Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Chương 79



Nhưng lời nói của Cao Thiên Dương đã nhắc nhở Thịnh Vọng rằng cậu và Giang Thiêm có quá nhiều bạn chung, ảnh đại diện lại rất đặc biệt, người cố tình nhìn nội dung cuộc trò chuyện nhiều sẽ thấy vấn đề ngay, chẳng phải ai cũng thẳng tuột như Cao Thiên Dương đâu.

Nếu sau này có người khác tình cờ bắt gặp thì sao? Nếu người trông thấy không hé răng tự thú, mà cúi đầu giả mù thì sao?

Cậu bỗng cảm thấy những mối liên hệ dây mơ rễ má giữa người với người thật phiền phức, nếu cậu và Giang Thiêm không có dây mơ rễ má với ai, chả liên quan đến ai thì hay quá, không cần phải kiêng nể điều gì.

*

Buổi sáng ngày diễn ra kì thi tuần, trời đất bỗng hóa âm u, độ ẩm tăng cao, sương mù mờ mịt thổi từ con sông phía đông trường trung học trực thuộc lan tới đây, quấn đầy tán cây ngô đồng và long não trong trường.

Tối qua Thịnh Vọng ngủ không ngon, sáng dậy mí mắt cứ giật giật. Lúc cậu và Giang Thiêm đi đến tòa nhà Minh Lí thì bắt gặp vài giáo viên, loáng thoáng nghe thấy họ đang khẽ giọng nói gì đó, nhưng nhác thấy có học sinh tới gần, họ lập tức dừng câu chuyện lại, trông cứ dấm dấm dúi dúi.

“Anh có nghe thấy lão Ngô vừa nói gì không?” Đi lên bậc thang, Thịnh Vọng mới lướt mắt qua lan can nhìn xuống tầng, thấy đỉnh đầu thưa tóc của thầy dạy Toán lớp A.

“Anh không.” Giang Thiêm đi đến đầu cầu thang tầng ba thì dừng bước, ý bảo Thịnh Vọng vào lớp B đi.

“Thôi kệ, cũng chẳng liên quan gì đến bọn mình.” Thịnh Vọng thu hồi tầm mắt rảo bước vào lớp, đi chưa được hai bước bỗng lùi về.

“Đột nhiên em nhớ ra, sắp thi mà không có hoạt động cổ vũ tiếp sức nào đặc biệt à?” Cậu cười híp mắt nhìn Giang Thiêm.

“Đặc biệt là như nào?” Giang Thiêm đã bước lên một bậc thang, nghe vậy bèn nghiêng người quay lại nhìn cậu.

Thịnh Vọng vốn chỉ định đùa hắn thôi chứ không định làm gì cả. Thấy hắn hỏi bèn thuận miệng đáp: “Đưa tay cho em.”

Giang Thiêm rút tay khỏi túi quần, lòng bàn tay ngửa lên chìa ra.

Thịnh Vọng cọ cọ cả lòng bàn tay lẫn mu bàn tay: “Xin ít tiên khí.”

Giang Thiêm nhướng lông mày, chưa kịp buông tay đã thấy vài đứa từ dưới tầng xông lên, gào toáng: “Từ từ từ từ đợi chút đợi chút! Chia sẻ cho iem ít tiên khí nào!”

Cao Thiên Dương dẫn đầu, Tống Tư Duệ theo sát đằng sau, cộng thêm vài đứa con trai khác lao tới như sói đói: “Cho iem sờ anh Thiêm cái nào!”

“…” Giang Thiêm không nói hai lời thu tay lại đút vào túi quần.

Cao Thiên Dương vồ phải không khí, nhưng không chịu bỏ cuộc mà vỗ vai Giang Thiêm nói: “Vai được không? Em mặc kệ em cọ được rồi.”

“Thằng tró vai anh Thiêm nhà tao là để mày sờ à? Xê ra! Tao cũng muốn cọ, lần trước thi thố nát như tương.” Tống Tư Duệ vọt lên.

Không đến hai giây, Giang Thiêm đã bị đám nam sinh vây chặt.

