Ai Đem Tiếng Gió Nghe Thành Ly Biệt Ca

Chương 30



Hứa Niệm Nhất nói muốn dời ra ngoài ở, lấy lý do đi làm thuận tiện, đến mẹ cô còn không có ý kiến. Ngược lại Tiết Hạo Vũ, lại bày ra vẻ mặt cô đơn. Có lúc Hứa Niệm Nhất ngẫm lại, cũng thật nói không nên lời. Người đàn ông này, cùng cô ràng buộc lâu như vậy, cô đã buông xuống được rồi, còn hắn thì như chưa từng muốn buông.

Trước khi đi Hứa Niệm Nhất tìm cơ hội, nói chuyện với hắn vài câu, chỉ hi vọng hắn có thể nhìn về phía trước. Bản thân cô cảm thấy có lẽ ngay từ đầu đã là lỗi của mình, dẫn đến cục diện như bây giờ, nhưng mà cô cũng đã nếm qua nhiều biến cố, gánh chịu hậu quả rồi. Cô cảm thấy hẳn là nên nhìn về phía trước.

"Tiết Hạo Vũ, tôi cảm thấy anh đừng quá chấp nhất. Hiện tại đúng sai đã không còn quan trọng, với lại quan hệ của tôi và anh kỳ thật đã rất rõ ràng. Không còn sự lựa chọn nào khác, như vậy cũng rất tốt. Tôi đã sớm nghĩ thông, anh cũng nên buông xuống được rồi." Cô mỉm cười nhìn anh, mấy phần lạnh nhạt, mấy phần thẳng thắn, còn thêm một chút khoảng cách, "Tiết Hạo Vũ, thật ra làm anh trai tôi vẫn rất tốt...."

Trong lòng Tiết Hạo Vũ hiểu rõ, người phụ nữ trước mắt này, đúng vậy, là phụ nữ. Không phải thiếu nữ trong trí nhớ của hắn nữa rồi. Gương mặt đó vẫn luôn trang nhã xinh đẹp, nhưng đã không còn quật cường, lúc nào cũng để lộ ra một loại vân đạm phong khinh*, nhưng vẫn khiến hắn hận không thể đem cô chôn vùi trong lòng.

*Tục ngữ Hán Việt: mây gió điềm nhiên, mây trôi nước chảy.

Trước kia cũng bởi vì sự quật cường kia của cô đã hấp dẫn hắn. Càng tìm hiểu sâu, hắn cũng không điều khiển được, giống như bị lôi vào loại bùa chú gọi là "Hứa Niệm Nhất", rốt cuộc muốn trốn ra cũng không được. Hắn chỉ muốn đi theo cô, được hiểu rõ cô, tới gần cô. Là do hắn quá cố chấp sao?

Có lẽ vậy......

Hắn đã từng nghĩ, nếu như cô chưa từng mở miệng nói muốn bên nhau, như vậy thì tất cả mọi chuyện có thể khác đi hay không?

Nếu như cha hắn chưa từng đưa cô ra nước ngoài, chưa từng đối xử như thế, hắn cũng chưa từng đau lòng, chưa từng áy náy, có phải qua thời gian dài rồi cũng buông xuống không?

Nói không rõ được, thật là nói không rõ được.

Nhân nhân quả quả, đến cùng vẫn là bởi vì quả, hắn cũng không thể biết trước được. Thế nhưng hắn nhìn ra, cô buông xuống được rồi, mà sự cố chấp này của bản thân hắn hiển nhiên lại để cô gánh vác.

"Niệm Nhất, xin lỗi......"

"Anh không nên xin lỗi....Chúng ta quả thật đã sớm hòa nhau. Tôi cũng từng có lỗi với anh......"

Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không tiếp tục nhiều lời.

Nếu như có thể, hắn tình nguyện để cô nợ, cũng không muốn phải hòa nhau. Thật không muốn.

Tiết Hạo Vũ cuối cùng vẫn buông xuống, ngập tràn tiếc nuối, ngập tràn hối hận, còn mang theo một chút bất đắc dĩ. Nhìn dáng vẻ nhỏ bé của cô kéo vali rời khỏi nhà, trong lòng trống rỗng.

Mà Hứa Niệm Nhất cũng không lo được nhiều như thế. Nhiều năm qua, cô từng trải qua sự lý trí từ Lục Chiếu, sự cảm tính từ Đông An, đương nhiên còn có một Đường Nịnh không trọn vẹn và Tiết Hạo Vũ cố chấp. Cô đột nhiên cảm thấy, điều mình mong muốn rất đơn giản. Vui vẻ no ấm đắm chìm trong bầu trời, chỉ đơn giản như vậy. Cô cảm giác được trái tim mình, rốt cuộc đã không còn chịu được giày vò nữa. Còn với Tiết Hạo Vũ, nhẫn tâm một chút, sẽ tốt cho cả hai.

