Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi

Chương 29: Tôi là xxj007.



Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.


Phương Từ im re, thầm nghĩ lỗ tai anh là lỗ tai gì vậy? Nghe mà chả đúng trọng điểm?


Cậu ta thở dài: "Hừm, chỉ là một cách gọi thôi mà, gọi gì chả được?"


Lộ Hứa Nam nghẹn họng.


Còn không đúng à? Chuyện này có gì đâu? Ninh Nhất Nhất không còn gọi "anh Nam" không biết mệt nữa, trước kia anh vui còn chẳng kịp.


Nhưng... Con gà luộc kia mới đến, cô đã lập tức không gọi, đây không phải là thay đổi à? Tốc độ nhanh đến mức làm người ta tức giận!


"Không kêu thì không kêu."


Lộ Hứa Nam nặng nề đẩy cặp vào hộc bàn.


Phương Từ nheo mắt, sờ cằm nhìn anh chằm chằm hồi lâu.


Chỉ thấy Lộ Hứa Nam đen mặt lật sách ào ào, vấn đề là cuốn sách kia bị ngược... Ngón tay gõ lộc cộc lên mặt bàn, nhịp điệu liên tục chứng tỏ chủ nhân của mình giờ phút này cực kỳ sốt ruột.


Lại nhìn gương mặt đẹp trai kia, phía trên viết rõ bốn chữ to đùng "Tao đang không vui", là cái kiểu mà có thêm ba dấu chấm than đằng sau ấy.


Phương Từ nghĩ ngợi một hồi, đáy lòng bỗng nhảy ra một ý nghĩ, cậu ta tiến tới, nhỏ giọng hỏi: "Anh Nam, có phải anh thích Ninh Y không?"


Lộ Hứa Nam đóng sách một phát, đột ngột ngã người ra sau như muốn dính vào tường, lại như bị dọa sợ.


"Vớ vẩn, mày nói lung tung gì đấy?"


Lời vừa ra khỏi miệng còn lắp bắp, Lộ Hứa Nam cảm thấy vô cùng mất mặt, anh không nặng không nhẹ đập vào cái đầu đang kề sát của Phương Từ, lạnh lùng nói: "Tao thích Ninh Nhất Nhất? Mày xỉn hay bị sốt vậy? Còn nữa, nói chuyện thì nói? Tự dưng sáp lại chi vậy? Làm tao giật mình!"


Phương Từ vừa thấy thái độ này của anh thì suy đoán trong lòng lại càng chắc hơn.


Cậu ta sờ cái ót bị đau của mình, cũng không tức giận mà bình tĩnh "à" lên rồi nói: "Nếu không phải Ninh Y, vậy anh thích Mộ Vãn Tình?"


Cả khuôn mặt của Lộ Hứa Nam đều nhăn nhó, lần này mới tự tin trở lại: "Tao nói hôm nay mày bị gì vậy? Sao cứ ăn nói bậy bạ."


"Bậy chỗ nào?" Phương Từ chìa tay gõ lên bàn anh, phân tích: "Còn không phải em thấy anh nhận quà của Mộ Vãn Tình, còn cất kỹ trong cặp à? Trước kia anh có bao giờ nhận quà của con gái đâu? Đều vứt hết vào thùng rác."


Lộ Hứa Nam trả lời rất nhanh, thậm chí là có ý giải thích: "Tao nhận quà của cậu ta gì chứ? Là Mộ Vãn Tình nói cho tao với Ninh Nhất Nhất mỗi người một cái."


"Á à! Té ra anh muốn dùng đồ đôi với Ninh Y?" Phương Từ nheo mắt như hồ ly.


"Đệt!" Lộ Hứa Nam trợn mắt: "Đồ đôi cái gì? Hôm nay mày ngứa da phải không?"


