Trong lúc nhất thời, trong phòng khách, tràn đầy tiếng cười, trên mặt của mỗi người, đều ngập tràn hạnh phúc, dường như việc Vãn Thanh gả vào Hán Thành Vương phủ, bọn họ sẽ được hưởng phúc cùng lợi lộc từ việc đó không bằng.
Lão thái thái ngồi nói chuyện phiếm với Vãn Thanh những hai canh giờ, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nên dẫn cả đám rời khỏi Ngọc Trà Hiên, hồi chủ.
Đợi cho đến khi bọn họ rời khỏi, Hồi Tuyết đi tới, gương mặt cười, lên tiếng:
"Tiểu thư, không nghĩ tới, bà già đó lại chấp thuận cho toàn gia bên này hồi phủ chính"
"Bà ta có lẽ cho rằng có thể chấm mút được chút lợi lộc mới làm như vậy"
Vãn Thanh nhàn nhạt nói, một người thân làm trưởng bối mà lại làm như vậy thật hết chỗ nói rồi.
Những ngày kế tiếp, Vãn Thanh bắt đầu bận rộn, chân không rời đất.
Thứ nhất, nàng vừa phải đem mọi chuyện trong phủ thu xếp ổn thỏa để chuẩn bị chuyển sang bên kia.
Thứ hai, còn phải chuẩn bị của hồi môn, cùng với lễ vật để tặng cho người của Hán Thành Vương phủ.
Hôm sau, Vãn Thanh phân phó Hồi Tuyết đem mấy món lễ vật mà nàng đích thân chọn đưa, chuẩn bị mang đến Hán Thành Vương phủ.
Nàng cho gọi tất cả mọi người trong Ngọc Trà Hiên đến phòng khách, muốn hỏi ý nguyện của bọn họ, có đồng ý đi cùng nàng đến Hán Thành Vương phủ hay không? Nàng không bắt buộc tất cả bọn họ phải theo nàng.
Hồi Tuyết lĩnh mệnh, rất nhanh, liền đem một đám nha hoàn, bà tử, thị vệ tiến vào.
Nha hoàn bà tử tổng cộng có bảy người, Hồi Tuyết, Hỉ nhi cùng Phúc nhi, bà vú Trương thị, mặt khác, còn có ba hộ vệ, là Mã Thành cùng hai người khác, bọn họ là người thành thật, một người tên là Triệu Nhị, một người tên là Phú Quý.
"Gặp qua tiểu thư"
"Đứng lên đi"
Vãn Thanh lên tiếng, ý bảo tất cả mọi người đứng lên, sau đó từ từ nhìn mọi người. Những người này nàng là xem ở trong mắt ghi ở trong lòng, tất cả đều rất trung thành.
Vào Hán Thành Vương phủ, mọi việc đều rất xa lạ, làm việc phải cẩn thận, nên trong khoảng thời gian ngắn, nàng chỉ có thể dùng người của mình.
Nghĩ, ánh mắt bắt đầu nhu hòa, nhẹ giọng hỏi:
"Mấy người các ngươi, là những người mà ta tin tưởng, tất cả chuẩn bị theo ta vào Hán Thành Vương phủ. Nếu có ai không muốn đi, có thể nói ra bây giờ"
Vãn Thanh nói xong, tất cả hạ nhân trong phòng đều thất thần trong chốc lát, sau đó, tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống cùng tạ ơn nàng.
"Tạ tiểu thư"
Nghe được tiểu thư nói muốn dẫn bọn họ đi cùng đến Hán Thành Vương phủ, những người này, ai nấy cũng đều thật cảm động, người nào mà không tìm chỗ cao mà đi, nước tìm chỗ trũng mà chảy, đây là định luật không thể thay đổi.
Vào Hán Thành Vương phủ, về sau, thân phận đương nhiên là sẽ không giống nhau, cho nên, ai lại không muốn đi.
