"Thích gì chứ? Ý ngươi là sao?" Tôi giật nảy người như thể bị phỏng.
Mộng Kính ồ lên một tiếng, láo liên qua lại, làm tròng mắt tôi cũng muốn đong đưa theo như con thuyền chơi vơi giữa biển cả.
Tôi gõ đầu mấy cái, nó mới chịu ngoan ngoãn nằm yên.
Sắc mặt Lương Ân không thay đổi, ngay cả giọng nói cũng chẳng lộ rõ vui chẳng buồn: "Vậy là không thích?"
"Đúng đúng! À không..." Tôi cắn răng, uyển chuyển giải nghĩa lại, "Ta đúng thật có thích y, nhưng mà như anh em một nhà vậy."
Có điều suy đi nghĩ lại, tôi chợt nhớ ra mình có làm gì thẹn với lương tâm đâu, cho dù có thích Man Di thật thì cần gì phải che giấu? Đúng là hồi ở Thanh Sơn phái tôi đã từng rung động với Lương Ân, nhưng chưa từng nhận lời hắn, đâu tính như bội tình bạc nghĩa.
Vì thế tôi có dũng khí chất vấn ngược lại: "Mà ta có thích y hay không thì liên quan gì đến ngươi?"
Mộng Kính ở trong mắt tôi khe khẽ kêu: "Hầy, trăm năm bia đá cũng mòn, ngàn năm văn mẫu vẫn còn trơ trơ."
"Câm miệng." Bị tôi đen mặt quát, Mộng Kính đành mếu máo tạm im.
Lương Ân trái lại bình tĩnh vô cùng: "Ở thế giới ngoài kia ngươi là tình kiếp của ta, ngươi nói xem có liên quan không?"
Một câu này như sét đánh ngang tai.
Tình kiếp mang ý nghĩa thế nào, tôi đương nhiên hiểu rõ.
Vấn đề ở chỗ tôi bị mất trí nhớ mà, làm sao tôi biết giữa mình và y đã xảy ra chuyện gì!
"Thế chúng ta..." Tôi âm thầm dò hỏi, "Chắc vẫn chưa xảy ra chuyện gì nhỉ?"
Ánh mắt Lương Ân thoáng đượm buồn, rất nhanh liền biến mất.
Hắn hơi mín môi, chật vật quay mặt đi.
Trái tim trong lồng ng.ực rơi lộp bộp, tôi hoảng hốt thầm nghĩ chẳng lẽ quan hệ ngoài kia giữa hai chúng tôi đã đến trạng thái sâu sắc lắm à? Nhưng Mộng Kính đâu có nói gì về việc này.
Tôi gọi nó ra để hỏi, nhưng Mộng Kính dỗi vì bị quát câm nên liền giả câm nốt, thành thử tôi chỉ biết đực mặt ra nhìn đối phương.
"Thôi, cũng chẳng quan trọng lắm." Hắn lắc đầu, bước ra khỏi động phủ, bỏ lại tôi bơ ngơ hoang mang và lú lẫn.
Là...!rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì???
Cơn hậm hực bị tôi trút hết lên kết giới, mài nó ngày càng mỏng, mỏng như tờ giấy vậy.
Nếu kết giới có linh hẳn sẽ kêu gào tôi phá vỡ nó luôn đi, không cần hành hạ nhau như vậy.
Chẳng qua tôi hơi e ngại mình vừa phá kết giới xong Lương Ân sẽ quăng ra một cái khác, hoặc bắt cóc tôi rời đi nơi khác, như vậy lại thành ra công cốc.
Cho nên tôi chỉ dám mài mỏng làm kết giới suy yếu, đục một lỗ nhỏ đủ để truyền linh lực ra ngoài, mong rằng Man Di sẽ sớm tìm được tôi.
Năn nỉ mãi, linh trí Mộng Kính rốt cuộc mới chịu hé miệng nói chuyện.
