Cố Trung ở trước cửa quán rượu đi tới đi lui, cha con nhà họ Giang đã biến mất bốn ngày, đến nay một chút tin tức cũng không có.
Bình thường phải có đàn em tới báo cáo, Cố Trung càng nhíu chặt lông mày hơn.
Trong lòng Cố Trung trào dâng cảm giác tự trách, nếu lúc ấy gã kiên quyết đi cùng Giang Lăng, vậy những chuyện như thế này hẳn sẽ không xảy ra.
Cố Trung châm thuốc hút một hơi, gã dự định một lát nữa nếu không có tin gì thì sẽ đi tìm cậu.
Đang hết sức lo lắng, Cố Trung thoáng nhìn thấy một chiếc xe taxi đậu trước cửa tiệm rượu, khẩn trương tiến lên mở cửa xe.
Nhìn thấy Giang Lăng một sợi tóc cũng không mất xuất hiện ở trước mắt, Cố Trung không che giấu sự kích động: “Em đã đi đâu vậy?!”
Giang Lăng bị thanh âm của Cố Trung làm nhức cả tai, cậu mệt mỏi xuống xe, lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
Mọi người theo Giang Lăng tiến vào quán rượu, vào đến trước cửa thang máy cậu phất tay bảo những người khác lui ra, chỉ cho Cố Trung đi theo mình.
Thang máy lên đến tầng mười hai, Giang Lăng vào gian phòng của mình, Cố Trung theo sau đóng cửa lại.
Giang Lăng sờ hộp thuốc lá trên bàn trà, ngồi xuống sô pha châm thuốc, lông mày chau lại hít sâu một hơi.
Cố Trung vừa định hỏi, Giang Lăng đã lên tiếng trước: “Em hỏi anh, anh có biết chuyện giữa cha của em và Ngụy Diễm không?”
Cố Trung sửng sốt, hai giây sau mới phản ứng: “Tên họ Ngụy đã tìm cha con em gây phiền phức sao?”
Giang Lăng nhãn thần rét run: “Là em đang hỏi anh chứ không phải anh hỏi em!”
“… ” Cố Trung nghẹn lời.
Biểu tình của Cố Trung đã nói lên tất cả, Giang Lăng cười nhạt: “Tất cả các người đều gạt tôi.”
Cố Trung gấp rút: “Tiểu Lăng em hãy nghe anh nói...”
“Tôi không muốn nghe! ” Giang Lăng cắt ngang lời gã, “Đi ra ngoài. Tôi mệt rồi.”
Cố Trung trong mắt hiện lên tia yêu thương, nhìn thấy Giang Lăng bộ dạng tiều tụy uể oải, gã không thể làm gì khác hơn là xoay người ra ngoài.
Giang Lăng lặng yên hút hết một điếu thuốc, lấy điện thoại di động ra ấn nút gọi: “… Tiểu La, đi điều tra xem trước đây tổng tài tập đoàn Ngụy thị Ngụy Diễm với cha của tôi Giang Vĩnh Hoành đã có những chuyện gì... ừm, càng nhanh càng tốt.”
Cúp máy xong, Giang Lăng đặt di động trên bàn trà, nằm ngủ trên ghế sa lon.
Không biết cậu đã ngủ bao lâu, lúc Giang Lăng tỉnh lại vì đói bụng, trời đã tối rồi.
Cậu gọi điện đặt đồ ăn, không đến mười phút sau, thức ăn thơm ngào ngạt liền được mang lên.
Giang Lăng vừa ăn vừa hồi tưởng lại vị mặn của bát cháo hoa mà Ngụy Tần nấu riêng cho cậu, đáy lòng dâng lên cảm giác lạ thường.
Ăn uống no nê liền đi tắm rửa sạch sẽ, Giang Lăng vừa lau tóc từ phòng tắm đi ra, tinh thần khôi phục rất nhiều.
Cậu mặc áo tắm ngồi trên sô pha, vừa châm thuốc hút vừa gọi điện cho mấy tên đàn em, hỏi thăm một chút tình hình của bang hội.
Chốc sau liền có người gõ cửa, cách cánh cửa nói: “Lão đại, xe của anh đã lấy về rồi.”
“Biết rồi. ” Giang Lăng trả lời.
Cậu thay đổi y phục, bảo Cố Trung dẫn theo hai người lái xe dạo một vòng qua vài địa bàn.
