Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi

Chương 11: Giải thích.



Editor: Hạ Hạ.


Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.


Chỉ mới bốn ngày từ lần cốt truyện bị lệch hướng.


Cái cảm giác đau nhói như bị hàng chục mũi kim đâm vào thái dương, giờ chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến da đầu Ninh Y tê dại.


Thêm cả việc sau khi hôn mê, linh hồn cũng không chịu nghe lời mình, như thể giây tiếp theo sẽ hồn phi phách tán, cả người mệt mỏi, cô chẳng muốn cảm nhận lại chút nào.


Ninh Y theo bản năng chìa tay ra, từ chối nhận cuốn vở ghi trước mặt, đẩy về phía Mộ Vãn Tình, trong lòng dâng lên khát vọng sinh tồn mãnh liệt: "Không, cậu nghĩ cho kĩ vào, tự cảm nhận suy nghĩ tận đáy lòng của mình, thật ra cậu muốn đưa cuốn vở này cho người khác chứ không phải cho tôi, đúng không?"


"Hả?" Mộ Vãn Tình lập tức hỏi lại.


Cô ấy dừng một chút, âm thanh rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng: "Không phải đâu, đây là tui chép riêng cho bà. Ngại quá, tui lén xem điểm kì trước của bà, Toán, Lý, Hóa, Anh... Ừm... Nền tảng hơi yếu một chút. Nên ngoại trừ mấy môn mà tui chép theo lịch học thì tui có note thêm cho bà mấy cái cơ bản cần phải nhớ. Bà cầm rồi nhìn xem, nếu có ích thì sau này tui có thể từ từ giúp bà sắp xếp..."


Ninh Y: .....


Ôi tiểu thư ơi, đừng đối xử tốt với tôi như vậy, thứ rác rưởi như tôi không đáng đâu!


Trông ánh mắt chân thành của Mộ Vãn Tình, suýt chút nữa là Ninh Y giương cờ trắng đầu hàng.


Cô tàn nhẫn nhéo đùi mình một cái, quay đầu không nhìn đối phương, cứng rắn từ chối: "Tôi không cần!"


Ánh sáng trong mắt Mộ Vãn Tình tối đi, cô ấy hơi lúng túng, lắp ba lắp bắp, vẫn muốn thuyết phục Ninh Y nhận lấy: "Tại sao vậy? Bà có thể xem sơ qua mà..."


Sao vậy? Còn sao nữa?


Bởi vì bà đây là nữ phụ kiêm nhân vật phản diện, là cái loại luôn sỉ nhục cậu, bắt nạt cậu, ngày nào cũng gây rối cho cậu đó!!!


Ninh Y nghe giọng điệu vừa đáng thương vừa cẩn thận của đối phương, than thở trong lòng: "Thế này thì ai mà nỡ ra tay? Làm nhân vật phản diện thật sự không dễ dàng, mị khổ quá QAQ."


Cô nhìn đối phương im lặng không nói một hồi, thái dương bắt đầu lờ mờ đau đớn.


Không thể cứ tiếp tục như vậy! Phải đem nội dung cốt truyện đi đúng quỹ đạo!


Ninh Y vừa bị cảnh cáo liền tia mắt tìm Lộ Hứa Nam ngồi ở cuối hàng, sau đó lập tức quay đầu, nhìn Mộ Vãn Tình bằng ánh mắt trách móc, không vui nói: "Mới nãy cậu tìm anh Nam của tôi làm gì? Cậu nói với anh ấy cái gì? Có phải cũng dùng thứ rác rưởi này để giành lấy thiện cảm của anh ấy không? Đừng có mơ nữa! Ảnh sẽ không thích cậu đâu!"


Mộ Vãn Tình bị cô hỏi liên tiếp tới độ sững sờ tại chỗ.


Ngẩn một lúc mới nhớ đến việc phải giải thích: "Không, không phải vậy đâu.... Tui không có...."


Không! Cậu có thể có! Phải có!


