ cô, thế nhưng lại không nỡ, vì thế đành phải lảng tránh sang nơi khác, chậm rãi dựa vào lưng ghế, "Tôi kể một chuyện xưa cho cô nghe nhé."
Trong mắt Tống Nhiên lộ ra một tia biểu cảm mà Lâm Thanh Hủ chưa bao giờ thấy qua, là sự bi thương đến chưa từng thấy qua.

Đây chỉ là một nhánh rất nhỏ của một câu chuyện xưa, cũng là lần đầu tiên Tống Nhiên kể cho người ngoài nghe.

Những người xung quanh cô, thân thiết như Lý Nam, Vương Thiến Thiến, đều chưa bao giờ biết đến sự thật của câu chuyện xưa này.

Cô luôn có thói quen để mọi chuyện trong lòng, nhưng lúc này đây, dường như không thể nào cự tuyệt Lâm Thanh Hủ như cự tuyệt những người khác được, bởi vì cô nhìn thấy được ý chí kiên định đến từ Lâm Thanh Hủ, một lý do bình thường khẳng định sẽ không thuyết phục được cô ấy.


Chỉ có thể phơi bày con người chân thật nhất của mình ra, đặt trước mặt cô ấy, mới có thể thuyết phục cô ấy buông tay được.

Cô thở dài một tiếng, mới chậm rãi nói về điều đã lưu lại trong lòng cô, một bí mật bị thời gian vùi lấp từ rất nhiều năm về trước.

- --------------
Hết chương 47..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.