Từ sáng sớm Lâm Thanh Hủ đã lén lút đứng dưới lầu nhà Tống Nhiên, chắp tay sau lưng hết ngó đông lại nhìn tây, nhìn tứ phía.
Thẳng đến khi Tống Nhiên từ trong nhà bước ra, cô vẫn còn duy trì cái tư thế này.
"Tìm cái gì vậy?" Tống Nhiên dừng trước mặt cô, cũng nhìn nhìn xung quanh.
Lâm Thanh Hủ vừa quan sát chung quanh, vừa đáp lời Tống Nhiên, nói: "Em đang nhìn xung quanh xem có gặp người quen hay không."
"Sao?"
Xác định bốn phía thậm chí mấy chục mét ngoài xa cũng không thấy bóng người quen nào, Lâm Thanh Hủ hô biến một cái đem vật đang cầm trên tay mình đưa ra đằng trước, một bó hoa hồng liền chen vào khoảng không giữa hai người.
"Tặng cho chị......" Lâm Thanh Hủ cầm bó hoa hồng đưa tới trước mặt Tống Nhiên, ánh mắt tiếp tục nhìn trái ngó phải.
"A?" Tống Nhiên cũng phản ứng không kịp.
Cô đối với hoa hồng cũng không thích thú gì cho lắm, cũng từng nhận được vài lần, nhưng đối với cô thì cô chưa từng có cảm giác vui mừng như phụ nữ thông thường, ngược lại còn cảm thấy, làm như thế ở trên đường hay là lúc đang ở trong phòng làm việc, có phải quá thu hút sự chú ý của người khác rồi không?
Lâm Thanh Hủ thấy cô đứng im lìm ở đó, lại lo lắng gặp phải người quen trong tiểu khu, đành phải nhanh nhẹn nhét vào tay cô, "Cầm nhanh lên, em tặng chị."
"À......!em mua cái này làm gì?" Tống Nhiên không biết tại sao, đột nhiên lúc này cảm thấy có chút thẹn thùng.
Thật sự bởi vì đây là hoa do Lâm Thanh Hủ tặng hay sao?
"Tặng chị đó." Lâm Thanh Hủ thấy Tống Nhiên đột nhiên lộ vẻ ngượng ngùng, lá gan cũng lớn hơn, yên lặng di chuyển tới bên người Tống Nhiên, thuận tiện nắm luôn tay Tống Nhiên.
Tống Nhiên không giãy ra.
Mặc dù trong lòng cô vui vẻ, nhưng tránh không được thầm oán Lâm Thanh Hủ: "Mua nhiều như vậy làm gì, lãng phí."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng khóe miệng vẫn giương lên.
"Chị thích là được." Lâm Thanh Hủ lôi kéo tay cô đi về phía bến xe công cộng
Từ lúc bắt đầu theo đuổi con gái tới nay, đây là lần thứ hai Lâm Thanh Hủ tặng hoa mà ngượng ngùng như vậy.
Lần đầu tiên kia......!còn nhớ rất rõ, khi đó là tuổi mực tím......!
Nhị hóa Lâm Thanh Hủ từng theo đuổi qua Lâm Mộ Tình, chuyện này cơ bản ai ai cũng biết.
Nhưng Lâm Thanh Hủ từng tặng qua hoa hồng cho Lâm Mộ Tình, chuyện này thì không ai biết tới cả, trừ bỏ bản thân cô ra, liền ngay cả Lâm Mộ Tình cũng không biết.
Đó là hôm trước lúc cô ăn phải cú đấm của Lâm Mộ Tình vài ngày, cô nhất thời khí huyết sôi trào mà dậy cực kỳ sớm, ở đối diện trường mua một đóa hoa hồng đỏ.
Bởi vì Lâm Mộ Tình là lớp trưởng, mỗi ngày đúng sáu giờ ba mươi phải tới trường mở cửa phòng học, thời điểm đó còn quá sớm, không có bao nhiêu người, đại khái là trừ bỏ Lâm Mộ Tình ra thì cũng không còn ai khác.
Vì thế nên đóa hoa Lâm Thanh Hủ mua là được cắm trên cánh cửa được khóa trước sáu giờ ba mươi.
Sau đó Lâm Thanh Hủ liền núp sang chỗ chỗ rẽ hành lang từ xa xa nhìn vào.
