Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 69-3: Thất vọng (tt)



Phần 3: Đồng Đồng phẫn nộ - Mặc Viêm đánh người

Bất tri bất giác trời đã sắp trưa, bỗng nhiên, phía bên ngoài phòng truyền đến tiềng ồn ào, trong chốc lát liền lại yên tĩnh trở lại. 

Thái phi nương nương cùng Vãn Thanh kinh ngạc nhìn ra bên ngoài, liền thấy Tô mama cùng Hồi Tuyết hớt ha hớt hãi chạy vào, sắc mặt hai người xanh mét, thái phi nương nương thấy không ổn, nhanh chóng lên tiếng hỏi: 

"Xảy ra chuyện gì?"

"Bẩm thái phi nương nương, vừa rồi nha hoàn hồi môn của thế tử phi lại đây bẩm báo, nói, con kim hầu tử của tiểu công tử, bị tiểu công tử Cấn Bảo phái người đoạt đi rồi, cho nên thế tử gia cùng tiểu công tử đi đòi lại, nô tì sợ phát sinh chuyện không hay?"

Tô mama tiếng nói vừa dứt, Vãn Thanh xoạt một tiếng đứng lên, sắc mặt xanh mét, Chiêu Chiêu là vật nuôi mà bé yêu quý nhất. Giờ đây, nghe nói Chiêu Chiêu bị người bắt đi, bé không tìm người đó liều mạng mới là lạ, trong lòng lập tức rối bời. 

Nàng không phải lo bé chịu thiệt, nàng là sợ bé trong cơn giận dữ ra sức đánh kia cái kia Cấn Bảo thừa sống thiếu chết.

Thái phi nghe xong, gương mặt đồng dạng khó xem, không phải xanh như mọi người mà là đỏ lên vì tức giận, lập tức nhìn Vãn Thanh, vỗ vỗ tay của nàng, trấn an, nói: 

"Con đừng nóng vội, ta để cho Tô mama cùng đi với con đến Quân Phượng Viện nhìn xem"

"Tạ thái nãi nãi"

Vãn Thanh khẽ cúi người, liền nóng vội đi ra ngoài, thái phi vẫy tay lệnh cho Tô mama bồi Vãn Thanh cùng đi Quân Phượng Viện nhìn xem tình hình ra sao.

Trên đường, Tô mama đã đem tình hình trong Quân Phượng Viện nói cho Vãn Thanh biết. 

Nguyên lai, Quân Phượng Viện là nơi ở của Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân cùng thê thiếp, cách vách là Song Khuyết Viện của Tống trắc phi, hai tọa viện được thông nhau qua một cái cổng nhỏ.

Duẫn Quận Vương có một thê hai thiếp, thê là cháu ruột Lã Thừa tướng, danh Lã Phượng Quân, sinh một nhi tử Hạ Hầu Cấn Bảo, năm nay vừa mới năm tuổi, cùng tuổi với Đồng Đồng.

Bởi vì trong phủ không còn tiểu hài tử nào khác nên từ nhỏ Hạ Hầu Cấn Bảo nhận được sủng ái của mọi người, cá tính kiêu ngạo, chỉ cần thích, là phải lấy cho bằng được vào tay. 

Ngày hôm nay, không biết từ nơi đâu lấy được tin tức, biết Đồng Đồng có một tiểu hầu tử đáng yêu, liền mang theo một đám người tiến vào Cổ Uyển đoạt đi. 

Hạ nhân trong Cổ Uyển đều là người của Hán Thành Vương phủ, trong lòng biết rõ, trong vương phủ, người người đều sủng vị tiểu công tử Cấn Bảo này, nào dám ra tay ngăn cản. 

Cho nên, bà vú Trương thị cùng Tiểu Hoa sao có thể chống lại một đám người, lại nói, Chiêu Chiêu rất sợ người lạ mà còn rất nhiều người đến bắt nó, nó chống cự quyết liệt, làm đau bọn người đó, nên bị bọn người đó đánh ngất rồi bắt đi.

Vãn Thanh cùng đám người Tô mama một đường hướng Quân Phượng Viện mà đi, bên trong Quân Phượng Viện đã sớm rối nùi một đống. Bởi vì Chiêu Chiêu không thích bị người lạ đụng chạm, cho nên Hạ Hầu Cấn Bảo khẽ đụng đến nó, liền bị nó quào mấy cái, tay còn bị thương, có đến mấy vệt máu. 

Đừng nhìn Hạ Hầu Cấn Bảo còn nhỏ tuổi mà xem thường, nó cũng là một người xảo quyệt tàn nhẫn, Chiêu Chiêu làm nó bị thương, nó liền la lên, lệnh cho hạ nhân trong Quân Phượng viện đem tay chân Chiêu Chiêu buộc lại, treo ngược ở trên cây đại thụ, dùng roi quật liên tiếp vào người Chiêu Chiêu.

