Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi

Chương 46: Bảo vệ



Vốn Ninh Y cũng rất tức giận khi nghe những việc làm của Nhan Tử Vân, cô thật sự không ngờ đối phương sẽ bịa đặt để chống lại dư luận.

Nhan Tử Vấn đã khơi mào “Thuyết gian lận” trước một bước, coi như cuối cùng có phủ nhận cũng sẽ bị cô ta cho rằng đó là bao che.

Bạn mãi mãi cũng không thể nào đánh thức người giả vờ ngủ, dưới đáy lòng của bọn họ đã được chôn hạt giống nghi ngờ, hơn nữa trước đây “Thần 1” đã xây dựng thiện cảm và độ đáng tin trong tim học sinh rồi, nếu Ninh Y chỉ là một học sinh dở bình thường và tiến bộ vượt trội mà không phải người có thân phận “Thần 1” bị mạo danh, có lẽ cô sẽ trực tiếp bị những lời đó nghi ngờ, chửi bới chẳng thể trở mình.

Vô cùng may mắn, Ninh Y mới thật sự là Thần 1, cô nắm giữ con bài quan trọng nhất của Nhan Tử Vân.

Nhưng có lẽ cái hành động ngứa ngáy này của Nhan Tử Vân sẽ dẫn dắt lối suy nghĩ của người ngoài, từ đó tăng độ khó trong việc cô chứng minh bản thân, điều này càng làm cô khó chịu hơn.

Dựa vào đâu mà cô thi hạng nhất còn phải nghĩ đủ cách để chứng tỏ mình thật sự mới là Thần 1? Có lẽ trong số đó sẽ có người nghi ngờ cô, không tin cô.

Bực bội thật luôn!

Nhưng trong lúc nói chuyện điện thoại, Ninh Y chợt thấy trên màn hình nhảy ra thông báo của “Vua trả lời toàn năng”, báo rằng ngân hàng câu hỏi đã được cập nhật, mời mọi người tải xuống gói cập nhật.

Cô bỗng nhớ lúc đi nghiên cứu thực tế, cô đã nhận được một đoạn tin nhắn…

Ninh Y lập tức thu nhỏ cuộc gọi lại, mở ứng dụng Vua trả lời rồi nhấn vào thông báo trong trung tâm cá nhân, sau khi lướt mấy thông báo của hệ thống, cuối cùng cô đã thấy được tin nhắn có chữ “Quản trị viên 03”.

“Kính gửi người dùng Y_N0.1: Chào ngài! Thấy được thành tích xuất sắc của ngài bấy lâu nay, live stream chương trình tạp kỹ “Vua trả lời toàn năng” chân thành mời ngài đến tham gia mùa đầu tiên. Nếu ngài quan tâm, vui lòng phản hồi trực tiếp tại địa chỉ này, chúng tôi sẽ để nhân viên có chuyên môn liên hệ với ngài!”

Đầu ngón tay Ninh Y gõ nhẹ hai cái trên màn hình, cô nhướng mày cười.

Nếu bây giờ cô nói chuyện không có tác dụng với Nhan Tử Vân, vậy hãy để người nói chuyện hiệu quả hơn tới đi!



Hôm sau, Ninh Y thức sớm hơn ngày thường một chút.

Có lẽ tối qua bị máy lạnh thổi mà tóc còn ướt nên cô hơi âm ấm, song nghĩ tới chuyện hôm nay sẽ xảy ra, tâm trạng cô rất tốt, cô bò dậy rồi xuống bếp tự nướng một mẻ bánh quy.

Lúc Ninh Tu đi xuống thì vừa khéo bánh quy cũng ra lò, anh nghĩ cô lại làm cho Lộ Hứa Nam nên vừa thắt cà vạt vừa chua xót nói: “Có vài người ấy à, chịu khó dậy sớm nướng bánh quy, đã đồng ý làm bánh ngọt cho anh, cũng không biết người ta còn nhớ không…”

Bây giờ Ninh Y mới nhớ, ban đầu vì vướng cốt truyện bèn phải đưa bánh cho Lộ Hứa Nam, cô cũng từng thuận miệng đồng ý với Ninh Tu, song chẳng mấy chốc thì quên sạch, lúc này cô không khỏi chột dạ, vội vàng bày bánh quy ra đĩa rồi đưa đến trước mặt Ninh Tu, ngoan ngoãn nói: “Sao mà quên được! Lâu rồi em không làm nên định làm thử trước một mẻ, em cho anh hai nếm trước nè.”

“Vậy sao?” Ninh Tu nhướng mày: “Vậy anh kêu dì Đường gói hết mấy cái còn lại cho anh mang đến công ty làm bữa trưa nhé?”

