Từ trong phòng tắm đi ra, Vi Dịch Kiệt nhìn khắp khắp nhà cũng không thấy bóng người.
Vi Dịch Kiệt mặc quần áo của Hàn Vĩ, cảm giác thực không thoải mái. Quần đùi vừa vặn chỉ có thể che được cái mông, hơn nữa bên trong còn không có quần lót, tuy là áo sơ mi ngắn tay nhưng Vi Dịch Kiệt lại mặc rộng thùng thình.
Vi Dịch Kiệt tò mò đi vào mỗi phòng xem xét, rốt cuộc thấy Hàn Vĩ nằm ngủ trên chiếc giường kingsize trong căn phòng lớn nhất. Nghĩ không nên trêu chọc nam nhân này, Vi Dịch Kiệt nhẹ nhàng rời phòng đóng cửa lại, sau đó đi vào một phòng ngủ nhỏ khác.
Thật lâu rồi không được nằm trên một chiếc giường thoải mái như vậy, Vi Dịch Kiệt nằm một chút liền rơi vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, ý thức mông lung của Vi Dịch Kiệt cảm thấy có một đôi tay không an phận trên người mình mới hoảng hốt tỉnh dậy. Vi Dịch Kiệt bị người phía sau lưng gắt gao ôm vào trong lòng, cho dù giãy dụa cũng không thể làm gì, theo bản năng sợ hãi làm cho Vi Dịch Kiệt không tự chủ được run lên nhè nhẹ.
Áo sơ mi rộng thùng thình đã bị kéo xuống ngực, một bàn tay đùa bỡn đầu v* của cậu, mà tay kia thì đã luồn vào quần cậu không ngừng ma xát tính khí, vật ngạnh cứng cách lớp quần mỏng ở mông cậu khẽ cọ. Trong nháy mắt đại não Vi Dịch Kiệt không rõ là đang ghê tởm hay là sợ hãi.
“Sau lần đó, anh thật lâu chưa phát tiết sao?”
Vi Dịch Kiệt cắn môi không cho mình phát ra âm thanh.
“Có thoải mái hay không?”
Hàn Vĩ ở bên tai Vi Dịch Kiệt thổi nhiệt khí, làm cho Vi Dịch Kiệt toàn thân xẹt qua một trận tê dại run rẩy.
“Anh bị câm điếc hay sao?”
Lần này Hàn Vĩ nhẹ nhàng cắn vành tai Vi Dịch Kiệt, vươn đầu lưỡi không ngừng đùa bỡn vành tai, tay ma xát tính khí cũng mạnh lên một chút, dùng ngón tay ma xát điểm mẫn cảm phía trước.
“A a a… ừm… “
Chỗ mẫn cảm không ngừng bị khiêu khích, Vi Dịch Kiệt rốt cục không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
“Ngoan.”
Hàn Vĩ vừa lòng nở nụ cười, buông tha vành tai của Vi Dịch Kiệt, lại xuống cắn bờ vai của Vi Dịch Kiệt.
“A a a a! Cậu!… hỗn… ngô…”
Trên vai đột nhiên truyền đến đau nhức làm cho Vi Dịch Kiệt chỉ có thể nức nở nói.
Nghe thấy mùi máu tươi lan tỏa trong không khí, Hàn Vĩ mới chịu dừng lại.
“Anh biết không? Đau đớn cũng có thể gia tăng tình thú.”
Nghe được lời nói của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt cảm thấy thẹn nói không ra lời, nghĩ muốn phản kháng nhưng vì bị Hàn Vĩ ôm từ phía sau nên vô phương chống cự.
Đùa bỡn một hồi Hàn Vĩ liền cởi quần đùi của Vi Dịch Kiệt, tính khí đã đứng thẳng của Vi Dịch Kiệt lộ ra, Hàn Vĩ lại đột nhiên dừng động tác.
“Từ sau lần trước, sẽ không cần dùng nơi này nữa đi?”
Hàn Vĩ nói xong, ngón tay lại từ phía sau đẩy quần đùi ra rồi vói vào rãnh mông vuốt ve nếp uốn của huyệt khẩu đang đóng chặt. Vi Dịch Kiệt vẫn là theo phản xạ chống cự.
“Nếu thông minh sẽ không nên phản kháng tôi.”
Hàn Vĩ rút ngón tay ra, một hồi lâu mới đưa tay trở lại. Vi Dịch Kiệt chỉ cảm thấy một trận lạnh lẻo ẩm ướt, bên trong đã bị dị vật xâm nhập. Cố nén cảm giác ghê tởm, Vi Dịch Kiệt chỉ có thể cắn chăn run rẩy thân thể.
