Ái Dục Manh Động Và Ái Dục Loang Lỗ

Quyển 1 - Chương 9



Tháng tư, mùa mưa liên miên cuối cùng cũng chấm dứt, nhiệt độ không khí cũng dần tăng trở lại.

Đại vận hội vào tháng chín càng ngày càng gần, Hàn Vĩ không thể không đem tinh lực chuyển vào tập luyện chống sào.

Tuy rằng Hàn Vĩ trên nguyên tắc là không muốn cho Vi Dịch Kiệt đi ra ngoài, nhưng vào buổi chiều cậu lại ngẫu nhiên xuất hiện ở sân vận động nhìn hắn tập luyện. Hắn cũng không phản đối.

Bởi vậy nên ngày đó, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng bên sân vận động, Hàn Vĩ cũng không có kinh ngạc. Cho đến khi chấm dứt tập luyện, thời điểm Hàn Vĩ đi đến bên người kia mới giật mình phát hiện, người trước mắt là Hạ Tử Kiệt chứ không phải là tên dân công kia.

Sau đêm cuồng loạn đó, Hàn Vĩ cũng không gặp Hạ Tử Kiệt.

“Nghe nói cậu bề bộn công việc, nhiều đến nỗi nhà cũng không về.” Hạ Tử Kiệt nói.

“Đúng vậy, tôi cũng không giống đại thiếu gia như vậy thanh nhàn.”

“Tôi thấy cậu là vội vàng ứng phó nam nhân mới đi?”

“Cậu nếu biết cần gì phải nói ra?”

“Nam nhân kia với Đào Lão Sư cậu thích ai?”

“Cậu chính là cố ý tới hỏi tôi vấn đề nhàm chán này sao?”

Hạ Tử Kiệt nhún vai.

“Vậy được rồi, tôi muốn mời cậu đi ăn tối được không?”

“Được.”

“Cậu đi thay quần áo, tôi lái xe đến chờ cậu.”

Nói xong hai người phân công nhau mà đi.

Thay quần áo, Hàn Vĩ đi ra sân thể dục quả nhiên thấy chiếc xe mui trần Ferrari màu đỏ của Hạ Tử Kiệt.

Mở cửa ngồi xuống, Hạ Tử Kiệt bắt đầu mở mấy bài nhạc ồn ào.

“Amorphis Phần Lan với một dàn nhạc deathmetal, không tồi đi?” Hạ Tử Kiệt một bên lái xe một bên nghe bài nhạc không ra giai điệu hơi hơi nhún người.

Hàn Vĩ chỉ có thể cười cười gật đầu.

“Thesmoke-upm là nhóm tôi thích nhất, tôi cũng thích khúc nhạc dạo.” (Thesmoke-upm… The Chansmoker?._.)

“Rất có phong cách của cậu.”

“Còn cậu? Còn nghe mấy bản nhạc thôi miên bằng đàn dương cầm?”

“Đúng vậy.”

“Cậu có biết, tôi thích tình cảm mãnh liệt, yêu một người giống cậu làm người ta cảm thấy nặng nề.”

“Vậy cậu cần gì phải tới tìm tôi?”

“Cậu nhớ rõ hôm nay là ngày gì đi?”

“Ngày giỗ của Hàn Du.”

Hàn Vĩ vừa nói ra, không khí tựa như đọng lại, gió không ngừng thổi vào xe cũng không tiêu tan.

Khi Hạ Tử Kiệt đem xe chạy đến mộ của Hàn Du, trời đã tối đen.

“Buổi tối tới nơi này, cậu có sợ không?” Hạ Tử Kiệt cầm bật đèn pin đi phía trước hỏi.

“Tôi chưa làm gì sai trái thì vì cái gì phải sợ?”

“Vậy là tốt rồi.”

“Cậu vì cái gì lại đến đây vào thời điểm này?”

“Ban ngày người nhiều lắm, tôi nghĩ chọn thời điểm không có ai một mình nhìn anh ấy, nói với anh ấy.”

