Nồi kê còn chưa chín, chúng tôi đã quay lại hiện thực.
Tôi nhìn gương mặt nhăn nhó lấm tấm mồ hôi của Lương Ân, tự cảm thấy lần độ tình kiếp này e rằng không thành.
Theo lý thường tôi sẽ suy nghĩ phân tích lỗi sai, lại giúp hắn an ủi, nhưng mà bản thân tôi cũng đang hoang mang vô ngần, không còn sức lực đâu làm chuyện đó.
Bởi vì đoạn cuối của giấc mộng Hoàng Lương hoàn toàn giống hệt với những gì Mộ Quang Dao giả gây ra cho tôi, thậm chí ngay cả gương mặt minh chủ cũng giống với kẻ đoạt xá.
.
Truyện Mạt Thế
Chỉ khác ở một điểm duy nhất là trong hiện thực, tôi trải qua chục năm sống vật vờ không người đến cứu, bấy giờ Mộ Quang Dao giả mới nhớ tới tôi tiện tay vớt về.
Đúng hơn thì khi đó gã cần người vẽ trận pháp, lại nhớ ra công nhân miễn phí là tôi nên mới có lòng tốt đem tôi về chữa trị.
Ấy vậy mà còn mặt mũi hỏi tôi không biết ơn gã hay sao, đúng là ghê tởm.
Khi Lương Ân mở mắt ra, tôi cảm giác hắn có nhiều lời muốn nói lại chẳng cất thành tiếng.
Hai chúng tôi nhìn nhau trân trân, bầu không khí dần trở nên ngượng ngùng.
Tôi thở dài: "Thất bại?"
Lương Ân ừ khẽ một tiếng, lông mi run nhè nhẹ.
Các cặp đôi độ tình kiếp tất nhiên sẽ không có sóng yên biển lặng, nhưng vì sao Hoàng Lương lại phản chiếu quá khứ của tôi, việc này rất khó nói.
Tôi đâu thể túm đầu một quyển bí pháp lên hỏi xem ý mày là gì được.
Không phải vật gì trên đời cũng có linh như Mộng Kính, có thể câu thông không trở ngại.
"Đều là giả thôi, ngươi đừng bận tâm làm gì." Tôi nói với Lương Ân, "Dù sao cũng đã thất bại, chi bằng cứ phong bế ký ức lại, sau này thử lại cũng được."
Lương Ân lại ừ một tiếng, nhưng tôi có cảm giác hắn sẽ không làm theo.
Tôi vẫn còn khúc mắc việc của mình, cho nên vẫn chưa phong bế ký ức.
Còn Lương Ân, tôi chẳng biết hắn lưu luyến cái gì, chẳng qua chỉ là một cuộc tình nát bét thôi.
"Lương đạo hữu đừng nghĩ ngợi nhiều.
Tình kiếp lúc nào cũng đầy rẫy tai ương và hiểm hoạ cả, dẫu sao mục đích của nó là để dạy cho tu sĩ biết cách yêu được thì buông bỏ được mà." Tôi lại tiếp tục đóng vai tri kỷ, "Cho nên ngươi không làm gì sai, hướng phát triển như vậy đều đi theo số mệnh mà Hoàng Lương vẽ ra."
"Hồ Huyên, ta..." Hắn khó nhọc đáp, "Ta muốn ở một mình một lát."
Xác nhận hắn vẫn bình thường, không có dấu hiệu tẩu hoả nhập ma, tôi lúc này mới đứng lên rời khỏi phòng.
Bên ngoài trăng vẫn treo cao, cả đời thổn thức trôi qua chỉ trong vài khắc ngắn ngủi, đúng là không dễ gì bình tĩnh được.
Hoàng Lương thoạt nhìn thì giống Mộng Kính nhưng kỳ thực lại là phiên bản cao cấp hơn rất nhiều.
Mộng Kính nhiều lắm chỉ cho người dùng nằm ngủ mơ, còn Hoàng Lương mang thần hồn vào thức hải, những gì diễn ra bên trong đều chân thật trôi qua từng ngày.
Một kiếp đó tôi sống trọn vẹn từ khi vừa mới sinh tới lúc nhắm mắt xuôi tay dù thời gian gặp gỡ Lương Ân chỉ chiếm bốn năm cuối cùng, trải nghiệm đúng là một trời một vực.
Tôi có thể phục hồi nhanh là vì một phần câu chuyện trong đó y hệt những gì tôi trải qua, thành thử nhớ lại chẳng đau chẳng buồn gì mấy, lòng không gợn nổi sóng.
Lương Ân đã Nguyên Anh kỳ, chắc không mất bao lâu sẽ hồi phục lại tâm cảnh thôi.
Sang tới hôm sau Lương Ân đã bình thường như cũ, chí ít thì tôi không nhìn thấy hắn có gì khác lạ.
Mộc Khải Nhân ngốc nghếch càng không nhìn ra, mồm miệng vui vẻ nói rằng còn ba ngày thôi là về tới Thanh Sơn phái rồi.
