Ai Đó Cứu Tui Với

Chương 26: 26: Trộm Đồ




Ban đầu Lương Ân muốn cho tôi mượn đồng phục Thanh Sơn phái của hắn, nhưng tôi mặc vào chẳng khác gì quấn vải quanh thân, còn khiến cho Mộc Khải Nhân được dịp cười nhạo một trận.

Cuối cùng vẫn phải mượn đồ của Mộc Khải Nhân sửa lại một chút, lúc này mới coi như ăn mặc đàng hoàng.
Lương Ân tiếc nuối thở dài: "Đều do ngươi gầy quá."
Mí mắt tôi giật giật trước lời nhận xét này.

Trừ phi tôi cao lên thêm được một cái đầu nữa, bằng không có béo cỡ nào cũng mặc không vừa nổi hai cái ống quần dài lêu nghêu kia của Lương đạo hữu.

Lại dùng bí thuật dịch dung một chút, vấn tóc lên cao, lúc này đây tôi đã biến thành một đệ tử Kiếm phong dung mạo bình thường.

"Mau gọi ta là sư huynh...!Ấu!" Mộc Khải Nhân chưa kịp vui lâu đã bị Lương Ân đá.

Chắc do tôi lớn tuổi rồi nên không chấp nhặt mấy việc này làm chi, gọi cực kỳ thuận miệng: "Mộc sư huynh, Lương sư huynh."
Mộc Khải Nhân hai mắt sáng rỡ, mà ý cười bên khoé môi Lương Ân cũng không giấu được.

Tôi không hiểu lắm hai tiếng sư huynh này có gì cao thâm khó lường, nhưng thôi bọn họ vui là được.

Lúc đặt bước chân lên bước thang đầu tiên của Thanh Sơn phái, tôi hốt hoảng tưởng đâu cả trăm năm qua chỉ là một giấc mộng hoang đường.

Dường như tôi thật sự chỉ mới đi ra ngoài một chuyến, vừa hoàn thành xong nhiệm vụ nên chạy về báo cáo.
Năm chín tuổi cha mẹ dắt tay tôi lên bậc thang của Thanh Sơn phái, dặn rằng tôi phải tự mình đi hết ba ngàn bậc thang mới có thể bái nhập môn phái.


Tôi không muốn xa cha mẹ, nhưng hai người lại lắc đầu bảo tôi có tiên duyên, không nên vướng bận chốn phàm trần.

Tôi hổn hển bò mất cả ngày trời mới lên được tới nơi.

Sau khi được kết nạp, mỗi ngày tôi cố gắng học tập, câu mà tôi hỏi nhiều nhất chính là bao giờ tôi mới quay về gặp cha mẹ được.

Các đệ tử khác nói với tôi rằng đã vào Thanh Sơn phái cũng tương đương với cắt đứt phàm trần.

Tôi là người tu chân giới, từ nay không được có nhân quả dây dưa với người phàm nữa, dù người đó là cha mẹ tôi.
Tôi không tin nên chạy xuống khỏi ba ngàn bậc thang.

Nhưng chạy mãi vẫn không thấy đích đến, bọn họ bảo đấy là vì có pháp trận ngăn cản, dù có chạy lâu hơn nữa vẫn chỉ đứng yên một chỗ.

Kết quả tôi khóc ba ngày, sau đó lựa chọn bái vào Huyền phong.

Sư phụ hỏi vì sao tôi muốn vào đây, tôi lúng búng trả lời rằng muốn phá trận pháp ở thang trời, chạy khỏi Thanh Sơn phái.

Chắc vì câu trả lời của tôi độc lạ nên được sư phụ nhận làm đệ tử chân truyền, khi đó còn gây nên náo động không nhỏ, khiến nhiều người ghen tỵ không thôi.
Năm mười hai tuổi, tôi đã tự mình phá được ảo trận tại thang trời.

Chỉ là khi tôi chạy về kiếm cha mẹ mới hay tin bọn họ đã mất từ lâu vì dịch bệnh quét ngang.


