Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Chương 8: Lòng dạ hẹp hòi



Tôi chỉ gọi cậu một câu vào giây phút quan trọng thôi mà, đến nỗi đấy ư, thù dai ơi là dai ấy.

Thịnh Vọng trợn mắt nhìn dòng chữ cuối cùng mà muốn vo viên vứt trả cái tờ giấy nhớ này luôn. Nhưng xuất phát từ lòng tôn trọng đối với tri thức, cậu nâng tay lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng vuốt phẳng tờ giấy nhớ nhàu nát, cầm điện thoại chụp các bước giải đề.

Cậu vừa mới dúi điện thoại vào ngăn bàn thì Giang Thiêm từ văn phòng trở lại, trong tay còn cầm một quyển sách dày cộp.

Tên sách là gì thì không biết, Thịnh Vọng chỉ chờ giây phút hắn vừa đặt mông xuống ghế, lập tức ném tờ giấy vo viên trong tay ra đằng sau.

Giang Thiêm đứng bên cạnh chỗ ngồi, bóng người cao cao hơi khom xuống. Hắn tiện tay đặt sách lên bàn, nhặt tờ giấy nhớ vo tròn lên và mở ra, chỉ thấy phía dưới có một hàng chữ mới viết —-

Tôi thèm cái đáp án của cậu à?

Hắn lướt mắt qua mấy chữ như cún cầm bút, rồi vo tròn tờ giấy quẳng vào ngăn bàn. Sau đó kéo ghế tựa ngồi xuống, không mặn không nhạt nói với cái gáy của ai đó: “Thế cậu lấy di động ra làm gì?”

Vừa dứt lời, vành tai trắng nõn của người đằng trước dần dần đỏ ửng.

Đệt.

Thịnh Vọng nhắm mắt lại để gìn giữ phong độ, cứ có cảm giác sĩ diện của mình sụp đổ hết rồi.

Giây phút muôn phần xấu hổ luôn luôn có một thiên sứ đến giải vây.

Thiên sứ ấy tên là Cao Thiên Dương, hắn vừa ăn tiệc buffet xong quay về, luồn lách vọt tới trước bàn Giang Thiêm nói: “Anh của em về đây rồi, nhanh nhanh, câu Lý cuối cùng cho em mượn với! Nãy giờ em đi hỏi được 3 đáp án, nhưng có vẻ bọn nó không chắc chắn lắm.”

Cái mồm hắn vừa oang oang, một đống người ùn ùn kéo tới vây quanh Giang Thiêm.

Tỉ lệ làm bài chính xác của lớp A rất cao, người này không biết thì có người kia biết, người kia làm sai thì chắc chắn có người kìa làm đúng. Tóm lại, bình thường cứ đôi một so đáp án với nhau thì sẽ tìm ra đáp án đúng nhất. Còn cái kiểu câu hỏi mà cả đống người không một ai dám chắc chắn thì quả thực quá khó.

Nhưng qua những gì họ nói, Thịnh Vọng đã cảm nhận được sự chênh lệch —-

Thầy cô ở trường cũ cũng cho họ làm đề học sinh giỏi, chỉ có số ít người làm được và Thịnh Vọng chính là một người trong số ấy. Nhưng ở đây, cả lớp họ ầm ĩ vì câu cuối cùng, điều này chứng tỏ ít nhất hai câu đầu tiên đại đa số mọi người làm ngon ơ.

Thịnh Vọng dịch ghế sang một tí, nhường chỗ cho các bạn đang ùa tới, nhủ thầm không hổ là lớp A có điểm trung bình Vật Lý 104 điểm.

Mới vừa than thở xong, đám học trò lớp A bỗng ré lên: “Đệt mẹ —- đíu ổn rồi, đáp án thứ tư!”

Cao Thiên Dương cầm tờ đề đứng đấy rối rắm: “Tui nên sửa hay để nguyên giờ?”

“Tùy cậu.”

Tuy rằng Giang Thiêm trâu bò, nhưng cả lớp hơn 40 con người mà chỉ có mỗi hắn tính ra đáp án này, xác suất sai rất cao.

Học sinh có thể bước vào lớp A thì ném bừa một người vào lớp khác cũng thành thần đồng, ít nhiều gì có hơi tự phụ. Bắt họ bác bỏ đáp án của mình ngay có hơi khó.