Mỗi một roi rơi xuống thân thể nhỏ bé của Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu liền kêu lên đau đớn, tiếng kêu này rất thảm thiết.

Đồng Đồng cùng Hạ Hầu Mặc Viêm vừa vào Quân Phượng viện, liền nghe được tiếng kêu đầy thảm thiết của Chiêu Chiêu, đập vào mắt là thân thể nhỏ nhắn của Chiêu bị treo ngược trên cây đại thụ bị người giơ roi da quất từng cái từng cái vào thân. 

Dưới tàng cây là một đứa bé được mọi người vây quanh, tiểu hài tử kia tay đã được băng bó kỹ. Lúc này, hai tay chống nạnh đắc ý, nhìn Chiêu Chiêu đang bị treo ngược trên cây, nghe được tiếng kêu thảm thiết của nó, trên mặt liền hiện ra nụ cười đắc ý.

Xa xa, Đồng Đồng cố gắng hết sức chạy tới gần cây cổ thụ, thân thể nhỏ nhắn tụ huyền lực bao trùm cơ thể, một chùm ánh sáng màu vàng bao phủ toàn thân của bé. 

Chỉ thấy, bé nhảy vọt tới giữa không trung, giơ tay nhỏ bé lên, phất tay một cái cắt đứt dây thừng, ôm Chiêu Chiêu đáp xuống mặt đất cách cây cổ thụ không xa.

Đột nhiên xuất hiện tình huống bất ngờ, khiến cho tất cả mọi người đang đứng dưới tàng cây đều ngây dại, không biết xảy ra chuyện gì? 

Đợi cho thấy rõ ràng, chỉ thấy một tiểu hài tử đáng yêu phấn trang ngọc triệt, gương mặt đầy thương tâm ôm hầu tử đang bị thương vào lòng, vừa nhìn thấy hình ảnh này, mọi người liền biết, tiểu hài tử trước mắt này là ai. 

Nó nhất định là thằng con hoang của thế tử phi bên Cổ Uyển, người bị bỏ mặt vào đêm động phòng kia.

Hạ Hầu Cấn Bảo phục hồi tinh thần lại đầu tiên, nào chấp nhận có ai khác đoạt đi đồ của nó, nhìn mấy hạ nhân đứng phía sau nó, la lên: 

"Mau, bắt luôn thằng kia lại, treo ngược trên cây đánh cho ta"

Nó vừa nói vừa dứt, không một ai trong Quân Phượng Viện dám cử động, trái phải nhìn xung quanh, tiểu hài tử này tuy là con riêng, nhưng mà, trên danh nghĩa là nhi tử của thế tử gia, nếu đánh nó, trừ phi chán sống.

Nghĩ như vậy, liền nghe được một tiếng gầm hét lên: 

"Ai dám động đến con trai của ta?"

Thanh âm này vừa vang, không cần quay đầu lại, mọi người ai cũng biết là ai? 

Ngoài thế tử gia ra, còn ai dám kêu nó là ‘con trai của ta’ trong Hán Thành Vương phủ.

Hạ Hầu Mặc Viêm đi tới, những hạ nhân kia chân như dính liền với đất, đứng im không dám động đậy, không nhúc nhích mà đứng ngây ở chỗ cũ. 

Đồng Đồng đau lòng nhìn Chiêu Chiêu, vừa nghe Hạ Hầu Cấn Bảo nói muốn bắt luôn cả bé treo lên cây đánh liền ngẩng đầu nhìn nó, trong mắt tràn ngập thị huyết, lạnh lùng đứng dậy, xoay người, không nói một lời liền đem Chiêu Chiêu đặt vào trong tay bà vú Trương thị. 

Tất cả mọi người đều nhìn bé, không biết bé muốn làm gì? 

Chỉ thấy, bóng dáng nhỏ bé của bé thoáng cái xuất hiện trước mặt Hạ Hầu Cấn Bảo, túm chặt đầu tóc nó, kéo xuống đất, nhìn mông liền đạp mông, nhìn tay liền đạp tay, nhìn chân liền đạp chân, đụng chỗ nào đánh chỗ đó, đạp mệt thì dùng tay.

Hạ Hầu Cấn Bảo bị ăn đau lập tức khóc rống lên, hạ nhân trong Quân Phượng Viện bị kinh sợ, liền muốn tiến lên giải cứu tiểu công tử. Nào ngờ, Hạ Hầu Mặc Viêm lạnh lùng, tức giận trừng mắt nhìn những người đó, âm u mở miệng:

"Các ngươi thử tiến lên một bước xem? Xem ta có dám phế đi tay chân của các ngươi không?"