Ninh Y lập tức giật cuốn vở trong tay Mộ Vãn Tình, cố ý bắt bẻ một cách hăng hái: "Cậu đừng có ngụy biện, nói thật đi, mấy hôm tôi không ở đây, cậu thường xuyên đi tìm anh Nam đúng không? Mộng Mộng thấy hết rồi! Rồi thêm cả lúc nãy, chẳng lẽ cậu không đưa cho anh ấy thứ gì sao?"


Mộ Vãn Tình hơi sốt ruột, không chỉ có gương mặt đỏ bừng, khóe mắt cũng hồng hồng: "Không phải đâu, cái đó là tui..."


Tiếc là cô ấy càng gấp thì ngược lại càng không nói rõ được, cũng không biết rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì, có lẽ bị ánh mắt ghét bỏ của Ninh Y kích động, cô ấy chợt hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm bắt lấy cánh tay của Ninh Y, giọng nói nghiêm túc cấm đứa nào xen vào: "Bà Ninh, bà đi với tui."


Ninh Y còn chưa kịp phản ứng, ngu người bị cô nàng kéo đi tới cuối lớp.


Lộ Hứa Nam chẳng hiểu tại sao cái chứng ù tai kia lại tái phát.


Rõ ràng từ sau hôm xảy ra chuyện trong con hẻm nhỏ đã không tái phát nữa. Bác sĩ nói là do chất lượng giấc ngủ không tốt nên dẫn đến suy nhược thần kinh một thời gian, mấy ngày này anh vô cùng nghiêm khắc tuân thủ ngủ sớm dậy sớm, sinh hoạt không khác gì người già, cứ nghĩ là khỏi rồi, thế quái nào hôm nay lại bị ù tai.   


Tạm thời không đau đầu nhưng cứ luôn vang lên tạp âm khiến người ta không tài nào ngó lơ được, đến mức lúc người khác nói chuyện, anh cũng phải cẩn thận phân biệt, thật sự là phiền phức.


Đá văng cửa sau để vào lớp, tùy tiện nhét balo vào hộc bàn, Lộ Hứa Nam khó chịu xoa xoa một bên tai, chuẩn bị nằm xuống bàn.


Đột nhiên một bóng hình gầy gò xuất hiện ngay trước mặt anh.


Lộ Hứa Nam nhíu mày nâng mắt nhìn, anh nhận ra đó là Mộ Vãn Tình mà Ninh Nhất Nhất đã "nói", chữ "cút" đến bên miệng thì dừng lại, đành nuốt ngược trở vào.


"Hôm nay Ninh Y đi học rồi, cậu có chuyện gì thì cứ tìm cậu ta mà nói, đừng làm phiền tôi."


Lộ Hứa Nam thầm nghĩ, sao cái người này lại phiền phức vậy chứ? Cứ tìm anh hỏi tình hình của Ninh Nhất Nhất, vụ gì đây? Bộ trông anh giống kiểu người có tính kiên nhẫn lắm à? Hay trông quan hệ của anh với con nhóc đó rất tốt?


Chả hiểu kiểu gì.


Mộ Vãn Tình nghe vậy thì vội xua tay: "Tui biết, tui vừa nói chuyện với Ninh Y, nhưng mà có vẻ bà ý..."


Nói xong lại chua chát cười.


Lộ Hứa Nam nhíu mày chặt hơn, hiển nhiên là muốn quạo lên tới nơi.


Mộ Vãn Tình vừa thấy, cô ấy lập tức vội vàng ngừng câu chuyện, nói ra ý định ban đầu của mình: "Ông Lộ, tui đến tìm ông là vì thầy Chu nhờ tui nói với ông rằng tuần này ông đã ba lần chưa nộp bài tập Toán, thầy ấy bảo nếu ông không nộp, thầy sẽ gọi phụ huynh đấy."


"Muốn làm gì thì làm." Lộ Hứa Nam không quan tâm, lạnh lùng phun ra hai chữ, định nằm bò ra bàn.