Hạ Tử Kiệt nói làm cho lưng Hàn Vĩ có chút phiếm hàn. (Ớn lạnh?:)))

“Cậu nhìn thấy anh ấy sao?”

Hạ Tử Kiệt trầm mặc đi một hồi mới mở miệng: “Có thấy hay không đã không còn quan trọng, nhiều năm như vậy, tôi hàng năm đều đến đây vào buổi tối nhìn anh ấy, cậu là người đầu tiên tới cùng tôi.”

“Cậu vì sao lại tìm tôi cùng cậu đến đây?

Đối với câu hỏi của Hàn Vĩ, Hạ Tử Kiệt không có trả lời.

“Cậu xem, tới rồi, chính là tầng này.”

Hạ Tử Kiệt nói xong ôm bó hoa bước nhanh đến trước một ngôi mộ trang hoàng hoa lệ. Trên thềm đá đầy bó hoa, Hạ Tử Kiệt không lưu tình chút nào vứt hết những bó hoa đó ra chỗ khác rồi đặt bó hoa đó lên trước tấn bia.

“Du ca, em lại tới đây nhìn anh.” Hạ Tử Kiệt ở trước mộ Hàn Du thành kính lẩm bẩm nói.

Tới mộ của Hàn Du đã mất mấy giờ. Hạ Tử Kiệt bên bia mộ Hàn Du thì thào tự nói gần một tiếng, cho đến khi Hàn Vĩ ngạng lôi kéo hắn hắn mới rời đi.

Trở lại xe, Hạ Tử Kiệt có chút mỏi mệt, Hàn Vĩ đành phải quyết định tự hắn lái xe. Dọc đường đi Hạ Tử Kiệt ngáp lên ngáp xuống, Hàn Vĩ cũng không lo lắng nhiều vấn đề của chính mình, mà nghĩ muốn đưa Hạ Tử Kiệt về nhà, vì thế chạy xe theo hướng về Hạ gia.

Xe chạy đến garage của Hạ gia, di động Hàn Vĩ đột nhiên vang lên.

“Ách… Hàn Vĩ, tôi, tôi là…”

Nghe thanh âm là biết ai gọi tới, Hàn Vĩ cũng không đợi đối phương báo tên liền mở miệng.

“Có chuyện gì sao?”

“Hiện tại đã khuya… Cậu ở bên ngoài có phải hay không gặp chuyện gì?”

“Tôi không có chuyện gì, anh ngủ trước đi, khóa cửa cho kỹ.”

Đối phương trầm mặc lúc.

“Tôi đã biết,… Cậu chừng nào thì trở về?”

Nghe vậy, Hàn Vĩ không khỏi nhìn về phía Hạ Tử Kiệt, vốn hẳn là Hạ Tử Kiệt đang ngủ lúc này lại mở to hai mắt nhìn hắn.

“Tôi cũng không chắc, anh có việc không?”

“Không, không có gì, có đềtoán tôi như thế nào cũng giải không được cho nên muốn hỏi cậu một chút, thực không có gì.”

“Tôi ngày mai sẽ giúp anh xem, anh trước tiên ngủ đi.”

“Được.”

“Ngủ ngon.”

“… Ngủ ngon.”

Tắt di động, Hạ Tử Kiệt liền hướng lại gần Hàn Vĩ.

“Là nam nhân mới của cậu? Thấy cậu không quay về cho nên lo lắng gọi điện tới hỏi cậu? Hắn ta nhất định thực lo lắng cậu đi ra ngoài cùng người khác làm loạn đi?”

“Đúng vậy, anh ta thực yêu tôi.” Hàn Vĩ nói dối.

“Vậy còn cậu? Cậu thương hắn không? Thương hắn còn hơn… tôi sao?”

Nghe vậy, Hàn Vĩ hiện ra vài phần kích động thần sắc.

