Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Chương 80



Thi xong môn cuối cùng, Thịnh Vọng và Giang Thiêm chạy thẳng đến bệnh viện luôn. Thực ra phòng bệnh có quy định thời gian thăm hỏi, nhưng không cứng nhắc quá nên y tá vẫn để hai đứa nói chuyện với ông cụ một lát.

“Ơ hay đã bảo Tiểu Triệu nhắn lại cho hai anh rồi mà?” Ông cụ trừng mắt: “Sáng mai không học à? Tôi chả có chuyện gì to tát cả, hai anh chạy tới chạy lui làm gì?”

“Ngày mai được nghỉ, tự học tối mấy nay cũng nghỉ cả.” Giang Thiêm nói.

“Lừa nhau chắc?” Cụ Đinh chả tin: “Nghỉ cái gì mà nghỉ? Hai anh viết đơn xin nghỉ chứ gì?”

Giang Thiêm đáp: “Chẳng phải vớt được xác chết dưới sông đấy ư.”

“Vớt được xác thì sao?”

“Trường bọn cháu khá là cẩn thận.” Thịnh Vọng giải thích: “Bảo là chuyện chưa rõ ràng nên không dám cho học sinh đi lung tung quanh đấy vào buổi tối, hoặc là tự học tối có phụ huynh đưa đón, hoặc là dạo gần đây không cần lên lớp.”

“Đâu phải nhà nào cũng đưa đón được?” Cụ Đinh nói.

“Đúng thế ạ.” Thịnh Vọng gật nhẹ đầu: “Nên không cần lên lớp nữa.”

Thực ra bác sĩ và y tá đã nói cho họ nghe cụ Đinh chỉ bị xuất huyết não nhẹ, cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, truyền nước trị liệu là chỗ xuất huyết sẽ giảm, không có vấn đề gì to tát cả.

Nhưng cả hai tới giờ vẫn thấy sợ, đừng nói Giang Thiêm, ngay cả Thịnh Vọng cũng rất sợ.

Giường bên cạnh cũng có một ông lão nằm, vừa xem tivi vừa gật gà gật gù, sau đó kê gối trò chuyện với họ.

“Các cháu học ở trường trung học trực thuộc à?” Ông lão hỏi: “Chẳng phải ở đấy xảy ra chuyện gì đấy ư?”

“Đúng rồi.” Cụ Đinh bảo: “Không đùa chứ trường học sợ tới mức cho nghỉ luôn rồi này.”

Thực ra không đến nỗi phải dùng từ “sợ” đâu, Thịnh Vọng thầm nghĩ.

Nhưng hiển nhiên ông lão hóng hớt cực kì nhiều, biết đủ thứ chuyện: “Hôm nay tôi còn nghe y tá nói người được vớt lên là một cô gái trẻ, mới hai ba tuổi đầu, không phải người địa phương, hình như đến giờ vẫn chưa có người nhận xác. Đáng thương quá.”

“Đúng thật.”

“Thế mới nói không nên ở một mình.” Ông lão bùi ngùi, thở dài nói: “Tôi đây, bà nhà đi trước, con trai con gái chẳng hiếu thuận, giờ chỉ có mỗi mình. Hôm đó đang chơi mạt chược thì ngất xỉu, may mà có người khác đưa đi bệnh viện chứ cứ trông chờ vào bọn nó thì…”

Lão phẩy phẩy tay nói: “Thì tôi đi đời nhà ma rồi.”

Người già rất đồng cảm với nhau trong chủ đề này, cụ Đinh vỗ vỗ Giang Thiêm và Thịnh Vọng, nói với ông lão: “Nhìn thấy chưa, tôi ấy à, may nhờ có hai đứa trẻ này không thì cũng đi đời nhà ma rồi.”

“Ồ, cháu trai à?” Ông lão hỏi: “Cháu trai ngoan ngoãn hiếu thuận cũng được, tốt lắm.”

Cụ Đinh lắc đầu, một lát sau lại gật đầu: “Ừ, cháu trai. Cháu ruột đấy.”

Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Giỏi đấy, hồi chiều ông mới nói với tôi là ông không có con, lấy đâu ra cháu ruột.”

Cụ Đình bật cười hô hố, chỉ vào lão nói: “Sao ông dễ bị lừa thế hả.”

“Tôi không có con cái gì, nhưng nó còn thân hơn cả cháu ruột.” Cụ Đinh chỉ vào Giang Thiêm nói: “Ai tới cũng không đổi.”

Thịnh Vọng nói đùa: “Cháu này ông ơi, đổi cháu không ông?”