Hắn đẩy lũ ngốc này ra, vẻ mặt nhức nhối hỏi Thịnh Vọng: “Hố anh vui lắm phải không?”

Thịnh Vọng cười bò ra lan can cầu thang, thừa dịp không ai trông thấy bèn tặng hắn một cái hôn gió, sau đó vội vàng bỏ chạy, kết quả chưa kịp cất bước đã bị chặn đứng.

Một làn sóng nữ sinh ríu rít ùa lên, trùng hợp tất cả đều là lớp B. Thịnh Vọng áp lưng vào lan can nghiêng người tránh đường, mấy cô gái đưa mắt liếc Giang Thiêm rồi cười hí hửng chào hỏi cậu.

Thịnh Vọng gật đầu, lễ phép đáp lời, vừa cười xong bỗng cảm giác có người vỗ nhẹ lên đầu mình.

“Làm gì đấy.” Thịnh Vọng tựa vào lan can ngẩng đầu nhìn lên trên: “Muốn trả thù chứ gì? Hay anh cũng xúi bọn lão Cao sờ em đi.”

“Không phải.” Giang Thiêm chạm lên khóe miệng bên phải của mình và nói: “Chỗ này của em bị rách kìa.”

Đám Cao Thiên Dương Tống Tư Duệ vô thức nhìn sang, mấy cô nàng đi ngang qua cũng liếc khóe miệng cậu. Thịnh Vọng vươn lưỡi liếm lên vết rách nhỏ tí ấy.

Vết rách này tạo thành vào tối hôm qua ở kí túc xá. Giang Thiêm đang rửa mặt cạnh bồn rửa, cậu lấy cớ đi vệ sinh lẻn tới gần, thừa dịp Sử Vũ và Khâu Văn Bân không để ý, nắm vai Giang Thiêm chụt hắn một cái, kết quả có tật giật mình vội vội vàng vàng nên đập vào môi dưới, đành che miệng chạy mất.

Giang Thiêm – với tư cách người trong cuộc – tận mắt chứng kiến và biết rõ tường tận mọi chuyện, nhưng giờ đây lại nói một câu mập mờ ẩn ý.

Xung quanh người đi như mắc cửi, giữa những tiếng chào hỏi và cười nói, Thịnh Vọng bỗng thấy nóng mặt. Cậu liếm miệng vết thương, dựng cổ áo phẩy phẩy gió, giơ ngón cái với Giang Thiêm: “Anh thắng.”

Giờ càng ngày cậu càng hiểu rõ một chân lý, bàn về “trong nóng ngoài lạnh” thì anh cậu “nóng” không ai bằng.

Chỗ ngồi của Thịnh Vọng ở vị trí thứ 3 lớp B, cạnh cửa sổ. Cậu vừa ngồi xuống bỗng nghe vài học sinh ngoại trú đằng sau nói chuyện: “Ai? Nghe nói gì cơ?”

“Nghe nói cái gì?”

“Con sông ở cửa Đông có biến, tụi mày không biết à?”

“Ở kí túc xá làm sao biết được, đừng câu giờ nữa.” Đây là Sử Vũ.

“Nghe nói vớt được xác chết.”

“Hả???” Có người hít khí lạnh: “Thật à?”

“Không biết, tao có nhìn thấy đâu.”

“Xác chết ở đâu ra?” Có người suy đoán: “Không phải trường mình có người nhảy sông tự tử đấy chứ?”

“Trường mình không đến mức ấy đâu.”

Đa số mỗi học sinh đều từng nghe vài lời đồn, trường xx ở thành phố xx có người nhảy lầu, nhảy sông, thắt cổ tự tử. Bình thường nghe thì nghe, xót thương rồi dần dần không bàn tán nữa, mãi cho tới khi có người tiếp theo. Tuy trường trung học trực thuộc học tập thi cử dày đặc nhưng bầu không khí chung không hề áp lực.

Đám học sinh truyền tai nhau rằng mỗi lần trường nào đó có người nhảy lầu thì trường trung học trực thuộc sẽ rải một đống bùn nhão bên dưới tòa nhà dạy học và kí túc xá, rải đến tận bây giờ khắp trường không tìm thấy chỗ nào nhảy lầu được mới thôi.