Phương Từ vội vàng lùi về, cách xa anh ra một chút, cười hề hề bảo: "Nào, em chỉ dựa vào sự thật mà bắt tay suy đoán thôi! Chính anh nói Mộ Vãn Tình cho anh và Ninh Y mỗi người một cái nên anh mới nhận. Vì vậy anh không vì Mộ Vãn Tình mà là vì Ninh Y. Hơn nữa người ta không gọi anh là anh, anh còn không vui. Nói tới nói lui, Ninh Y cũng đâu phải không có anh ruột, không gọi anh cũng có sao đâu?"


Trong phút chốc Lộ Hứa Nam lại chả phản bác được, thậm chí nghe xong còn thấy bực bội.


Phương Từ thấy anh chỉ khè nhưng thực tế lại không ra tay, thoáng chốc còn chắc chắn hơn.


Cậu ta hắng giọng, tiến tới bên tai Lộ Hứa Nam, tuy âm thanh nhỏ nhưng cứ như tiêm một liều thuốc mạnh vào vậy.


"Anh Nam, khỏi giấu, em dám chắc anh thích Ninh Y!"


Lộ Hứa Nam im lặng khoảng hai giây, nhìn gương mặt Phương Từ đầy vẻ "Em đã biết rõ biết mật nhỏ của anh" bèn giơ tay kẹp cổ cậu ta: "Tao thích bóng rổ, tao thấy mày thèm đòn rồi! Một ngày không bị đập là ngứa da đúng không? Ăn nói méo biết nghĩ hay gì!"


"Ui ui ui! Anh Nam giơ cao đánh khẽ! Anh không thích, em thích, em thích Ninh Y được chưa?" Phương Từ bám cánh tay Lộ Hứa Nam xin tha.


Lộ Hứa Nam vừa nghe, sức lực trên cánh tay còn mạnh hơn.


Phương Từ thật sự không ngừng kêu khổ.


Anh Nam ơi, này mà không thích thì cái gì mới là thích? Sao anh cứ không hiểu vậy?


"Ầm."


Sau lưng chợt vang lên một âm thanh nặng nề cắt ngang sự ầm ĩ của hai người, là Hứa Tinh Tễ ôm một chồng sách, chất đống đặt lên bàn.


Hứa Tinh Tễ thấy bọn họ bỗng quay lại nhìn mình thì tùy ý cong môi: "Xin lỗi, sắp xếp sách vở nên đụng tới vết thương trên tay, tôi làm phiền hai cậu à? Xin lỗi nhé, hai người cứ tiếp tục, xem tôi không tồn tại là được."


Lời này rất kỳ quái, hệt như anh với Phương Từ có quan hệ không đàng hoàng ấy.


Lộ Hứa Nam không thể nào khách sáo nổi, anh liếc Hứa Tinh Tễ, không để ý tới cậu, buông cánh tay đang kẹp cổ Phương Từ ra, cảnh cáo nói: "Còn nói bậy nữa là tao kí đầu thật đấy!"


Phương Từ cảm thấy anh thẹn quá hóa giận, cậu ta sờ cái cổ không đau của mình, nhún vai lẩm bẩm: "Ôi! Chuyện này em không nói thì chả nhẽ không tồn tại à..."


Lộ Hứa Nam liếc cậu ta: "Lại lẩm bẩm gì đó?"


Phương Từ vừa lắc đầu lia lịa vừa đứng dậy, chỉ chỉ vị trí trái tim của anh, nói: "Anh Nam, mời anh nhìn thẳng vào nội tâm mình đi!"


Nói xong, thừa dịp Lộ Hứa Nam chưa lấy lại tinh thần thì lòng bàn chân liền vọt đi.


Khi giờ học đến gần, học sinh trong lớp càng đông.


Tâm trạng Lộ Hứa Nam bị lời của Phương Từ làm cho bối rối.


Anh thích Ninh Nhất Nhất? Chắc chắn là chuyện cười!


Sao anh có thể Ninh Nhất Nhất? Anh thấy cô phiền còn không hết? Nếu không phải thấy cô hy sinh vì mình nhiều như vậy, anh mới không...