Ninh Y: “Đương nhiên là được rồi! Nếu không đủ thì em làm thêm một mẻ nữa, này làm nhanh lắm!”

Vừa nói xong đã xoay người định vào bếp.

Ninh Tu khẽ cười, vội vàng kéo tay cô, bảo cô ngồi xuống cạnh mình, anh ta gõ vào trán cô: “Em đấy, lém lỉnh là giỏi! Nói đi, muốn hối lộ anh làm gì?”

Ninh Y giả vờ không vui: “Anh xem anh nói chuyện kìa, làm như em có chuyện mới tìm anh vậy? Em không thể chỉ đơn giản là muốn cho anh hai em thương nhất một phần bánh quy tình yêu à?”

Ninh Tu đáp: “Ơ, không ngờ Ninh Tu anh lại có ngày này luôn? Anh không dám nghĩ tới ngày này, dù sao sau bao nhiêu năm, đứa em gái của anh đều lo cho người ngoài, ngay cả tình thương cũng đưa cho nhà bên cạnh mà!”

Ninh Y định phản bác, song suy nghĩ tới cái nết trước kia của nguyên chủ thì yên lặng ngậm miệng lại.

Ngón tay thon dài của Ninh Tu gõ nhẹ vài cái lên bàn, anh bỗng bừng tỉnh, nhướng mày trêu chọc cô: “À, anh nhớ rồi, hôm nay có điểm giữa kì của mấy đứa chứ gì? Có phải em không thi tốt nên muốn để anh đi họp phụ huynh cho em không?”

Ninh Y không nhịn được mà hừ một tiếng, thầm nghĩ: “Đợi có điểm còn không hù chết anh chắc!”

Nhưng ngay sau đó, Ninh Tu lại nghiêm túc mở miệng: “Em đừng lo lắng, thành tích không quan trọng, nhà mình cũng không mong em phải tên đề bảng vàng, công danh rực rỡ, chỉ cần em vui vẻ mạnh khỏe mỗi ngày là được rồi. Em muốn làm gì, chơi cái gì thì cứ làm, dù thế nào cũng có anh hai ở đây.”

Ninh Y bỗng nóng mắt, cố hít mũi, cố ý nói đùa: “Hừ, câu này anh hai đợi mình bị người ta nhìn với tư cách là phụ huynh của đếm ngược toàn trường, tới chừng đó anh nhớ nói lại lần nữa đấy!”

Ninh Tu nghe xong, không nén nổi mà cười to.

Vừa ra đến trước cửa, Ninh Tu đã tự cài nút túi nhỏ đựng kẹo của Ninh Y lại.

Ninh Y cúi đầu sửa sang lại túi, bỗng cảm nhận được một bàn tay ấm áp và rộng lớn đặt lên đỉnh đầu mình.

Âm thanh của Ninh Tu vừa dịu dàng vừa đáng tin, anh nói: “Em yên tâm, dù em có 18 tuổi, mọi việc cũng có anh hai làm chỗ dựa cho em!”

Mới sáng sớm đã tình cảm như vậy, sao cô cứng rắn để lát nữa tời trường chiến đấu đây!

Ninh Y dụi đôi mắt hơi sưng, cô xấu hổ không muốn anh trai nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình bèn giơ tay ôm eo Ninh Tu rồi xoay người đi: “Anh nói đó nha! Em thu âm rồi, sau này anh đừng có chơi xấu!”

Đáp lại cô là tiếng cười giòn giã của Ninh Tu ở sau lưng.

Nhìn bóng lưng Ninh Y biến mất ở cửa, nụ cười bên môi Ninh Tu dần biến mất, anh rũ mắt nhìn lọ thủy tinh nhỏ nhắn đựng bánh quy phía trước.

Dì Đường đang dọn dẹp bàn ăn thấy vẻ mặt anh thì khẽ thở dài: “Nếu không phải năm đó con bé rơi xuống nước…”

Ninh Tu lên tiếng cắt ngang bà: “Không sao, chỉ cần Nhất Nhất khỏe mạnh là tốt, còn những thứ khác, nhà mình cũng có thể cho em ấy.”



Ninh Y đi tới cổng, chiếc xe đã đậu sẵn ở đó, cô vừa kéo cửa xe ra thì bị cái người không biết đã ngồi bên trong bao lâu dọa hú hồn: “Sao cậu…”

Lộ Hứa Nam nhìn chằm chằm ghế trước, khô khốc mở miệng: “Xe tôi hư, thuận tiện ngồi xe nhà cậu đi học.”