Lúc sau cảm thấy huyệt khẩu khuếch trương đã đủ mềm mại và ẩm ướt, Hàn Vĩ đem vật thô to của chính mình đi vào huyệt khẩu, thuận lợi cắm xuống. Bị nội vách mềm mại nóng rực vây quanh làm mất hồn tư vị khiến cho tính khí Hàn Vĩ bắt đầu đứng lên..
“Ngô ngô… a…”
Cho dù đang cắn chặt chăn, Vi Dịch Kiệt vẫn phát ra tiếng rên rỉ.
Hàn Vĩ càng ra sức đẩy vào, nhìn thấy biểu tình Vi Dịch Kiệt vui thích mang theo vài phần áp lực thống khổ, không khỏi liếm lộng bắp đùi trắng nõn đặt trên vai mình.
“Ân a a… ân…”
Vi Dịch Kiệt bị khoái cảm tra tấn không nhịn được phe phẩy đầu, tóc đen bị dán tại cái trán cùng cái gối, áo sơ mi bị kéo lên đến ngực, quần đùi tuy rằng không có bị cởi ra nhưng đã tụt xuống, đem chỗ tư mật của cậu bại lộ hoàn toàn.
Vật cứng rắn thô to tăng nhanh tần xuất ra vào trong cơ thể Vi Dịch Kiệt, điểm mẫn cảm trong cơ thể bị va chạm nhiều lần, từ tính khí cậu có một dòng bạch dịch tràn ra.
Như vậy còn chưa đủ, cậu còn muốn kích thích nhiều hơn nữa.
Vi Dịch Kiệt theo bản năng cầm tính khí của chính mình, theo tần suất ra vào của Hàn Vĩ mà ma xát, khoái cảm ập tới làm Vi Dịch Kiệt muốn bắn.
“Tôi còn chưa có bắn anh như thế nào lại có thể chính mình hưởng thụ trước.”
Ý thức mông lung của Vi Dịch Kiệt nghe được Hàn Vĩ nói như vậy, sau đó đỉnh tính khí đã bị hắn lấy tay ngăn chặn. Nghĩ muốn bắn lại không thể bắn làm Vi Dịch Kiệt thống khổ ép chặt cỗ nhiệt khí trong cơ thể, một dòng dịch ấm nóng lập tức bắn vào bên trong cơ thể cậu, tính khí của cậu cuối cùng cũng được giải phóng.
•••
Sáng hôm sau, Hàn Vĩ dậy thật sớm. Rửa mặt xong, Hàn Vĩ mặc toàn thân một màu đen chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi vẫn là không nhịn được đi vào phòng nhìn thoáng qua người nằm trên giường còn bọc chăn ngủ say.
Xuống dưới lầu, Hàn Vĩ liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen BMW đứng ở cách đó không xa, Một người đàn ông cao nhìn thấy Hàn Vĩ liền đi tới.
“Cậu chủ, lão gia bảo tôi trực tiếp chở cậu đến nhà chính.”
Hàn Vĩ không nói gì lập tức hướng xe đi đến, đi đến cửa xe, nam nhân cung kính mở cửa, Hàn Vĩ nhanh chóng ngồi xuống.
Xe chạy đến bên hông của nhà chính liền dừng xe lại, Hàn Vĩ cũng không lập tức xuống xe.
“A Khoan, hôm nay ông có bận gì không?”
“Không có, thưa cậu chủ.”
“Đợi tôi xuống xe, ông đến khu phố mua giùm tôi bộ quần áo nam cho người cao 1m7, sau đó đưa đến nhà tôi ở trường học.”
“Vâng, cậu chủ. Tôi lập tức đi làm.”
Hàn Vĩ nói xong xuống xe.
Ngẩng đầu nhìn lên nhà chính cao tới 80 tầng, hàn vĩ đích trên mặt hiện ra vài phần ngưng trọng.
Khu biệt thự của Hàn gia nằm ở phía tây ngoại thành, lúc này hoa viên đang ngập tràn âm nhạc và ánh đèn màu rực rỡ. Có một vào đứa trẻ đang nghịch nước ở hồ bơi, còn có những cô gái ăn mặc hoa lệ đang tụ tập cùng nhau trò chuyện. Những nam nhân mặc tây trang mang giày da thì cũng tốp năm tốp ba một chỗ cùng nhau hàn huyên. Mọi người đều cúi đầu nói chuyện nhỏ nhẹ. Thỉnh thoảng vang lên từng trận cười vang vọng khắp hoa viên.