Năm ngoái khối 12 có một học sinh bị gió thổi bay bài thi ra ngoài cửa sổ, trong lúc nóng vội đã thò tay ra túm, kết quả rơi thẳng từ tầng 4 xuống, làm cho biết bao giáo viên đứng tim. Nghe nói Từ miệng rộng nhũn hết tay chân, chạy thẳng đến bệnh viện mới biết chỉ bị gãy xương không nặng lắm.

Và thế là ngày hôm sau trường trung học trực thuộc lại gọi một đội công nhân theo giờ, rải thêm một đống bùn nhão nữa, cố gắng dù  học sinh rơi xuống cũng chẳng xây xát.

Đám đông bàn tán cuối cùng chẳng ra được kết quả gì, dù sao học sinh chỉ có ăn với học, không có nhiều thời gian hóng hớt chuyện này.

Nhưng vì chuyện này mà bầu không khí trong phòng học bỗng trở nên nặng nề, không ít người làm bài mất tập trung.

Mãi đến trưa đi tới Ngoài rặng ngô đồng, Thịnh Vọng mới nghe cụ Đinh kể sương sương.

Ông cụ vừa múc canh cho Giang Thiêm vừa nói: “Ông không nhìn thấy nhưng Đại Mai nhà đằng trước nhìn thấy, chẳng phải buổi tối bà ấy thích đi cổ động khắp nơi hay sao?”

Trong ngõ có một hội các bà không thích nhảy múa mà thích đi bộ xung quanh trường học, vừa đi vừa vỗ tay, nói là trên tay nhiều huyệt vị, vỗ để sống lâu trăm tuổi.

Lần nào cụ Đinh cũng gọi là cổ động.

“Nghe nói lúc vớt lên đã trương phềnh rồi.” Khua tay múa chân diễn tả độ lớn: “Trương to thế này này. Mà còn không phải trôi từ một nơi đến.”

“Không phải trôi từ một nơi đến là sao ạ?” Sắc mặt Thịnh Vọng xanh dờn.

“Bị phanh thây chứ sao.” Ông cụ nói.

“Không phải học sinh tự tử à?”

“Sao có thể.” Cụ Đinh bảo: “Nhìn quy định trường các cháu xem, nội trú đi ra ngoài phải có đơn, chả nhẽ trước khi nhảy sông phải xin xỏ giáo viên nữa hả? Học sinh ngoại trú thì càng không thể, chạy từ nhà đến tận đây để nhảy chắc?”

Ông cụ nói: “Vùng này chưa từng xảy ra chuyện như thế bao giờ, hôm qua cả ngõ ùa ra xem, ông chậm chân, đến nơi đã dọn đi rồi. Ghê lắm, lúc vớt lên nhìn trắng bợt.”

“Được rồi không nói nữa, biết hai đứa thi nên ông đã hầm gà để bồi bổ đây.” Dứt lời cụ đặt bát canh trước mặt Giang Thiêm, một cái đùi gà trắng ởn nổi lềnh phềnh.

Giang Thiêm: “…”

Chuyện này khiến hai cậu trai mất hết hứng thú ăn uống, nhưng không muốn phụ lòng ông cụ vất vả làm cơm nên miếng được miếng không húp canh, tới khi uống hết thì ông cụ đã ăn xong một bát tô cơm, tự thu dọn bát bảo rằng vào bếp nhào bột, mấy hôm nữa làm bánh bao.

Giang Thiêm nói: “Cụ cứ để đấy, tối thi xong cháu làm giúp cho.”

Ông cụ bảo: “Tôi cần anh giúp chắc?”

“Nhào bột mì tốn sức lắm đấy.” Thịnh Vọng hỏi: “Ông ơi ông định làm bao nhiêu cái.”

Ông cụ đáp: “Không nhiều đâu, vài cái thôi.”

Giang Thiêm không chút do dự vạch trần cụ: “Ít nhất 200 cái, năm nào cũng thế, cứ cuối tháng 12 đầu tháng 1 là làm cả đống, mình chẳng ăn được mấy cái đâu nhưng cứ đóng gói tặng cho người ngoài.”

