Những lời của Ninh Y vừa rơi xuống, toàn bộ phòng học cũng thoáng yên lặng.
“Phì…” Nhan Tử Vân che miệng cười đầu tiên, ngay sau đó những người bên cạnh nghe được cũng cười theo.
Trong một lúc, mọi người như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười vậy, giữa tiếng cười phập phồng còn có vài lời thảo luận không mấy khách sáo, song Ninh Y chỉ chống tay lên bàn, không nhúc nhích.
“Cười cái cứt chứ cười!” Cư Mộng tức giận đập tay xuống bàn: “Ai quy định trước kia thành tích kém thì không được lội ngược dòng?”
Vì nhường chỗ cho phóng viên báo trường nên Đoàn Bội Luy đứng một bên, cậu ta cười lố nhất, nói với người bên cạnh bằng giọng điệu khinh thường nhưng âm lượng vô cùng cao, hơn nửa lớp học cũng có thể nghe thấy.
“Thật sự cười chết tao, trước khi nói láo vẫn phải viết nháp chứ trời? Bộ không nhớ rằng ai cũng có ấn tượng với thành tích của bản thân nó à? Đếm ngược toàn trường, trong lòng không có chút xấu hổ nào hết, đúng là cái gì cũng dám nói!”
“Nói chuyện với mày à mà mày đứng đó lải nhải? Nhan Tử Vân chả có miệng hay như thế nào? Không thì sao cứ để mày nói thay vậy? Tao phục thật sự, Nhan Tử Vân là ba mày hay mẹ mày đấy? Thấy ngày nào mày cũng bưng bê nó như tổ tiên nhà mày! Mày chỉ là cọng hành chả có tí tên tuổi gì mà dám đứng đây gáy á? Bình thường tao lười quan tâm tới mày thì mày tưởng tao hiền đúng không? Con chó được chiều quen sẽ mở miệng cắn người nhỉ? Không bằng mày hỏi con chủ của mày có dám đắc tội với tao không?”
Cư Mộng tức tới mức thở hổn hển, xả một hơi với Đoàn Bội Luy.
Đoàn Bội Luy vô cùng giận dữ, song bình thường xỉa xói vài câu bên cạnh Nhan Tử Vân còn được chứ thật sự thấy Cư Mộng không nể nang ai thì lại sợ hãi, nín nửa ngày chỉ cắn răng nhả ra một chữ “Mày”.
“Mày cái gì mà mày?” Mộ Vãn Tình nhảy lên trước một bước, trầm giọng cắt đứt cậu ta: “Thành tích của bạn Đoàn cũng vậy nhỉ? Nếu tôi nhớ không lầm, tổng điểm cuối kỳ còn chưa được 420, điểm Lý và Toán đều không trên trung bình, trong đợt thi tháng, hạng của cậu còn tuột hai bậc, khỏi nhắc tới kiểm tra Hóa gần đây, 38 điểm. Xin hỏi trước khi cậu cười nhạo thành tích của người khác có nghĩ tới trình độ của mình không?”
Mộ Vãn Tình nhắc nhở xong, mọi người cũng nhớ đến thành tích của Đoàn Bội Luy.
Có câu “Anh hai đừng nói anh ba*”, dù điểm mày cao hơn Ninh Y một chút nhưng không kém nhau mấy, cũng coi như kẻ tám lạng người nửa cân, cần gì phải ở đây cười nhạo người ta?
*Ai cũng như nhau.
Trong thoáng chốc, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía Đoàn Bội Luy hơi sai sai, còn có người ngày thường không ưa cậu ta cũng hùa theo: “Đúng đấy, coi như muốn cà khịa cũng phải là Thần 1 khịa chứ trời? Mặt mũi Đoàn Bội Luy ở đâu ra vậy? Tự xem mình như thế nào trước đi chứ…”
Đoàn Bội Luy nghe được những tiếng thảo luận kia thì gương mặt chợt đỏ bừng, cậu ta nhìn Nhan Tử Vân xin giúp đỡ, không ngờ ngay cả ánh mắt mà đối phương cũng chẳng cho cậu ta.
Đoàn Bội Luy thật sự chịu không nổi, khẽ cắn răng đẩy đám người, chạy ra khỏi lớp.
Nhưng Mộ Vãn Tình nói xong cũng không dừng lại, cô ấy ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, âm thanh vẫn không cao không thấp như cũ, song lại mang theo sự nghiêm túc khiến người ta chẳng thể nào phản bác: “Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển chẳng thể đong đếm. Nhất Nhất là người có năng khiếu nhất trong quá trình học tập mà tôi thấy, lần thi giữa kỳ này, tôi tin chắc cậu ấy sẽ vượt qua tôi, vượt qua bạn Nhan Tử Vân!”