Lúc quay trở về Tụ phúc lâu thì đã là đêm khuya, cơn buồn ngủ liền kéo tới, Giang Lăng y phục chưa kịp cởi đã ngã xuống giường chìm vào giấc ngủ.
Giữa trưa ngày thứ hai, Giang Lăng bị chuông điện thoại di động làm thức giấc.
Đầu dây bên kia Tiểu La vui vẻ gấp gáp nói: “Lão đại, đã điều tra được rồi.”
Giang Lăng nâng thân thể tựa vào đầu giường: “Cậu nói đi.”
Sự việc vốn là, năm đó Ngụy Diễm hứa cấp cho Giang Vĩnh Hoành nhân lực và tài lực, giúp ông thành lập bang phái giành quyền thống trị, điều kiện là Giang Vĩnh Hoành phải là bạn giường của ông ta, kết quả là sau khi bang phái lớn mạnh, Giang Vĩnh Hoành lại đi cưới vợ sinh con, việc này khiến cho Ngụy Diễm vô cùng tức giận, từ đó liền bắt đầu dằn vặt giày vò Giang Vĩnh Hoành.
Giang Vĩnh Hoành chịu không nổi sự hành hạ của Ngụy Diễm, liền đem bang hội giao cho Cố Trung, còn mình thì ẩn thân suốt tám năm.
Sự tình đến đây là hết, kế tiếp xảy ra chuyện gì Giang Lăng hiểu rõ hơn ai hết.
Tiểu La vui vẻ nói, Giang Lăng cũng hút xong điếu thuốc, cậu bóp tắt đầu thuốc nói: “Vất vả cho cậu rồi. ” nói xong cúp điện thoại.
Nhìn trần nhà thở dài một hơi, Giang Lăng nhớ tới ba năm trước đây Ngụy Diễm tìm đủ mọi cách bắt cậu giam xuống tầng hầm, những chuyện này, tất cả đều xuất phát từ sự oán hận đối với Giang Vĩnh Hoành, mà cậu, lại trở thành đối tượng để trút oán hận.
Nhưng mà, lúc Ngụy Tần cầm súng chỉa vào Giang Vĩnh Hoành, Ngụy Diễm lại khẩn trương như lửa cháy đến nơi, bộ dạng thà buông bỏ tài sản cũng phải đem cha cậu đi, thật buồn cười làm sao…
—— yêu, có thể khiến cho một người chỉ còn hai bàn tay trắng.
Giang Lăng nheo mắt lại, trong ánh trăng mờ nhạt, khuôn mặt anh tuấn của tên ác ma kia dường như hiện lên trước mắt.
Cậu nghiêng người cầm lấy gì đó từ trên tủ đầu giường, lòng bàn tay mở ra —— chiếc chìa khóa màu trắng bạc lấp lánh.
Giang Lăng ngây ngốc nhìn chằm chằm cái chìa khóa, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Bang bang hai tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi. ” Giang Lăng nói.
“Tiểu Lăng. ” Cố Trung đẩy cửa vào.
Giang Lăng đem chìa khóa nhét vào trong túi quần: “Anh ngồi đi.”
Cố Trung không khách khí ngồi ở bên giường, đưa tay xoa xoa gương mặt Giang Lăng, lo lắng nói: “Vẫn còn đang giận anh sao?...”
Giang Lăng mỉm cười: “Nói gì vậy, em sao có thể giận anh.”
Cố Trung than nhẹ một tiếng: “Tiểu Lăng... cha của em cũng vậy...”
“Không cần phải nói gì nữa, em đều biết hết rồi. ” Giang Lăng cười cắt lời gã, “Không trách các người, thực sự.”
“Vậy thì tốt rồi. ” Cố Trung rốt cục cũng yên lòng.
Gã cúi người hôn lên cổ Giang Lăng, ngửi mùi hương thơm ngát từ cổ cậu, mê luyến nói: “Tiểu Lăng…”
Biết Cố Trung đang muốn cái gì, Giang Lăng hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Đừng như vậy... em không còn khí lực để làm nữa...”
Cố Trung dừng lại động tác, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng: “Vậy em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Ừm. ” Giang Lăng mỉm cười trả lời.
Cố Trung đi rồi, Giang Lăng móc chiếc chìa khóa ra đặt trong lòng bàn tay.
—— ‘Điều kiện cứu cậu là: làm sủng vật của tôi.’
Chẳng hiểu tại sao, trái tim lại đập vô cùng hỗn loạn.