Lúc Lâm Mộ Tình đến cửa lớp, nhìn thấy trên ổ khóa có cắm đóa hoa hồng, phản ứng đầu tiên là giật mình, sau đó cứ như thông thường mà mở cửa phòng học ra, đi vào, bật đèn, tiếp theo là tiếng động của bàn ghế.
Lúc bấy giờ Lâm Thanh Hủ mới bước ra từ cái góc khuất kia, đang định bước vào thổ lộ, khi vừa bước tới của liền nhìn thấy; Trong tay Lâm Mộ Tình cũng không có cầm lấy đóa hoa kia, cô nhìn nhìn xung quanh, phát hiện đóa hoa kia đang thanh thản phơi mình trong sọt rác.
Sau này cô cũng không nhắc tới, ăn cú đấm của Lâm Mộ Tình xong lại càng không dám hé lời ra nữa.
Lần đó về sau, cô tặng hoa cho người khác, đều không còn vẻ ngượng ngượng ngùng ngùng kia nữa, trực tiếp nhờ cửa hàng hoa ship tới, có đồng ý hay không thì bạn cũng phải nhận mà thôi.
Có điều hoàn hảo là đại đa số phái nữ đều thích hoa, luôn mang giọng nói đầy bất ngờ khi gọi điện cho cô, dường như chưa từng gặp qua người nào như Lâm Mộ Tình vậy.
Ban đầu khi cô mua hoa cho Tống Nhiên, cũng từng do dự, Tống Nhiên cái người này, tương đối khô khan, phỏng chừng sau khi nhận được cũng sẽ không như những cô gái nhỏ mà nhảy nhót hân hoan lên, cũng vô cùng có khả năng giống Lâm Mộ Tình, chính là không thích hoa.
Cô do dự cuối cùng là có nên đi mua hay không, nhưng yêu đương mà, không tặng hoa thì còn ra thể thống gì nữa?
Lâm Thanh Hủ nắm tay Tống Nhiên, cũng chỉ là nắm, rõ ràng có cơ hội ở lúc không người quay qua hôn một cái, cô cũng không dám.
Khuôn mặt của Tống Nhiên bị ánh đỏ của hoa rọi vào càng thêm đỏ, cô chỉ lo nhìn, cũng quên chuyện phải hôn một cái.
Xem ra, là con gái đều thích hoa hết.
Đương nhiên, không tính tới Lâm Mộ Tình.
Lâm Mộ Tình là người ngoài hành tinh.
Đây là chuyện mà Lâm Thanh Hủ cùng Lý công tử đều có chung một quan điểm.
××××
Lâm Mộ Tình mất ngủ cả một đêm, tỷ tỷ nằm ngay bên cạnh mình, ngủ đến rất ngon, còn nàng ngay cả một giấc ngủ trằn trọc cũng không có được, chỉ mở to mắt ra mãi cho đến bình minh.
Đến cuối cùng thật sự chịu không được nữa, mí mắt vừa khép lại không bao lâu, đột nhiên cái mũi cảm thấy ngưa ngứa, ngồi dậy đánh hai cái hắc xì hơi.
Phản ứng đầu tiên của nàng là có người nhớ mình, một trong số đó khẳng định là có Tiêu Dương, nhưng hễ nghĩ đến cuộc điện thoại có thể là giữa tỷ tỷ với Tiêu Dương ngày hôm qua, nàng lại cảm thấy không đúng, vậy là ai ở sau lưng mắng nàng à?
Tiêu Dương cùng tỷ tỷ khi ấy......!Rốt cuộc là đang lén gạt mình chuyện gì đây?
Nàng biết nếu tối hôm qua nàng hỏi tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không gạt nàng, nhưng nàng lại không xác định chính mình có phải thật sự muốn biết được đáp án kia hay không.
Mọi chuyện đều chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian hạn định, trải qua này một đêm này, nàng không nghĩ tới chuyện mình phải đi hỏi nữa.
Dù cho bây giờ nàng có gọi tỷ tỷ mình rời giường nghiêm túc chất vấn, cái nàng nhận được, cũng không phải là đáp án của đêm qua nữa.