"Phải rồi, Hồ Huyên." Hắn sực nhớ quay sang hỏi tôi, "Ngươi là người của phong nào vậy?"
Tôi đáp: "Là Huyền phong."
"Huyền phong, ặc..." Mộc Khải Nhân có chút lúng túng.
Tôi nhạy bén bắt được sự thay đổi của hắn, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Mộc Khải Nhân ho nhẹ: "Cũng không phải vấn đề lớn lao gì.
Chẳng qua Huyền phong và Kiếm phong nhiều năm nay quan hệ không tốt lắm, đệ tử hai phong ít giao lưu với nhau."
Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi.
Chí ít thì cho tới khi tôi rời Thanh Sơn phái quan hệ hai phong vẫn rất hữu hảo, hồi xưa tôi còn thường xuyên chạy sang Kiếm phong tìm Mộ Quang Dao chơi mà.
Thế nên tôi hỏi Mộc Khải Nhân vì sao sự tình lại thành ra như vậy.
"Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói Lãn Nhàn chân nhân của Huyền phong từng cự cãi với sư phụ của ta, lý do dường như có liên quan đến một đệ tử nào đó của Kiếm phong.
Nhưng mỗi khi ta nhắc tới thì sắc mặt sư phụ lại hầm hầm, nói rằng y đã bị trục xuất rồi, không cần quan tâm." Mộc Khải Nhân nói nốt.
Nghe đến cái tên Lãn Nhàn chân nhân, tôi liền biết việc này chín phần mười có liên quan tới mình.
Một trăm năm mươi sáu năm trước, Mộ Quang Dao tiến vào Nguyên Anh Kỳ.
Khoảng một năm sau đó thì kẻ đoạt xá xuất hiện.
Lại chưa đến một năm, tôi bị gã giam giữ ở dưới đáy Tử Vực.
Trong thời gian này tôi hoàn toàn bị phong bế với bên ngoài.
Thỉnh thoảng Mộ Quang Dao giả sẽ cho phép tôi truyền tin cho người Huyền phong báo an toàn, dĩ nhiên đã qua kiểm duyệt của gã, nhưng muốn quay về Thanh Sơn phái gặp người thì nằm mơ.
Sư phụ biết tính cách tôi không phải loại người bỏ phong đi đằng đẵng chục năm không về được, cho nên liền biết ngay trong việc này có vấn đề.
Mộ Quang Dao giả bị chất vấn, bèn lấy lý do gã sau khi tu thành Nguyên Anh thì tâm ma hơi náo loạn, luôn muốn giữ tôi bên cạnh không rời nên mới giam cầm tôi lại.
Kẻ đoạt xá nhập vào Mộ Quang Dao, để không bị thế giới nghi ngờ vẫn phải đóng vai cho thật tròn.
Nếu không vì khế ước đạo lữ cũng như ràng buộc thiết lập, e rằng gã đã không nhịn nổi trái ôm phải ấp biết bao nhiêu nữ tu xinh đẹp.
Có điều những chuyện đó không quan trọng nữa.
Tôi chú ý tới trọng điểm trong câu nói của Mộc Khải Nhân.
"Y đã bị trục xuất rồi", y ở đây là Mộ Quang Dao? Mộ Quang Dao bị trục xuất khỏi Thanh Sơn phái? Sau đó y đi đâu, làm gì? Y có biết tôi ở đáy Tử Vực không?
Ở trong giấc mộng Hoàng Lương, Hồ công tử tới chết cũng không thể gặp lại cha mẹ mình.
Trải qua nỗi đau đó, tôi tự thấy bản thân cần phải về gặp lại sư phụ và các sư huynh đệ, nếu không dù chết tôi cũng không an lòng.
Vì vậy tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý về Huyền phong đối mặt với bọn họ, cũng như chuẩn bị giải đáp những gì xảy ra suốt mấy năm qua.
Về phần Mộ Quang Dao, tôi không rõ lắm, cũng chưa lên kế hoạch gặp y.
Thanh Sơn phái lớn thì có lớn, nhưng việc tôi quay về không giấu được, Mộ Quang Dao nhất định sẽ biết.
Chỉ là hiện tại y đã bị trục xuất rồi, cơ hội gặp mặt bỗng chốc biến mất.
Làm tôi vốn xoắn xuýt lại ngẩn ngơ một hồi.
Lương Ân nhìn nét mặt bối rối của tôi, nói sang chuyện khác: "Lần này quay lại, ngươi muốn dùng thân phận thật hay là tạm ẩn danh?"
"Chắc là...!tạm thời ẩn danh đi." Tôi vỗ trán, "Đợi gặp được sư phụ rồi từ từ tính."
Hồ Huyên đã mất tích hơn trăm năm đột nhiên xuất hiện sẽ tạo nên xôn xao không nhỏ.
Hiện tại chuyện cấp bách vẫn là xử lý vấn đề ma tu trong nội bộ Thanh Sơn phái trước.
Chẳng may có kẻ ác tâm đặt điều bảo tôi và ma tu có liên quan, không chỉ Lương Ân, Mộc Khải Nhân mà Huyền phong cũng sẽ bị liên luỵ theo..