“Người cậu thích là tôi phải không? Ngày đó ở bệnh viện cậu hôn tôi, cậu kỳ thật đã sớm muốn làm như vậy đi? Còn có ngày đó ở trong xe, chúng ta tuy rằng cuối cùng không làm được nhưng cậu trong lòng thực vui vẻ đúng không? Nam nhân hiện tại của cậu tôi nghe Trương Khoan nói, hắn bộ dạng rất giống tôi, đúng hay không?”

“Đúng vậy, người tôi thích là cậu, cậu lại muốn thế nào?”

Hàn Vĩ không chút nào hàm hồ quay lại  ôm lấy Hạ Tử Kiệt cuốn lấy thân thể của chính mình.

“Như vậy để cho tôi đến thỏa mãn cậu đi.”

Hạ Tử Kiệt nói xong chủ động hôn lên môi Hàn Vĩ, Hàn Vĩ cũng không chút khách khí hôn trả Hạ Tử Kiệt.

“Người có thể ôm bổn thiếu gia cũng không nhiều, trên thế giới này, trừ bỏ Du ca, tôi chỉ cho một người duy nhất là cậu cơ hội.”

Hạ Tử Kiệt dùng âm thanh tràn ngập hấp dẫn nhẹ nhàng nói bên tai Hàn Vĩ.



Đồng hồ điện thoại báo thức vang lên đánh thức Hàn Vĩ đang ngủ say dậy. Tắt báo thức, Hàn Vĩ nhìn quanh bốn phía một chút.

Đối với Hàn Vĩ đây là một căn phòng vừa quen thuộc lại xa lạ, có thiết kế độc đáo, đường hoàng mà tràn ngập bài trí khác lạ. Đây là phòng của Hạ Tử Kiệt, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính thủy tinh chiếu vào phòng.

“Cậu phải về trường học phải không?”

Hạ Tử Kiệt xoay người một cái kéo chăn của Hàn Vĩ đang trần trụi, Hàn Vĩ thuận thế ôm lưng trần của hắn.

“Hôm nay có môn thống kê nguyên lý không thể trốn học.”

“Lúc tôi học đại học sẽ không có khóa nào là không thể trốn.”

Hạ Từ Kiệt nói xong đưa tay lên phân thân của Hàn Vĩ.

“Tôi và cậu không giống nhau.”

Hàn Vĩ cầm lấy tay Hạ Tử Kiệt kéo ra, sau đó quay người xuống giường nhặt quần áo của mình lên mặc vào.

Hạ Tử Kiệt lấy tay chống ót hứng thú nhìn bóng dáng Hàn Vĩ vội vàng mặc quần áo.

“Cậu hiện tại đã muốn có được tôi, tên nam nhân kia của cậu cũng nên đuổi hắn đi chứ?”

Nghe vậy, tay thắt cà vạt của Hàn Vĩ cương một chút mới tiếp tục động tác.

“Chuyện này không liên quan đến cậu.”

“Chúng ta tối hôm qua không phải nói tốt lắm sao? Tôi làm tình nhân của cậu, cậu cũng nên đem nam nhân bên cạnh đuổi đi. Về sau cho dù cậu cùng Lam Hinh kết hôn, tôi còn có thể làm tình nhân ngầm của cậu. Tóm lại, nam nhân bên cạnh cậu chỉ có thể là tôi!

“Tối hôm qua là chính cậu tự nói đi? Tôi không có đáp ứng sự tình gì của cậu.”

“Hàn Vĩ! Tôi đã cho cậu ôm tôi cậu còn muốn thế nào? Cậu đi tìm tên nam nhân có bộ dạng giống tôi có ý nghĩa gì đâu? Cậu nếu như vậy thích tôi, cũng chỉ muốn mình tôi thôi chứ?”

Hạ Từ Kiệt kích động ngồi dậy, thẳng tắp trừng mắt nhìn Hàn Vĩ, chăn thuận thế theo thân mình hắn trượt xuống xuống dưới, da thịt trắng nõn đầy vết hôn.

Hàn Vĩ xoay người lại nhìn hắn, sau đó đi đến bên giường giúp hắn kéo chăn bao lấy cơ thể.