“Ơ kìa, thế mà ngài cũng thật sự không hề khách sáo nhỉ.”

Lộ Hứa Nam: “…Được không?”

Ninh Y còn chưa mở miệng, chú Lý ngồi phía trước đã cười bảo: “Thắt dây an toàn vào, chú lái đây!”

Ninh Y lầm bầm: “Hình như dạo này xe cứ bị hư nhỉ?”

“Ừ, chuẩn bị đổi xe.” Xe vẫn lành lặn nằm trong ga-ra, Lộ Hứa Nam sờ vành tai nóng rực, liếc nhanh sang Ninh Y, anh hỏi: “Cậu… Sao cậu không vạch trần Nhan Tử Vân?”

Ninh Y lột viên kẹo ra ném vào miệng, thờ ơ trả lời: “Vạch chứ, hôm nay sẽ có người vạch giúp tôi.”

Thoáng chốc gương mặt Lộ Hứa Nam lạnh đi: “Ai? Hứa Tinh Tễ?”

Ninh Y kinh ngạc nhìn anh, khó hiểu nói: “Hả? Chuyện này liên quan gì tới Hứa Tinh Tễ?”

“Không, tôi nghĩ nhầm thôi.” Lộ Hứa Nam hơi nguôi ngoai, bỗng dưng anh lấy một cái túi gấm màu xanh ra, nhẹ nhàng ném lên người Ninh Y: “Mẹ tôi kêu tôi mang cho cậu.”

Ninh Y bị hoa văn trên túi gấm thu hút: “Đây là…”

Trong mắt Lộ Hứa Nam có chút xấu hổ, song trên mặt vẫn giả vờ mình cũng không rõ lắm, anh giải thích: “À hình như là kẹo đấy. Không phải tuần trước mẹ tôi ra nước ngoài à? Bà ấy cảm thấy kẹo này ngon nên mang về, kêu tôi cho cậu nếm thử, nếu thích thì lại…”

“Không, ý tôi là cái túi.” Ninh Y cắt ngang anh.

Lộ Hứa Nam nhướng mày, tầm mắt liếc sang túi gấm: “Sao? Thì là cái túi thôi?”

Ninh Y lẩm bẩm: “Tôi thấy rất quen…”

“Lúc nhỏ, mỗi lần cho cậu đồ ăn vặt đều dùng loại túi này đấy?” Lộ Hứa Nam hơi buồn cười bảo, bỗng dưng nghĩ tới chuyện gì đó liền nói: “À đúng rồi, nhắc tới hoa văn này thì năm đó là do cậu và mẹ tôi cùng thiết kế, năm nay không phải kỷ niệm 12 năm thành lập thương hiệu của bà ấy sao, nói rằng ngụ ý là luân hồi gì đấy, vì vậy đã làm lại sản phẩm đầu tiên, khó trách cậu cảm thấy quen.”

Rất nhiều khoảnh khắc hệt bông tuyết rơi trong đầu Ninh Y, song lúc cô muốn nhìn kỹ thì những hình ảnh ấy đã trở nên mơ hồ như bị tan chảy.

Ninh Y nắm chặt chiếc túi trơn như đổ mỡ, cô cảm thấy thái dương của mình càng lúc càng đau…

“Ninh Nhất Nhất? Nhất Nhất? Cậu sao vậy? Khó chịu à?”

Một bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng thuộc về thiếu niên cẩn thận đặt lên trán Ninh Y, giọng nói gấp gáp.

Vào lúc lòng bàn tay kia hoàn toàn dán lên, Ninh Y nhận ra hết thảy sự đau đớn và mảnh vụn ký ức bỗng dưng biến mất.

“A…” Cô thở dài một hơi, ngước mắt nhìn sang: “Không sao.”

Ngón cái của Lộ Hứa Nam khẽ vuốt phần tóc mai của cô, cau mày nói: “Sao bỗng dưng đổ mồ hôi nhiều vậy? Hình như trán hơi nóng, sắc mặt cũng tái nhợt, có phải cậu không ăn sáng nữa không?”

“Gầy y như que diêm, còn giảm cân cái gì chả biết, thật là…” Thiếu niên bĩu môi lầm bầm, anh mở túi rút lấy một viên kẹo, sau đó lột ra cho cô.

Ninh Y nhìn anh kiên quyết cầm viên kẹo màu hồng nhạt kia chạm vào môi cô, anh dùng giọng điệu mất kiên nhẫn nói: “Ăn nhanh lên, mắc công đến chừng đó cậu lại hạ đường huyết rồi ngất xỉu, chưa đủ phiền à…”

“Tôi không…” Ninh Y vừa hé miệng thì viên kẹo đã chui vào giữa răng môi cô phân nửa, cô đành dùng đầu lưỡi cuốn nó vào trong.