Cụ Đinh chần chừ vài giây.

Giang Thiêm: “…”

Ông cụ lại cười hô hố, nói: “Không đổi, ông muốn cả hai.”

Ông cụ khoe khoang cháu trai một lúc thì y tá bước vào giục họ mau mau đi ngủ cho khỏe. Thịnh Vọng và Giang Thiêm gọi xe về nhà.

Đã lâu rồi họ không quay về ngõ Bạch Mã, con ngõ vẫn sâu như cũ, bước vào trong là không nghe thấy tiếng huyên náo của thành phố nữa. Cột đèn đường bên ngoài căn nhà lặng lẽ đứng nơi góc tường, bước chân Thịnh Vọng bỗng khựng lại giây lát, cậu chợt nhớ đến lúc Giang Thiêm mới đến.

Ngày đó cậu đứng trên tầng hai, trông thấy Giang Thiêm xách cặp đứng dưới cột đèn đường. Khi ấy quan hệ của họ chẳng tốt đẹp gì cho cam, nhưng cậu vẫn kích động gọi đối phương lại.

Tại sao nhỉ?

Chắc là cảm thấy trông Giang Thiêm hơi cô đơn.

Cậu nhớ tới suy nghĩ hiện lên chớp nhoáng trong đầu mình ngày hôm qua, cậu nghĩ giá như mình và Giang Thiêm không dính dáng gì đến người khác, một thân một mình chả cần lo lắng, muốn làm gì thì làm thì tốt quá.

Giờ cậu lại thấy suy nghĩ ấy thật ngây thơ và ích kỉ quá.

Nếu một thân một mình thật thì cô đơn lắm, trống rỗng lắm. Chẳng ai thích lẻ loi một mình cả, bất kể là ông lão than phiền trong phòng bệnh hay là cụ Đinh hớn hở, hay là cô gái vô danh đến nay vẫn chưa có người nhận.

Chẳng ai thích vậy cả.

Lúc trước cậu gọi Giang Thiêm lại vì muốn kéo đối phương vào cảnh náo nhiệt, nếu đã vào rồi thì đừng quay ra nữa.

Mặc kệ vì sao cũng đừng quay ra.

Em thích anh, nên mong anh được quay quần bảo bọc, mong đường anh đi muôn hoa đua nở, náo nhiệt vui tươi.

“Đờ ra đấy làm gì?” Giang Thiêm đi vài bước mới nhận ra người nào đó tụt lại phía sau.

Thịnh Vọng đứng dưới đèn đường nói: “Em không đờ người, em đang tự kiểm điểm.”

“Kiểm điểm gì cơ?” Giang Thiêm thắc mắc.

“Kiểm điểm mình, con đường này chả có ma nào, bố em và cô Giang không có nhà, tại sao em phải đi đứng nề nếp như thế.”

“Sao em biết họ không ở nhà?” Giang Thiêm hỏi.

“Đương nhiên là em đã hỏi bóng hỏi gió rồi.” Thịnh Vọng nói: “Chứ ở nhà thì bọn mình về làm gì, biểu diễn tình huynh đệ cảm động đất trời chắc?”

“Không phải về lấy đàn ghita à?” Giang Thiêm nói.

Thịnh Vọng: “???”

Giang Thiêm hỏi: “Vẻ mặt gì kia?”

Thịnh Vọng thẫn thờ nhìn chằm chằm hắn vài giây, bỗng nhào tới nhảy lên lưng hắn: “Đậu xanh anh cố tình hả?”

Con trai tuổi này thoạt nhìn gầy gò nhưng cân nặng không hề nhẹ, Giang Thiêm bị cậu nhảy lên lưng phải lùi về sau một bước, trong mắt đong đầy ý cười: “Anh cố ý gì cơ?”

“Không phải.” Thịnh Vọng giận dữ hỏi: “Anh không tin là về nhà lấy đàn ghita thật đấy chứ?”

“Chứ em muốn làm gì?” Giang Thiêm hỏi.

Thịnh Vọng lặng thinh.

Thực ra cậu cũng không biết mình muốn làm gì nữa, chẳng là cảm thấy trường học bí bách quá, nhiều người nhìn quá, họ chỉ dám thân mật chớp nhoáng ở những nơi vắng người, những lúc khác cứ bị buộc tay buộc chân.

Cuộc tình bí mật kích thích đấy nhưng thực sự rất bí bách, cậu cứ muốn tìm ngay một nơi không ai nhìn để hít thở, nhưng giờ Giang Thiêm hỏi vậy, trông cứ như cậu đang mưu tính bậy bạ ấy.

