Vô Hối lão nhân nguyên danh là Hạ Tri Thu, cả đời yêu nhất du sơn ngoạn thủy, ông đã từng đi qua rất nhiều nơi. Có một lần, ông vô tình đi vào Bích Hải Vân Thiên, mới biết được, trong thiên hạ này, chẳng phải chỉ có mỗi Huyền Vũ đại lục nhất, mà còn có một nơi khác mà mình không biết đến, như Bích Hải Vân Thiên.
Bích Hải Vân Thiên, là một dị cảnh, nơi đó có Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, bốn thần thú biến thành bốn thanh bảo kiếm trấn thủ Bích Hải Vân Thiên.
Bích Hải Vân Thiên tựa như tiên giới, quanh năm suốt tháng phồn hoa rực rỡ, thanh thủy lưu niên, nơi nơi tràn ngập linh lực, so với bất kỳ nơi nào đều nồng đậm hơn rất nhiều. Nước so nơi khác càng ngọt lành, thanh ngào ngạt, người cũng so nơi khác thần quái.
Ngay cả thú con cũng đều là linh sủng, càng kỳ lạ chính là, tu luyện huyền lực tại Bích Hải Vân Thiên so với nơi khác cấp tốc hơn gấn ngàn lần.
Bích Hải Vân Thiên Vương, là truyển từ nhiều thế hệ, không truyền người ngoài tộc, là người đứng đầu Bích Hải Vân Thiên, dưới có tứ đại trưởng lão.
Vô Hối lão nhân tại Bích Hải Vân Thiên gặp được người nữ tử mà mình yêu nhất, nàng cũng rất yêu ông.
Nhưng, Bích Hải Vân Thiên chưa từng cho phép người ngoài lưu lại, cũng không cho phép người ở bên trong rời khỏi. Cho nên, sau khi Vô Hối lão nhân bị người Bích Hải Vân Thiên phát hiện, lập tức bị trục xuất, mà người nữ tử kia cũng bị nhốt lại.
Về sau, Vô Hối lão nhân từng vô số lần muốn xông vào Bích Hải Vân Thiên, nhưng, mỗi một lần đều tìm không thấy đường vào.
Lần thứ hai ông tiến vào Bích Hải Vân Thiên là hai mươi mấy năm sau. Khi đó, ông cùng một người khác xảy ra xung đột, trận đấu rất dữ dội, lại vô tình tìm được lối vào Bích Hải Vân Thiên.
Ông thừa cơ tiến vào trong, đáng tiếc, người nữ tử mà ông yêu khắc sâu trong lòng kia đã qua đời. Một lần đó, Bích Hải Vân Thiên mất ba thanh bảo kiếm trấn thủ Bích Hải Vân Thiên, gồm, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ.
Vãn Thanh đọc đến đây, phát hiện phần sau đã bị người xé mất, trong lòng không khỏi tiếc nuối.
Nàng thật sự rất tò mò, không biết phía sau viết cái gì, có viết cách đi vào Bích Hải Vân Thiên hay không? Mấy tờ giấy bị xé này … chỉ sợ là do Vô Hối lão nhân tự mình xé, chắc là ông không muốn ai tìm được đường vào Bích Hải Vân Thiên.
Vãn Thanh thở dài, nằm ở Hồi Tuyết trên giường nhỏ nghe được, vội vàng mở miệng nhắc nhở nàng:
"Tiểu thư, người mau mau đi ngủ đi, trời gần sáng rồi"
"Ừ"
Vãn Thanh thuận tay đem quyển bí lục kia dấu đi, nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau, nàng thức dậy mặt trời đã lên cao chót vót. Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Vãn Thanh cũng có chút kinh ngạc, bé không đáh thức nàng dậy cùng dùng điểm tâm sáng với bé. Theo lý, thằng nhóc này, sáng sớm sẽ tới nháo với nàng cả buổi sáng … rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Đang nghĩ, rèm cửa bị vén lên, Hồi Tuyết cùng Hỉ nhi, Phúc nhi đi vào, vừa nhìn thấy chủ tử đã tỉnh, vội đi tới, hỏi:
"Tiểu thư, người đã thức rồi sao? Em cho người đem nước ấm vào được không?"
"Ừ"
Vãn Thanh lên tiếng trả lời, trong đầu còn đang suy nghĩ tới Bích Hải Vân Thiên.
Vô Hối lão nhân ghi lại, có ba thanh bảo kiếm trấn thủ bị mất tích. Chẳng lẽ … đã đi tới Huyền Vũ đại lục rồi sao?
Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ …
Trên Huyền Vũ đại lục này duy chỉ có Đàm Đài Văn Hạo là có tu vi huyền lực cường đại. Chẳng lẽ … cùng thanh bảo kiếm kia có liên quan.