Thêm một điều nữa, hiện tại, người bên này chuẩn bị chuyển sang phủ chính bên kia, bọn họ nhất định sẽ bị người bên đó làm khó dễ, ngược lại, không bằng theo tiểu thư đến Hán Thành Vương phủ.
Mọi người vừa nghĩ như thế, càng cam tâm tình nguyện đi theo tiểu thư.
Vãn Thanh gật đầu, thấy tất cả mọi người đều nguyện ý cùng nàng tiến vào Hán Thành Vương phủ, cười, ý bảo bọn họ đứng lên, nhưng, khi nàng nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Mã Thành, trong lòng không khỏi giật mình.
Chẳng lẽ Mã Thành không muốn đi Hán Thành Vương phủ, nghĩ vậy, cũng có chút tiếc nuối, nàng là xem trọng Mã Thành, võ công không tệ, hơn nữa cũng rất tận tâm chăm sóc cho Đồng Đồng.
"Mã thành, ngươi có phải không muốn đến Hán Thành Vương phủ hay không?"
Vãn Thanh mới mở miệng hỏi, thì mấy người kia đều nhìn Mã Thành, đáy mắt liền có trách cứ, Mã Thành này thật không biết tốt xấu, tiểu thư đã ngỏ lời muốn mang theo hắn đến Hán Thành Vương phủ, đó là phúc khí của hắn, hắn lại còn làm cao không muốn đi.
Mã Thành nghe Vãn Thanh hỏi xong, phịch một tiếng quỳ xuống, giọng ấy náy mở miệng nói:
"Tiểu thư, người có thể chọn Mã Thành, là do Mã thành mấy đời tu luyện phúc phận mà được, Mã Thành dù chết mấy lần cũng muốn báo đáp ân đức của tiểu thư, chỉ là … chỉ là?"
Mã Thành nhất thời nói không ra lời, sắc mặt đỏ ửng lên.
Bà vú Trương thị nhìn thấy hắn như vậy, không khỏi cười, tiếp lời:
"Tiểu thư, hắn không phải là không muốn đi, thực ra là vì người hắn thích ở tại Thượng Quan phủ bên này, nếu hắn đi Hán Thành Vương phủ, vậy hai người bọn họ liền chia cách rồi, cho nên hắn mới khó xử, không biết làm sao"
"Ồ! Thật vậy chăng? Ai?"
Vãn Thanh bắt đầu cảm thấy hứng thú, nhìn Mã Thành.
Mã thành đã đến tuổi tuổi này cũng nên thành hôn rồi, có người trong lòng cũng là điều bình thường.
Nàng thật ra đã quên mất việc này.
Hiện tại, mấy thủ vệ bảo vệ Đồng Đồng ai nấy cũng đều đến tuổi thành hôn hết rồi, nàng cũng nên tìm một mối hôn sự tốt cho bọn họ thôi.
Mã Thành mặt càng đỏ hơn, đầu cúi xuống đến không thể thấp hơn được, bắt đầu chà xát hai tay, ngại ngùng, ấp úng nói không nên lời.
Bà vú thấy vậy liền giúp hắn trả lời, thì ra, bà đã để ý việc này lâu rồi, giờ mới có cơ hội nói.
"Bẩm tiểu thư, là nha hoàn bậc hai bên Mai viện, gọi Hoa nhi"
"Là nha hoàn bên Mai viện sao?"
Vãn Thanh gật đầu, nhìn Hồi Tuyết, lệnh:
"Kêu người gọi đến cho ta xem dáng dấp ra sao?"
"Dạ, tiểu thư"
Hồi Tuyết xoay người đi ra ngoài, gọi một tiểu nha hoàn sang Mai viện đem Hoa nhi đến Ngọc Trà Hiên, tiểu thư muốn gặp nàng, tiểu nha hoàn lĩnh mệnh, lập tức chạy ra ngoài, rất nhanh, liền dẫn Hoa nhi tới.