Mộ Vãn Tình nhanh chóng lấy cuốn vở bài tập, hơi lo lắng liếc sang bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng thì thào nói: "À ừm... Có phải ông lại không chép bài không? Nếu không ông nhìn vở của tui trước đi, bổ sung bài tập hôm qua..."


Cô ấy là lớp phó học tập, còn là cán sự bộ môn Toán, bình thường nhìn thấy người khác chép bài nhau đều phải khuyên nhủ một câu, chưa bao giờ làm những việc thế này, lần này để báo đáp đối phương giúp đỡ mà lần đầu tiên "biết pháp phạm pháp", hồi hộp lo sợ là điều không thể tránh khỏi, vì vậy mới nói nhỏ như ăn trộm vậy.


Bên tai Lộ Hứa Nam "ong ong ù ù", chỉ thấy miệng cô ấy mấp máy không ngừng, thật ra nửa chữ cũng không nghe rõ, anh thấy sau khi đưa bài tập thì đối phương không nói gì nữa thì lười phản ứng, không thèm đếm xỉa đến rồi nằm sấp trên bàn.


Lộ Hứa Nam cứ nằm sấp như vậy một lúc lâu, huyệt thái dương lờ mờ căng nứt đến phát đau, cộng thêm việc ù tai. Trong đầu rối tung, cơ bản là không ngủ được, âm thanh vui đùa ầm ĩ trong lớp càng kích thích sự bực bội của anh, suýt nữa anh muốn đập bàn, bắt mấy đứa bạn ồn ào kia im bớt.


Ngay lúc anh nhịn không được chuẩn bị bộc phát, lại có người không muốn sống chạy đến tìm xui xẻo.


"Ông Lộ! Ông có thể giúp tui giải thích với bà Ninh rằng lần trước tui tìm ông chỉ hỏi về tình hình của bà ấy, cũng không nói chuyện khác không!"


Lộ Hứa Nam bị làm phiền, thái dương giật giật, sau khi ngẩng đầu dậy, ánh mắt hệt như mũi tên bắn ra.


"Cút ngay!"


Mộ Vãn Tình bị anh dọa sợ đến nỗi co rúm lại, lùi về phía sau Ninh Y.


Ninh Y bị kéo tới, trông thấy trên mặt Mộ Vãn Tình vẫn còn vẻ hoảng sợ và mâu thuẫn thì quýnh hết cả đít.


"Cái kiểu phát triển này sai bét rồi!"


"Lúc đầu thì chảnh chó, về sau lại theo đuổi người ta!! Chó Lộ, cậu định ế tới già hả!"


傲娇一时爽, 追妻火葬场: Nhất thời ngạo kiều sảng, truy thê hỏa táng tràng*


Lộ Hứa Nam nhíu mày liếc Ninh Y.


Con nhóc kia định làm gì đấy?


Mộ Vãn Tình nhận ra Lộ Hứa Nam không muốn giúp cô ấy giải thích nên chỉ có thể quay sang nói với Ninh Y: "Ninh, bà Ninh à, thật sự không phải như bà nghĩ đâu, hôm bà nhập viện lại không đi học, tui, tui rất lo lắng cho bà nhưng không có số của bà, thành ra mới phải tìm bạn Lộ để hỏi tình hình của bà. Tui thật sự không, không thích..."


"Không! Cậu phải thích!"


Ninh Y bỗng hất tay Mộ Vãn Tình ra, đập một phát rõ to lên cuốn vở trên bàn Lộ Hứa Nam, cắt lời Mộ Vãn Tình.


Đập mạnh quá nên lực phản lại của cái bàn khiến lòng bàn tay cô đau rát, cô lập tức rút tay về mà quạt quạt một cách không hề khí thế.


Mộ Vãn Tình lo lắng hỏi: "Bà Ninh, bà có sao không? Có phải đau lắm không? Lòng bàn tay đỏ lên hết rồi kìa!"


Ninh Y né tránh bàn tay đỡ sau lưng mình, vô cùng lạnh lùng bắt đầu ăn không nói có: "Không cần cậu vờ vịt quan tâm đến tôi! Cậu nghĩ rằng tôi không biết cậu đang có ý định gì ư? Rõ ràng cậu biết mối quan hệ giữa tôi và anh Nam, chả phải định thông qua tôi để đến gần anh Nam sao! Thật sự tâm tư khó lường!"