Chẳng qua là cô cảm thấy thật buồn cười, mối tình đầu, cô lại phạm sai lầm, trải qua nhiều năm cuối cùng mới có một cái kết.

Cô lên xe, người đàn ông trong xe vẫn giống như trước kia gục trên tay lái, đó là thói quen của anh. Trước kia nhìn rất khoa trương, còn hiện tại thì đầy lười biếng, cô thay đổi, anh cũng vậy.

"Lấy hết đồ rồi?"

"Ừ, lái xe đi." Cô như có điều suy nghĩ, cười cười rồi thắt dây an toàn.

Anh nhìn trong xe, thấy cô chỉ có mấy cái vali, "Bọn Tiết Bình muốn qua giúp, sớm biết cậu ít đồ vậy, cần chi nhiều người?"

"Haha, cứ xem như chúc mừng tôi dọn nhà, nhiều người náo nhiệt." Cô cười rực rỡ nhìn anh, trong lòng ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.

"Những thứ đồ này của cậu, hôm nào rảnh chúng ta đi mua thêm một chút được không?" Cô cười, tâm tình anh cũng tốt.

"Đồ ở trên người cậu, chỉ sợ một tháng tiền lương của tôi cũng không đủ......" Cô liếc nhìn cái đồng hồ trên tay anh, "Cộng thêm cái đồng hồ kia, tôi chỉ sợ một năm tiền lương cũng chưa đủ, cho nên tôi vẫn là nên đi mua một mình, không cần ngài tốn sức đại giá."

Trong lòng Đường Nịnh không nghe ra ý đùa. Anh nhớ tới lời Tiết Bình, trong lòng liền như có hàng ngàn con kiến nhỏ bò qua bò lại, nhưng lại nói không nên lời. Anh luôn nghĩ, đó là vết sẹo của Niệm Nhất, anh không dám động tới, sợ cô sẽ khó chịu, anh cũng sẽ đau. Liền để nó như thế qua đi.

Hứa Niệm Nhất không biết, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ. Việc dọn nhà lần này đối với cô mà nói là một khởi đầu hoàn toàn mới, hé miệng cười nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, mỗi hơi thở đều là vui vẻ nhẹ nhõm.

Hai người mang tâm sự riêng cùng nhau đến nhà mới, Tiết Bình và Lâm Ấu Bân đã đến, chỉ là Hứa Niệm Nhất không ngờ, Nguyễn Tử Lộ cũng có mặt. Làm cho cô có chút lúng túng, dù sao đây cũng là cấp trên của cô. Nhưng không bao lâu cô liền nghĩ thông suốt, có thể đến giúp cô dọn nhà, vậy cũng chỉ có thể xem là bạn của Đường Nịnh. Cô cũng chỉ nên có suy nghĩ như vậy.

Hứa Niệm Nhất rất lâu không gặp Tiết Bình và Lâm Ấu Bân, nhưng hai người họ vừa nhìn thấy Niệm Nhất liền vẫn thân thiết như xưa, vui vẻ kể cô nghe sự kiện Đường Nịnh gặp vấn đề trong khi lập nghiệp xấu hổ ra sao. Một lúc sau Hứa Niệm Nhất nghĩ đến một chuyện, cười nói, "Tiết Bình, tôi lần này cũng nhờ phúc của cậu, sau này các cậu đều ở gần, không cần bận rộn đi lại."

Tiết Bình cười, "Đều là Đường Nịnh một mình chiếm được lợi, haha."

Đám người họ giúp cô mang vali lên, nói muốn giúp cô sắp xếp, bị cô cự tuyệt, "Đều là quần áo, chút nữa tôi tự mình làm tốt hơn."

Cô không muốn để cho người khác mở ra rồi chỉ thấy toàn là giày. Thế là nhờ bọn họ đem vali tới phòng sách. Đường Nịnh nhân lúc đó quay người nói với Tiết Bình, "Chút nữa ăn nói cho rõ ràng, đừng nói sao anh em không chiếu cố cậu đó, sáu ngàn một căn." Nói xong, tranh thủ thời gian lập tức đi theo sau Hứa Niệm Nhất, tiếp tục chuyển một số đồ vật nhỏ.