“Hàn tổng, con trai của ông thật sự rất tuấn tú lịch sự, nhất định có tương lai xán lạn.”
“Còn phải nhờ Cao tổng nâng đỡ, A Vĩ còn hai năm nữa mới tốt nghiệp đại học, tương lai có thể giúp ta một phen, Cao tổng ngươi về sau cần phải chiếu cố nó nhiều hơn.”
“Tất nhiên rồi. Lần này đấu thầu ở khu Lương Khánh phần lớn đều là ý kiến của Hàn công tử, chúng ta chỉ chọn phương án phù hợp thôi.”
“Nói gì vậy, đấu thầu ở khu Lương Khánh chủ yếu vẫn là nhờ người chiếu cố đằng sau…”
Hàn Quảng Sinh ý vị thâm trường cười cười, Cao Trước Lễ cũng hiểu rõ mà cười lại.
Hàn Vĩ đứng bên cạnh hai người chỉ cảm thấy một trận phiền toái, tay nới rộng cà vạt trên cổ.
“Cha, Cao thúc thúc, con đi toilet chút.”
“Đi đi, A Vĩ gặp mẹ con nhớ nói có Hà bá bá sắp tới, kêu bà ấy chú ý tiếp đãi.”
Hàn Vĩ hơi cứng mặt lại, nhưng sau đó rất nhanh khôi phục lại như cũ.
“Con đã biết.”
Hàn Vĩ đứng trước Cao thúc lễ phép mỉm cười gật đầu rồi rời đi.
Vừa đi khỏi hai người, Hàn Vĩ không đi toilet mà hướng hoa viên yên lặng không người đi đến.
Chỉ cần xuyên qua một con đường nhỏ với nhiều bụi cây xung quanh, phía sau tòa nhà có một đình viện trống trải, đình viện này đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đã bị phong bế nhiều năm, người bình thường không biết thì không thể tùy ý đi vào.
Hàn Vĩ vừa tới chợt nghe có tiếng người.
“Tử… Kiệt…… ngô ngô ân… a a a… không cần…”
Trong bóng đêm Hàn Vĩ có thể mơ hồ nhìn thấy hai người đang quấn quýt lấy nhau trong đình viện, một người bị người khác áp lên bàn đá màu đen, hắn rất nhanh đoán được hai người đó là ai.
“Khụ khụ.”
Hàn Vĩ phát ra âm thanh đánh gảy triền miên, nghe được thanh âm, kia hai người cũng đừng động tác lại, sửa sang lại quần áo.
“Hàn Vĩ, cậu xuất hiện thật không đúng lúc.”
Hai người sửa lại quần áo hướng Hàn Vĩ đi tới.
“Hạ Tử Kiệt, cậu ở trong này làm loại sự tình này chẳng lẽ không cảm thấy lương tâm bất an sao?” Thanh âm Hàn Vĩ tràn ngập tức giận.
“Tôi vì cái gì phải lương tâm bất an, tôi cùng Đào lão sư là thật tâm yêu nhau, ở nơi nào làm chẳng được?” Nam nhân mặc quần áo màu trắng trong bóng râm nói.
“Tử Kiệt… chúng ta nên đi nhanh thôi.” Nam nhân kia kéo Hạ Tử Kiệt.
“Đào lão sư, là Hạ Tử Kiệt bức anh sao? Nếu không thích ở chung với cậu ta có thể…”
Hàn Vĩ đi lên trước nghĩ muốn giữ chặt Đào mộng lâm, lại bị Hạ Tử Kiệt giành trước từng bước đem Đào Mộng Lâm chắn ra phía sau.
“Hàn Vĩ, cậu câm miệng! Đào lão sư đã là người của tôi!”
“Tôi thấy cậu chính là lợi dụng Đào lão sư…”
Hàn Vĩ chưa nói xong đã bị Hạ Tử Kiệt xông đến túm cổ áo.
“Hàn Vĩ cậu đừng tưởng ta không biết, cậu thầm mến Đào lão sư đã lâu. Người ở gần mình thế mà chắng thể nắm bắt được, còn nhìn thấy anh ta ôm ấp với người khác, cậu nhất định rất thống khổ đi?”
Nghe vậy, Hàn Vĩ cười lạnh một tiếng.
“Hạ Tử Kiệt, cậu là đang nói tôi hay đang nói chính cậu?”
Hạ Tử Kiệt thân mình cương một chút, sau đó buông Hàn Vĩ.
