Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi

Chương 4: Đỏ mặt.



Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.


Bởi vì bỗng dưng Lộ Hứa Nam có thể nghe được tiếng lòng của Ninh Y nên anh cảm thấy rất kỳ quái, rồi lại tò mò với mấy từ cô đã nói trước khi rời đi như "cốt truyện", "ngõ hẻm".


Anh vào bãi gửi xe để lấy xe đạp, trước tiên thuận đường chở Phương Từ đến sân bóng rổ mới đạp xe ra cổng trường.


Anh biết cái hẻm bên cạnh Nhất Trung, đôi khi nam sinh trong lớp sẽ trốn buổi tự học lúc tối, bọn họ sẽ nhảy ra tường rào ở phía Nam, đi qua ngõ hẻm mà đến khu phố cũ ăn khuya.


Lộ Hứa Nam ra cổng, sau đó đạp một hồi về phía Nam, đúng là thấy được bóng người của Ninh Y ở phía xa đang vọt vào trong hẻm.


Đi về phía Nam là một cái dốc, anh đứng dậy, hai chân đạp mạnh, nhanh chóng chạy đến bên kia.


Ai mà ngờ sẽ thấy cảnh tượng như thế?!


Lộ Hứa Nam vừa liếc mắt đã thấy Ninh Y bị một đám người vây ở giữa, trong lòng anh chợt dâng lên một cơn giận dữ.


Từ bé con nhóc Ninh Y này đã thích sạch sẽ, hồi nhỏ có lần trời mưa, anh vô tình đẩy cô ngã xuống đất, cô khóc ná thở, người lớn sợ hãi, còn tưởng cô bị thương ở chỗ nào.


Ba của anh không thèm nói gì mà đánh vào mông anh hai cái, cuối cùng hỏi rõ mới biết là cô chả bị té gì hết, Ninh Y khóc là vì váy của mình bị bùn làm dơ...


Anh chê Ninh Y phiền phức nhưng cũng không tài nào làm ngơ khi cô bị người ta nhéo mặt và làm mấy hành động bẩn thỉu đó được!


Lộ Hứa Nam không dừng xe lại hẳn hoi, anh đệm chân, sau đó lập tức nhảy xuống.


Chiếc xe đạp địa hình giá mấy ngàn đập xuống đất một cái "Ầm", một trận bụi bặm màu vàng bốc lên.


Anh lao tới, một tay nắm lấy cái tay đang giơ cao của tóc vàng, tay khác kẹp chặt cổ đối phương, nhả ra thứ âm thanh lạnh lẽo như băng.


"Buông con mẹ nó cái tay bẩn của mày ra!"


Tóc vàng bị Lộ Hứa Nam bất chợt xông tới siết chặt chỗ hiểm, trong thoáng chốc, gương mặt đỏ gay, có thể biết được sức lực của bàn tay trên cổ gã mạnh bao nhiêu.


Gã thả lỏng tay đang nhéo Ninh Y theo bản năng, giây kế tiếp đã bị hất lên, trước mắt vụt qua một cái, toàn bộ phần lưng, kể cả cái gáy đều bị đập mạnh vào tường, đầu óc gã ong hết cả lên.


"Khụ khụ khụ..."


Tóc vàng che cổ họng rồi ho như điên.


Những người khác cũng kịp phản ứng, mắng to: "Dudimeno", lời nói tục tĩu không chịu nổi, cả đám giơ quả đấm, đồng loạt xông tới chỗ Lộ Hứa Nam.


Ninh Y nghe được tiếng động bèn mở mắt ra, cô nhìn thấy Lộ Hứa Nam nhanh nhẹn nện mấy cú đấm lên người bọn côn đồ.


Ngực cô còn phập phồng một cách dữ dội, cô ngỡ ngàng quan sát Lộ Hứa Nam đang lấy một chọi một lũ, hiển nhiên còn có Mộ Vãn Tình chưa lấy lại tinh thần, thế nhưng cô nàng lại là người kéo Ninh Y sang một bên, nghẹn ngào hỏi: "Bà Ninh, bà có sao không? Bà có ổn không? Có bị thương ở đâu không?"


Cô liếm đôi môi khô khốc rồi lắc đầu trong vô thức.


Từ nhỏ, Lộ Hứa Nam đã bắt đầu học võ phòng thân dưới sự yêu cầu của người nhà, sau đó lại luyện thêm mấy năm Thái cực quyền nên đối phó với mấy tên côn đồ này là chuyện nhỏ.


Mấy tên côn đồ ngựa gióng đó nhanh chóng bị đánh tè ra quần, lật đật chạy ra một đầu khác của ngõ hẻm.


Lộ Hứa Nam đạp một cái lên tên chạy chậm nhất, anh không đuổi theo nữa mà xoay cổ tay, quay lại nhìn Ninh Y.


Chỉ thấy hốc mắt của đối phương đỏ hoe, trên mặt là hai dấu tay đỏ rực, dường như trên cổ cũng bị cào, còn có một vết máu mờ mờ.


Ánh mắt Lộ Hứa Nam trầm xuống.


Má, hồi nãy ra tay nhẹ quá.


Anh đi tới, nghiêm giọng hỏi: "Sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không?"


Ninh Y nghe anh hỏi thì mới cảm thấy đau, cô "ui da" một tiếng, định giơ tay sờ cái cổ đang nóng hừng hực nhưng bị Lộ Hứa Nam nhẹ nhàng ngăn cản.


"Đừng sờ, có vết thương."


Ninh Y hết cách, đành phải xoa mặt.


