Ai Đem Tiếng Gió Nghe Thành Ly Biệt Ca

Chương 27



Hứa Niệm Nhất trải qua đại học năm 4 vô cùng hạnh phúc. Đông An gần như sắp đem cô cưng chiều lên đến tận trời xanh, đi cùng với anh, cô cảm thấy mình luôn có một loại ấm áp bao bọc bảo vệ. Anh luôn luôn xem cô như đứa trẻ, thích ôm cô vào lòng xoay vòng, rồi sau đó giữ chặt lại. Thích híp mắt cười, nhìn cô ngẩn người, cũng thích thân mật nhiều lần gọi mãi tên của cô, rồi sau đó như đứa trẻ nũng nịu. Người đàn ông này, vừa cho cô cảm giác yên tâm khi bên một người đã trưởng thành, lại vừa cho cô cảm giác nhẹ nhàng như bên một thiếu niên thanh xuân vừa nảy sinh tình cảm.

Cô rất thích tận hưởng cảm giác như vậy. Cảm giác mà cô chưa từng có, cảm giác mà cô từng khát vọng, bây giờ tất cả đều thành toàn rồi.

Qua rất nhiều năm sau này, mỗi khi Hứa Niệm Nhất nhớ đến năm tháng đó, đều sẽ híp mắt cười thật tươi.

Thế nhưng, hai người có thể ở cạnh nhau, lý do chính là vì yêu nhau. Nhưng có thể lâu dài hay không, thì cần nhiều nhất vẫn là hợp nhau. Mà anh và cô vẫn mãi không hợp nhau.

Chuyện xảy ra lúc đó cùng giọng điệu và biểu cảm của anh. Cho đến rất nhiều năm sau, cô vẫn nhớ kỹ như in.

Đó là cuối kì năm 4. Mỗi ngày, cô vừa phải ôn tập lại vừa tìm việc làm, áp lực rất lớn. Thế là, vào thời điểm đáng lẽ " bà dì " của cô nên đến, vậy mà lại không có dấu hiệu gì. Bản thân cô thì cảm thấy rất bình thường, dù sao khi phụ nữ áp lực lớn, thời gian đến hỗn loạn cũng là bình thường. Thế nhưng Đông An lại quan trọng quá việc này.

"Niệm Nhất......Cái kia của em vẫn chưa đến?"

Hứa Niệm Nhất quan sát anh, rồi mới cười hì hì nói, "Đông An, nhìn không ra anh cũng có tiềm chất làm bác sĩ khoa phụ sản đấy......"

Lúc ấy cô thật chỉ đang nói đùa, hoàn toàn không ý thức được nét mặt khẩn trương của anh.

"Niệm Nhất, đi kiểm tra một chút đi...... Sẽ không có chứ?"

Hứa Niệm Nhất cúi đầu đọc sách, nghe lời anh nói cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lắc đầu, "Không có việc gì đâu, đến kì thi thì luôn như vậy. Bởi vì do áp lực lớn, thiếu ngủ nên......"

Cô còn chưa nói xong, một bàn tay to đã đóng sách của cô, "Niệm Nhất, nếu không đi thì phải dùng que thử thai."

Hứa Niệm Nhất lúc này mới phát hiện biểu cảm không tự nhiên trên mặt người đàn ông này, và đó chắc chắn không phải một trò đùa. Cô nhìn anh, lập tức sửng sốt, không biết nên làm sao để đáp lại sự lo lắng của anh, "Thật không cần, khẳng định không phải đâu, anh đừng suy nghĩ nhiều......"

"Không không......" Chưa nói hết câu anh đã vội vã cuống cuồng đứng lên, "Anh ra ngoài mua cho em, em ngoan ngoãn chờ anh."

"Đông An......" Cô vẫn chưa nói xong, anh đã rời đi, vô cùng nhanh.