Cô giơ cuốn vở Mộ Vãn Tình vừa đưa, tiếp tục đổi trắng thay đen, hắt nước bẩn lên người ta: "Còn bảo nền tảng Toán Lý Hóa của tôi không tốt, muốn đưa vở ghi chép riêng cho tôi? Nghe mà mắc cười! Ai mà chả biết thành tích của Ninh Y tôi đây không tốt? Đưa tôi mấy cái này thì có ích gì?"


Lộ Hứa Nam, Mộ Vãn Tình và quần chúng: ....Nói to như vậy là tự hào lắm à???


Xung quanh bỗng im lặng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Y đỏ bừng, cô dừng lại, kiên cường nói tiếp: "Thật ra cậu chuẩn bị cho anh Nam chứ gì? Chắc chắn cậu đã âm thầm để ý tới anh ấy từ lâu, biết anh ấy học hành không tốt! Cậu nghĩ tôi có vở của cậu thì sẽ xem chung với anh Nam đúng không? Được thôi! Vậy bây giờ tôi sẽ đưa cho anh ấy! Cậu trợn to mắt mà nhìn, anh Nam là của tôi! Còn khuya anh ấy mới nhận cuốn vở bẩn thỉu của cậu! Không ngại nói cho cậu nghe, trừ đồ tôi đưa, ảnh sẽ không nhận bất cứ món gì từ mấy đứa con gái khác!"


"Chời má! Nói sơ sơ vài câu vừa chỉ ra tấm lòng và sự hy sinh thầm lặng của Mộ Vãn Tình, vừa nhấn mạnh mị cố ý gây sự, mặt dày dây dưa. Chó Lộ này ghét mị như vậy, dám cá là làm ngược lại! Mộ Vãn Tình bị mị quậy một trận, chắc chắn sẽ mất hết ý chí. Tự mình xoay chuyển tình thế, không hổ danh là mị! Mị đúng là một thiên tài! Thiệt cừ!"


Ninh Y tràn đầy tự tin ném cuốn vở lên bàn Lộ Hứa Nam: "Anh Nam, đây là cuốn vở Mộ Vãn Tình đã chép cho anh đấy, anh có lấy không?"


Bàn tay lớn của Lộ Hứa Nam vươn tới, đầu tiên là đè góc cạnh của cuốn vở đã đâm vào tay anh xuống.


Gần như là cùng một lúc, anh cảm thấy âm thanh ồn ào ù tai và đau đầu lập tức biến mất như thủy triều,  trong nháy mắt đầu óc đã thư thái rõ ràng.


Anh nhìn xuống cuốn vở kia, nhớ lại lần trước bị ù tai đau đầu, hình như cũng là sau khi nhận bánh ngọt từ Ninh Y mới bình thường trở lại....


"Ngớ ra đó làm gì? Mau nhận đi, làm tôi khó xử đi! Vả vào mặt tôi! Tàn nhẫn sỉ nhục tôi đi!"


Lộ Hứa Nam ngước mắt, khó hiểu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Ninh Y, giống như lần đầu tiên quen biết cô: ....... Cái yêu cầu kì lạ gì vậy???


"Nào! Nhìn bố cậu làm gì? Cậu có phải đàn ông không thế!"


Ha.


Lộ Hứa Nam thầm cười lạnh một tiếng, cầm cuốn vở bọc da lên, gom hết vở bài tập mà Mộ Vãn Tình để trên bàn anh, dưới ánh mắt tràn đầy chờ đợi của Ninh Y, anh chậm rãi trả lại cho nữ sinh đứng bên cạnh cô rồi gằn từng chữ: "Ninh Y nói đúng, tôi sẽ không nhận bất cứ thứ gì từ nữ sinh khác ngoài cậu ấy."


Ninh Y: ?????


Chó Lộ cậu lại phát bệnh dại hả????


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.