“Chuyện của cậu ta tôi sẽ xử lý tốt đích.”

Hàn Vĩ hứa hẹn.



“A Vĩ, nghe nói đại học đã bắt đầu tuyển sinh, cậu không phải nói có bằng hữu muốn đăng ký sao? Mấy ngày nay nhanh đi làm đi.”

Buổi sáng khi môn thống kê nguyên lý kết thúc, lần trước người Hàn Vĩ nhờ giúp hỏi thăm về đại học dành cho người lớn tuổi chung lớp nói.

Hàn Vĩ thừa dịp tiết sau không có tiết, đi quanh thành giáo thương viện dạo qua một vòng. Hắn nói là đến giúp bằng hữu báo danh, nhưng cho đến khi người ta hỏi tên của người đó, Hàn Vĩ mới đột nhiên phát giác, hắn thế nhưng vẫn không biết tên dân công tên là gì!

Hắn vốn sẽ không đối với tên của tên dân công có hứng thú, tên dân công kia cũng không chủ động nói, vì thế hắn luôn dùng “dân công” để gọi.

Rõ ràng thân thể đã vô số lần thân mật tiếp xúc, chính là hắn ngay cả tên của cậu còn không biết, đây là chuyện tình buồn cười cỡ nào.

Nghĩ đến chuyện buổi sáng hôm nay Hạ Tử Kiệt khóc yêu cầu hắn đuổi tên dân công kia đi, Hàn Vĩ trong lòng lo vài phần.

Vốn là hắn cùng tên dân công kia sớm hay muộn đều phải hảo tụ hảo tán, hiện tại tán cũng bất quá là quan hệ trước tiên chấm dứt, hắn đã có Hạ Tử Kiệt, hắn đối với tên dân công kia căn bản là không có gì đáng lưu luyến, nhưng vì cái gì tưởng tượng đến cảnh đuổi tên dân công đó đi, hắn trong lòng lại cảm thấy đau đớn?

Cho dù mặt bộ dạng cơ hồ giống nhau như đúc, ngay cả sở thích đều cùng Hạ Tử Kiệt có rất nhiều chỗ tương tự, chính là bọn họ là bất đồng, hoàn toàn bất đồng hai thân thể.

Nếu nói Hạ Tử Kiệt là hoa hồng, như vậy tên dân công kia tựa như nước bùn mà như hoa sen, tản ra mùi thơm ngát độc đáo, làm cho người ta lưu luyến vong phản.

Khi Hàn Vĩ trở lại chỗ ở tại trường học, đã là giữa trưa một chút.

Mở cửa liền nhìn thất tên dân công kia ở phòng khách ngồi trên bàn còn thật sự viết cái gì, ngay cả Hàn Vĩ đã về cậu cũng không phát hiện. Cậu như thế chuyên chú đọc quyển khoa học về trái đất, thậm chí vong ngã đến bên người, động tĩnh đều không chú ý đến, Hàn Vĩ cảm thấy bên người rất ít có thể nhìn thấy người như vậy.

Hàn Vĩ không muốn quấy rầy hắn học tập, lén lút đi đến sô pha ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Vi Dịch Kiệt bóng dáng, nhìn nhìn đột nhiên lại buồn ngủ, Hàn Vĩ cũng không biết chính mình khi nào đã chìm vào giấc ngủ.

Cho đến khi ngửi được mùi thức ăn, Hàn Vĩ mới tỉnh lại, mở mắt liền thấy Vi Dịch Kiệt mặt tạp dề đáng yêu bận rộn đứng trước bàn cơm, thấy hắn tỉnh lại, Vi Dịch Kiệt mỉm cười đối hắn nói: ” Cậu rốt cục tỉnh, cậu khi nào về tôi cũng không biết. Nhìn cậu ngủ khá trầm tôi cũng không đánh thức cậu, tôi làm cơm chiều cùng nhau ăn đi.”

