Ái Dục Phục Tùng

Chương 5



Dọc đường đi hai người không hề nói chuyện.

Ngụy Tần chuyên tâm lái xe, Giang Lăng thì yên tĩnh ngồi trên ghế không nhúc nhích.

Về đến biệt thự, chiếc xe nhanh chóng tiến vào ga ra.

Ngụy Tần mở cửa xe cho Giang Lăng xuống, hắn vòng ra phía sau, khẽ đẩy vai cậu. Giang Lăng ngoan ngoãn bước đi, hai người một trước một sau vào biệt thự.

Căn biệt thự to như vậy nhưng không có lấy một bóng người.

Ngụy Tần đóng cửa lại, mở sợi dây trói trên hai cổ tay Giang Lăng, sau đó áp Giang Lăng lên cánh cửa, nâng cằm cậu lên —— khuôn mặt tuyệt mỹ không một chút cảm xúc hiện lên trước mắt.

Ngụy Tần trong mắt đầy yêu thương, không kiềm nén được đưa môi lại gần, lúc chỉ còn cách cánh môi xinh đẹp kia một chút, Ngụy Tần dừng lại —— một lưỡi dao sắc nhọn đang kề sát cổ hắn.

Hàn quang xẹt qua đáy mắt, Giang Lăng chẳng biết từ lúc nào đã cầm trong tay con dao găm, ánh mắt quật cường, ngữ khí rét run: “Tại sao anh lại làm như vậy?”

Ngụy Tần trầm mặc, chăm chú nhìn Giang Lăng.

Đôi mắt Giang Lăng cuồn cuộn nổi lên lửa giận: “Chúng tôi với anh có thù oán gì?!”

Ngụy Tần than nhẹ, ánh mắt hiện lên tia bi thương nhàn nhạt, nói một câu: “Giang Lăng, tôi rất thất vọng.”

Thanh âm buồn bã của hắn khiến Giang Lăng trong lòng căng thẳng, đột nhiên bụng của cậu bị một vật cứng ấn vào, dao găm cũng bị Ngụy Tần nắm lấy, máu tươi từ bàn tay trào ra.

“Đừng nhúc nhích.” Ngụy Tần đè con dao xuống, tiếng chốt an toàn của khẩu súng vang lên lạch cạch, “Tôi không muốn làm em bị thương.”

Nhìn máu tươi nhuốm đầy lưỡi dao, Giang Lăng trong chớp mắt liền trở nên thất thần, cậu buông lỏng sức lực, dao găm liền bị Ngụy Tần lấy ném ra xa, tiếng leng keng vang lên.

Cánh cửa sắt của tầng hầm nặng nề khép lại, âm thanh vang dội khiến cậu bừng tỉnh. Giang Lăng vô lực ngồi dưới đất, toàn thân rét run.

Vừa rồi Ngụy Tần đem cậu tới tầng hầm liền mạnh mẽ đẩy cậu vào, sức mạnh ấy khiến cậu có thể cảm nhận được Ngụy Tần đang rất tức giận.

—— hắn có tư cách gì phẫn nộ?! Nhớ tới cha bị tên biến thái Ngụy Diễm mang đi, không biết sẽ phải chịu đựng những thống khổ gì, trong bóng tối Giang Lăng hung hăng đấm một đấm xuống mặt đất, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng mà, tên nam nhân đang vui vẻ vì mới lật đổ cha mình kia sẽ dùng hình phạt nào để trừng phạt cậu, cậu thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Trong tầng hầm thời gian trôi qua chậm chạp, trong bóng tối cậu không biết đang là ngày hay đêm, chỉ có chiếc quạt được lắp sẵn luôn vù vù chuyển động.

Giang Lăng ôm chân rút ở góc tường, bây giờ cậu giống như ba năm trước tứ cố vô thân, không thể nhìn thấy tương lai của mình.