"Két."


Hứa Tinh Tễ chợt đứng dậy, tiếng đẩy băng ghế cắt đứt suy nghĩ của Lộ Hứa Nam, anh vô thức ngẩng đầu thì phát hiện đối phương đi thẳng tới chỗ ngồi của Ninh Y.


Má! Con gà luộc kia định làm gì?!


Lộ Hứa Nam hoàn toàn đứng dậy theo phản xạ, mắt thấy Hứa Tinh Tễ lập tức tới chỗ Ninh Y, anh tiện tay cầm đề thi trên bàn rồi chạy lên phía trước.


Ninh Y đang nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi, Cư Mộng đưa tay chọt cô hai cái: "Nhất Nhất, bạn mới tới!"


Ninh Y quay đầu, vừa khéo đối diện với tầm mắt của Hứa Tinh Tễ.


Nụ cười bên môi đối phương càng sâu hơn, Ninh Y thấy môi cậu nhúc nhích như muốn nói liền ngồi thẳng dậy quay về phía cậu.


"Ninh Nhất Nhất!"


Một tờ giấy trắng bỗng dưng để ngang trước mặt Ninh Y, chặn tầm mắt cô lại.


Cùng lúc đó, âm thanh của Hứa Tinh Tễ cũng vang lên.


"Bạn Nhan Tử Vân..."


Lộ Hứa Nam chợt khựng lại. =))))))))))))


Đù, thì ra con gà luộc không đến tìm Ninh Y?


Ninh Y giơ tay kéo bài thi trước mặt xuống một chút, nghi ngờ nhìn người vừa đến: "Gì đấy?"


Lộ Hứa Nam tưởng Hứa Tinh Tễ tới tìm Ninh Y, gấp quá nên vọt tới, hoàn toàn không nghĩ rằng tiếp theo sẽ phải làm gì.


Đối diện với sự nghi ngờ của Ninh Y và dưới ánh nhìn hít drama của đám bạn xung quanh, anh lắc tờ giấy trong tay, bất chấp mở miệng: "Tôi muốn hỏi bài cậu..."


Ninh Y: "..."


"E là đầu óc cậu vào nước nữa rồi đúng không?"


Đám bạn xung quanh: "..."


Hỏi bài người đếm ngược toàn trường, nghiêm túc luôn?


Chỉ có Hứa Tinh Tễ vừa chuyển trường không thấy gì lạ, vẫn nói tiếp với Nhan Tử Vân: "Bạn học Nhan Tử Vân, cậu là Thần 1 trong Vua trả lời toàn năng đúng không? Tôi là xxj007."


Lời này vừa được nói ra thì thoáng chốc thu hút toàn bộ sự ý của mọi người!


Thần 1 và 007, hai vị vua PK muốn PK offline?!


Trong ánh mắt Ninh Y nhìn về Hứa Tinh Tễ thoáng qua sự bất ngờ không thể giấu.


Nhan Tử Vân vốn nhìn Lộ Hứa Nam cũng chợt dời mắt sang Hứa Tinh Tễ, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc và có chút hoảng hốt, song đã nhanh chóng bị cô ta đè xuống.


Là 007 thì sao? Cũng không phải Thần 1, chẳng ai biết người thắng 007 không phải cô ta.


"007? Hứa Tinh Tễ lại là 007 sao! Khéo thật đấy..."


"Ôi, đẹp trai tốt tính, học cũng giỏi, sao mà amzing gút chóp thế! Chó Lộ lấy cái mèo gì so với người ta đây... Chậc."


Lộ Hứa Nam vò nát tờ giấy: "..."


Nhan Tử Vân hắng giọng, bình tĩnh nói: "Chào cậu."


Hứa Tinh Tễ gật đầu, cười bảo: "Cậu rất giỏi, nhưng chắc chắn lần kế tôi sẽ không thua nữa. Tôi vô cùng mong đợi trận PK sau này, bất kể là trên Vua trả lời hay ở trường học."


