Từng làn xe điện chạy vòng cản hết lối, nếu đi ngược dòng sẽ gây kẹt nguyên đội quân không khác gì thời điểm nóng lúc năm giờ chiều tắt nghẽn giao thông.
Tầm Hân lách bước chân theo thân ảnh của hai thiếu niên đi tới.
Như có cảm nhận, Khởi Niên đang xuôi dòng thì ngoảnh đầu về phía sau, bánh xe dưới chân theo đó ma sát mặt gạch làm chậm tốc độ, cậu thuần thục phanh freeline.
Khởi Niên xoay lưng, dòng người lướt qua mặt, một người nổi bật đứng đó nhìn cậu.
Khởi Niên bất chấp tán quân thuận chiều cậu nghịch đường đi, ánh sáng rẽ ngang du tẩu theo từng bước.
Cậu cầm freeline trên tay.
Tầm Hân.
Đoạn Lan sửng sốt quay đầu, từng vòng xe điện của trẻ em đông nượp như tảng đá cản đường khiến cậu duy trì thế đứng không khác gì một tượng thạch bị cố định tại chỗ chỉ có thể đưa mắt dõi theo diễn biến.
Bạn thân cậu hình như gặp được người quen, là một người rất cao, mặt mày sáng sủa, người ấy không ngại cảnh tấp nập bước đến bên Khởi Niên.
Khởi Niên cầm đôi freeline bằng một tay để bên hông, cậu chọt cánh tay áo khoác phồng lên của Tầm Hân, cười híp mắt:
Cậu đi đâu đây? Giao hàng hả?
Tầm Hân gật đầu, khóe môi hơi giương, vương chút ý cười hiếm thấy.
Khởi Niên hạ mắt nhìn đồ vật trong tay Tầm Hân: Cậu định giao hàng cho ai à?
Tầm Hân gói ghém bọc đồ vào tay cậu, sau đó dùng ngón tay chỉ về một hướng, cùng lúc một người đang đi tới, chuẩn xác lọt tầm ngắm.
Khởi Niên ngạc nhiên quay sang hỏi: Lan cậu oder trà sữa hả?
Đoạn Lan nhếch một bên lông mày, thờ ơ lắc đầu: Nào có? Sau đó cậu tiến đến đứng cạnh Khởi Niên.
Khởi Niên đầy đầu khó hiểu cụp mắt nhìn bọc đồ rồi nâng mắt nhìn Tầm Hân trả ly trà sữa ngược về tay hắn.
Tầm Hân đưa đến tay chính chủ.
Đoạn Lan phải xách một tay, cậu xoắn xuýt: Sao cậu đưa tôi? Tôi đâu có đặt?
Khởi Niên thấy lông mày của Tầm Hân díu hết cả lại, cậu nói ra nghi vấn:
Hay là cậu bị bom hàng?
Tầm Hân lắc đầu, sau đó hắn mở điện thoại chưa tới ba giây đem trước mắt hai người họ.
Màn hình hiện ghi chú: Có người mua cho bạn cậu, đã trả tiền.
Đọan Lan kinh ngạc: Bạn? Tôi có thân ai đâu? Cậu thả hẳn freeline cạnh chân.
Tầm Hân nghiêng người tìm kiếm bóng hình người giao nhiệm vụ cho hắn, đúng lúc chỗ tập trung cả đám người lúc nãy biến mất dạng, một người cũng không còn.
Mồ hôi trên trán Tầm Hân nhỏ giọt bị làn gió xua hơi bay mất.
Đoạn Lan nói bên tai Khởi Niên: Bạn cậu kiệm lời quá.
Khởi Niên gật đầu nhỏ giọng: Anh ấy ngại thôi?
Đoạn Lan trợn tròn mắt: Anh ấy?
Khởi Niên thì thầm: Anh trai mới kết bái.
Tầm Hân khổ não, hắn khó lời giải thích, bấu tay vào túi nhờ điện thoại, kể rõ tự tình.
Khởi Niên cùng Đoạn Lan lần lượt chụm đầu vô màn hình điện thoại, trên đó viết:
Một nam sinh cao lớn mặc đồng phục Thống Lương, trên lông mày có một vết sẹo.
Hắn bảo tôi đem trà sữa đến tay bạn cậu.
Đoạn Lan run lên một cái, tim hẫng mất một nhịp: Trần Bách Chiến.
Khởi Niên bậm môi, bóp chặt đấm tay: Hắn theo cậu đến đây? Cậu không hay biết?
Đoạn Lan rũ mắt, siết chặt quai nilon: Không biết.
Khởi Niên mặt ủ mày chau: Hay là trả hắn đi.
Nói rồi cậu thấy tội lỗi phải làm phiền Tầm Hân nhưng cậu chưa kịp thốt lời người bên cạnh đã giành trước.