Cậu giật tóc mình, nhưng càng giật thì trong lòng càng hỗn loạn —— tốt xấu gì thì cậu cũng đã lăn lộn trong giới hắc đạo ba năm, cũng đã ở trong gió tanh mưa máu, bản lĩnh của cậu khiến kẻ khác nghe tên đã sợ vỡ mật. Nhưng tại sao khi đụng tới người nam nhân này cậu liền trở nên vô dụng như vậy! Vô dụng đến mức hoàn toàn không có một chút sức lực để phản kháng, mặc cho Ngụy Tần dễ dàng bắt cha mình đi, để hắn hoàn toàn khống chế cuộc sống của mình.

—— ‘Giang Lăng, tôi rất thất vọng.’

Thất vọng? Tại sao?! Không lẽ là cậu đã quá đáng trước sao!

Ôm oán hận, Giang Lăng chịu đựng suốt ba ngày, đoạn thủy tuyệt thực.

Cậu từ sự thống khổ trong địa ngục tỉnh lại, máu giống như nham thạch nóng chảy thiêu đốt toàn thân, sự đói khát giống như hai con rắn hung ác đang nuốt dần chút sức lực còn lại trong thân thể cậu.

Khí lạnh từ bốn phía xâm nhập vào thân thể khiến Giang Lăng lạnh đến mức run lẩy bẩy, cậu dựa người mình lên vách tường cùng mặt đất lạnh cóng như băng đá, cậu cảm thấy sinh mệnh của mình đang mất đi theo từng đầu ngón tay run rẩy, giống nhau những hạt cát đang trôi xuống.

Ngủ không được, Giang Lăng khép mắt, chịu đựng từng giây từng giây trôi qua.

Mãi đến khi không còn chút khí lực nào để chống đỡ thân thể nữa, cậu suy yếu ngã trên mặt đất.

Ngày thứ tư, Giang Lăng cuối cùng cũng biết sợ. Năng lượng để duy trì sinh mệnh yếu ớt chỉ còn lại một chút, mỗi một giây đều có thể cảm nhận được điểm tử vong đang đến gần.

Cho dù là trong quân đội thì tội cũng đâu đáng chết? Hành hạ suốt năm ngày, vẫn còn chưa đủ sao.

Một cảm giác khổ sở chua xót xông lên mũi, Giang Lăng lại nghĩ tới bốn chữ kia—— ‘Tôi rất thất vọng’ —— chẳng lẽ, tên ác ma kia đối với mình đã ôm lấy “hi vọng “?

Trái tim Giang Lăng bỗng đập hỗn loạn, trong đầu bện thành một mối tơ vò.

Không biết qua bao lâu, giống như một cái chớp mắt, nhưng cũng dài dằng dặc như một thế kỷ.

Giang Lăng đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê liền nghe thấy tiếng cửa sắt mở ra, âm thanh đến đinh tai nhức óc.

Cảm giác Ngụy Tần đang tới gần, đôi giày da sáng loáng dừng lại ở trước mặt, nhưng Giang Lăng lại không có một chút khí lực nào để phản ứng lại.

Ngụy Tần lạnh lùng liếc nhìn Giang Lăng đang nằm sấp trên mặt đất, trầm giọng hỏi: “Đã biết sai chưa?”

Giang Lăng gắng gượng nghe rõ, yếu ớt ừm một tiếng.

Ngụy Tần cúi người ngồi xổm xuống, nâng cằm Giang Lăng lên, chăm chú nhìn cậu: “Trả lời cho tốt câu hỏi của tôi.”

Giang Lăng chậm rãi khép mắt, gần như dùng hết khí lực còn lại trong thân thể từ trong kẽ răng nói ra vài chữ: “... Tôi... biết... sai rồi…”

Ngụy Tần trong mắt hiện lên một tia yêu thương, hắn nửa quỳ xuống đất, chậm rãi ôm lấy Giang Lăng, đem đầu của cậu đặt trong khuỷu tay, sau đó mở bình nước ấm, uống một ngụm.