Tiết Bình nhìn theo cái bóng lưng đáng chết kia, nghiến răng nghĩ, cái thằng cha này quả nhiên là vô sỉ.

Đồ vật ít, không bao lâu đều đã sắp xếp vị trí gọn gàng. Đường Nịnh tùy tiện nằm trên ghế sofa, chẳng qua là đôi chân thon dài theo thói quen gác trên bàn trà, lập tức liền bị Hứa Niệm quát một tiếng, "Bẩn chết được......"

Anh ngoan ngoãn buông chân xuống, ủy khuất y hệt đứa bé, khiến đám người xung quanh hé miệng cười trộm.

Mà Nguyễn Tử Lộ thì vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh quan sát.

Nói thật, anh ta đến đây là do cho rằng sẽ rất thú vị. Nhìn thấy Đường Nịnh như vậy rất thú vị, cũng như nhìn Hứa Niệm Nhất thế này cũng cảm thấy thú vị. Bởi vì Đường Nịnh trước đây mà anh ta biết so với Đường Nịnh có Hứa Niệm Nhất bên cạnh rất lạ lẫm. Mà "Hứa Niệm Nhất" cái tên này đã được nghe qua vô số lần, trong đầu luôn cảm thấy đó là một khái niệm mơ hồ, ấn tượng của anh ta về cô là không rõ ràng. Đợi đến lúc gặp được lại có cảm giác rất kỳ quái, vô cùng thú vị, tràn ngập hiếu kì. Chỉ muốn tìm hiểu rõ nhiều hơn một chút.

"Làm xong nhanh như vậy cũng tốt, không bằng tìm chỗ nào ăn cơm đi. Dù sao cũng rất lâu rồi không gặp, xem như tôi mời mọi người ăn cơm để cảm ơn vì đã giúp tôi dọn nhà nhé."

Đường Nịnh nhíu mày, tên Tiết Bình này tinh ý, chỉ có bấy nhiêu đã lập tức hiểu ý của anh.

"Niệm Nhất, sao lại như vậy được chứ? Cậu mới trở về, nên là chúng tôi mời cơm mới đúng."

Lâm Ấu Bân cũng là người hiểu chuyện, lập tức tiến lên, "Đúng rồi, với lại bình thường không có cậu ở đây, cũng không ai có thể thu phục tên Đường Nịnh khốn khiếp này. Cậu về là tốt, giúp chúng tôi làm chủ, cơm này nên để chúng tôi mời."

"Cút đi" Đường Nịnh cười hì hì đẩy hai cái tên đó đi, cánh tay vẫn luôn khí khái đặt trên bờ vai Hứa Niệm Nhất, "Nhà Niệm Nhất dọn đến là nhà của tôi, đương nhiên người mời cơm phải là tôi rồi......"

Hứa Niệm Nhất chợt cười nhẹ, để lộ bất đắc dĩ cùng chế giễu. Cho dù như vậy anh cũng không thấy mất mặt, đắc ý mà cười nhìn Hứa Niệm Nhất, dịu dàng hỏi, "Đúng không?"

Hứa Niệm Nhất đẩy cánh tay anh ra, làm dáng vẻ không nguyện ý phản ứng với anh, thúc giục đám người họ xuống lầu.

Đến quán rượu, Nguyễn Tử Lộ tìm cơ hội ngồi cạnh Hứa Niệm Nhất. Bọn người còn lại cũng không suy nghĩ nhiều, Tiết Bình còn nửa đùa nửa thật nói, "Tử Lộ, cậu ngồi bên cạnh Niệm Nhất vừa vặn chăm sóc cô ấy một chút, sau này ở công ty cũng vậy."

"Hôm nay đều là bạn bè cả, không nói đến công việc." Hứa Niệm Nhất cầm menu lật vài tờ, nhíu mày, cuối cùng đóng lại đưa cho Đường Nịnh, "Vẫn là cậu gọi đi."

Đường Nịnh cũng đã quen, cầm menu lập tức gọi đồ ăn. Nguyễn Tử Lộ bên cạnh tiếp cận hỏi Hứa Niệm Nhất, "Niệm Nhất, cậu cùng Đường Nịnh quen biết bao lâu?"

"Chúng tôi từ nhỏ đã là hàng xóm." Hứa Niệm Nhất không hề suy nghĩ, cười trả lời anh ta.

"Lâu đến như thế à, haha." Nguyễn Tử Lộ cười nhìn cô, "Cô trở về, tôi cuối cùng cũng thấy được Đường Nịnh tràn ngập nô tính trong miệng của bọn họ rồi."