“Hàn Vĩ cậu là có ý tứ gì? Cậu biết rõ tôi rất yêu Đào lão sư, anh ấy hiện tại đã là người của tôi, tôi đến trong mộng đều còn phải cười trộm! ha ha ha ha…”
Nói xong, Hạ Tử Kiệt cười lớn nghênh ngang mà đi.
Đào Mộng Lâm lo lắng đi đến trước mặt Hàn Vĩ, có chút thẹn thùng dừng lại.
“Đào lão sư, anh biết rõ người hắn thích không phải anh, vì cái gì…”
“Đứa nhỏ kia, là tôi không thể bỏ được…”
Đào Mộng Lâm nói xong liền đuổi theo.
•••
“A Vĩ, anh đã đi đâu? Em nghe nói anh đi toilet, như thế nào lâu như vậy?”
Hàn Vĩ đến bữa tiệc tối ở hoa viên, Lam Hinh vừa thấy đã chạy tới, nắm cánh tay hắn.
“Tôi quay về phòng nghỉ ngơi một chút.” Hàn Vĩ không vui trả lời.
“Gần đây đi đâu cũng không thấy anh.” Lam Hinh vẻ mặt vẫn tươi cười.
Hàn Vĩ cười lạnh một tiếng.
“Khó trách cô cứ hơi tý lại chạy đến chỗ mẹ tôi.”
Lam Hinh cũng không chấp nhất, thản nhiên tư thái tiếp tục mỉm cười.
“A, nếu không có em, còn có người đi quan tâm mẹ anh sao? Cũng không ngẫm lại mẹ anh ở Hàn gia…”
“Đủ rồi! Chúng ta đã quy ước trước khi kết hôn không ai được can thiệp vào chuyện của nhau, cô hiện tại cứ tới làm phiền tôi, cô rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là em hiện tại đang thiếu tiền…”
“Đừng tưởng rằng tôi không biết, cô có tiền tiêu vặt của mình. Nếu thiếu tiền thì đáng lẽ phải tìm ba cô trước chứ?”
“Hàn Vĩ, anh vừa nói trước khi kết hôn không ai được can thiệp vào chuyện của nhau. Tiền của tôi, tôi xài thế nào cũng đâu liên quan tới anh?”
Hàn Vĩ không thèm nói nữa, mặc kệ Lam Hinh đang kéo cánh tay hắn đi dọc bể bơi hướng đến Hàn gia.
Buổi tối, theo Hàn gia đi dự tiệc, Hàn Vĩ uống không ít rượu.
•••
Trở về nhà, vừa mở cửa chợt nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm. Tinh thần có chút hoảng hốt làm Hàn Vĩ không còn chút khí lực quan tâm đến tình huống hiện tại, nằm phịch xuống ghế sofa ngủ.
Hồi lâu tiếng nước chảy cũng ngừng, sau đó chợt nghe tiếng mở cửa, tiếp theo truyền đến tiếng bước chân
Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hàn Vĩ hơi hé mắt ra, nhìn thấy Vi Dịch Kiệt mặc một cái áo ngủ dài tay mang một cái chậu đi qua phòng khách. Hàn Vĩ im lặng. Lúc sau, Vi Dịch Kiệt mang cái chậu trở về phòng tắm.
Thời điểm Vi Dịch Kiệt lại từ trong nhà tắm đi ra, cậu liếc mắt nhìn người trên ghế, thầm tính toán rồi đi trở về phòng của mình.
“Anh lại đây.”
Nghe được thanh âm của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt dừng bước, không biết nên đi lại chỗ Hàn Vĩ hay không, cậu vẫn đứng im.
“Gọi anh lại đây có nghe hay không?”
Thanh âm Hàn Vĩ có chút không kiên nhẫn, Vi Dịch Kiệt đành phải qua chỗ hắn.
Vừa đi tới ghế sofa, Vi Dịch Kiệt đã bị Hàn Vĩ kéo vào trong lòng ngực, sau đó xoay người đặt Vi Dịch Kiệt ở dưới thân.
“Tên dân công chết tiệt này, hôm nay lại tới công trường nữa sao?”
“Công trường mới là nơi tôi nên tới.”
“Anh đùa sao? Anh chỉ cần mỗi ngày mở rộng chân cho tôi thượng là đủ rồi, như vậy thôi anh đã kiếm được nhiều tiền gấp mấy lần tiền làm việc cực khổ ở công trường!”
Không thèm giải thích nữa, Vi Dịch Kiệt hướng Hàn Vĩ tát một cái.