Mọi người nhất thời sợ hãi, ai cũng không dám tiến lên, nhưng mà đã có người thông minh, lập tức đi bẩm báo phu nhân, cùng trắc phi nương nương, nếu tiếp tục đánh, chỉ sợ Cấn Bảo công tử liền mất mạng.

Đồng Đồng đánh đến hăng say, thì Vãn Thanh cùng Tô mama đã chạy tới, nàng nhìn thấy bé động thủ đánh người vội hét to bảo bé dừng lại: 

"Đồng Đồng, dừng tay"

Đồng Đồng nghe thấy giọng nói của mẫu thân, bé liền dừng tay, lập tức đứng lên, đi đến trước mặt mẫu thân, giọng mếu máo, chỉ chỉ Chiêu Chiêu toàn thân bê bết máu đang nằm bất động trong tay bà vú, nói: 

"Mẫu thân, nó đánh chết Chiêu Chiêu rồi"

Vãn Thanh quay đầu nhìn Chiêu Chiêu, chỉ thấy Chiêu Chiêu quả thật bị đánh không nhẹ. 

Tiểu hầu tử ngày trước còn lanh lợi chọc phá nàng, giờ phút này, toàn thân là máu thảm thương nằm ở trong lòng bà vú, mở to một đôi mắt to ngập nước nhìn Vãn Thanh. 

Đừng nhìn nó thường xuyên gây sự với Vãn Thanh mà nghĩ nàng ghét nó, Vãn Thanh thật ra cũng rất thích nó. Bởi vì có nó làm bạn, Đồng Đồng mới có thể hoạt bát sáng như ngày hôm nay.

Cho nên, đối với Chiêu Chiêu, Vãn Thanh là thật tâm thương yêu nó, hơn nữa, nàng biết, Chiêu Chiêu là hầu tử rất có linh tính, nó cùng con người không khác nhau bao nhiêu.

"Ừ, mẫu thân thấy rồi"

Vãn Thanh gật đầu, trả lời, hạ nhân trong Quân Phượng Viện vốn tưởng rằng vị thế tử phi này sẽ trừng phạt đứa con riêng của mình, nào ngờ, chỉ nghe được nàng nói một câu như thế, nét mặt của nàng cho thấy nàng đang đau lòng con khỉ nhỏ kia, mà có vẻ như đem tiểu chủ tử Cấn Bảo của các nàng quên mất.

Mọi người đang nghĩ, liền nghe được tiếng bước chân hỗn độn truyền đến. 

Bỗng chốc, cả đám ngày vội chạy tới, hạ nhân Quân Phượng Viện nhanh chóng tản ra xung quanh, trong đám người đang chạy tới, người cầm đầu chính là trắc phi nương nương, theo sát bên cạnh chính là Quân phu nhân của bọn họ, mẫu thân của Cấn Bảo công tử, đi theo phía sau là mama cùng nha hoàn thiếp thân của hai người.

Quân phu nhân vừa xuất hiện, liền hoa dung thất sắc, tựa như phát điên, chạy vội tới bên người Hạ Hầu Cấn Bảo, ôm chầm lấy nó, thấy trên mặt nó toàn máu là máu, trên tay đầy vết bầm tím, thỉnh thoảng còn rên rỉ vì đau, Quân phu nhân đau lòng, nước mắt chảy xuống. 

Hạ Hầu Cấn Bảo thấy người đến là Mẫu thân của mình liền lên tiếng kể tội Đồng Đồng: 

"Mẫu thân, con đau quá, nó vì một con khỉ thế nhưng lại dám đánh con"

Lã Phượng Quân ôm lấy con của mình, đứng lên, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng về phía Vãn Thanh đang đứng đối diện, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn nàng ta, quan sát cẩn thận một lần.

Vị Lã Phượng Quân này, mang dáng vẻ của một người dịu dàng, mi thanh mục tú, sau khi sinh con, càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Nhưng mà giờ phút này, bộ dáng hung ác vô cùng, có vẻ như muốn cùng nàng liều mạng.

Nha hoàn thiếp thân của Lã Phượng Quân một tay chống nạnh, một tay chỉ vào đám mama cùng nha hoàn của Hậu Hầu Cấn Bảo quát mắng: 

"Lũ các ngươi đều là người chết hả, Cấn Bảo công tử bị người ta đánh thành như vậy cũng không biết che chở, hôm nay toàn bộ người ở chỗ này, tất cả đều tự động đi lĩnh mười gậy cho ta"

Nha hoàn kia nói xong liền nhìn Lã Phượng Quân: 

"Phu nhân, tiểu công tử bị thương, cần phải nhanh chóng tìm dược sư trị liệu cho tiểu công tử"

Lã Phượng Quân nhìn Vãn Thanh, ôm chặt con, lạnh lùng mở miệng: 

"Thế tử phi, việc này ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng"

Vãn Thanh thần sắc ung dung, nhàn nhạt mở miệng: 

"Trả lời cái gì? Cái gì mà thỏa đáng?"