Không chỉ cha mẹ, thôn tôi ở chết hơn hai phần ba, một phần ba còn lại nếu không phải bỏ xứ ra đi thì cũng xanh xao gầy rộc, không khí tang thương bao trùm khắp xóm làng.

Bấy giờ tôi mới hiểu vì sao ngày đưa tiễn tôi đi, sắc mặt cha mẹ lại tái nhợt, còn ho nhiều đến vậy.

Vì sao cha mẹ tôi chỉ là nông dân, lại một lòng mong mỏi tôi cầu đạo.
Bọn họ không biết tôi có tiên duyên hay không, chỉ là đánh cược một lần để cho tôi có cơ hội được sống.

"Hồ Huyên?" Lương Ân thấy tôi ngơ ngác nên lên tiếng dò hỏi.
Cũng may tôi khôi phục tâm tình rất nhanh, hít sâu: "Ta không sao, đi thôi."
Danh tiếng của Lương Ân trong Thanh Sơn phái quá lớn, cho nên hắn không tiện đi chung với chúng tôi, dễ dẫn tới chú ý.

Vì vậy Lương Ân chạy đi báo cáo sư phụ trước việc của Phan Anh Đông và ma tu, Mộc Khải Nhân dắt tôi chậm rãi về Kiếm phong.
Thanh Sơn phái được một chỗ tốt là đệ tử đông đảo, tổng số lượng lên tới hàng ngàn.

Mỗi phong trừ đệ tử chân truyền của các trưởng lão ra thì đều tính như đệ tử ngoại môn, nhiều không đếm xuể.

Đã thế các đệ tử chẳng phải suốt ngày chết dí ở một chỗ, cần ra bên ngoài rèn luyện lãnh nhiệm vụ, vài năm lại thêm một lứa mới, thành thử khó mà nhớ mặt nổi.
Vì vậy cho dù tôi vác một cái bản mặt lạ tới không thể lạ hơn đi giữa phái cũng chẳng ai thắc mắc cái thằng này là ai.


Cùng lắm chỉ có vài đệ tử tò mò vì sao tôi đi theo Mộc Khải Nhân, nhưng không ai dám tiến lên hỏi hắn cả.
Mộc Khải Nhân chắp tay sau lưng làm ra bộ dáng cao cao tại thượng: "Dương sư đệ, sư huynh ở Thanh Sơn phái là đối tượng được hoan nghênh vô cùng đấy nhé."
Đúng vậy, tên giả của tôi là Dương Ất, một cái tên không thể qua loa hơn.

Tôi nhìn hắn khoe khoang, nhếch mép hỏi: "Thế Mộc Khải sư huynh và Lương sư huynh ai được hoan nghênh hơn?"
"Khụ, đương nhiên là Lương sư huynh rồi." Dù có muốn chém gió tới đâu Mộc Khải Nhân vẫn chưa đến mức ảo tưởng sức mạnh, "Nhưng người như thất sư huynh của ta đã thuộc về hạng cấp bậc lão tổ, ngồi chung mâm với một vài trưởng lão còn được, không nên đem ra so."
Dáng dấp Mộc Khải Nhân không tệ, lớn lên cũng khá tuấn tú, tu vi đã thuộc hàng nhất đẳng trong lứa đệ tử.

Tiếc rằng hắn xui xẻo quá thể, có một Lương Ân toả sáng rợp trời che mất hào quang.

Nếu tính cách của Mộc Khải Nhân không hào sảng phóng khoáng, e rằng hắn đã trở thành một Phan Anh Đông thứ hai.

Mộc Khải Nhân dắt tôi đến một ngôi nhà bơ vơ giữa núi rừng, chỉ tay vào: "Ngươi vào đó ngồi tạm đi."
"Nhà ngươi?" Tôi đánh giá thử, kỳ quái sao Mộc Khải Nhân lại có thể sống giản dị bình dân vậy.
"Đương nhiên không rồi." Hắn trợn mắt, "Đây là nhà của sư huynh."
Nghe nói đây là nhà của Lương Ân, cái tay chuẩn bị mở cửa của tôi chợt rụt về.