“A! Anh dám đánh tôi? Anh tưởng anh là ai? Anh tưởng anh là ai!”
Hàn Vĩ hung hăng nắm cằm trừng mắt nhìn Vi Dịch Kiệt, chính là trừng mắt nhìn một hồi lâu, Hàn Vĩ lại giống đánh mất tất cả khí lực, thả cậu ra. Vi Dịch Kiệt vừa được thả ra liền đẩy Hàn ra chạy vào WC, đêm qua làm khiến cho Vi Dịch Kiệt cả ngày đau bụng.
Một lúc lâu sau, Vi Dịch Kiệt mới bám tường WC đi ra, chính là vừa ra khỏi cửa liền thấy Hàn Vĩ đứng canh ở cửa.
“Tên dân công chết tiệt này!”
Hàn Vĩ hung hăng nói sau đó bắt được cổ tay của Vi Dịch Kiệt kéo vào phòng tắm, trong phòng có một bồn tắm lớn đầy nước lạnh. Hàn Vĩ một bên ấn đầu Vi Dịch Kiệt vào nước lạnh, một bên lấy chai sữa tắm bóp ra một lượng lớn. Vi Dịch Kiệt bị ấn vào nước một hồi mới nhớ ra chống cự.
“Rửa! Để tôi rửa! Đặc biệt là cái khuôn mặt dơ bẩn này!”
Hàn Vĩ vừa nói vừa chộp lấy chai sữa tắm lấy ra một lượng lớn hướng mặt Vi Dịch Kiệt bôi lên. Hàn Vĩ hung hăng chà xát một hồi nhìn lại vẫn không thấy hài lòng.
“Vì sao lại bẩn như vậy? Vì sao? Mặt của anh rõ ràng rất trắng, vì cái gì trở nên ô uế như vậy?”
Hàn Vĩ dùng hai tay chà xát mặt của Vi Dịch Kiệt, thân thể không ngừng ép Vi Dịch Kiệt nằm xuống sàn lát men sứ lạnh như băng.
“Tử Kiệt… Hạ Tử Kệt…”
Hàn Vĩ rên rỉ rồi sau đó hôn Vi Dịch Kiệt, nghe được ba tiếng “Hạ Tử Kiệt” này Vi Dịch Kiệt toàn thân cứng ngắc, tùy ý để Hàn Vĩ ở trong miệng cậu lộng hành.
“Tử Kiệt…”
Hàn Vĩ không ngừng kêu gọi, gắt gao ôm lấy Vi Dịch Kiệt sau đó chậm rãi mất đi ý thức.
“Tôi không phải Tử Kiệt, tôi là Dịch Kiệt.”
Ngay khi Hàn Vĩ mất đi ý thức, hắn tựa hồ nghe Vi Dịch Kiệt nói nhỏ như vậy.
•••
Ngày hôm sau, Hàn Vĩ tỉnh lại thấy trong phòng không có người, bây giờ đã trễ tiết một, vì thế Hàn Vĩ rửa mặt chuẩn bị học tiết hai.
Đi qua ký túc xá tới công trường, Hàn Vĩ nhìn vô công trường một hồi.
Chỉ thấy Vi Dịch Kiệt lại ăn mặc dơ bẩn rách nát, quần áo màu trắng lại biến thành màu đen, trên đầu đội nón bảo hộ màu vàng đang cắt thép, thỉnh thoảng lại phát ra từng trận xèo xèo cùng những đốm lửa bắn ra.
Nén cảm giác muốn kéo Vi Dịch Kiệt về, Hàn Vĩ quay đầu rời khỏi công trường.
•••
Buổi tối về lại nhà Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt vừa vào cửa đã bị Hàn Vĩ kéo vào phòng tắm.
Quần áo trên người rất nhanh đã bị cởi hết, dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen không ngừng chảy xuống hai người. hai người hiện tại đã lõa thể, Hàn Vĩ nắm cằm Vi Dịch Kiệt nâng lên.
“Anh khí lực nhiều quá không có chỗ sử dụng sao?”
Nói xong Hàn Vĩ liền đem Vi Dịch Kiệt đặt lên gạch men sứ trên tường lạnh băng, hung hăng hôn từ cổ cậu đi xuống. Chỉ chốc lát sau, cổ Vi Dịch Kiệt đã đỏ lựng lên.
Bàn tay Hàn Vĩ ẩm ướt chạm vào người VI Dịch Kiệt làm cậu cảm thấy một trận ghê tởm, rất muốn phản kháng. Nhưng hai tay vừa đặt lên bả vai Hàn Vĩ đã bị nắm lấy. Ánh mắt lạnh như băng ném tới, Vi Dịch Kiệt không cam lòng cắn môi nhắm hai mắt lại.
Vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, một chân của Vi Dịch Kiệt bị một tay của Hàn Vĩ nâng lên, tay khác trụ ở thắt lưng của cậu, còn xoa bóp mông một trận, sau đó nhanh chóng đem một cái ngón tay khuếch trương mật huyệt. Qua loa khuếch trương một hồi đã đem cái của mình tiến thẳng vào.
Bị tiến vào đích trong nháy mắt, đau đớn là không thể tránh được, Vi Dịch Kiệt suy yếu mở mắt, lại thấy Hàn Vĩ vẻ mặt quan tâm nhìn cậu.
“Đau không?” Hàn Vĩ ôn nhu hỏi.
Vi Dịch Kiệt còn chưa phục hồi tinh thần Hàn Vĩ đã hôn cậu, chiếc lưỡi linh hoạt liếm lộng một phen, thừa dịp cậu chưa chuẩn bị lại tiến quân thần tốc. Vi Dịch Kiệt mở to mắt lại nhắm mắt lại tựa hồ đang hưởng thụ, lưỡi của Hàn Vĩ không ngừng ở khoang miệng của cậu giảo lộng.
Cho dù mơ hồ biết kỹ xảo hôn môi của Hàn Vĩ vô cùng tốt, Vi Dịch Kiệt cũng không cảm thấy được bị hắn hôn là chuyện nên hưởng thụ. Dù sao người hiện tại đang hôn mình cũng cùng là nam, hơn nữa hạ thân của hắn đang cùng mình gắt gao kết hợp.
Càng biết rõ người đang cùng làm việc này là nam nhân, Vi Dịch Kiệt càng cảm thấy ghê tởm.
Cố gắng nhịn cảm giác muốn đẩy Hàn Vĩ ra, Vi Dịch Kiệt đành phải lại nhắm mắt lại.
“Thời điểm hôn môi là phải nhắm mắt lại, mà thời điểm làm chuyện đó phải mở mắt nhìn đối phương mới đúng.”
Nghe được thanh âm Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt mở mắt.
“Lần này, anh nên nhắm mắt lại.”
Hàn Vĩ nói xong lại hôn Vi Dịch Kiệt, hạ thân bắt đầu tăng nhanh tần suất. Vi Dịch Kiệt mở to hai mắt, chỉ chốc lát liền thành thật nhắm mắt lại.
Điểm mẫn cảm trong cơ thể nhiều lần bị đụng đến, phân thân của Vi Dịch Kiệt cũng dần ngạnh lên, cánh tay Hàn Vĩ cánh tay nâng chân Vi Dịch Kiệt lên, nơi tiếp nhập của hai người không ngờ thiếp chặt thế. Hàn Vĩ ra sức động, phân thân của Vi Dịch Kiệt cũn không ngừng ma xát ở hạ phúc của Hàn Vĩ.
“Ừm… ân a…”
Vi Dịch Kiệt không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, Hàn Vĩ làm càng kịch liệt. Bọt nước bắn tung tóe khắp phòng, tiếng thở dốc cùng thân thể va chạm tràn ngập hương vị dâm mĩ.
Thời điểm Hàn Vĩ ra trong cơ thể Vi Dịch Kiệt, cậu cũng phóng xuất ra dục vọng của chính mình. Nhưng mà Hàn Vĩ không rút phân thân của mình ra, hắn buông chân của Vi Dịch Kiệt ra, đem Vi Dịch Kiệt xoay lưng về phía hắn, đem cậu qùy bên bồn tắm, Hàn Vĩ lại bắt đầu tiến công. Phân thân chưa kịp héo rút ở trong nội vách nóng rực vây chặt lập tức liền cứng ngạnh lại.
“A a!… không…”
Hàn Vĩ bám chặt vào thắt lưng Vi Dịch Kiệt, ra sức đĩnh động.
“Thực thoải mái đi? Bên trong anh thật sự quá tuyệt vời.”
Hàn Vĩ nói xong cả người tựa sau lưng Vi Dịch Kiệt, đồng thời thẳng tiến. Hàn Vĩ dùng hai tay sau lưng vây quanh bộ ngực của Vi Dịch Kiệt, ngón tay thỉnh thoảng khéo léo kẹp lấy hai đầu v* đùa bỡn. Môi không ngừng liếm láp cổ và vành tai, không ngừng xuất ra nhiệt khí, Vi Dịch Kiệt cảm thấy một trận run rẩy co chặt lại khẩu huyệt phía sau, Hàn Vĩ lại bắn ra.