Nói cách khác, trong tay hắn nhất định có một thanh bảo kiếm đến từ Bích Hải Vân Thiên. Nếu, Đàm Đài Văn Hạo có một thanh … như vậy, hai thanh bảo kiếm còn lại nằm trong tay ai?
Nếu nàng cùng Hồi Tuyết tìm được hai thanh bảo kiếm kia, liền có thể tu luyện đến cấp Lam Huyền rồi, thậm chí còn thăng cao hơn. Vãn Thanh vừa nghĩ như vậy, cả người liền có chút hưng phấn.
Hồi Tuyết lại không chú ý tới tâm tình của nàng, một bên hầu hạ nàng, một bên bẩm báo:
"Nghe nói ngày hôm nay, Tống trắc phi tổ chức thưởng mai yến ở trong phủ, mời phu nhân cùng tiểu thư của các quý phủ đến ngắm hoa mai"
"Ta không đi"
Vãn Thanh lắc đầu, nàng đối với việc này căn bản không có hứng thú, cái gì mà phu nhân rồi tiểu thư, ngắm hoa thưởng yến sao. Hừ! Đơn giản là một đám nữ nhân ăn không ngồi rồi, tụ tập lại cùng nhau khoe khoang, thổi phồng, giả tình giả ý, lợi dụng lẫn nhau.
Nàng hiện tại chỉ muốn tìm được hai thanh bảo kiếm của Bích Hải Vân Thiên, nhưng, nàng lại không biết đi đâu mà tìm kiếm đây?
Nhất định là mấy trang giấy sau cùng kia, có ghi chép lại nơi cất dấu ba thanh bảo kiếm kia, đáng tiếc, lại bị Vô Hối lão nhân xé.
Hồi Tuyết rốt cuộc cũng phát hiện tâm tình Vãn Thanh không như bình thường, vội mở miệng hỏi nàng:
"Tiểu thư, người nghĩ gì mà nhập thần như thế?"
Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn Hỉ nhi cùng Phúc nhi, cười lắc đầu:
"Không có việc gì"
Hồi Tuyết rất hiểu tính tình tiểu thư nhà mình, nàng nhìn liền biết, tiểu thư nhà mình suy nghĩ nhập thần như thế, tất nhiên là có liên quan đến quyển bí lục của Vô Hối lão nhân.
Chẳng lẽ … tiểu thư biết cách gì đó có thể giúp huyền lực tăng lên một cách nhanh chóng sao?
Hồi Tuyết nghĩ nghĩ, liền cao hứng trở lại, liền vẫy vẫy tay, phân phó Hỉ nhi cùng Phúc nhi:
"Hai em ra ngoài chuẩn bị điểm tâm, tiểu thư đói rồi"
"Dạ"
Hỉ nhi cùng Phúc nhi trả lời, nhanh chóng đi ra ngoài.
Hồi Tuyết thấy bên trong gian phòng không còn ai khác, hưng phấn hỏi Vãn Thanh:
"Tiểu thư, chẳng lẽ trong quyển bí lục đó có ghi biện pháp giúp huyền lực tăng lên một cách nhanh chóng sao?"
Vãn Thanh lắc lắc đầu, nhìn Hồi Tuyết, nói:
"Nguyên lai, trên đời này thật sự có Bích Hải Vân Thiên, trong bí lục của Vô Hối lão nhân có ghi lại, Bích Hải Vân Thiên có bốn thanh bảo kiếm trấn thủ do bốn thần thú hóa thành, hiện có ba thanh bị mất tích. Nếu ta đoán không sai, ba thanh bảo kiếm này … bây giờ đang ở Huyền Vũ đại lục"
"Nếu chúng ta tìm được ba thanh bảo kiếm này, huyền lực trong cơ thể nhất định sẽ nhanh chóng tăng lên một cách chóng mặt. Đến lúc đó, ngay cả thực lực cường đại như Đàm Đài Văn Hạo cũng không thể đối phó chúng ta"
"Trước kia em từng nhắc tới Bích Hải Vân Thiên với ta phải không? Hình như em nói là do mẫu thân ta kể?"
"Dạ, đúng vậy tiểu thư"
Hồi Tuyết gật đầu, sau khi trả lời xong, nàng chợt thắc mắc … phu nhân sao lại biết Bích Hải Vân Thiên.
Loại bí ẩn chi cảnh này, hẳn là giống thế ngoại đào nguyên, có rất ít người biết đến. Nhưng phu nhân chỉ là một phụ nhân, ngay cả cổng lớn còn chưa bước ra khỏi, làm sao lại biết đến một nơi có tên Bích Hải Vân Thiên?