Thuận theo tự nhiên đi, dù sẽ khiến mình mang một vướng mắc trong lòng, nhưng lại rất không muốn hoài nghi hai người thân với mình nhất.
Lâm Mộ Tình nhè nhẹ vỗ vỗ hai má, nỗ lực để bản thân tỉnh táo hơn, tỉnh táo trong sự mơ hồ, biết đâu sẽ tốt hơn một chút?
"Sao dậy sớm vậy?"
Lâm Mộ Hân bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói chuyện, Lâm Mộ Tình sợ tới mức giật mình một cái.
Nàng chối quanh co: "Định đi WC......"
"Vậy còn không mau đi? Ngồi ở đây chuẩn bị ướt giường à?" Lâm Mộ Hân cười cưng chìu với nàng, còn nói thêm: "Chị rời giường làm bữa sáng cho em."
Lâm Mộ Tình cười cười xuống giường, đi được vài bước đột nhiên như nhớ ra chuyện gì vậy, xoay người hỏi tỷ tỷ: "Chị, chị không cần về bệnh viện à?"
"Bệnh viện thả chị nghỉ phép hai tháng, thẳng đến kết thúc trăng mật mới quay lại làm."
"Vậy chị......!định ở đây tới trước đêm tân hôn luôn hay sao?"
"Vậy cũng không được."
Lâm Mộ Tình thở phào một hơi, nàng sợ mỗi ngày mình đều phải đối mặt với tỷ tỷ, một ngày nào đó nhịn không được sẽ mở miệng hỏi ra.
"Liền ở tới......!đêm trước kết hôn đi."
"Hả?"
"Như thế nào? Em không vui khi chị ở đây với em à?"
Lâm Mộ Tình nhận thấy mình lỡ lời, vội vàng cười cười, nói: "Không có, không có, em sợ anh rể tương lai ghen thôi.
Em đi WC......"
Mượn cơ hội này để chuồn à.
Lâm Mộ Hân nhìn bóng Lâm Mộ Tình đến thất thần một tí, mới rời giường xếp chăn lên.
Không sóng không gió gì mà ăn xong bữa sáng, Lâm Mộ Tình mới chầm chậm từ từ đi tới trường, hôm nay có lớp lúc mười giờ, nàng cũng không hiểu tạo sao mình lại tới trường sớm đến như vậy.
Cuộc hội thoại tối hôm qua nàng lén nghe được vẫn luôn quanh quẩn bên tai nàng, nàng không chủ động hỏi, không có nghĩa là nàng không đặt nó trong lòng.
Đến văn phòng, Lâm Mộ Tình thấy trên bàn của Tống Nhiên có nhiều thêm cái bình hoa, trong bình hoa còn cắm thêm hoa hồng nữa.
Cái này thật sự là hiếm thấy đó nha.
Lúc trước khi Tống lão sư nhận được hoa, không đưa cho các lão sư khác trong văn phòng hay sao, thì cũng đưa cho sinh viên trong lớp, bảo họ tìm một cái bình hoa nào đó cắm vào, đây chính là lần đầu tiên như vậy.
Vừa lúc Tống Nhiên xuống lớp vừa tiến vào văn phòng, Lâm Mộ Tình đi qua định tám chuyện, nửa dựa nửa ngồi vào bàn làm việc của Tống Nhiên, cười hỏi Tống Nhiên: "Tống lão sư, hoa này là ai tặng vậy?"
Tống Nhiên cười cười ngượng ngùng, "Lâm lão sư, em đừng ghẹo chị nữa có được hay không?"
"Hở? Em có làm gì ghẹo chị đâu? Em thật sự là không biết đó?"
"Không phải em bảo Thanh Hủ mua hay sao?" Tống Nhiên cảm thấy, Lâm Thanh Hủ ngốc tới như vậy, tặng hoa cái chuyện này nhất định là do Lâm Mộ Tình dạy mới đúng.
"Gì chứ? Không ngờ là nhị hóa tặng?" Chú ý thấy Tống Nhiên nghe được "Nhị hóa" hai từ này liền giật mình nhẹ, Lâm Mộ Tình lập tức sửa lời, "Thật không ngờ là Lâm Thanh Hủ tặng cho chị?"
Vậy tại sao chị lại nhận vậy? Tống lão sư? Cái này thật không khoa học mà......!
Lâm Mộ Tình thầm oán.