Dòng nước ngọt ngào theo đôi môi ấm áp chảy vào, giống như một loại tiên dược khiến sinh mệnh suy yếu của Giang Lăng mừng rỡ tiếp nhận, từng giọt máu khắp tứ chi một lần nữa được hồi sinh... Giang Lăng không biết lấy khí lực ở đâu, theo bản năng giơ cánh tay lên ôm lấy cổ Ngụy Tần, giống như cá khao khát dòng nước, điên cuồng hấp thụ vị ngọt lành trong miệng Ngụy Tần.

Hai người nhất thời hôn đến khó dứt ra. Sự nhiệt tình của Giang Lăng khiến trong lòng Ngụy Tần khẽ rung động, hắn liếm láp cánh môi khô khốc của Giang Lăng, khiến chúng một lần nữa toả sáng trơn bóng, lại uống thêm một hớp nước, khẽ hôn lên đôi môi cậu, thỏa mãn khát vọng muốn sống của Giang Lăng.

Hai người gắt gao ôm hôn nồng nhiệt, tầng hầm băng lãnh tràn ngập tình cảm ấm áp. Đôi môi Ngụy Tần giống như ba năm trước đây vẫn ấm áp như vậy khiến cậu cảm thấy sợ hãi, tâm tư của hắn hắc ám khó lường nhưng lại giống như trong sạch dịu dàng, cảm xúc khó nói lên lời ở trong lồng ngực đan xen, theo sự hô hấp nóng bỏng mà phập phồng.

Lúc Giang Lăng đang chìm đắm trong tâm trạng phức tạp khó dứt ra được thì Ngụy Tần đã bế cậu lên, ở bên tai cậu khẽ lẩm bẩm: “Che mắt lại.”

Khoảnh khắc bị Ngụy Tần bế ra khỏi tầng hầm, ánh sáng rực rỡ khiến mắt cậu đau xót, nước mắt không tự chủ chảy ra. Giang Lăng bịt chặt lấy đôi mắt, không muốn bị Ngụy Tần nhìn thấy nước mắt của mình.

Ngụy Tần đặt cậu xuống, động tác nhẹ nhàng giống như đang nâng niu báu vật.

Dần dần thích ứng với ánh sáng, Giang Lăng hơi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên ghế sa lon rộng lớn bằng da, Ngụy Tần ngồi bên cạnh.

Nhìn Ngụy Tần mặc áo sơ mi lộ ra cơ thể cường tráng hoàn mỹ, mái tóc đen nhánh phủ xuống trước trán trên khuôn mặt nhìn nghiêng anh tuấn, Giang Lăng nghĩ hình phạt kế tiếp dành cho cậu không biết sẽ như thế nào.

Đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man, trước mắt đột nhiên xuất hiện một chén cháo hoa thơm ngào ngạt.

“Ăn đi” Ngụy Tần đẩy chén cháo tới trước mặt cậu, “Tôi đã nấu riêng cho em.”

Giang Lăng sửng sốt.

Ngụy Tần giọng nói ân cần: “Không còn khí lực? Muốn tôi đút cho em ăn sao?”

Giang Lăng nhất thời khẩn trương, chữ “không” vừa muốn bật ra, Ngụy Tần đã xúc một muỗng cháo, đưa đến bên miệng cậu.

Giang Lăng da đầu tê dại, cậu hé miệng, vị mặn nhàn nhạt của cháo hoa dần trượt vào trong miệng, trái tim không biết tại sao lại đập vô cùng hỗn loạn.

Ngụy Tần nở nụ cười: “Bộ dạng thụ sủng nhược kinh như vậy, em sợ tôi?... ” vừa nói vừa xúc một muỗng cháo đưa tới.

Giang Lăng không tự chủ nắm chặt bàn tay, trong lòng khó chịu húp một ngụm cháo.

Cứ như vậy từng thìa từng thìa một cho đến khi cho cậu ăn xong, Ngụy Tần đặt chén xuống, đưa tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp có hơi hốc hác của Giang Lăng, hơi nhíu mày, ánh mắt thương yêu nói: “Tại sao lại muốn chọc giận tôi...”