Hoa nhi là nha hoàn dưới bếp của Tam di nương, lúc này, nghe nói Đại tiểu thư muốn gặp nàng, không khỏi vừa sợ lại lo, không biết Đại tiểu thư vì sao muốn gặp mình.
Đối với đại tiểu thư, nha hoàn hạ nhân bên trong phủ đều rất sợ nàng.
Ngoại trừ người trong Ngọc Trà Hiên biết rõ tính cách của nàng, thì người ngoài, ai cũng hiểu lầm nàng, tiểu thư là người rất dễ thân cận rất dịu dàng, chỉ cần đối xử thật tâm với nàng thì không sao hết.
Hoa nhi đi vào, đầu tiên, nhìn thấy một người đang quỳ trên đất, lại gần thì thấy, người đó chính là Mã Thành. Sau đó, nhìn thấy mọi người đang đứng trong phòng, ai ai cũng cười tủm tỉm nhìn nàng.
Nhìn thấy Đại tiểu thư đang ngồi, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ:
"Hoa nhi gặp qua đại tiểu thư"
"Ngẩng đầu để ta nhìn xem"
Vãn Thanh nhàn nhạt nói, Hoa nhi liền ngẩng đầu lên, lông mày nhỏ nhắn, đôi mắt híp nhỏ, mặc dù không phải loại thanh tú gì, nhưng lại rất ôn nhu, hơn nữa, nhìn cử chỉ, là biết tác phong của nàng như thế nào?
Nghĩ, Vãn Thanh cười rộ lên, mở miệng nói:
"Ta nghĩ muốn mang Mã Thành sang Hán Thành Vương phủ, nhưng hắn không bỏ ngươi được, biết làm sao bây giờ?"
"Tiểu … tiểu … tiểu thư"
Hoa nhi vừa sợ lại lúng túng, nhịn không được, trừng mắt, liếc Mã Thành.
Tại sao lại có thể nói chuyện này cho tiểu thư biết? Nếu truyền đến tai Tam di nương, không chừng nàng phải tróc một lớp da.
Vãn Thanh thấy nàng lúng túng, nên mở miệng nói tiếp:
"Hoa nhi, ngươi có nguyện ý gả cho Mã Thành hay không? Nếu nguyện ý đi theo Mã Thành, ta cho các ngươi cử hành hôn lễ, sau đó ngươi cùng hắn, cũng có thể theo ta đến Hán Thành Vương phủ"
Dù sao, nhiều người theo cũng không có thua thiệt gì, chủ yếu là nàng nhìn trúng Mã Thành, vừa trầm ổn vừa trung thành. Tuy rằng trước kia từng nghe lời của lão thái thái, lừa gạt nàng một lần.
Nhưng, về sau, nàng nhìn ra, hắn là người một khi nhận định ai là chủ thì tuyệt đối trung thành.
Mã Thành cùng Hoa nhi nghe vậy, rất cao hứng, nhưng Hoa nhi rất nhanh liền nghĩ đến một việc, liền bẩm với Vãn Thanh:
"Bẩm tiểu thư, cha mẹ nô tỳ không đồng ý việc nô tỳ gả cho hắn"
Mã Thành là một cô nhi, được Thượng Quan phủ mua, không nơi nương tựa, mà cha mẹ của Hoa nhi là quản sự bên Đông phủ của phủ chính. Lúc trước, mục đích mà Hoa nhi qua bên này làm việc, cũng là ý của mẹ nàng.
Muốn nàng chú ý động tĩnh bên này, sau đó bẩm báo cho bên kia biết. Ai ngờ, nàng lại trao tâm cho Mã Thành, việc này bị mẹ nàng biết, đã hung hăng đánh mắng nàng một trận, cũng khiến nàng lập lời thề, về sau không được qua lại với Mã Thành.