“Làm gì đâu? Em đứng đắn thế này mà.” Thịnh Vọng trách móc.

Giang Thiêm cõng theo một người sau lưng, cứ thế vững vàng bước tới cửa, mở khóa đi vào. Lúc đẩy cửa ra, hắn nghiêng đầu đáp trả: “Hình như anh chưa nói gì cả mà.”

Đệch.

Thịnh Vọng thả tay ra, lặng lẽ cúi đầu tháo giày. Kết quả nghiêm chỉnh chưa được hai giây, cậu bỗng níu cổ Giang Thiêm bắt đầu hôn hít.

Cậu chủ động rồi nên chẳng còn mặt mũi kêu gào “đứng đắn” gì nữa. Nhưng chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt nghiện còn ngại của Giang Thiêm cậu lại thấy căm phẫn, thế là cậu chủ động lùi lại, sau đó hôn lên hầu kết Giang Thiêm như đang giở trò.

Hôn đến khi hầu kết bỗng nhúc nhích thì nhanh chân bỏ chạy.

Trong phòng không bật đèn, bốn bề tăm tối lờ mờ. Chỉ có ánh đèn đường ngoài cổng xuyên qua sân phơi lọt vào nhà, rải lớp sáng mong mỏng lành lạnh lên nền nhà.

Thịnh Vọng đã quen cấu trúc phòng kí túc xá, bỗng dưng về nhà chưa kịp thích nghi, nên vừa đi vừa va đập loảng xoảng.

Giang Thiêm ngơ ngác đứng ngoài huyền quan miết hầu kết hồi lâu, vừa hoàn hồn đã nghe thấy tiếng động ầm ầm.

Hắn nhịn một chốc nhưng rồi không nhịn nổi nữa: “Có biết em giống cái gì không?”

Giọng nói của Thịnh Vọng đã lên đến bậc thang: “Giống gì?”

“Một con chim ngu mới sổ lồng —–” Giang Thiêm nói.

“Câm miệng!”

” —-vẫy cánh bay lung tung khắp nơi.” Giang Thiêm bình tĩnh nói nốt nửa câu sau.

“Nói lằm nói lốn.”

“Sớm muộn gì cũng va đập lăn đùng ra đất.” Giang Thiêm bồi thêm câu nữa.

“Cút, sao tự dưng anh lắm mồm thế.”

Giang Thiêm bật công tắc, đèn trần nháy mắt sáng choang. Hắn thấy Thịnh Vọng nằm nhoài trên lan can tầng hai, không kiêng nể gì gào mồm lên với hắn.

Hai người đùa nghịch một lúc, nhận điện thoại của Triệu Hi, nói sơ lược tình hình đến bệnh viện thăm cụ Đinh, sau đó mới dần dần nghiêm chỉnh hơn.

Thi tuần xong không có bài tập, hôm sau là ngày nghỉ đột xuất, Thịnh Minh Dương và Giang Âu không ở nhà. Thịnh Vọng bỗng chẳng biết làm gì để giết thời gian.

Nhạt nhẽo là thế nhưng chẳng hiểu sao cậu rất vui. Dường như chỉ cần ở bên Giang Thiêm thì dù có ngồi đờ ra đấy chẳng làm gì cũng rất thú vị.

Thôi được rồi, ngồi đờ ra đấy hơi nhảm nhí.

Cậu đi vào phòng mình tắm rửa, tóc chưa sấy khô, khăn mặt vắt trên cổ đã ra ngoài rồi. Cậu mày mò tivi mở một trò chơi.

Nhưng mà ngồi cạnh nhau chơi game thì “anh em” quá. Thế là cậu lại mày mò đổi sang một bộ phim.

Lúc Giang Thiêm lau tóc bước xuống phòng khách, Thịnh Vọng đang lục lội cây đàn ghita hai ba năm trời chẳng đụng đến trong phòng chứa đồ, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi, tay dính đầy bụi bẩn.

“Anh tưởng về lấy đàn chỉ là chém gió thôi?” Giang Thiêm nói.

“Cũng đâu thể không động vào tí nào phải không?” Thịnh Vọng lau đàn một lượt, đặt bên cạnh ghế sô pha rồi đi rửa sạch tay.

Cậu ấm này có khăn lau tay mà không dùng, vẩy đầy nước vào mặt Giang Thiêm, bấy giờ mới ngồi xuống ghế sô pha, hỏi Giang Thiêm: “Cá Chép định hát bài nào ấy nhở?”

“Không định.” Giang Thiêm ngồi xuống bên cậu: “Cậu ấy nói học được bài nào thì cứ học, dù gì cậu ấy cũng hát lạc tông.”