Hàn Vĩ gật gật đầu, đang muốn đứng dậy, chăn bông trên người liền rơi xuống, Vi Dịch Kiệt đi tới ôm lấy chăn.

“Tôi sợ cậu lạnh.”

Vi Dịch Kiệt nói xong ôm chăn bông trở về phòng.

Khi đi ra cậu đã cởi tạp dề, quần áo đơn bạc ôm vòng quanh cơ thể mảnh khảnh của cậu.

Nhìn thấy cậu đi đến bàn ăn ngồi xuống đối diện, Hàn Vĩ đột nhiên rất muốn hỏi cậu “Anh tên là gì?”, chính là vấn đề nghẹn ở trong cổ họng như thế nào cũng hỏi không ra lời. Trên bàn ăn hắn chỉ có thể cùng Vi Dịch Kiệt yên lặng không nói gì.

Buổi tối tắm rửa xong, thời điểm chuẩn bị ngủ, Hàn Vĩ đi vào phòng Vi Dịch Kiệt.

Vi Dịch Kiệt vừa thấy Hàn Vĩ đi vào, an phận ở trên giường banh thẳng thân mình.

“Anh tối hôm qua không phải nói có đề toán muốn hỏi tôi sao?”

“A?”

Đối với vấn đề của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt tựa hồ không có thể lập tức phản ứng lại, một hồi lâu dường như mới nhớ tới cái gì, bắt đầu ở tủ đầu giường liều mạng địa tìm kiếm. Tìm một hồi, cậu rốt cục trở mình tới rồi mang theo tư liệu học.

“Đề này không quá khó, thử dùng vài loại phương pháp đi, cũng không cần phải kết quả chính xác.”

Hàn Vĩ tiếp nhận sách trong tay Vi Dịch Kiệt, nhìn vài phần chung liền lộ ra vẻ mặt thoải mái mỉm cười, Vi Dịch Kiệt vừa thấy biểu tình của Hàn Vĩ liền biết hắn đã giải được, nếu hắn nhẹ nhàng nhíu mày chứng tỏ giải đề có chút khó khăn.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Hàn Vĩ liền cười đối cậu nói: “Bài này không khó, bất quá không biết anh hiện tại có lạnh không?”

Hiểu được ý Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt có chút thẹn thùng cởi dép để ở dưới thảm sau đó chui vào, Hàn Vĩ cũng rất nhanh tiến vào, hai người bắt đầu bọc chăn nói về bài. Từ khi thời tiết ấm lại, hai người đã lâu không cùng nằm bọc chăn giải đề như vậy. Thừa dịp tốt này, một bài chấm dứt, Vi Dịch Kiệt lại tiếp tục hỏi thêm mấy bài.

Cuối cùng, Vi Dịch Kiệt mệt có chút không mở được mắt.

“Hôm nay tới đây, ngủ đi.”

Hàn Vĩ cất sách cho Vi Dịch Kiệt, để ở đầu giường, sau đó tắt đèn rồi chui lại vào trong chăn.

Vốn Vi Dịch Kiệt là có chút buồn ngủ, chính là cảm thấy Hàn Vĩ tiến vào trong chăn theo sau lưng ôm lấy thắt lưng cậu, buồn ngủ liền giảm hơn phân nửa. Vi Dịch Kiệt vốn tưởng rằng Hàn vĩ nhất định sẽ có hành động, nhưng hồi lâu Hàn Vĩ cũng không làm gì ngoài ôm cậu.

“Đã bắt đầu tuyển sinh.” Hàn Vĩ nói cũng thực bình thường.

“Ừ.”

“Tôi hôm nay giúp anh đi cố vấn một chút.”

“Thế nào?”

“Ngày mai anh phải tự mình đi mới được.”

“Được không? Hộ khẩu cùng chứng minh nhân dân của tôi đều là nông dân, không có quan hệ với cậu có sao không?”

“Tôi hỏi, bọn họ nói không quan hệ cũng đăng ký được.”

“Thật sự quá tốt, cảm ơn cậu.”