Không nói tới những người khác, Cư Mộng nghe thấy Mộ Vãn Tình trước nay vẫn dịu dàng nền nã bỗng “nói bậy nói bạ” thì bị dọa hú hồn, cô nhóc muốn kéo Mộ Vãn Tình lại để cô ấy đừng ba hoa thổi phồng như vậy, mắc công sau này bị vả mặt, nhưng nếu làm vậy dưới mắt mọi người thì hiển nhiên sẽ tăng chí khí của người ta, diệt uy phong của mình, thế chẳng phải để cho họ xem rồi cười nhạo sao?
Cô nhóc hít một hơi thật sâu, ra vẻ bình tĩnh hùa theo: “Đúng vậy! Bộ chưa nghe kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác hả?”
Nếu lời tuyên bố của Ninh Y giống như trò đùa không biết tự lượng sức mình trong tai mọi người, trọng lượng những câu này của Mộ Vãn Tình lại khác.
Tuy trước đây mọi người đều xem Mộ Vãn Tình là phông nền vì trước giờ cô ấy đều lặng lẽ, bề ngoài cũng không nổi bật, hơn một năm chung lớp vẫn chưa có ai nghe cô ấy lớn tiếng nói chuyện, song thành tích của Mộ Vãn Tình quá rõ ràng, hạng nhất khiêm tốn cỡ nào thì vẫn là hạng nhất đúng không?
Lần này, những người đã cười nhạo Ninh Y thế mà hơi do dự và không dám chắc.
“Nói chứ tao còn thấy Ninh Y làm đề Olympic…”
“Không phải chứ? Dân đội sổ thật sự vùng dậy, trái gió trở mình à? Tiểu thuyết cũng méo dám viết như vậy đấy?”
“Tao ngồi sau bả nè, đúng là gần đây thấy ngày nào bả cũng làm đề.”
“Dù sao tao cũng không tin, nếu giỏi vậy sao trên Vua trả lời không thấy nó? Phùng má giả làm người mập sao?”
…
Nhan Tử Vân thấy sự chú ý của mọi người đều đặt lên người Ninh Y thì thoáng chốc không thích, cô ta ho nhẹ hai tiếng, nắm lấy quyền phát biểu lần nữa: “Tao nhớ trước đây kêu mày đọc sách thêm, mày luôn thiếu kiên nhẫn mà Nhất Nhất. Bây giờ bỗng đam mê và có tinh thần chiến đấu mãnh liệt cũng là chuyện tốt, vậy tụi mình đấu một lần đi. Tao cũng nói trước, nếu cuối cùng thành tích của mày không được như ý, tao mong mày đừng quá buồn, dù sao học hành chẳng phải chuyện có thể làm được trong một sớm một chiều, cũng không phải chỉ nói suông, lần sau tiếp tục cố gắng là được.”
Ninh Y tém cái nết mình lại để nghe mấy lời thảo mai của cô ta, thầm nghĩ nếu nguyên chủ so level thảo mai thì chắc cũng thua cô ta thôi.
Cô hơi rũ mắt nhìn đối phương, lạnh nhạt mở miệng: “Mấy lời này mày vẫn nên giữ lại cho tới khi có thành tích đi, ừ… Nếu lúc đó mày còn cơ hội nói.”
Nhan Tử Vân đối diện với ánh mắt của Ninh Y thì chẳng hiểu sao lại thoáng luống cuống, ánh mắt kia vừa bình tĩnh vừa thản nhiên, hệt như đã nhìn thấu bí mật của cô ta.
Ninh Y nhanh chóng thu lại tầm mắt, cô giơ tay vỗ lên vai hai cô gái bên cạnh: “Đi thôi, khát quá, tụi mình đi mua nước.”
Đi thẳng xuống vườn hoa nhỏ dưới lầu, trước sau không còn bóng người nữa, Cư Mộng mới thả lỏng bả vai mình, giọng điệu cứng rắn lúc nãy cũng hoàn toàn mất hết.
Cô nhóc ôm lấy đầu mình, vô cùng mất bình tĩnh: “Trời ơi, nãy tụi mình nói gì vậy? Tao bị gì vậy? Sao tao không kéo tụi bây lại? Điên rồi điên rồi!”