Thịnh Vọng: “…Sao lão Hà không đấm bọn anh nhỉ?”

Hà Tiến không những không đấm bọn họ, mà còn khen ngợi sự cống hiến của họ. Nhưng đến lúc đó chắc người xem sẽ muốn đấm họ.

“Em học đàn từ khi nào?” Giang Thiêm hỏi.

“Cấp một hay cấp hai gì ấy, em quên rồi.” Thịnh Vọng đáp: “Hồi đó rảnh rỗi quá nên học đủ thứ. Nào là karate, ghita, bóng rổ…”

Cậu liệt kê rất nhiều, Giang Thiêm nghe cái hiểu ngày. Chắc chắn cậu ấm này thiếu kiên trì, cái gì cũng muốn thử, cái nào ngầu cũng muốn học.

“Em từng học karate mà còn bảo mình tay trói gà không chặt?” Giang Thiêm nói.

“Vì phiền lắm.” Thịnh Vọng thản nhiên gẩy gẩy dây đàn, nói: “Không phải trường nào cũng giống trường trực thuộc. Hồi lớp 10 em học ở một trường cực kỳ nhiều vụ cà khịa đánh nhau, chắc là bệnh trẻ trâu giai đoạn cuối, em mới đi học ngày thứ 3 đã bị người ta chặn đường, chửi em cướp bạn gái nó.”

Giang Thiêm nhướng mi.

Thịnh Vọng than thở: “Cướp bạn gái con bà nó ấy, bọn em còn chả quen nhau.”

“Sau đó thì sao?” Giang Thiêm đổi tư thế, để cái chân gập lại của cậu tựa vào mình.

“Sau đó thằng ngốc đấy muốn đánh em, bị em đánh cho.” Thịnh Vọng hồi tưởng: “Bị đánh ngu người luôn. Lúc ấy em sung sướng lắm, nhưng suốt một năm sau đó hối hận vô cùng. Bởi vì lúc nào cũng có đứa thèm đòn, sau đó cứ hơi tí lại bị giáo viên mời phụ huynh, đương nhiên bố em không đến rồi, thế nên giáo viên tìm em nói chuyện, một tuần nói những hai ba lần. Về sau em rút ra kinh nghiệm, mỗi lần chuyển trường thì chuyện đầu tiên cần làm là tuyên bố em tay trói gà không chặt, nhờ thế mà tránh được rất nhiều đứa ngu.”

“Lần đầu tiên em gặp anh, em cũng tưởng anh…ờm…dễ xù lông—–” Thịnh Vọng dừng lại.

Giang Thiêm liếc nhìn cậu: “Một thằng dở dễ xù lông?”

“Một anh bạn dễ xù lông.” Thịnh Vọng đổi từ, sau đó lập tức nói: “Không ngờ thành bạn trai.”

Cậu cúi đầu mày mò, sau đó ngước mắt lên cầu khen ngợi: “Lâu thế rồi mà em vẫn nhớ cách chỉnh dây đàn, ngầu không?”

“Tạm được.” Giang Thiêm nói.

“…”

Thịnh Vọng lặng thinh nhìn hắn chốc lát, bỗng nghiêng người nhào tới đè hắn xuống ghế sô pha, vừa cù eo vừa hỏi: “Thế này mà anh chỉ bảo tạm được thôi à, sao anh khó chiều thế? Hả?”

Giang Thiêm co một chân lên, vừa cản cho cậu đỡ lăn xuống đất, vừa phải giữ chặt tay cậu. Cứ thế cuối cùng vẫn không cản được, cả hai cùng lăn xuống đất.

Con trai tuổi này rất dễ bén lửa, chẳng bao lâu sau Thịnh Vọng bỗng cong lưng không dám động đậy. Đầu tóc cậu rối bời thở phì phò nhìn Giang Thiêm một lúc, nhấc người dậy ngồi sang bên cạnh.

Bộ phim trên màn hình đã bị tắt tiếng từ lâu, đèn trần phòng khách cũng tắt chỉ còn chiếc đèn đứng dưới đất sau ghế sô pha. Thịnh Vọng vịn vai Giang Thiêm, trái tim đập thình thịch. Cậu mím môi hít sâu vài lần, khàn giọng nói: “Ngày mai tập tiếp, em về phòng đây…”

Giang Thiêm bỗng nói: “Nhà vệ sinh phòng em cách âm rất chán.”

Thịnh Vọng cứng người.

Một giây sau, cậu nghe Giang Thiêm nói khẽ: “Anh giúp em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.