"Sai quá sai, nếu sớm biết Lộ Hứa Nam sẽ tới thì mị cũng không lo chuyện bao đồng, đau ghê."


Lộ Hứa Nam thầm nghĩ, cậu cũng biết là mình lo chuyện bao đồng à?


Nhưng thấy dáng vẻ nghiến răng chịu đựng của cô thì môi anh giật giật, cuối cùng vẫn không nói mấy lời trách móc ra khỏi miệng, anh quay đầu nhìn nữ sinh bên cạnh Ninh Y, quan sát gương mặt đối phương rồi nghĩ ngợi, anh chỉ cảm thấy hơi quen, không nhớ nổi tên gì nên hỏi: "Cậu có sao không?"


Đầu tiên Mộ Vãn Tình lắc đầu, sau đó nhớ tới nút áo của mình đã bị đứt, cô nàng khẽ hô một tiếng, giơ tay nắm lấy cổ áo, đỏ mặt nói cảm ơn: "Không, không sao, cảm ơn ông Lộ nha."


Vốn dĩ Lộ Hứa Nam không để ý tới quần áo của cô nàng, bây giờ vì động tác đó nên lập tức nhìn thấy dây áo lót màu hồng, anh nhanh chóng dời mắt, vô thức ho khan, lỗ tai hơi nóng.


"Ừ, không cần khách sáo." Anh đáp ngắn gọn.


"Chòi mé không thể tin nổi luôn! Loại người như Lộ Hứa Nam lại có thể đỏ mặt! Chậc chậc, không hổ là trời sinh một đôi, đúng là trông rất hợp!"


"Huhuhu, thầy Vương, thầy Tiết, MIT, mị tới đây!!"


Âm thanh om sòm vang lên trong đầu Lộ Hứa Nam lần nữa, sự kiều diễm bất ngờ lúc nãy đã tan thành mây khói.


Lộ Hứa Nam chẳng hiểu tại sao Ninh Y cứ gán ghép anh và nữ sinh này, song thấy dáng vẻ xem trò vui của cô thì hiển nhiên cô đã tỉnh táo lại rồi.


Ha, đúng là không nên lo lắng cho con nhóc này, cô sợ chỗ nào chứ?!


Lộ Hứa Nam lạnh nhạt nhìn Ninh Y, hỏi: "Cậu không sao chứ?"


"Đây là chê mị cản trở à? Đi đi đi, bây giờ mị đi còn không được hả? Không gian còn lại sẽ để cho mấy người tự do phát triển! Hoàn toàn không thành vấn đề!"


Bỗng dưng Mộ Vãn Tình nhẹ nhàng kéo tay cô, cắt ngang lời cô muốn nói, vô cùng chân thành nhìn cô, giọng nói tràn đầy sự biết ơn và áy náy: "Ninh ơi, lần này tui thật sự cảm ơn bà. Và cũng xin lỗi bà, nếu không phải vì tui thì bà cũng không bị thương."


"Thật ra nếu không phải vì tôi thì cậu đã được Lộ Hứa Nam cứu từ lâu rồi."


Ninh Y nghe Mộ Vãn Tình nói như vậy, trái lại hơi xấu hổ, cô lắc đầu bảo: "Không có gì, không đau lắm, về xử lý chút là được. Cậu thì sao? Không bị thương chứ?"


"Không có." Mộ Vãn Tình cũng lắc đầu, bỗng dưng "A" một tiếng, nói: "Bà Ninh, điện thoại và dây chuyền của bà đều bị bọn họ giật rồi! Những món kia rất quý đúng không? Bây giờ tụi mình nhanh chóng báo cảnh sát đi! Còn có hy vọng tìm về đó!"


Song Ninh Y không để ý tới mấy thứ này, bây giờ thứ cô không thiếu nhất chính là tiền: "Không sao, điện thoại tôi có định vị, tí nữa báo cảnh sát rồi để người nhà giải quyết là được."


"Vậy thì tốt." Mộ Vãn Tình gật đầu, đột nhiên cười khẽ, đỏ mặt nhìn Ninh Y: "Thật ra thì trước kia tui còn tưởng bà là người khó gần, dường như bà và Cư Mộng ngồi cạnh cũng không vui vẻ với nhau lắm. Nhưng hôm nay tui thấy bà cười với tui ở hành lang thì tui cũng biết tui hiểu lầm bà rồi. Chỉ là tui không ngờ bà thấy việc nghĩa sẽ hăng hái làm như thế, bà tốt lắm luôn! Sau này... Sau này tụi mình làm bạn được không?"


Ninh Y theo bản năng muốn nói "Được" nhưng não cô chợt cảm thấy đau nhói, còn đau hơn bất cứ một lần nào từ trước đến giờ!


Cô tưởng như một giây sau, đầu mình sẽ nổ ngay lập tức!


Ninh Y vô thức rên một tiếng, cô sững sờ che đầu rồi quay lại nhìn Mộ Vãn Tình thì phát hiện đối phương đang dùng ánh mắt vừa biết ơn vừa sùng bái để nhìn mình.


Phải, nhìn cô đó!


Nhìn cô, Ninh Y! Mà không phải nhìn Lộ Hứa Nam!!!


Trước khi ngất đi, rốt cuộc Ninh Y cũng kịp phản ứng...


"Xong! Mẹ nó cái thiết lập!"


"Còn nữa, sao cốt truyện cứ như đang phát triển theo chiều hướng kỳ lạ nào đó?"


...


Trà: Thuyền nữ chính và nữ tám, ra khơi!!!! =)))))))))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.