"Việc này, ta sẽ để Trương quản gia nói chuyện với cha mẹ ngươi, ngươi đừng lo lắng, nếu ngươi nguyện ý theo Mã Thành, thì ta sẽ làm hai bàn tiệc rượu trong phủ, phải náo nhiệt một chút mới vui"
"Vì trước mắt, có quá nhiều việc, nên cũng không thể làm hơn"
"Tạ tiểu thư"
"Tạ tiểu thư"
Mã Thành cùng Hoa nhi liên tục dập đầu tạ ơn, đồng thời bốn mắt nhìn nhau, đó là ánh mắt nhu tình, từ đây về sau, hai người này càng thêm tận tâm tận lực hầu hạ Đồng Đồng.
Hai ngày sau, Vãn Thanh liền làm một lễ thành thân đơn giản để hai người bọn họ chính thức trở thành vợ chồng.
Hoa nhi cùng bà vú Trương thị phụ trách chăm sóc Đồng Đồng, Mã Thành cùng Triệu Nhị, Phú Quý, cả ba người phụ trách đưa đón Đồng Đồng đến học đường, về phần Hồi Tuyết, Hỉ nhi, Phúc nhi và những người khác thí vẫn hầu hạ Vãn Thanh như trước.
Vãn Thanh còn tiện tay xử lý một hạ nhân, người này, chính là người trước đây từng dẫn đường cho Mộ Dung Dịch vào Ngọc Trà Hiên, cũng là người từng tư thông với thuộc hạ của Mộ Dung Dịch, Vãn Thanh sai người đánh hai mươi gậy, đuổi ra khỏi phủ.
Những người như vậy, giữ lại không được, về sau, không biết chừng còn làm ra chuyện gì nữa.
Mùng sáu tháng mười một, tất cả người bên này bắt đầu chuyển sang phủ chính, ước chừng ba ngày, mới đem tất cả mọi thứ chuyển qua hết.
Từ khi bị trục xuất khỏi phủ chính, Thượng Quan Hạo luôn buồn rầu vì chuyện này, nay lại được phép trở về nhà, đây là chuyện khiến ông vui mừng nhất.
Mặc dù nơi bọn họ ở, là chỗ tồi tàn nhất, chỉ là một góc nhỏ phía Tây Bắc của phủ, gọi là Tử Du Viện, nguyên lai, chính là chỗ ở của bọn họ trước lúc dọn đi.
Khi đó, bởi vì trong phủ phải chi quá nhiều mà không thu, nên mọi người mới đồng ý trục xuất gia đình Thượng Quan Hạo ra khỏi phủ, mẫu thân của Vãn Thanh không còn cách nào liền đồng ý dời khỏi phủ.
Cho nên, quang cảnh cùng phòng ốc không có thay đổi gì lắm, lần này, như cũ chuyển trở vào.
Đợi cho đến khi tất cả đều thu thập thỏa đáng, lão thái thái liền tổ chức đại tiệc, chiêu đãi mọi người. Trong yến tiệc có Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, Tam bá mẫu, cùng vài nữ tử chưa xuất giá.
Về phần Đồng Đồng, bé bị Vãn Thanh bắt ở lại trong phòng, ăn đơn giản mấy món rồi nghỉ ngơi.
Trên bàn tiệc, không khí rất thân thiết, Thượng Quan Hạo bởi vì cảm động mà uống nhiều hơn mọi khi, nên có chút say. Vãn Thanh liền kêu người giúp phụ thân về viện nghỉ ngơi.
Nàng biết, ông hiện rất là cao hứng, đợi cho đến khi ông đi rồi, trên bàn, còn dư lại đều là nữ tử, lão thái thái nâng ly rượu cười với Vãn Thanh.
"Thanh nhi, đến, cùng lão tổ tông uống một ly rượu mừng, ngày hôm nay, ta rất là cao hứng"
"Dạ, lão tổ tông"
Vãn Thanh thần sắc nhàn nhạt, cạn ly với lão thái thái, nàng có mắt cũng nhìn ra, ngày hôm nay, bà già này đang rất cao hứng, trên gương mặt của mỗi người nơi đây đều tràn ngập hưng phấn.