Giang Lăng rũ mắt không đáp.

Ngụy Tần ôm lấy cổ Giang Lăng, kéo cậu vào trong lòng, ôn nhu nói: “Còn nhớ rõ giao ước của chúng ta không?”

Giang Lăng hơi mím môi. —— làm sao có thể không nhớ rõ, những gì người nam nhân này nói từng chữ một cậu đều nhớ kỹ trong lòng. Nếu như không có Ngụy Tần, ba năm trước cậu đã chết ở trong tay Ngụy Diễm. Vừa nghĩ tới cha lúc này đang ở cùng Ngụy Diễm, Giang Lăng liền trở nên hoảng hốt, mồm không ứng với tâm đáp: “Không nhớ rõ.”

Vẻ ôn nhu trên mặt từ từ biến mất, Ngụy Tần trầm mặc nhìn chằm chằm Giang Lăng, khuôn mặt lạnh như băng, một lát sau, hắn nắm lấy cằm Giang Lăng, lạnh lùng nói: “Em muốn chống đối tôi tới khi nào.”

Giang Lăng không nhìn hắn, cũng không đáp.

Sự tức giận ở đáy mắt dâng lên, Ngụy Tần trầm giọng: “Có phải em muốn quay trở lại tầng hầm?”

Nghe hắn nói vậy, sự thống khổ lúc phải đoạn thủy tuyệt thực cuồn cuộn xông tới, Giang Lăng khẽ run lên, cảm giác tủi thân không kiềm lại được, cả giận nói: “Anh muốn hành hạ tôi thì cứ nhằm thẳng vào tôi đây, tại sao lại bắt cha tôi giao cho cái tên biến thái Ngụy Diễm kia?!”

Ngụy Tần ánh mắt chấn động, giương tay giáng xuống một cái tát! Thanh âm vang dội.

Giang Lăng nghiêng mặt qua, gương mặt nổi lên vết đỏ ửng.

Ngụy Tần túm áo Giang Lăng lên, hung hăng trừng mắt nhìn cậu: “Hai người bọn họ vốn là người yêu! Em rốt cuộc có hiểu hay không?!”

Giống như sét đánh giữa trời quang, Giang Lăng ngây ra như phỗng.

Ngụy Tần cười nhạt: “Thế nào, Giang Vĩnh Hoành không nói cho em biết?”

Giang Lăng ngơ ngác nhìn Ngụy Tần, không biết phản ứng làm sao.

Ngụy Tần buông tay ra, đứng lên sửa sang lại cà- vạt, lạnh lùng kiêu ngạo nhìn Giang Lăng: “Em ở trong giới hắc đạo mà như vậy sao, nhân lúc này sớm rửa tay chậu vàng đi, tiết kiệm thời gian cho tôi khỏi phải đi cứu em vì bị người ta tính kế.”

Nói xong, hắn móc ra thứ gì đó từ trong túi quần vươn tay ném qua, một đường vòng cung màu bạc xẹt qua không trung, rơi vào lòng bàn tay Giang Lăng.

“Hai ngày tới em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi sẽ không yêu cầu em làm gì, ” Ngụy Tần mặt không thay đổi nói, “Nhớ về là được.”

Giang Lăng chỉ ngây ngốc nhìn Ngụy Tần nho nhã mặc áo vét, cánh cửa liền đóng sầm lại, tiếng bước chân đi xa.

Ngôi biệt thự to lớn vắng vẻ như vậy, chỉ còn lại một mình cậu.

Giang Lăng đầu óc hỗn loạn, cậu gắng gượng di chuyển thân thể nặng nề, đi tới cánh cửa, nhìn thấy dao và súng của mình đều được đặt gọn gàng trong tủ, không một chút sứt mẻ.

Giang Lăng trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, cầm lấy chúng cất trong người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.