Hứa Niệm Nhất nhìn cánh cửa kia, sửng sốt một chút. Mặc dù cô cảm thấy anh có chút phản ứng thái quá, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Tiếp tục xem sách, anh không bao lâu liền cầm một cái hộp nhỏ trở về. Hứa Niệm Nhất hết cách khi anh cứ ở bên cạnh dài dòng làm cô không tài nào đọc sách được, thế là ngoan ngoãn đi kiểm tra một chút.

Qua mười lăm phút, nhìn trên thanh hiển thị cứ mãi trống không, cô xem thường tiếp tục lấy sách đọc, hoàn toàn không chú ý tới nét mặt của anh.

Thời gian này thật sự bận rộn.

Đến giai đoạn chạy nước rút của kì thi, Hứa Niệm Nhất cảm giác thân thể càng ngày càng kém, ăn cơm không thấy ngon miệng. Mỗi ngày ngoại trừ đọc sách thì là đi ngủ, còn lại đều không có thời gian đi quản. Mà ánh mắt Đông An nhìn cô, luôn luôn là lạ. Lúc ấy cô coi đó là sự quan tâm lo lắng, sau đó mới biết không phải vậy.

Ngày cô kết thúc kì thi, cô vẫn nhớ kĩ ngày đó, cô vui vẻ muốn tìm anh ăn cơm chúc mừng, mà anh lại lái xe trực tiếp chở cô đến phòng khám bác sĩ gia đình.

"Bác sĩ Hà, kinh nguyệt Niệm Nhất đã qua sáu mươi ngày vẫn không có dấu hiệu đến, có thể giúp tôi kiểm tra một chút không?"

"Đông An, thật không có việc gì, em chỉ là áp lực lớn......"

"Niệm Nhất, em ngoan, kiểm tra một chút, chắc chắn không có gì thì mới tốt."

"Đông An......"

"Ngoan, dù sao cũng đã đến, cứ kiểm tra đi nhé."

Cuối cùng Hứa Niệm Nhất vẫn là chịu không được anh dài dòng mãi, ngoan ngoãn làm kiểm tra. Lần này, cô đã chú ý tới gương mặt khẩn trương kia. Chỉ là cô không hiểu, tại sao chứ?

Đến khi có kết quả, Hứa Niệm Nhất nhìn thấy gương mặt lo lắng kia lập tức buông lỏng triệt để, lúc này cô mới ý thức được tại sao anh lại khẩn trương như vậy.

"Bác sĩ, khẳng định không có, phải không?" Anh không yên lòng, lần nữa xác nhận lại.

Bác sĩ liên tục cam đoan, anh mới dắt cô rời đi.

Ra khỏi phòng khám, Hứa Niệm Nhất hỏi anh, "Anh không thích trẻ con?"

"Sao lại vậy được?" Đông An nhìn cô, "Chỉ là em vừa tốt nghiệp đại học, nếu như lúc này lập tức có con, chẳng lẽ em liền phải ở nhà làm bà chủ gia đình sao?"

Cô nghĩ nghĩ, cũng có đạo lý, cuối cùng cũng không mấy để ý nữa.

Sau đó, "báo động sai" đó cũng trở thành quá khứ.

Chỉ là chuyện này khiến cho Hứa Niệm Nhất trong lòng có một lỗ hỏng. Cũng khiến cho Đông An trong lòng có thêm một sự sợ hãi.

Nhiều lần đều vui buồn thất thường, nhìn mãi vào ngày đến của cô.

Cuối cùng Hứa Niệm Nhất vẫn chịu không nổi, có một lần bọn họ đã thực hiện biện pháp bảo vệ, mà anh vẫn lại khăng khăng buộc cô phải dùng thuốc, thái độ rất căng thẳng.

"Đông An, anh đến cuối cùng muốn thế nào?" Cô khó hiểu nhìn anh.