“Tụi bây không lo lắng chút nào hả?” Cư Mộng ngẩng đầu nhìn hai người vẫn bình tĩnh như thường, hết sức lo lắng mà quở trách: “Coi như ghét con Nhan Tử Vân Vân kia cũng đâu cần đánh cược thành tích với nó chứ? Gáy cho cố vô, hay lắm, bây giờ thì cái mỏ sướng thôi. Chờ thi xong có kết quả thì còn không bị cười chết à? Bốc đồng quá rồi!”
Ninh Y nháy nháy mắt, nhìn Mộ Vãn Tình, người sau trả lời cô bằng ánh mắt “Bà chưa nói cho Mộng Mộng biết hả?”.
Cư Mộng còn chưa để ý hai người đang trao đổi ánh mắt, vẫn đang chìm đắm trong lo lắng của mình.
“Còn Mộ Mộ nữa, tao thấy mày cẩn thận lắm, sao nay cũng hùa theo Nhất Nhất vậy? Hay mày thật sự có cách giúp thành tích của nó tăng lên? Ôi, tao đang nghĩ tới chuyện hư cấu gì đây? Nhất Nhất có thực lực thế nào mà tao còn không biết ư? Tao bị điên rồi mới có suy nghĩ này…”
Ninh Y nhìn chị em tốt đang vò đầu bứt tóc ở đó, cô dè dặt cắt ngang cô nhóc: “À ừm, Mộng Mộng… Thật ra…”
“Mày khoan nói chuyện, để tao nghĩ nên làm gì trước đã…” Cư Mộng giơ tay làm động tác cô đừng nói, vẫn liên tục lảm nhảm một mình: “Dù thời gian không đủ, lâm trận mới mài gươm nhưng vẫn đỡ hơn là không mài ha, mấy nay tao học hành đàng hoàng với mày nhé? Cố gắng thêm chút điểm, đến chừng đó chắc sẽ không khó coi lắm…”
Ninh Y đặt tay lên vai cô nhóc lắc lắc: “Đừng lo Mộng Mộng, Nhan Tử Vân không thi lại tao đâu.”
Cư Mông giơ tay chạm vào trán cô, nhìn về phía cô bằng đôi mắt tràn đầy lo lắng: “Cũng không bị sốt, sao nói sảng rồi?”
Ninh Y: “… Tao không bị sốt, cũng không nói đùa, tao mới là Thần 1, Nhan Tử Vân mạo danh tao.”
Vừa nói vừa lấy điện thoại, mở ứng dụng Vua trả lời rồi vào trang chủ của nick mình cho cô nhóc xem.
Cư Mộng biểu diễn một cái meme ngu người ngay tại chỗ, dáng vẻ như đang cố vận hành một cái CPU bị quá tải, cô nhóc hỏi: “Đây là gì?”
Mộ Vãn Tình đứng kế bên cười ra tiếng: “Trang chủ Vua trả lời đó, thấy không? Y_N0.1, Nhất Nhất là Thần 1 nên bà đừng lo nhé Mộng Mộng! Đến chừng đó người bị vả mặt không phải tụi mình đâu!”
???
!!!
Cuối cùng Cư Mộng cũng tỉnh lại, không khống chế nổi mà bùng nổ tiếng thét “Động đất trời, quỷ thần đều sợ”: “Cái gì?!!!”
Tầm mắt của cô nhóc đảo quanh hai chị em tốt của mình, xác định bọn họ không đùa, nhìn điện thoại đọc đi đọc lại tên người dùng trên trang chủ và cúp kỷ lục mấy lần, rốt cuộc vẻ khiếp sợ trở thành mừng như điên.
“Dm dm dm!! Lại là mày! Kí lùm mé, sao Nhan Tử Vân lại không biết xấu hổ như thế? Thật sự nó… Ra vẻ ta đây lại đụng tới chính chủ, hahahahaha, tao cười tao ẻ! Trời ơi, không phải tao đang nằm mơ chứ?”
Mộ Vãn Tình hiếm khi nghịch ngợm đưa tay nhéo mặt cô nhóc, Cư Mộng khẽ hít hà, bụm mặt nhảy dựng lên: “Hahaha, đau! Là thật! Mày thật sự là Thần 1! Hahahhahahaha….”
Ninh Y cũng bị cô nhóc lây mà cười theo.
“Đợi chút.”
Cư Mộng chợt ngừng cười.