Không cần đâu.
Đoạn Lan khom người thu gom freeline: Tôi mệt, về nghỉ ngơi trước.
Hôm khác rãnh hẹn gặp cậu.
Cậu xách theo ly trà sữa đã rã một ít đá, sữa chảy mảng lỏng phân tách tầng màu khác biệt.
Đoạn Lan quải balo rời đi để dòng người rộn ràng che khuất bóng lưng.
Khởi Niên sầu não không kém, trông mắt về nơi xa, tán thán: Đúng là ràng buộc nhau mấy đời.
Trở về thực tại, âm thanh chuyện trò xôn xao cùng tiếng xe cộ rầm rì như một bảng nhạc ngẫu hứng.
Âm giọng Khởi Niên giòn giã thu âm bên tai:
Cậu đi làm tiếp phải không?
Tầm Hân sửa sang ba lô, hắn nhả giọng: Ừm.
Khởi Niên chắp tay sau lưng nắn bóp vạt áo, cậu ngập ngừng: Cái kia, cậu, cậu thấy tin nhắn chưa?
Tầm Hân không thốt nên lời chỉ biết bày biểu cảm lớ ngớ lắc đầu biểu thị, hắn không hiểu ý cậu.
Khởi Niên thở phào, cứ tưởng đối phương xem mà không trả lời, cậu giải thích cặn kẽ:
Tin nhắn tôi nhắn cho cậu.
Chỉ là đơn giản chào thôi.
Cũng hiểu, cậu đang trong giờ làm mà.
Tầm Hân đút tay vào túi lấy điện thoại tại chỗ, hắn nhấn vào phần tin nhắn, trên đó có một dấu đỏ hiện lên.
Avatar của đối phương là một con sử tử nhỏ đội vòng hoa.
Khởi Niên cảm giác túi run lên, cậu tiện tay lấy điện thoại ra xem.
Tầm: [Chào cậu ^^]
Khóe môi vểnh lên, Khởi Niên ấn vài cái.
Niên thượng: [Làm phiền cậu quá, đi làm đi]
Niên Thượng: [*Nhãn dán sư tử đẩy chuột nhắt]
Tầm Hân nâng mắt nhìn người đối diện, nụ cười của cậu rơi vào mắt hắn thắp lên những vì sao le lói.
Tầm Hân nhúng nhích cái tay bên người, kiên cố vươn lên một cách chậm rãi như là ngại ngùng.
Cuối cùng hắn vẫn hành động theo suy nghĩ.
Tầm Hân vẫy tay với Khởi Niên, thay cho lời tạm biệt.
Khởi Niên cười đáp lại đối phương, cậu quơ loạn tay không có nhịp điệu:
Tạm biệt anh giai nha~
Tầm Hân bước chệch một bước xém va vào một chiếc xe điện của một bạn nhỏ.
Khởi Niên đứng một khoảng xa hốt hoảng la lên: Anh đi đường cẩn thận.
Tầm Hân tập dần với việc đi đứng khó khăn chẳng khác nào một đứa trẻ mới chập chững bước đi những bước đầu đời.
- --
Màn hình thắp sáng một góc của căn phòng tối tăm.
Rèm cửa sổ thừa vài khe hở chiết chiêu từng giọt ánh trăng.
Trên bàn gỗ bị mối đục hỏng mấy cạnh, ánh đèn huỳnh quang công suất thấp chia sớt ấm áp đổ lên những con chữ thanh đậm.
Chủ nhân đã viết sai mấy bận, nét gạch xóa lạc loài giữa những cụm từ tiếng anh đẹp đẽ.
Ngón tay vuốt viền nếp giấy làm cong mất mép tập, thiết bị đặt bên khuỷu tay do hoạt động trong thời gian lâu phả hơi nóng truyền đến da.
Trên vầng sáng hiển thị: 22 giờ 00.
Nổi bật là khung xanh chưa có dấu hiện chuyển trang, ngón tay gõ nhịp đụng mấy lần không có dũng khí tác động lên cho đến khi âm thanh giọt nước lăn tăn vang lên, có thông báo mới.
Niên Thượng: [Anh Hân về nhà chưa?]
Niên Thượng: [*Nhãn dán sư tử chắp tay đi qua đi lại ngóng trông*]
*Cốp*
Ngòi bút tuột hẳn khỏi tay lăn xuống gạch lạnh va vào chân bàn.
Tầm Hân nhấn tắt đèn học, hắn gục đầu xuống bàn, trang giấy tập vương mùi phả vào mũi, có hương thơm nhẹ.
Hắn chăm chú nhìn điện thoại, môi bất giác giương ngạnh thành một độ cong.
Cảm xúc lặng lẽ nở hoa, chủ nhân chẳng chút hay biết..