Vì thế, đống người ùa tới như thủy triều dâng, chíp chíp chít chít tranh luận một lúc rồi lại chạy đi như thủy triều rút, người sửa đáp án không đến một chục.

Giang Thiêm chẳng quan tâm đáp án của mình có được công nhận hay không, nhưng hiển nhiên hắn không thích bị người ta vây quanh. Đám đông tản đi, lông mày nhăn nhúm của hắn mới dãn ra tí.

Cao Thiên Dương trước khi về chỗ liếc mắt ngắm quyển sách trong tay hắn: “Hướng dẫn viết văn biểu cảm? Anh mua à?”

“Tôi mua làm gì.” Giang Thiêm chẳng lật cái nào đã nhét vào ngăn bàn. “Lấy ở phòng giáo viên.”

Cao Thiên Dương ngẫm nghĩ một lúc mới ngộ ra: “À, Chiêu Tài đưa cho anh hả?”

“Chiêu Tài” hắn nói là một cô giáo có gương mặt tròn trịa dáng người mũm mĩm, giáo viên môn Văn lớp A, bởi vì sở hữu một đôi môi khi mỉm cười nhìn rất giống mèo chiêu tài nên được đặt cho cái biệt danh sang chảnh thế đấy.

“Bà ấy cho anh làm gì?” Cao Thiên Dương hỏi.

Giang Thiêm chẳng hăng hái gì tám nhảm, dùng 3 chữ kết thúc cuộc chơi: “Không biết được.”

Cao Thiên Dương “Ờm” rồi ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi.

Lớp họ mỗi buổi sáng và chiều có 5 tiết, sáng nay lớp A có 2 tiết Toán, 1 tiết Hóa, 2 tiết Văn. Còn buổi chiều là Lý và Tiếng anh, ở giữa chen một tiết Thể dục.

Ngoại trừ Vật Lý đã chữa vào buổi tự học tối thì mấy môn khác đều chữa bài thi tuần.

Trong 3 tiết học đầu tiên, Thịnh Vọng và Giang Thiêm tỏa sáng, bạn Thịnh là vì năng lực tự học kinh khủng, bạn Thiêm là vì trâu bò thực sự.

Trong kì thi tuần lần này, tổng cộng cả 3 môn Toán Lý Hóa của hắn mới trừ mỗi 3 điểm — Hóa có 2 đáp án đúng mà khoanh thiếu mất 1 đáp án, Toán thiếu một chữ “nghiệm”.

Hai thầy cô cứ túm được cơ hội là khen, lời ngon tiếng ngọt trút xuống hơn 130 phút. Mãi tới khi cô dạy Văn – Chiêu Tài login, tình thế mới xoay chuyển.

Chủ yếu là xoay chuyển ở chỗ Giang Thiêm.

Chiêu Tài đưa bài thi cho mỗi bạn ngồi đầu bàn để truyền xuống, còn mình đứng trên bục giảng tổng kết tình hình thi cử lần này: “Tổng điểm môn Văn là 160 điểm, điểm trung bình lớp ta lần này là 109 điểm, các bạn có hiểu thế là sao không? Đó là chỉ cao hơn 5 điểm so với môn Vật Lý có tổng số điểm 120 của các bạn. Các bạn đùa tôi đấy à?”

Cả lớp im như thóc.

Bầy học sinh giỏi giương nanh múa vuốt ở môn Toán Lý Hóa, một khi gặp phải Chiêu Tài và Dương Tinh thì chỉ biết ủ rũ cụp đuôi.

Thật ra lớp A là lớp mũi nhọn, tình trạng học lệch không quá nghiêm trọng, nếu không thì điểm tổng đã chẳng ngửi nổi. Nhưng so ra thì thành tích Văn và Anh của họ không bằng được 3 môn kia, rất hay làm giáo viên tức xì khói đầu.

“Đúng, đề thi lần này có hơi khó thật, viết văn dễ lạc đề, điểm trung bình bài đọc hiểu lớp mình thấp vô cùng, phân tích thơ ca….Thôi thôi, tôi chẳng trông cậy gì vào các bạn phân tích thơ ca. Nhưng các bạn cũng không thể chữ thầy trả thầy thế chứ?”