Đối mặt với lời tuyên chiến của cậu, Nhan Tử Vân thoáng chốc hoảng sợ, cô ta nhanh chóng nhìn Lộ Hứa Nam một cái lại phát hiện tầm mắt của đối phương hoàn toàn chẳng rơi vào người mình.


Nhan Tử Vân nghĩ đến Lộ Hứa Nam chạy tới hỏi bài Ninh Y, tất cả sự khinh thường và tức giận tỏa ra trong lòng.


Cô ta hít một hơi thật sâu, hất cằm, cố ý cao giọng: "Cậu cũng rất giỏi, nhưng tôi sẽ không nương tay chỉ vì cậu là bạn học."


"Quaa! Nhan Tử Vân thật sự là Thần 1!"


"Má cứng vãi! Học sinh giỏi có khác, tự tin gớm!"


"Má ơn, đã đoán được cuộc thi giữa kì sẽ là một trận gió tanh mưa máu!"


Sống lưng của Nhan Tử Vân trở nên thẳng tắp dưới các kiểu thảo luận của bạn bè, cô ta nhìn về phía Lộ Hứa Nam bằng ánh mắt nóng bỏng.


"Anh Nam, anh muốn hỏi Nhất Nhất câu nào vậy? Hay để em giảng cho anh nhé, Nhất Nhất... Ừm, có lẽ nó không biết làm đâu."


"Này Nhan Tử Vân..." Trái với Ninh Y không lên tiếng, Cư Mộng là người đầu tiên mất vui nhảy dựng lên: "Lộ thần còn chưa hỏi, sao mày biết Nhất Nhất sẽ không làm được? Câu hỏi đạo hàm điền vào chỗ trống hôm trước, 2/3 lớp đều làm sai, Nhất Nhất làm đúng đấy?"


Đoàn Bội Luy vừa nghe cũng thay Nhan Tử Vân đớp lại Cư Mộng: "Mày khoe cái gì? Thành tích rất rõ, hạng của Ninh Y thật sự rất thấp nhé... Hơn nữa Tử Vân là Thần 1..."


"Bội Luy." Nhan Tử Vân kéo Đoàn Bội Luy, lắc đầu với cậu ta, tỏ vẻ đừng nói nữa nhưng trên mặt lại không giấu được sự kiêu ngạo.


Cô ta nhìn Ninh Y rồi ngẩng đầu nhìn Lộ Hứa Nam, cười nói: "Là câu nào vậy anh nam? Em nghe chung với Nhất Nhất, nếu câu hỏi hơi khó thì tụi em còn thảo luận với nhau..."


"Phì, Thần 1 nói câu này khách sáo quá, điểm Toán của Ninh Y còn chưa trên trung bình nữa?"


"Cư Mộng còn không biết xấu hổ nói bài tập lần trước, tao thấy nó với Ninh Y đều chép bài lớp trưởng..."


"Cười ẻ, tao đoán Ninh Y còn chưa nhẩm xong cái đề là Nhan Tử Vân đã tính xong đáp án."


Tiếng cười nhạo thay nhau vang lên khiến thái dương của Lộ Hứa Nam không ngừng nhảy dựng, anh quét mắt nhìn Ninh Y, thấy dáng vẻ cúi đầu không liên quan tới mình của cô thì càng tức hơn.


"Ha." Anh đột nhiên cười khẩy, nhìn Nhan Tử Vân một cách khinh thường: "Tôi hỏi cô? Cô muốn dạy, cô xứng sao?"


Trong phút chốc sắc mặt Nhan Tử Vân đỏ bừng cả lên.


Lộ Hứa Nam không quan tâm dời mắt, anh giơ tay gõ đề thi lên đầu Ninh Y: "Thôi, chuẩn bị vào học rồi, tối nay tôi tới nhà cậu hỏi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.