Ngày đó, phu nhân kể cho nàng cùng tiểu thư nghe, nàng chỉ cho đó là một truyền thuyết nhân gian, nàng thật không ngờ, câu chuyện mà nàng cho là truyền thuyết nhân gian lại là sự thật.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt chủ tớ vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ. Ngoài cửa, Hỉ nhi cùng Phúc nhi mang điểm tâm tiến vào, đem điểm tâm sắp xếp ngay ngắn trên bàn, liền thỉnh Vãn Thanh dùng điểm tâm.
"Tiểu thư, quản sự Huệ Nương đứng ngoài cửa, nói có việc muốn bẩm báo với tiểu thư?"
Vãn Thanh đang dùng điểm tâm, nghe Hỉ nhi bẩm báo xong, nàng gật đầu, ý bảo cho Huệ Nương tiến vào.
"Dạ, tiểu thư"
Hỉ nhi đi ra ngoài truyền Huệ Nương vào, Huệ Nương cung kính đứng ở một bên đợi Vãn Thanh, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn Huệ Nương, hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Bẩm thế tử phi, Tống trắc phi vừa mới phái Lâu mama lại đây, nói, ngày hôm nay ở trong phủ tổ chức Mai Lâm yến, thỉnh thế tử phi đi qua thưởng mai"
Vãn Thanh nghe xong, chợt nhớ tới, chuyện này, trước đó đã nghe Hồi Tuyết nhấc tới, nàng căn bản không hứng thú, liền lắc đầu, nói lời từ chối:
"Ngươi cứ nói, thân thể của ta vẫn chưa hồi phục, không tiện đi"
Chỉ là, Vãn Thanh nói xong, Huệ Nương cũng không có lui ra ngoài, nàng vẫn đứng trong phòng, chần chờ, nữa muốn nói nữa không muốn nói. Vãn Thanh nâng mi, một tia sáng sắc bén khép tại đáy mắt, Huệ Nương bị ánh mắt của Vãn Thanh hù dọa, lập tức cúi đầu, nói:
"Thế tử phi … không phải nô tì nhiều chuyện …nhưng, thưởng mai yến lần này … kỳ thực còn có một ý nghĩa khác … nô tì sợ thế tử phi không biết …"
"Hử, còn có một ý nghĩa khác sao? Ngươi nói cho ta nghe một chút?"
Vãn Thanh ăn no, buông đũa xuống, Hồi Tuyết đưa nước súc miệng, cùng khăn mặt lại, Hỉ nhi cùng Phúc nhi dọn dẹp bàn, sau đó lui xuống. Huệ Nương không dám qua loa, liền cung kính nói:
"Nghe nói Nhiệt Hà ở phương bắc đang gặp nạn, trời liên tục đổ tuyết suốt nửa tháng, khiến cho sông Nhiệt Hà cùng đường xá toàn bộ bị phủ kín, người dân không có phương tiện đi lại, mùa màng thất bát, không thể canh tác cùng đánh bắt, nạn dân vô số"
"Trong lúc nhất thời, người dân không có chỗ ở, quan phủ địa phương đem hết của cải cùng toàn lực cứu giúp bá tánh, ngân sách địa phương đã cạn sạch, vì nạn dân quá nhiều. Phương Bắc đã không còn năng lực dàn xếp chỗ ở cho nạn dân"
"Cho nên, quan phủ địa phương đã dân tấu sớ, thượng báo với hoàng thượng, mong hoàng thượng chu cấp thêm ngân sách xuống. Nhưng, ngặc nỗi, trời đã tiến vào mùa đông, nghe nói, phía Hộ Bộ đã chuyển một phần lớn ngân sách đến biên giới cho các tướng sĩ, nhầm chu cấp lương thực cùng áo bông, để binh lính tướng sĩ chống chọi qua mùa đông khắc nghiệt"
"Vì chuyện xảy ra quá bất ngờ, nên Hộ Bộ nhất thời lấy không ra ngân sách đến, hoàng thượng cùng các triều thần thương lượng, chuẩn bị vì nạn dân quyên tiền, việc này lại giao cho vương gia nhà chúng ta"
"Cho nên, Tống trắc phi mới nảy ra ý nghĩ tổ chức thưởng mai yến tại Mai Lâm. Kỳ thực, Tống trắc phi chỉ muốn kéo mấy vị phu nhân kia quyên tiền mà thôi. Nô tì nghĩ, chuyện này … thế tử phi không thể từ chối, bằng không …"
Huệ Nương nói xong, Vãn Thanh không nói gì.
Chuyện Nhiệt Hà nàng biết, thời tiết ở phương bắc thường xuyên rét lạnh, nhiệt độ không khí liên tiếp dưới không độ. Hàng năm, tuyết rơi dày đặc.
Nàng thật không ngờ tới, năm nay sẽ nghiêm trọng đến như thế, chỉ sợ, rất nhiều người ờ phương bắc đều chết đói, không thì chết rét.