Sau khi màn tình ái kịch liệt lâu dài chấm dứt, hai chân Vi Dịch Kiệt đã không còn khí lực chống đỡ thân, xụi lơ ngồi ở trên đùi Hàn Vĩ. Bởi vì dựa lưng vào trong ngực Hàn Vĩ, không thấy được mặt Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt mới nhẫn nại ngâm người trong bồn tắm với hắn.
Ngay lúc Vi Dịch Kiệt cuối cùng cũng thả lỏng được tâm trí, cái gì đó lại chạm vào mật huyệt đau rát của cậu. Vi Dịch Kiệt theo phản xạ vặn vẹo thân mình muốn ngăn cản dị vật tiến vào, nhưng mà vừa vị khuếch trương mật huyệt đã dễ dàng bị xâm lấn.
“Không … dừng lại..!”
Vi Dịch Kiệt cầu xin, một cánh tay Hàn Vĩ giữ thắt lưng cậu, đưa cậu khóa trong lòng ngực.
“Anh không được lộn xộn.”
Hàn Vĩ vừa nói vừa liếm lộng vành tai của Vi Dịch Kiệt, đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, Vi Dịch Kiệt rốt cuộc không chống cự, tùy ý để ngón tay Hàn Vĩ ở trong cơ thể làm gì thì làm. Chỉ chốc lát sau, Vi Dịch Kiệt cảm thấy có cái gì đó theo ngón tay Hàn Vĩ chậm rãi chảy ra.
“Không lấy ra sẽ bị tiêu chảy.”
Hàn Vĩ nói xong nắm cằm Vi Dịch Kiệt lên sau đó hôn cậu.
•••
Thời điểm ngày hôm sau Vi Dịch Kiệt tỉnh lại đã qua mười hai giờ. Miễn cưỡng khởi động thân thể, Vi Dịch Kiệt vẫn muốn ra công trường. Nhưng khi cậu đi tìm chiếc túi du lịch giấu ở dưới giường lại không thấy! Vi Dịch Kiệt ở trong phòng tìm loạn một hồi vẫn không thấy, ngay cả bộ quần áo cũ nát cậu mặc ngày hôm qua cũng biến mất.
Có lẽ là đã bị Hàn Vĩ phát hiện và vứt đi rồi. Mà chỗ quần áo hắn đưa cho cậu hôm đó vẫn được xếp ngay ngắn trong, trừ bỏ áo ngủ còn lại cậu cũng không hề động qua.
Không còn cách nào, Vi Dịch Kiệt đành kiếm mấy bộ quần áo màu đen trong tủ mặc, thoạt nhìn có vẻ rộng thùng thình. Cậu đi ra cửa lại phát hiện cửa bị khóa trái.
Cửa có hai ổ khóa, Hàn Vĩ chỉ cho Vi Dịch Kiệt chìa khóa của một ổ, mà ổ bị khóa trái là ổ Vi Dịch không có chìa.
Vi Dịch Kiệt ngẩn ngơ, đột nhiên nghe tiếng cạch cạch mở cửa, chỉ chốc lát sau, cửa được mở ra.
Hàn Vĩ đi vào xách thêm cái túi màu trắng đựng mấy hộp cơm.
Nhìn Hàn Vĩ bước vào cửa, Vi Dịch Kiệt lo lắng nhỉn sắc mặt của hắn, không dám động đậy.
“Ăn cơm.”
Hàn Vĩ thản nhiên nói, sau đó đem đồ ăn vừa mua bày ra bàn, mùi thức ăn nhất thời phiêu tán khắp không khí, mà lúc này Vi Dịch Kiệt còn đứng ở tại chỗ không hề động đậy.
“Anh đứng ở nơi đó làm cái gì? Còn không mau lại đây.”
Nghe được lời nói của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt vẫn là đứng ở tại chỗ không hề động đậy, Hàn Vĩ thấy vậy liền tiến lại gần.
“Bổn thiếu gia tôi cũng không tùy tiện ra ngoài mua cơm đâu.”
Vi Dịch Kiệt cũng không cảm kích, nhìn Hàn Vĩ từng bước từng bước tới gần mình, Vi Dịch Kiệt khẩn trương lui về sau cửa, chuẩn bị mở cửa chạy đi. Hàn Vĩ chạy nhanh lên trước bắt tay Vi Dịch Kiệt, từ phía sau ôm lấy cậu.