"Niệm Nhất, bây giờ không phải thời gian tốt để có con. Giả sử nếu có, bỏ đi thì có phải thật sự tàn nhẫn hơn không?"

"Đông An, chúng ta không phải là không làm biện pháp, nếu như làm biện pháp rồi mà vẫn có thể mang thai, vậy ta đành phải xem như ông trời ban cho ta lễ vật......" Cô không có cách lý giải được suy nghĩ của anh.

"Niệm Nhất, em ngoan, uống thuốc sẽ không có, chúng ta tại sao lại vì chuyện này mà cãi nhau?"

Hứa Niệm Nhất quan sát gương mặt đó, những cảm xúc tích lũy ngày càng trở nên khó chịu, cuối cùng cô vẫn chọn nuốt viên thuốc kia, chỉ là nó làm cô khó chịu mất vài ngày.

Tác dụng phụ của thuốc đó làm cô khó chịu, mà bọn họ rõ ràng đã làm biện pháp, anh lại một mực cảm thấy cô sẽ mang thai mà bắt cô uống thuốc. Không biết đã qua bao nhiêu lần anh ép cô làm vậy, cuối cùng cô vẫn là không thể chấp nhận được mà bộc phát.

"Đông An, em sẽ không uống cái thứ thuốc này nữa, anh định sẽ làm gì em?"

"Hứa Niệm Nhất, em ngoan......"

"Anh đừng lặp lại câu nói này nữa, tôi không phải trẻ con, tôi biết chính mình đang làm gì!"

Đông An đè trán của mình, rồi nhìn cô, "Niệm Nhất, em ngoan, anh không muốn có con, em uống thuốc này......"

"Không muốn có con? Anh đối với việc có con sợ hãi đến nổi bị thần kinh rồi, anh đã ép tôi uống mấy hạt thuốc này. Mỗi lần uống xong tôi đều rất khó chịu anh biết không, tôi không uống."

"Niệm Nhất......"

"Anh đến cuối cùng là vì chuyện gì?" Cô khó hiểu nhìn anh. Không có chuyện gì xảy ra, anh ta tại sao có thể thần kinh đến mức độ này. Chỉ bởi vì sợ hãi sao?

Cô quan sát anh thật tỉ mỉ, đột nhiên hiểu được, chỉ sợ không phải là sợ hãi, chỉ sợ đó chính là chán ghét.

"Anh ghét có con?" Cô hỏi.

Anh nhìn cô không biết trả lời thế nào.

"Phải không?" Cô hỏi lại.

"Bây giờ chúng ta hai người rất tốt, cần gì phải có con cái."

"Anh đã bao giờ nghĩ đến việc kết hôn chưa?" Cô nhìn chằm chằm người đàn ông phong độ đó, anh mang theo ánh mắt sợ hãi nhìn cô, đột nhiên cô đều hiểu rõ hết mọi việc.

Cô có nghe nói qua trên thế giới này có những người sợ hôn nhân và con cái, chỉ là không nghĩ sẽ khoa trương tới mức này.

"Vì sao vậy?" Cô hỏi.

Còn anh ngồi trên ghế sofa, không nói câu nào, ngầm thừa nhận hết tất cả.

"Đông An, anh về trước đi, em nghĩ em cần tỉnh táo một chút." Cô nhìn anh, cuối cùng nói ra một câu như thế.

Mà anh cũng nhìn cô, môi rung rung, cuối cùng cũng chưa hề nói, rời đi khỏi tầng hầm nhỏ của cô.

Những ngày tiếp theo, bọn họ tựa như chỉ cần một lần gặp mặt liền sẽ một lần cãi.

Hứa Niệm Nhất phát hiện, chỉ cần nói đến hôn nhân và con cái. Đối với Đông An chính là tử huyệt. Đàn ông hơn ba mươi tuổi sẽ lộ ra sợ hãi, luống cuống đến nỗi khiến lòng của cô đột nhiên trở nên nguội lạnh.