"Đi đi đi, các cậu nếu đều là ăn no rồi không có chuyện làm thì cút ngay cho tôi, ít làm tôi bực tức lại." Đường Nịnh nói tới nói lui, ngoài miệng lại cười ngọt ngào. Đầu Hứa Niệm Nhất chợt nhẹ lay động, "Từ nhỏ, cậu ta và em họ tôi hai người đều một bụng ý nghĩ xấu xa. Tôi tồn tại chính là vì để giám sát cậu ấy. Không còn cách nào, ai bảo tôi là chị của cậu ta chứ."

Đường Nịnh lòng hơi co lại, chỉ là trải qua nhiều năm như thế, đã sớm luyện thành một thân bản lĩnh. Ngón tay lật menu ra, tiếp tục gọi món ăn.

"Cuộc sống nước ngoài có phải vô cùng tẻ nhạt không? Tôi chưa bao giờ ra nước ngoài, vì không nỡ lòng bỏ mẹ tôi lại." Nguyễn Tử Lộ tiếp tục hỏi Hứa Niệm Nhất.

Hứa Niệm Nhất là con người hào phóng. Nếu cô cảm thấy anh ta là bạn của Đường Nịnh, liền sẽ không nghĩ đến chuyện anh ta cũng là ông chủ của mình. Chậm rãi kể những chuyện ở nước ngoài rồi miêu tả đơn giản cuộc sống ở đấy một chút.

Đám người họ nghe đều cảm thấy rất thú vị, chỉ duy nhất Đường Nịnh có cảm giác khó chịu.

Anh là một con người rất mẫn cảm, thái độ Nguyễn Tử Lộ đối với Hứa Niệm Nhất, quá hơn một ít, nhiều hơn một chút, anh đã lập tức nhìn ra.

Bữa cơm này ăn rất thoải mái, chỉ là đến cuối cùng Tiết Bình và Lâm Ấu Bân cũng nhìn ra Nguyễn Tử Lộ đối với Hứa Niệm Nhất rất ân cần. Chỉ là bọn anh cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy hai người họ thật xứng, thế là cười cười nói chuyện phiếm phối hợp họ với Đường Nịnh.

Ban đêm sau khi ăn xong, Nguyễn Tử Lộ nói muốn đưa Hứa Niệm Nhất về, Đường Nịnh đứng bên cạnh Niệm Nhất, "Vẫn là nên để tôi đưa Niệm Nhất về......"

"Cậu hình như không tiện đường......" Nguyễn Tử Lộ nhìn anh chằm chằm.

"Tôi ở trên Niệm Nhất một lầu, Niệm Nhất vừa dọn đến, tôi chắc chắn phải quan tâm." Anh kéo tay Hứa Niệm Nhất, "Đi thôi."

Hứa Niệm Nhất cười nhìn mọi người nói ngủ ngon, ngoan ngoãn đi theo Đường Nịnh lên xe.

Mới lên xe, anh lập tức nói, "Duy trì khoảng cách với Nguyễn Tử Lộ một chút, cậu ta......"

"Đường Nịnh...." Anh vẫn chưa nói xong, liền bị Hứa Niệm Nhất cắt ngang, "Cậu lo xa quá rồi. Tôi không có ý định cùng anh ta làm gì hết, mà anh ta cũng không nói muốn đối với tôi ra sao. Tôi nhìn thấy cách anh ta nhìn tôi, chẳng qua là cảm thấy hiếu kì, hiếu kì quan hệ của tôi với cậu, hiếu kì con người của tôi thôi."

"Tôi chỉ là nhắc nhở cậu, cậu biết mà, tôi không muốn nhìn thấy cậu bị tổn thương......"

"Sẽ không" Cô nhàn nhạt nói cho anh biết, "Tôi biết tôi muốn gì. Nguyễn Tử Lộ không thích hợp với tôi." Cô quay đầu nhìn anh, "Tôi mệt rồi, hiện tại chỉ muốn tìm một người đàn ông bình thường, rồi vui vẻ bên nhau."

Nói xong, cô nhếch miệng nở nụ cười.

Anh cũng cười nhạt một tiếng, giống như có một chút vui vẻ, lại mang theo một tia vui mừng thay cô.

Chỉ có bản thân anh biết, một bước lúc đầu anh dự định bước ra kia, lại lui trở về.

Đường Nịnh lúc nhớ lại mấy ngày này, thật cảm thấy như tạo hóa trêu ngươi.

Muốn oán chỉ có thể oán chính anh, ai cũng oán không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.