Mộng Kính: "Sau khi Lương Ân cứu ngươi thì hắn phát hiện ngươi cũng là tình kiếp của hắn, ngươi đồng ý dùng bí pháp Hoàng Lương để giúp hắn độ kiếp."
Tôi: "Sau đó thì sao?"
Mộng Kính xoay mòng mòng: "Hai ngươi độ kiếp bên trong thức hải của Lương Ân, ta không đi theo thì biết thế quái nào được.
Nhưng mà độ kiếp thất bại, cho nên tình kiếp vẫn không thể phá giải."
Nghe nó giải thích tỉ mỉ, lòng tôi nhẹ nhõm hơn hẳn.
Dường như biết rằng tình cảm hắn dành cho tôi chẳng qua do ảnh hưởng của tình kiếp khiến gáng nặng trong lòng tôi buông bỏ bớt phần nào.
"Vậy còn Man Di thì sao? Ta và y ở...!ngoài kia quen biết nhau như thế nào?"
Mộng Kính nói nhỏ: "Thật ra ngươi vốn từng có một đạo lữ tên Mộ Quang Dao, nhưng mà người ấy chết rồi."
Tôi: "Vậy à."
Cái tên này nghe thật xa lạ, dù đã được nhắc đến vài lần nhưng không gợi lên chút ký ức nào trong tôi.
Nhưng người đạo lữ đã chết đó thì liên quan gì tới Man Di?
"Gương mặt của Man Di rất giống với Mộ Quang Dao." Mộng Kính bổ sung, "Cho nên ngươi mới không màng tất cả mua y từ hội đấu giá, để những lúc nhớ người thì thấy mặt."
Cả người tôi hoá đá, bỗng chốc thoáng ngộ hồng trần vì sao Man Di ở ngoài kia lại muốn giết tôi.
Tôi lẩm bẩm: "...!Ta cảm thấy mình không phải loại người này."
Mộng Kính: "Thế đã là gì, ngươi còn lợi dụng gương mặt của y để xuố.ng địa ngục tìm đạo lữ của mình cơ mà.
Ta cảm thấy y chắc do cầu mà không được, thẹn quá hoá giận nên từ yêu sinh hận thôi."
Câu chuyện đi tới đây thì bên ngoài lại vang lên tiếng vũ khí va chạm dữ dội.
Tôi cảm nhận được ma khí từ Man Di, chính là uy áp y toả ra trong lần đối đấu trực diện trước đó cùng Lương Ân, vội vàng kết ấn mạnh mẽ phá bỏ kết giới.
Kết giới vốn dĩ bị mài thành mỏng manh, một đòn này của tôi chẳng tốn bao nhiêu sức lực liền vỡ tan.
Man Di đang đánh nhau với Lương Ân, cảm nhận được hơi thở của tôi liền sáng mắt lên, bay sang nơi này: "Huyên!!!"
Lương Ân phát hiện tôi đã thoát ra, lại sử dụng dịch chuyển tức thời hòng bắt tôi đi như lần trước.
Nhưng kỳ này tôi đã có chuẩn bị, ngay khi hắn chạm vào cả người liền bị vô số trận pháp vây quanh, đóng chặt xuống đất.
"Đắc tội." Tôi khẽ nói với Lương Ân đang bị xiềng xích linh lực trói buộc, bước tới bên cạnh Man Di.
"Huyên!" Man Di không kiềm được ôm tôi vào lòng, không ngừng lặp đi lặp lại, "Ta kiếm được ngươi rồi...!kiếm được rồi..."
Trên người y vẫn còn máu tuôn ra từ vết thương chưa lành miệng, nhưng dường như y hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ biết bám chặt lấy tôi như cọng rơm cứu mạng.
"Man Di, ta không sao." Tôi khó nhọc hít thở, "Thả ta ra, ta không thở được."