Sau khi trải qua nhiều lần chia chia hợp hợp, cuối cùng cô phát hiện, Đông An sợ hãi việc này đến độ không còn thuốc nào cứu được.

Cô không biết giải thích như thế nào về việc cứu vãn vấn đề này, bởi vì anh thậm chí còn không đồng ý cùng cô nói chuyện nhiều.

Tốt nghiệp đại học, cô và Đông An chia tay.

Lần này, không đau thương giống như lần trước. Cô chỉ là cảm giác trái tim mềm mại của mình đã được bọc một tầng sắt đá. Cảm nhận được sự lạnh lẽo, nhưng rốt cuộc cũng sẽ không đau đớn.

Trong phòng, vật dụng của người đàn ông đó cũng dần biến mất, còn cô thì bắt đầu bận rộn tìm việc làm. Sơ yếu lý lịch đã gửi đi hơn hàng trăm lần, nhưng đều như đá rơi xuống biển. Ngay lúc cô nản chí tuyệt vọng nhất, lại được một công ty quốc tế phỏng vấn.

Đi hết ba lần, đến lúc chờ được điện thoại báo cho cô thời gian nhận việc, trái tim của cô bỗng nhiên trở nên kì lạ.

Công ty điều cô về một chi nhánh ở trong nước. Mà nơi đó chính là thành phố S.

Đã qua rất nhiêu năm, cô một mình ở bên ngoài, trải qua rất nhiều việc. Bây giờ lại muốn cho cô một lần nữa đối mặt với quá khứ, tựa như đang thử thách cô, xem cô đã như thế nhiều năm, đi qua nhiều đoạn đường, nếm qua nhiều khổ đau, phải chăng đã tu luyện thành tinh hay chưa? Có thể đối đầu với tình trạng hỗn loạn kia chưa?

Có thể sao?

Cô cũng không chắc chắn.

Cô nghĩ, những việc cô có thể làm bây giờ là tiếp tục sống, cố gắng chăm chỉ, chỉ như vậy thôi.

Những ngày tiếp theo, cô đã thu dọn và bán một số thứ không sử dụng đi.

Lúc đến chỉ có hai cái thùng, lúc đi mới phát hiện mình có nhiều thứ như vậy. Hiện hữu, vô hình, đều ở khắp mọi nơi.

Đợi đến lúc ra đến sân bay, cô mới phát hiện mình có nhiều nhất vẫn chính là giày. Quần áo của cô đều đem đi quyên góp, lúc đầu cô cũng không bỏ nhiều tiền cho việc mua quần áo lắm. Đến cuối cùng mang về, ngoại trừ sách cùng giày, tựa như chẳng còn bất cứ vật gì khác.

Cô ngồi trong sân bay ngẩn người, khi âm thanh các tiếp viên nhắc nhở hành khách lên máy bay, đã phá vỡ sự trầm tư của cô.

Cô lấy điện thoại di động ra, nhắn một tin nhắn đơn giản, chỉ là bốn chữ, lập tức tắt máy, kéo hành lí từ từ lên máy bay.

Đi xa,

Cho dù là hạnh phúc,

Hay là không hạnh phúc,

Đều muốn về nhà.

Có một số người, quay người lại đã có thể nói lời tạm biệt.

Có một số việc, nhắm mắt lại liền có thể lãng quên.

Có một số việc thì không phải vậy.

Mãi mãi cũng sẽ không thể quên.

Chỉ có thể đối mặt.

Hứa Niệm Nhất quan sát thành phố phồn hoa kia, nơi mà cô một thân một mình đã sinh sống nhiều năm.

Có ngọt ngào, có đắng chát, có phản kháng, có bất lực.

Cuối cùng đều trở thành hư ảo, chỉ để lại trong lòng cô hai cái lỗ hỏng, cô biết.

Chỉ có chính cô biết.

Đường Nịnh, tôi về rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.