“Hôm nay… Tôi vốn định giúp anh đăng ký… Nhưng mà…”

“Nhưng mà?”

“Tôi mới phát hiện… Tôi không biết tên của anh.”

Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt thật lâu không nói gì, lâu đắc làm cho Hàn Vĩ nghĩ cậu đã ngủ.

“Cậu thật sự phiền toái.” Chờ đợi hồi lâu, lại nghe trả lời như vậy.

“Anh tên là gì?”

Hàn Vĩ rốt cục nhịn không được hỏi.

“Tôi tên là gì có quan trọng với cậu không?”

Lần này, đến phiên Hàn Vĩ cạn lời. ( =)))

“Nói cho tôi biết tên của anh, nếu không tôi về sau đều gọi anh là dân công.”

“Gọi tôi là dân công cũng được.”

Không ngờ Vi Dịch Kiệt lại nói tự nhiên như vậy, Hàn Vĩ có chút nóng nảy.

“Tôi muốn biết tên của anh, mau nói cho tôi biết.”

Vi Dịch Kiệt vẫn chậm chạp không đáp.

“Anh nói mau nha!”

“Vi… Dịch Kiệt.”

Nghe được Vi Dịch Kiệt trả lời, Hàn Vĩ đột nhiên đứng dậy mở tủ đầu giường, sau đó lấy giấy cùng bút đưa cho cậu.

“Anh viết tên mình đi.”

Vi Dịch Kiệt do dự một chút mới tiếp nhận giấy cùng bút viết xuống 3 chữ “Vi Dịch Kiệt”.



Ngày hôm sau, Vi Dịch Kiệt theo Hàn Vĩ đến đại thương viện X khoa kinh tế quản lý báo danh.

Hàn Vĩ không toàn bộ đi cùng Vi Dịch Kiệt, sự tình làm được một nửa đột nhiên nhận được  điện thoại từ Hạ Tử Kiệt. Hạ Tử Kiệt muốn mời Hàn Vĩ đi xem phim, Hàn Vĩ cũng đồng ý.

Nhưng cuối cùng lại bị Hạ Tử Kiệt đưa tới một quán bar đồng tính luyến ái mở 24/24, Hàn Vĩ mới phát hiện chính mình bị lừa, ghê tởm cùng tức giận, Hàn Vĩ xoay người rời khỏi, Hạ Tử Kiệt cũng không đuổi theo.

Nhưng chỉ chốc lát sau Hạ Tử Kiệt lại gọi tới, hắn mở miệng liền hỏi Hàn Vĩ có hay không đem nam nhân kia đuổi đi, thậm chí uy hiếp nếu Hàn Vĩ nếu không đem tên nam nhân kia đuổi đi sẽ đem hắn lừa đến quán bar kia làm tiếp viên biểu diễn.

Nghe Hạ Tử Kiệt nói xong, Hàn Vĩ thất lạnh cả sống lưng. Hắn quả thật không chịu hết tính toán với Vi Dịch Kiệt, hắn cũng có tự tin bảo vệ chu toàn cho an toàn của Vi Dịch Kiệt.

Buổi tối trở về, mở cửa phòng khách một người cũng không thấy, phòng ngủ truyền đến vài tiếng động, Hàn Vĩ chạy nhanh vào liền thấy Vi Dịch Kiệt đang tự mình giặt quần áo ở ban công.

Hàn Vĩ lặng lẽ tới gần cậu, sau đó ôm lấy tấm lưng gầy còm của cậu. Vi Dịch Kiệt sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, quần áo trên tay thiếu chút nữa rớt trên mặt đất.

“Anh tại sao lại tự mình giặt quần áo?”

“Thói quen của tôi.”

“Hiện tại thời tiết còn có chút lạnh đi?”

Hàn Vĩ nói xong nắm lấy bàn tay Vi Dịch Kiệt vì ngâm nước mà lạnh ngắt.

“Thời tiết rất tốt a.”