Kể từ khi rời đáy Tử Vực tới nay, mỗi lần thuê nhà trọ đều là mỗi người một phòng riêng.

Nhìn căn nhà đơn sơ thế này, tôi không nghĩ Lương Ân có chuẩn bị phòng cho khách.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, Mộc Khải Nhân vô tội đáp: "Đừng nhìn ta như vậy, nếu muốn lãnh một căn riêng thì phải lên tìm chấp sự khai báo."
Vừa lúc đó Lương Ân liền xuất hiện.

Không biết hắn nghe được bao nhiêu phần đối thoại giữa chúng tôi, chỉ là khi nhìn thấy tôi đứng trước cửa liền tự động cất lời: "Ngươi cứ ở trong nhà đi, ta ra động phủ cũng không sao."
"Sao lại thế được." Tôi vẫn chưa mặt dày tới mức đã ở nhờ còn đuổi người đi, "Cùng lắm thì kê thêm một cái ghế hay cái giường."

Tôi bị treo trong nhà giam một trăm năm còn chịu được, chẳng lẽ ngủ vài đêm lại bất tiện? Chẳng qua tôi hơi lo ngại về tình cảm Lương Ân dành cho mình, đáng lẽ độ xong tình kiếp liền buông tay làm bạn là tốt nhất, ai ngờ lại kéo thành một mớ hỗn độn như hiện tại.

"Sư phụ bảo ngươi đi gặp ngài." Lương Ân dời mắt sang người Mộc Khả Nhân, "Ngươi là người cuối cùng đối thoại với Phan Anh Đông, cũng nhìn thấy gã chết, sư phụ muốn hỏi rõ hơn."
Mộc Khải Nhân gật đầu, triệu phi kiếm ra bay đi.

Lúc cần làm chính sự trông hắn cũng đáng tin cậy lắm, không cà lơ phất phơ như mọi khi.
Còn lại mỗi tôi và Lương Ân, không khí chợt trở nên lúng túng lạ thường.
Lương Ân rốt cuộc vẫn lên tiếng bắt chuyện trước: "Ta có hỏi qua, Làn Nhãn chân nhân đang ở Huyền phong, ngươi có muốn đi gặp ngài ấy không?"
"Có thể..." Tôi ngập ngừng, "Ngươi có thể đánh tiếng trước được không?"
Lâu rồi mới gặp lại sư phụ và các sư huynh đệ, tôi hơi sợ.

Đúng hơn là tôi không biết nên mở đầu câu chuyện như thế nào.

Để Lương Ân đi nói trước một chuyến, coi như cho tôi thêm thời gian, mà sư phụ và các sư huynh đệ của tôi cũng có thời gian để tiếp thu tin tức này.

"Được." Lương Ân gật đầu không chút phân vân.
Hắn đột nhiên mở túi trữ vật, lấy ra một thứ xếp vuông: "Cái này...!ta trộm được bên kho đồ của Huyền phong, nghĩ rằng ngươi sẽ thích..."
Càng nói giọng hắn càng nhỏ, chắc là cảm thấy đường đường một vị Nguyên Anh lão tổ lại đi ăn trộm đồ thì mất mặt quá.
Tôi đón lấy mở ra, sững sờ phát hiện thứ này chính là đồng phục của Huyền phong.

Áo bào màu tím sẫm vừa người tôi y như đúc.
"Ngươi mặc đồ của Kiếm phong cũng rất hợp." Hắn hạ tầm mắt, ngón tay lại bắt đầu chà xát chuôi kiếm, "Nhưng ta nghĩ ngươi vẫn quen với đồ của Huyền phong hơn."
"Cảm ơn ngươi." Môi tôi hơi run, cố giữ cho bản thân không rơi lệ, "Thật sự cảm ơn ngươi."
Bao nhiêu biến cố tôi vẫn chống chọi qua được, tại sao lại vì một chiếc áo mà khóc cơ chứ? Xem ra thời gian qua sống quá dễ chịu nên tính tình ngày càng mềm yếu, đụng phải chút chuyện nhỏ cũng rơi nước mắt được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.