Nhị hóa cũng coi như có chút bản lãnh quá nhỉ, nhìn phản ứng này của Tống lão sư, là thỏa mãn cộng rung động rồi a.
"Thì ra không phải là em dạy em ấy à." Tống Nhiên nói xong, bất giác lại cong cong khóe miệng lên.
Bất kể là ai, một khi bước vào giai đoạn yêu nhau, sẽ không thể đối xử như bình thường được nữa.
Lâm Mộ Tình lắc đầu, "Em đối với thứ này không có cảm giác gì, mới không dạy cậu ấy dùng chiêu này." Thật ra thì nàng muốn nói, cái thủ đoạn tặng hoa này, đối phó với những cô gái nhỏ còn được, rất ít khi xài được với kiểu nhân vật như Tống lão sư à nha!
Có điều, nói qua nói lại, tình cảm từng trải của Tống lão sư như trang giấy trắng vậy, tâm trí về chuyện tình cảm, hẳn là chênh lệch không nhiều so với trình độ của học sinh trung học đi.
Mặt Tống Nhiên dần dần đỏ lên, vì che dấu vui sướng nội tâm, cô cố ý dời đề tài lên người Lâm Mộ Tình, "À này, không phải là tặng hoa thôi sao, cũng đâu có gì đâu, chẳng lẽ Tiêu Dương chưa từng tặng qua cho em?"
Đây là lần đầu tiên Tống Nhiên nhắc tới Tiêu Dương với Lâm Mộ Tình, nàng biết bởi vì mối quan hệ với Hướng Nghiên học tỷ, Tống lão sư với Tiêu Dương cũng chắc chắn có quen biết với nhau, lại nói tới thì ra Tống lão sư cũng biết mối quan hệ giữa nàng với Tiêu Dương.
Đương nhiên không thể nào là do Lâm Thanh Hủ nói, Lâm Thanh Hủ cho dù có thích một người, cũng sẽ không đem chuyện sinh hoạt cá nhân của bạn bè ra mà nói.
Lâm Mộ Tình nghĩ, vậy thì đại khái chính là cái tên miệng khiếm Vương Thiến Thiến kia nói rồi.
nhưng dù sao thì để Tống lão sư biết cũng không có gì, nàng cũng không muốn giấu ai cả.
Lời nói kế tiếp của Tống Nhiên liền giải đáp nghi vấn trong lòng của Lâm Mộ Tình, Tống Nhiên nói: "Thật ra thì lúc ban đầu hai người các em quen với nhau chị đã biết rồi, Tiêu Dương nói là sợ em ở trường cảm thấy xấu hổ, nên nhờ chị làm như không biết gì.
Có điều......!bây giờ cũng không có sao đi......!chị với Thanh Hủ......"
May mắn văn phòng lúc này không có người, cũng không ai soi mói những câu đầy thâm ý của cả hai người, nhưng mà Lâm Mộ Tình cũng vô cùng bội phục dũng khí của Tống Nhiên.
Phải biết rằng, dũng khí để cùng một tên nhị hóa bắt đầu một đoạn tình cảm quyến luyến, không phải ai cũng có được.
"Tiêu Dương luôn âm thầm quan tâm, em làm sao có thể nghĩ ra được chứ? Lần đó hẹn nhau đi xem phim, em chính là muốn mang cô ấy tới gặp chị, kết quả là bởi vì có việc bỏ lỡ thôi, sau đó em liền quên béng đi mất chuyện này.
Không nghĩ tới lần đó không đi, lại thành toàn cho chị với Thanh Hủ, nhân sinh a......" Lâm Mộ Tình còn ở đó mà ca thán lung tung.
Nàng cúi đầu hít hít hương hoa, so với hoa trồng trong vườn kém xa nhiều, đúng thật là nàng vẫn thích hoa trồng trong chậu nhiều hơn.
nàng lại nghĩ tới lời Tống Nhiên hỏi mình khi nãy, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Cho tới bây giờ Tiêu Dương vẫn chưa từng tặng qua hoa cho em."
Coi như không thích hoa hồng đóng thùng này đi, nhưng được người yêu tặng hoa, dù sao vẫn phải vui hơn đó chứ?
- --------------
Hết chương 69.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ ╰(*︶*)╯.