Mới nói Vi Dịch Kiệt đã bị người nắm cằm, sau đó dùng lực hôn lên. Vi Dịch Kiệt muốn giãy dụa lại bị Hàn Vĩ dùng sức ôm chặt sau lưng, không thể động đậy.

Ngay tại lúc Vi Dịch Kiệt không biết làm sao thì tay Hàn Vĩ đã bắt đầu cởi quần áo cậu, lập tức nút áo đã toàn bộ bị cởi ra, làn da tiếp xúc với không khí lạnh ban đê làm cho thân thể Vi Dịch Kiệt không ngừng run rẩy. Cảm nhận được Vi Dịch Kiệt run rẩy, Hàn Vĩ ôm chặt cậu hơn một chút.

“Này, nơi này… sẽ bị thấy.”

Vi Dịch Kiệt nói xong gắt gao giữ lấy cổ áo đã mở rộng của mình.

“Có người thấy, coi như tốt cho hắn.”

“Không cần!”

“Anh a, da mặt như thế nào lại bạc như vậy.”

Hàn Vĩ nói xong, một phen cởi quần áo Vi Dịch Kiệt, sau đó bế cậu lên.

“Chúng ta đi vào làm, anh không ý kiến đi?”

Vi Dịch Kiệt không trả lời, Hàn Vĩ biết cậu cũng không thể kháng nghị, vì thế ôm cậu đặt ở trên giường, sau đó đè lên.

Bên trong tối đen không bật đèn, chỉ có ánh trăng ngân bạc xuyên thấu qua chiếu xuống đất thủy tinh, lại phản chiếu không tới người trên giường.

Bởi vì không thấy, cho nên Vi Dịch Kiệt cảm thấy chính mình không giống trước kia cảm thấy thẹn, chính là thân thể xúc giác ngược lại càng thêm mẫn cảm.

Quần áo hai người nhanh chóng bị bỏ, da thịt trần trụi ở trời lạnh như nước ban đêm gắt gao cùng dán lấy nhau, loại xúc cảm độ ấm này như có thể tổn thương lẫn nhau. Một cái thấp hoạt mềm mại vật thể càng không ngừng ở trên người di chuyển, Vi Dịch Kiệt biết đó là môi Hàn Vĩ.

Ngực bị lưỡi Hàn Vĩ khiêu khích đứng lên, khiến cho Hàn Vĩ càng làm càn khẽ cắn liếm lộng. Bị tập kích đồng thời, hạ thể cũng bị cầm, thủ pháp quen thuộc làm cho phân thân Vi Dịch Kiệt không bao lâu gắng gượng đứng lên.

Vật thể kia bắt đầu không ngừng xuống phía dưới, tới bụng cậu, sau đó liếm lộng một phen quanh rốn cậu lại tiếp tục xuống phía dưới.

“A… Cậu!…”

Phân thân của mình đột nhiên bị một vật thể ướt át nóng bỏng vây quanh, Vi Dịch Kiệt đột nhiên sợ hãi kêu ra tiếng.

“Ngô… a a a…”

Hàn Vĩ từ trên xuống dưới không ngừng liếm phân thân, cuối cùng đem nó đưa vào miệng, dùng lưỡi không ngừng kích thích phần đỉnh.

“Ừ a a a…” Vi Dịch Kiệt không khỏi phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

Hàn Vĩ liếm càng thêm sức, liếm chảy cả nước miếng làm cho Vi Dịch Kiệt cảm thấy vừa thẹn vừa thích.

Vi Dịch Kiệt thắt lưng bị hàn vĩ nâng lên, lấy phương tiện động tác. Hàn Vĩ không ngừng m phun ra nuốt vào Vi Dịch Kiệt phân thân, chịu không nổi kích thích như vậy, Vi Dịch Kiệt rất nhanh bắn trong miệng khoang miệng ấm áp của Hàn Vĩ.

“Kỹ thuật của tôi không tồi đi?”

Khi nghe lời nói của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt còn đắm chìm ở dư vị vừa rồi.

“Nột, anh cũng nên phục vụ tôi một chút đi?”