Vãn Thanh nghĩ, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, nâng mắt nhìn Huệ Nương, nghi ngờ, hỏi:
"Làm sao ngươi biết rõ ràng như thế?"
"Là Lâu mama nói với nô tì, cho nên nô tì mới nói cho thế tử phi biết"
"Ừ, việc này ngươi làm không tệ, đi xuống đi, đợi lát nữa ta sẽ đi qua"
"Dạ, nô tì cáo lui"
Huệ Nương lui ra ngoài, Hồi Tuyết nhìn Vãn Thanh, nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu thư, người xem … việc này chúng ta nên làm như thế nào?"
"Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu ta có thể trợ giúp, tất nhiên sẽ giúp. Ta quyết định, đem toàn bộ đồ cưới quyên đi cứu trợ nạn dân"
"Tiểu thư"
Hồi Tuyết kêu một tiếng, toàn bộ ba mươi tám rương đồ cưới tất cả đều quyên hết? Giá trị ước chừng hơn một ngàn vạn lượng (1 vạn= 10.000; 1.000 vạn= 10.000.000). Nhưng, nàng biết, tiểu thư sẽ không đụng đến đồ trang sức trong mấy rương đồ cưới này.
Mấy thứ này chỉ là vật ngoài thân, vô dụng, đến lúc rời đi cũng không mang theo được, không bằng quyên hết ra, giúp cho những nạn dân đang đói rét phương bắc.
Ngẫm lại, nàng hiểu vì sao tiểu thư lại làm như thế.
"Hừ, Tống trắc phi chắc chắn là đang đánh chủ ý đến mấy rương đồ cưới này của ta, ngược lại, không bằng quyên hết ra, còn hơn bị bà ta chiếm làm của riêng. Ta muốn xem xem, bà ta còn dám động tâm tư đến phần đồ cưới mà Mặc Viêm cho ta hay không?"
"Khi đó … Hừ! Thái phi cùng Hán Thành Vương sẽ ra mặt, dù sao, đó cũng là tài sản của Mặc Viêm, không phải của ta"
"Dạ, tiểu thư"
Hồi Tuyết gật đầu, Vãn Thanh liền đứng dậy hoạt động gân cốt.
Không lâu sau, Hạ Hầu Mặc Viêm nắm tay Đồng Đồng đi vào phòng, trên mặt hai người, một lớn một nhỏ, đều đỏ bừng bừng vì lạnh, hết sức chói mắt, Chiêu Chiêu từ phía sau lưng hai người chạy lên trước, mệt đến nổi thở dài thở ngắn.
Hai phụ tử nhìn đến Vãn Thanh từ trong nội phòng đi ra, đồng thời dừng chân, kêu một tiếng:
"Mẫu thân"
"Nương tử"
Vãn Thanh gật đầu, nhìn bé dịu dàng cười, nàng đối với Hạ Hầu Mặc Viêm, không có gì đáng nói.
"Con chơi cái gì mà cao hứng như thế?"
"Mẫu thân, mẫu thân biết không? cái hồ ở phía sau phủ bị đóng thành băng thật dày nha, có thể trượt băng trên hồ được nha, chơi vui lắm"
"Con đó, để ý một chút, coi chừng băng mỏng trượt chân rớt vào trong hồ thì nguy"
Vãn Thanh cảnh cáo bé, trời đang rất lạnh, nếu con không cẩn thận rơi vào hồ băng … đây không phải là chuyện đùa.
Nghĩ, lại lo lắng dặn dò bé một câu:
"Sau này không được chơi như vậy nữa. Buổi trưa, băng sẽ từ từ tan dần, lớp băng ngày càng mỏng manh, không chịu nổi sức nặng của mặt trên, người đứng trên mặt băng sẽ rớt vào trong hồ, con hiểu rõ chưa?"
"Dạ, con đã hiểu, con đây không phải là đã trở lại rồi sao? Mẫu thân, mẫu thân tính đi đâu vậy?"
"Mẫu thân đi Mai Lâm thưởng mai"
"Con cũng đi"
Đồng Đồng nghe hai chữ ‘thưởng mai’, hết sức cao hứng, Hạ Hầu Mặc Viêm đứng một bên luôn không nói chuyện, nghe Đồng Đồng nói xong, hắn lập tức phụ họa một câu:
"Nương tử, ta cũng đi"
Vãn Thanh nâng mi nhìn một lớn một nhỏ, không trả lời liền.
Nghĩ, hai phụ tử muốn đi thì đi thôi, đỡ phải đợi lát nữa hai ôn thần này lại chạy ra sau phủ chơi trượt băng khiến nàng lo lắng, liền đồng ý:
"Ừ, vậy thì đi thôi"
Đoàn người nói nói cười cười bước ra Cổ Uyển, hướng Hán Thành Vương phủ Mai Lâm mà đi.