Lão thái thái sau khi uống rượu, không biết là mượn rượu nói, hay là say thật, nói nhiều hơn mọi khi:
"Thanh nhi, sau này con đã trở thành thế tử phi của Hán Thành Vương phủ rồi, mấy người muội muội này của con, chỉ có thể dựa vào con để tìm mối hôn sự tốt thôi"
"Bọn nó tuy rằng không so được với con, nhưng, dáng dấp cùng nhân phẩm cũng không thua ai, cho nên, con, nhất định đừng quên bọn nó, chúng ta đều là người của Thượng Quan gia mà, phải không?"
Vãn Thanh không nói gì, vì nàng tương đối khinh thường nói chuyện với bọn họ.
Nàng tính kế để cho toàn gia bên kia chuyển về đây, không phải là muốn dính chút quan hệ với lũ giả dối bọn họ, mà là từ đây về sau, an tâm rời xa, cắt đứt quan hệ với bọn họ, không muốn cùng bọn họ ở chung một chỗ.
Cho dù nàng gả vào Hán Thành Vương phủ thì thế nào? Bên trong vũng nước đục đó có bao sâu, nàng còn chưa biết?
Bản thân mình còn khó bảo toàn, còn tâm trí mà chú ý đến hôn sự của người khác sao?
Lão thái thái nói xong, thấy Vãn Thanh không tỏ thái độ gì, nhưng cũng không phản đối, liền ngồi xuống, uống rượu, hưng phấn nói tiếp:
"Đến, đến, mấy đứa thật là không hiểu chuyện mà, còn không mau mau nâng ly với đại tỷ tỷ của các ngươi"
Lão thái thái nói xong, mấy nữ tử đang ngồi đều đồng loạt đứng lên, nâng ly rượu trong tay, đi đến trước mặt Vãn Thanh, cùng nhau nịnh hót.
Thượng Quan Nguyệt Phượng là người lớn nhất trong đám, tuy rằng không cam nguyện, nhưng cũng không dám làm trái lời lão thái thái, huống chi mẫu thân nàng còn ở đây, liền cười mở miệng nói:
"Đại tỷ tỷ, muội muội cùng tỷ cạn ly rượu này"
Thượng Quan Loan Thư thì dã tâm hơn nhiều so với Thượng Quan Nguyệt Phượng, giọng ngọt ngào đầy xu nịnh mở miệng nói:
"Đại tỷ đúng là người sinh ra trong ổ phúc, ngàn lần chớ quên bọn muội muội đây nha"
Kế tiếp, mỗi một câu, tất cả đều là lời nịnh hót đầy giả dối.
Vãn Thanh khóe môi cười cười, người ngoài nhìn vào thì thấy nụ cười rất dịu dàng, vui vẻ. Vẻ mặt này của nàng, đối với người không thân quen chỉ xem như nàng đang rất hài lòng với việc trước mắt, nhưng, với người quen thì khác.
Hồi Tuyết biết, tiểu thư căn bản đang khinh thường sự việc trước mắt, nàng chẳng những khinh thường mà còn có chút tức giận.
Thứ nữ nhân không biết xấu hổ, muốn một bước lên mây mà miệng nói đầy lời buồn nôn, quả thật là chán ghét, thật là bực mình.
Bọn họ dường như đã quên, tiểu thư là chuẩn bị gả cho một kẻ ngốc, nhưng có ai quan tâm đến cảm nghĩ của nàng, bọn họ chỉ quan tâm đến tiền đồ của mình thôi.
Nhất là bà già chết tiệt kia, thân là bà nội ruột của tiểu thư, vậy mà một câu nói đau lòng cùng quan tâm cũng không có.
Yến tiệc tiếp tục trong chốc lát, lão thái thái đã thấm mệt, sau đó là đám người Đại bá mẫu, mọi người ai cũng đều mệt mỏi. Đêm đã dần khuya, tiệc cũng đến lúc tan, mọi người, ai nấy đều trở về viện của mình để nghỉ ngơi.