Nghe Hàn Vĩ tiến đến bên tai nói câu này, Vi Dịch Kiệt rốt cục phục hồi tinh thần lại, cậu sợ tới mức không để ý toàn thân hư nhuyễn lùi về phía sau.

Tuy rằng đã quen với tính nết của Hàn Vĩ, nhưng cũng không biết hắn thích loại hành vi này, thậm chí một nam nhân như Hàn Vĩ lại nguyện ý hàm trụ chỗ kia của nam nhân, thậm chí để cho đối phương bắn ở trong miệng mình.

“Anh sợ cái gì? Tôi không phải vừa rồi mới giúp anh sao?”

Hàn Vĩ một chút liền nhìn thấu Vi Dịch Kiệt tâm tư, bắt lấy mắt cá chân của cậu kéo xuống dưới thân mình.

“Còn hơn miệng, tôi còn thích phía dưới hơn.”

Hàn Vĩ nói xong ngón tay băng lạnh trượt xuống bắt đầu xâm nhập bên trong Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt theo phản xạ muốn chống lên vai Hàn Vĩ.

“Đừng sợ, thả lỏng.”

Hàn Vĩ hôn lên, Vi Dịch Kiệt còn có thể ở trong miệng Hàn Vĩ cảm thấy mùi tinh dịch của cậu (.-.). Vi Dịch Kiệt cảm thấy trong lòng vừa động, vốn nghĩ muốn chống lên tay Hàn Vĩ, chậm rãi biến thành leo lên trên vai Hàn Vĩ.

Vi Dịch Kiệt chủ động mở ra thân mình, so với dĩ vãng thì rất dễ tiến vào, chỉ chốc lát sau Hàn Vĩ liền theo mặt sau xuyên qua cậu, sau đó giữ chặt chân cậu trụ ở thắt lưng của mình.

“Anh hôm nay thật chủ động.”

Hàn Vĩ cao hứng nói xong bắt đầu luật động, sáp nhập hung khí không ngừng ở trong cơ thể va chạm, giao hợp thân thể càng không ngừng thăng ôn, còn có thể nghe thấy tiếng ma sát. Vi Dịch Kiệt đột nhiên cảm thấy chính mình giống như rơi vào biển dục vọng, nặng nề đi đi, cũng không tìm thấy bến bờ. Rốt cục có một cánh tay kiên cố hướng tới gần cậu, cậu vui vẻ dùng sức ôm người kia, cùng hắn tới bờ thiên đường đối diện.



“A Khoan, nam nhân của thiếu gia nhà ông ở trường học hiện tại thế nào?”

“Hạ thiếu gia, người kia đã bị thiếu gia đuổi đi.”

“Thật sự?”

“Thiên chân vạn xác.”

“Dám gạt tôi!”

Hạ Tử Kiệt phẫn nộ đưa tay hất toàn bộ ly Absolut Vodka vào Trương Khoan.

“Ngày hôm qua người của tôi về nói, nam nhân kia vẫn còn.”

Trương Khoan lần này không trả lời.

“Tôi nói, ông tốt nhất thành thật, nếu không tôi không biết đối Đào Mộng Lâm làm ra chuyện gì đâu.”

Hạ Tử Kiệt vỗ vỗ tay, vài người áp ngăn chận miệng Đào Mộng Lâm đi ra, lúc này Đào Mộng Lâm không có đeo kính mắt, mặt vẫn là trước sau bình thường, chỉ hơi trầy xước.

“Buổi tối hôm nay phải mang tên nam nhân của Hàn Vĩ đến đây, nếu không Đào Mộng Lâm sẽ là diễn viên ở nơi này.”

Hạ Tử Kiệt nói, chợt nghe sân khấu cách đó không xa vang lên tiếng hoan hô. Trên sân khấu là một thiếu niên thanh tú trắng nõn đang bị các tên đàn ông to lớn khác dùng mọi kiểu tra tấn, Trương Khoan cúi đầu nắm chặt tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.