Nàng nói chuyện, khẩu khí giống như không biết con mình gây ra chuyện gì, ngược lại, sắc mặt rất ung dung bình tĩnh.

tất cả mọi người trong Quân Phượng Viện đều nhìn chằm chằm vào vị thế tử phi này, âm thầm nghĩ. 

Mắt của thế tử phi không tốt sao? Con của nàng ta gây chuyện đánh tiểu chủ tử của bọn họ thừa sống thiếu chết, nàng ta không nhìn thấy sao? 

Đánh chính là Cấn Bảo công tử, người được sủng nhất trong vương phủ này, Cấn Bảo công tử cũng không thể so với người khác, là huyết mạch chính thống của Hán Thành Vương Phủ, có thể so sánh với đứa con riêng mà nàng ta mang vào phủ sao?

Vãn Thanh vừa dứt lời thì nha hoàn thiếp thân của Lã Phượng Quân phản ứng dữ dội, đi hai bước đến trước mặt Vãn Thanh, mở miệng trách: 

"Thế tử phi, không phải nô tì là hạ nhân mà không dám nói, con của ngươi đánh Cấn Bảo công tử nhà chúng ta, ngươi đương nhiên là phải cho Quân phu nhân của chúng ta một câu trả lời thỏa đáng"

Nha hoàn này vừa nói xong, đứng ở sau lưng nàng ta, Lã Phượng Quân hung hăng mở miệng: 

"Đúng vậy, tuy rằng ngươi gả cho thế tử gia nhà chúng ta, nhưng ngươi đừng quên, con trai của ngươi là thân phận gì, chẳng qua là một đứa con riêng mà thôi, thế nhưng dám can đảm ở trong vương phủ vô pháp vô thiên, ra tay đánh chủ tử"

Lã Phượng Quân vừa nói xong, đồng tử Vãn Thanh chuyển lạnh, sắc mặt trầm xuống, đang chuẩn bị ra tay giáo huấn nữ nhân này, nàng ta dám can đảm nói con của nàng như vậy, nàng liền liều mạng với nàng ta, nàng thà bị hưu đuổi khỏi Hán Thành Vương phủ cũng không thể để người khác khi dễ con trai của nàng.

Nào ngờ, không đợi Vãn Thanh động thủ, bên cạnh liền có một bóng dáng lao thẳng tới hướng Lã Phượng Quân, bốp, một cái tát tát thẳng vào mặt nàng ta, nghe âm thanh dường như cái tát này không phải nhẹ nhàng gì.

Lã Phượng Quân ôm Hạ Hầu Cấn Bảo, căn bản không đề phòng, có người cả gan tại đây dám ra tay đối với nàng ta, cái tát này khiến nàng ngã bật sang bên cạnh, ngã theo chiều cái tát. 

Trên má trắng nõn mượt mà, giờ đây sưng đỏ lên, còn in rõ năm dấu tay, máu theo khóe môi tràn ra, đợi cho đến khi nàng ta nhìn rõ người nào dám cả gan đánh nàng ngay trong Hán Thành Vương phủ này thì trực tiếp tức khóc. 

Nàng ta một tay ôm mặt một tay ôm con, nhìn về phía người đánh nàng, không ai khác, chính là thế tử gia Hán Thành Vương phủ Hạ Hầu Mặc Viêm.

Giờ đây, trên gương mặt của Hạ Hầu Mặc Viêm tràn ngập phẫn nộ, ánh mắt bốc hỏa, cắn răng nghiến lợi mở miệng mắng: 

"Ta từ trước đến nay không đánh nữ nhân, nhưng ngày hôm nay ta đánh chết ngươi, dám can đảm ô nhục con trai của ta" 

"Nhớ kỹ, ngày hôm nay ta nói cho các ngươi biết, con trai của ta mới là chủ tử chân chính của Hán Thành Vương phủ, các ngươi tính cái thứ gì, dám can đảm vung tay múa chân ở đây, có tin ta giết hết tất cả các ngươi hay không"

Hạ Hầu Mặc Viêm nói xong, sau đó lệnh cho Tô mama cùng mấy mama đi theo phía sau, chỉ vào nha hoàn thiếp thân vừa nói chuyện phải trái với Vãn Thanh kia: 

"Đến, kéo tiện tì này xuống đánh ba mươi gậy, sau đó bán ra khỏi phủ, dám can đảm vung tay múa chân trước mặt chủ tử, ngươi tính cái thứ gì, dám xỏ xiên nương tử cùng nhi tử của ta"

Nha hoàn kia nghe vậy, sắc mặt đều dọa tái xanh, phịch một tiếng quỳ xuống, cầu khẩn chủ tử của mình: 

"Phu nhân cứu, cứu nô tỳ, cứu nô tỳ"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.