“Ở đây phải tuyên dương bạn học mới. Tuy rằng người ta mới chuyển trường, không cùng tiến độ học nhưng kiến thức cơ bản cực kỳ chắc chắn. Tôi nhớ phân tích thơ ca và bài đọc bạn ấy làm rất chắc chắn, bài văn viết rất đẹp mắt —-”

Ai mà chả thích một anh chàng đẹp trai, nhất là thành tích còn tốt nữa chứ. Chiêu Tài không tiếc lời khen ngợi, nói một thôi một hồi.

Linh hồn nhỏ bé của Thịnh Vọng đang bay múa nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ rụt rè và bình tĩnh. Cậu tựa lưng vào ghế, bút bi kẹp giữa ngón áp út và ngón giữa lắc lên lắc xuống, gõ nhẹ bài thi.

Cậu đang được khen tới mức toàn thân sung sướng, Chiêu Tài bỗng nhiên nhìn cậu bồi thêm câu nữa: “Cơ mà chữ viết của em đấy, tốt nhất là nên luyện thêm đi, không cần luyện đẹp quá, chỉ cần cố gắng viết cho tụi nó đứng thẳng, đừng nằm bò ra.”

Thịnh Vọng: “….”

Nam sinh trong lớp hí hí hí cười rộ, nữ sinh thì ý tứ hơn chút, vài người cúi đầu cười đến mức đỏ cả mặt, sau đó tranh thủ rối loạn quay đầu nhìn trộm cậu.

Chiêu Tài vỗ vỗ bàn: “Cười cái gì mà cười? Có gì đáng để cười? Bài làm văn lần này, tôi dám nói cả lớp chỉ có bạn ấy và cán sự môn Văn được điểm cao, những người khác thì sao hả? Ngoài ra một số bạn chú ý cho tôi, đề bài yêu cầu bạn viết văn biểu cảm cơ mà, bạn có thể thêm chút tình cảm được không? Đừng để khô khốc như viết công thức đạo hàm thế chứ, anh tưới thêm chút nước cho tôi đi có được không? Có cần tôi chỉ đích danh phê bình không, Giang Thiêm?”

Thịnh Vọng bỗng nhớ tới sáng nay Giang Thiêm cầm quyển “Hướng dẫn viết văn biểu cảm”, không nhịn được phì cười, lớp học tiếp tục hí hí hí.

Cậu nghiêng đầu nhìn lướt qua, cảm xúc của bạn học Giang vừa bị phê bình rất vững vàng, không biết lạnh lùng cool ngầu thật hay mất mặt quá nên phải giả vờ lạnh lùng.

Chiêu Tài chọc ngoáy 10 phút mới bắt đầu chữa đề thi, trong quá trình chữa cũng không quên lôi cổ bạn học nào đó ra đày đọa.

Lúc chữa đến phần đọc hiểu, cô đưa mắt nhìn quanh, rồi chỉ: “Giang Thiêm.”

Thịnh Vọng nghe thấy tiếng ghế dựa lạch cạch vang lên, người đằng sau đứng dậy.

“Bạn nhìn câu đầu tiên, nên chọn đáp án nào?” Chiêu Tài hỏi.

Từ đầu buổi học tới giờ, Thịnh Vọng đã biết phong cách của cô, ai sai thì gọi người đó.

Có lẽ là muốn trả lại món nợ tờ giấy nhớ, hoặc có lẽ chỉ là khoe khoang mà thôi, Thịnh Vọng ma xui quỷ khiến dịch bài thi của mình sang trái một chút.

Bài đọc hiểu cậu làm đúng hết, Giang Thiêm nhìn cái là thấy ngay đáp án, chỉ cần hắn không bị mù thì sẽ biết câu đầu nên chọn C.

Thịnh Vọng đưa mắt liếc Giang Thiêm, vừa khéo chạm vào tầm mắt đối phương. Cậu đột nhiên ngồi thẳng lưng, trong lòng hơi hơi yên tâm —- chứng tỏ Giang Thiêm đã thấy bài thi.

Kết quả một giây sau, cậu bỗng nghe thấy Giang Thiêm nói: “A.”

Thịnh Vọng: “???”

Quả nhiên Chiêu Tài trợn mắt: “Chọn A? Bạn nhìn lại xem phải chọn đáp án nào?”

Thịnh Vọng dịch bài thi sang trái thêm chút nữa, kết quả lại nghe thấy Giang Thiêm bình tĩnh nói: “D.”

Cậu không nhịn nổi quay đầu nhìn thoáng qua, hóa ra trong bài thi khoanh “B”.

Thịnh Vọng: “….”

Anh giai đùa nhau à???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.