“200 cái?” Thịnh Vọng sửng sốt: “Thế phải làm đến bao giờ? Không được, hay là tối bọn cháu đến nhé.”

“Lắm chuyện, ăn cơm của mấy đứa đi, tôi có già thêm 20 tuổi cũng không đến lượt các anh giúp.”

Ông cụ không chịu nghe, bĩu môi lầm bầm đi mất. Kết quả không lâu sau, trong bếp bỗng phát ra tiếng động loảng xoảng như vật nặng rơi xuống hất đổ

Thịnh Vọng và Giang Thiêm sửng sốt một giây rồi đặt bát xuống chạy vào trong bếp.

Lúc trẻ ông cụ từng đi lính, về già trị bọn nít ranh, cậy mình còn khỏe ăn ngon ngủ kĩ không nhận mình già, dường như vẫn đương tuổi tráng niên, còn lâu mới còng lưng ốm yếu.

Nhưng đôi khi người ta già đi chỉ là chuyện trong nháy mắt —-

Chẳng là cụ thấy vài hạt gạo rơi vãi trên đất nên cúi người xuống nhặt, lúc đứng dậy hơi vội, tới khi mở mắt ra đã thấy nằm trong bệnh viện.

Cụ mơ màng chốc lát, tới khi biết rõ ngọn nguồn thì phản ứng đầu tiên là “May mà vẫn mở mắt ra được”.

Thường ngày cụ Đinh thích uống trà đặc và nấu cơm rất mặn, Giang Thiêm cũng chẳng nói gì lặng lẽ ăn biết bao năm, mãi tới khi đám Triệu Hi tới ăn và than thở thì cụ mới biết mình nấu mặn quá, sau đó dần dần nhạt bớt.

À, trước kia cụ còn thích hút thuốc nữa, rảnh rỗi rang vài hạt lạc rót hai hớp rượu, tuy rằng hai năm nay bị Giang Thiêm giám sát đã giảm bớt rồi nhưng thỉnh thoảng vẫn lên cơn thèm.

Tóm lại, do đủ các nguyên nhân trực tiếp gián tiếp đã dẫn tới chuyện ngoài ý muốn này. Lúc cụ tỉnh lại sắc trời đã nhá nhem, Triệu Hi và Lâm Bắc Đình xách theo hoa quả và một túi quần áo bệnh viện, nói: “May mà chỉ xuất huyết não nhẹ, may mà lúc ăn cơm có Giang Thiêm Thịnh Vọng ở đó.”

Trên tay ông cụ đang cắm kim truyền, mùi nước khử trùng hòa trộn với nước thuốc xộc thẳng vào khoang vũi. Cụ nhìn mu bàn tay nhão nhèo đầy nếp nhăn của mình, bỗng nhận ra có lẽ mình lớn tuổi thật rồi, không thể không nhận mình già.

“Hai đứa trẻ đâu rồi?” Ông cụ hỏi.

“Bị cháu với Lâm tử đuổi về rồi.” Triệu Hi bảo: “Bướng muốn chết, suýt tí nữa bỏ cả bài thi buổi chiều. Đây là thi tuần nên coi không chặt, cộng thêm nhà trường dễ tính nữa, chứ không đến muộn thế chả ai cho tụi nó vào thi đâu.”

Ông cụ lập tức nóng ruột: “Thế tụi nó có được thi không?”

“Thi rồi thi rồi.” Triệu Hi vội vàng nói: “Cụ nằm xuống cái đã, dù chỉ xuất huyết nhẹ nhưng cụ cũng phải nằm im trên giường, đừng nóng. Tí nữa tụi nó đến lại ngất nữa thì sao.”

Anh sợ ông cụ nghĩ nhiều nên không nói tiếp nữa. Trên thực tế lúc Giang Thiêm và Thịnh Vọng bị hai anh đuổi về trường thì cuộc thi buổi chiều đã bắt đầu từ lâu, thi thì thi rồi nhưng thành tích chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.