“Nghe rõ rồi chứ, sau này không được tôi cho phép, anh không được ra ngoài.”
“Tôi đã… đã nghe lời cậu, cho tôi ra ngoài đi!”
“Anh lại muốn chạy ra công trường làm việc sao? Ở công trường rốt cuộc có cái gì tốt!” Hàn Vĩ nói xong cường thế ép Vi Dịch Kiệt lên cửa.
“Tôi… tôi đáp ứng yêu cầu của cậu, tới nơi này chỉ là vì viên ngọc kia… tôi không cần của tiền của, lại càng không cần ân huệ của cậu.”
“Thật sao? Anh chớ quên, nếu anh làm cho tôi mất hứng thì tôi sẽ không đem ngọc trả lại cho anh đâu.”
“Nhưng tôi đi làm ở công trường thì cũng có ảnh hưởng gì đến cậu đâu?”
“Nếu ban ngày anh làm việc quá mệt mỏi, đến tối sẹ không còn sức lực thỏa mãn tôi.”
Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt cắn môi nói không ra lời, Hàn Vĩ vừa lòng nở nụ cười.
“Đi ăn cơm đi.”
Nói xong Hàn Vĩ lôi Vi Dịch Kiệt ngồi xuống trước bàn ăn.
“Tôi… sẽ không làm việc quá sức mà… Cho tôi đi đi”
Vi Dịch Kiệt vừa nói vừa cúi đầu, khuôn mặt bị cháy nắng vô thức ửng hồng lên. Hàn Vĩ hưng trí nhìn cậu một hồi, sau đó nhún vai.
“Được rồi, tùy anh.”
•••
Thời điểm đi vào công trường, Vi Dịch Kiệt cảm thấy mặc bộ quần áo này ở trên người có chút khác lạ, hơn nữa mặc quần áo tốt như vậy đi làm việc, Vi Dịch Kiệt có chút không thoải mái, vì thế cậu hướng nhân viên tạp vụ mượn bộ quần áo, thay bộ đồ này ra, gấp lại tươm tất để ở trong lều.
Chạng vạng, Vi Dịch Kiệt thay đồ chuẩn bị rời công trường lại bị đốc công gọi lại.
“Tiểu Vi, có người đến kiếm cậu.”
Đốc công nói xong đi ra khỏi lều, sau đó một nữ nhân quen thuộc bước vào.
“Tỷ tỷ!” Vi Dịch Kiệt cao hứng hô to.
“Dịch Kiệt.”
Vẻ mặt mỏi mệt của Vi Hiểu Linh vừa thấy Vi Dịch Kiệt liền khóc nức nở nhào vào lòng ngực của Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt cũng ôm chặt tỷ tỷ.
“Hậu sự của cha đã an bài ổn thỏa rồi chứ?”
Nghe câu hỏi của Vi Dịch Kiệt, Vi Hiểu Linh nước mắt trên mặt.
“Tất cả đều làm tốt. Cha khi lâm chung đã nói, nói không cần chờ em trở về, cha không muốn làm em lo lắng.”
“Không, em có thời gian nhất định sẽ trở về. Em nghĩ…, chờ vài năm nữa sẽ về quê làm ruộng sống, em không muốn ở lại nơi này…”
“Dịch Kiệt… tiền để chữa bệnh cho cha là từ tiền bán nhà, quyển sổ tích kiệm này là ba muốn em giữ.” Vi Hiểu Linh nói xong lấy ra một quyển sổ tiết kiệm ngân hàng.” Cha nhất quyết muốn em ở trong thành phố, em chắc là biết vì cái gì mà cha lại muốn như vậy.”
“Ở lại nơi này có gì tốt đâu? Em sớm đã không muốn nữa rồi…”
Nghe vậy, Vi Hiểu Linh vẻ mặt chua xót trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng.
“Ở trong thành cưới một người vợ thật tốt, đây cũng là nguyện vọng của cha.”
Vi Dịch Kiệt cười khổ, cậu hiện tại còn nói cái gì cưới vợ, cậu đã không còn dũng khí để yêu người khác rồi.
“Dịch Kiệt, em cũng đã ở trong thành phố nhiều năm, vẫn chưa quen được cô gái nào sao?”
Vi Dịch Kiệt không nói, chỉ lắc đầu.
“Không bằng để chị giới thiệu cho vài người?”
“Không! Hiện tại, em chưa cần…”
“Vậy thì, Dịch Kiệt, khi nào em cần thì cứ nói với chị, chị nhất định sẽ giúp em.”