Cô nhóc nhìn Ninh Y, lại nhìn Mộ Vãn Tình, sau khi hiểu ra thì bắt đầu tính sổ với từng người: “Nhất Nhất, tao là đứa đăng ký Vua trả lời cho mày! Mày có hai tài khoản sao không nói cho tao?! Còn nữa, mày đã sớm biết chuyện này đúng không Mộ Mộ! Tụi bây lại cùng nhau giấu tao lâu như vậy?!!!”
Mộ Vãn Tình lập tức giơ hai tay lùi về phía sau một bước, tự mình né ra: “Tui tình cờ phát hiện thôi, thật đấy! Tui tưởng Nhất Nhất đã nói với bà lâu rồi.”
Ninh Y: “………………..”
Chị em tốt, mày đang đổ dầu vào lửa đấy.
Phải nói thế nào nhỉ? Cũng không thể nói mình không phải Ninh Y gốc? Cô khổ não gãi cằm: “Mộ Mộ bất ngờ biết được bí mật này thôi, tao cũng không nói cho ai hết, tới giờ ba mẹ anh hai của tao cũng không biết, thiệt, tao thề.”
Cư Mộng vểnh môi, miễn cưỡng hài lòng với đáp án này, cô nhóc đụng bả vai Ninh Y, khó hiểu nói: “Mày làm học sinh giỏi không được à, mắc gì giả bộ đội sổ? Bị Nhan Tử Vân cực lực chèn ép hai năm không đủ hả? Hời cho nó rồi… Chậc.”
Mộ Vãn Tình nghe vậy cũng tò mò nhìn về phía Ninh Y.
Ninh Y thầm nghĩ tao thật sự không giả vờ, mà do nguyên chủ là dân đội sổ chính hiệu đấy QUQ.
“Chuyện này à…” Đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, đang nghĩ không biết tìm lý do gì thì được.
Không ngờ Cư Mộng đã “Mẹ nó” trước, thử thăm dò mở miệng: “Không phải mày vì Lộ thần chứ? Vì chơi Truth or Dare năm đó?”
Hả? Mày nói gì vậy?
Trong đầu Ninh Y toàn dấu chấm hỏi nhưng lại cẩn thận không lên tiếng.
Song Cư Mộng thì nghĩ cô bị nói trúng tim đen nên im lặng: “Trời, đúng thiệt hả! Tao cạn lời luôn, lúc ấy rõ ràng là Lộ thần cố tình nói thế thôi! Sao cái đầu nhỏ của mày đụng tới ông ấy là ngu vậy nè?”
Mộ Vãn Tình tò mò hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lúc ấy tụi tao tốt nghiệp cấp 2 nên đi du lịch, cả đám chán quá nên chơi Truth or Dare. Lộ Hứa Nam bị rút trúng, có người hỏi ông ấy thích kiểu con gái nào, ổng suy nghĩ một chút thì bảo không biết. Chắc chắn là mọi người không hài lòng rồi, vì vậy hỏi không thích kiểu con gái nào? Có lẽ lúc ấy Lộ Hứa Nam bị hỏi tới mức phiền nên liếc mọi người nói rằng không thích kiểu học giỏi hơn mình. Khi đó mấy nữ sinh ở đó đều thi cao điểm hơn ổng. Nghe là biết cố tình nói rồi, cũng mỗi Nhất Nhất nó ngáo, còn coi là thật…”
Cư Mộng nói xong thì thở dài…
Này cũng được luôn?
Ninh Y đang rầu rĩ không biết nên giải thích thế nào, lời của Cư Mộng hoàn toàn là đưa gối khi cô buồn ngủ đấy, cô lập tức hùa theo, giả vờ che mặt xấu hổ nói: “Vậy cũng chưa chắc là giả mà! Aaa, đừng nói chuyện này nữa, đi đi đi, tao khát, muốn uống trà sữa!”
Cô nói xong liền đi, hai người kia chỉ đành cam chịu nhìn nhau rồi đi theo.
“Anh Nam? Không phải anh đang vội về lớp à? Sao đứng đây?”
Phương Từ ôm bóng rổ, đầu đầy mồ hôi chạy từ đường nhỏ tới, thấy Lộ Hứa Nam đứng sau thân cây ngẩn người thì suýt nữa không dám kêu, nhìn kỹ mới đi tới vỗ lên vai anh.
Lộ Hứa Nam quay đầu nhìn cậu ta, song tầm mắt lại không tập trung ở trên người cậu ta, anh vẫn lẩm bẩm: “Lại là vì một lần đó…”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Lộ: Cảm động quá QUQ Không ngờ tôi thuận miệng nói vậy mà Nhất Nhất cũng nhớ như in.