Bấy giờ Man Di mới nhận ra có vẻ như mình hơi quá tay, dù không nỡ vẫn đành buôn tôi ra.
Thế nhưng ngay lập tức tay y nắm chặt một tay tôi, ngón tay đan vào nhau như lưới đánh cá, vùng giẫy cũng không ra.
Ánh mắt y lúc này mới dời về phía Lương Ân đứng im cách đó không xa, tia máu trong mắt không tự chủ được loé lên sát khí: "Ta giết hắn."
Không phải đe doạ, cũng không phải câu hỏi, mà là trần thuật trần tr.ụi.
Mặc cho chính mình còn đang bị vây khốn, Lương Ân hoàn toàn không hề mảy may sợ hãi, bình thản cầm kiếm đối mặt với y.
Lúc này đây tôi mới nhận ra Lương Ân cũng bị thương, mảng áo xanh trước ngực đã chuyển sang màu đỏ sậm ghê người.
"Khoan đã!" Tôi kéo tay Man Di lại trước khi y thật sự giết người, "Đừng giết hắn."
Man Di nhìn tôi: "Vì sao?"
Vì cái gì ư?
Cho dù tất cả những gì Lương Ân nói đều là giả, thì tôi vẫn không thể phủ nhận rằng tôi đã trải qua gần trăm năm trên Thanh Sơn phái với hắn.
Có là con chó con mèo cũng phải nảy sinh thương tiếc, nói gì đến con người.
"Dù sao hắn vẫn là đồng môn của ta." Tôi nhắm mắt, đem trăm năm kia quy về hai chữ "đồng môn", "Ngươi...!có thể nghe lời ta một lần không?"
Những lời này vốn nên bình thường, chẳng hiểu sao càng về cuối giọng tôi càng run, âm thanh cũng hơi nức nở.
Man Di run lên, vũ khí trong tay biến mất, vội vàng nắm vai tôi: "Được, được.
Ta nghe lời Huyên, ngươi đừng khóc mà, ta đều nghe ngươi hết."
"Ta không có khóc." Không nói thì thôi, nói xong tôi thật sự chảy nư.ớc mắt rồi.
Cảm xúc này vô cùng kỳ quái.
Dường như tôi đã chịu ấm ức từ lâu, lại không rõ ràng nguồn cơn đến từ đâu.
Nay nhìn thấy hai người bọn họ đánh nhau, tức giận xen lẫn đau buồn khiến tôi không kiềm được rơi lệ.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Man Di trông thấy tôi khóc.
Y nào còn tâm trí nghĩ tới Lương Ân, bế tôi chạy như bay rời đi.
Tôi tưởng y sẽ mang tôi về thôn U Minh, thế nhưng Man Di lại hướng về phía biên giới phía Tây.
Thuật dịch chuyển vừa khởi động, cả hai chúng tôi trong nháy mắt đã về lại sa mạc dài đằng đẵng không điểm dừng.
Cổ Thành sừng sững hiện lên trước mắt tôi, nhưng lúc này đây lại hiu quạnh không có một ai.
Khi Man Di ôm tôi vào, cả đoạn đường vẳng vẻ chẳng có lấy một ma tu, hoàn toàn chẳng giống Cổ Thành tôi từng đi.
Khônng nhắc thì thôi, trông thấy Cổ Thành tôi liền nhớ tới việc mình bị y lừa: "Kỳ thực ngươi không bị huỷ căn cốt đúng không? Toà thành này là gì của ngươi?"
"Ta thật sự bị huỷ căn cốt, nhưng chuyện này khá dài dòng." Man Di đem tôi vào bên trong toà cung điện nằm ở tận cùng Cổ Thành, mở cửa bước vào, "Huyên đừng khóc, ngươi muốn gì ta cũng sẽ kể cho ngươi nghe."
"Mọi thứ bắt đầu vào một trăm năm trước, sau khi ta quay trở về không thấy Huyên...".