Lộ Hứa Nam đút cô ăn kẹo xong liền ngồi lại, anh che miệng ngáp một cái: “Tôi chợp mắt chút, tới nơi thì kêu tôi.”

Vì vậy Ninh Y cũng không tiện giải thích là mình hoàn toàn không giảm cân, cô ngậm kẹo, ậm ờ đáp: “Ừm.”

Hương vị ngọt ngào tràn đầy khoang miệng, song cũng không khiến người ta cảm thấy ngán, là một loại ngọt tự nhiên.

Ninh Y nhai kẹo, cô kéo túi gần trên đầu gối một cách cẩn thận, thầm nghĩ…

“Ừm, ngọt ngọt, ngon.”

Lộ Hứa Nam ngồi bên cạnh quay đầu ra ngoài cửa xe đang giả vờ ngủ lại tỉnh bơ xoa giấy gói kẹo trong tay, bên môi nở một nụ cười.

Đường xá thông thuận, bọn họ đến trường còn sớm hơn thường lệ một chút, cũng là lúc học sinh đông đúc nhất.

Ninh Y đánh thức Lộ Hứa Nam, cô bước xuống xe trước.

Vừa đứng trên mặt đấy, Ninh Y đã nhận ra những tầm mắt ném về phía cô không mấy thân thiện.

“Chính là cậu ta, thi không lại người khác thì gian lận…”

“Chắc là có đáp án trước đấy, tuyệt thật, còn được điểm truyệt đối hai môn, gian lận cũng không biết che giấu, IQ cỡ vầy thôi à?”

“Thần 1 mới đáng thương đó ba? Cố gắng như vậy, kết quả lại thua một con chó gian lận!”

“Nếu nhà trường không cho Thần 1 một câu trả lời, mọi người cùng nhau đấu tranh. Nếu không sau này mọi người cũng mua đáp án đi haha.”



“Cậu đi nhanh như vậy làm gì? Đã nói là chờ tôi mà.” Lộ Hứa Nam vòng từ đuôi xe qua, anh kéo cánh tay Ninh Y để cô nhích lại gần mình hơn. Sau đó anh lạnh mặt nói với đám học sinh tụ tập phía bên trái đang chỉ chỉ trỏ trỏ Ninh Y: “Nếu các người cảm thấy thành tích của lần thi này có vấn đề thì cứ tới phản ánh với nhà trường. Không bằng không chứng mà đứng đây bép xép, tôi cũng chả đủ kiên nhẫn để khách sáo với mấy người đâu nhé.”

Bọn họ trố mắt nhìn nhau rồi đi nhanh, thoáng chốc âm thanh nghị luận xung quanh cũng nhỏ đi không ít.

“Nhất Nhất! Tụi tao đợi mày nãy giờ!” Cư Mộng kéo Mộ Vãn Tình chạy chậm đến, vui vẻ báo tin mừng: “Tổng điểm môn tự nhiên có rồi, mày được 300 điểm tuyệt đối! Tổng là 749 đứng hạng nhất toàn trường, cao hơn Nhan Tử Vân 38 điểm, cái sự chênh lệch này đúng là tuyệt cmn vời hahahaha!”

Ninh Y bị em hai chị em mỗi người khoác một tay, nghe được số điểm, cô chẳng nghĩ đến còn một điểm của cô vứt đâu mất rồi mà lại nghiêng đầu nhìn sang Lộ Hứa Nam.

Đối phương đút hai tay vào túi quần, trên mặt vẫn là sự lạnh lùng thường ngày, dáng vẻ kiểu người sống chớ lại gần, nhưng anh vẫn không nhanh không chậm đi theo sau lưng, là tư thế của một người bảo vệ cô.

Thế nên… Lẽ nào là anh lo cô đến trường sẽ bị người khác bắt nạt mới đột nhiên chạy tới đi nhờ xe, đi chung với cô sao?



“Được rồi, em đừng có khóc nữa. Nếu cuộc thi lần này thật sự có vấn đề, chắc chắn nhà trường và thầy cũng sẽ nghiêm khắc xử lý. Nhưng trước khi có bằng chứng, tạm thời em không nên đưa ra ý kiến gì hết, điều này không công bằng với những bạn khác. Thầy ở đây bảo đảm với em, nhất định sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này, được chưa?”

Ninh Y vừa bước vào lớp đã thấy Nhan Tử Vân đỏ mắt và Lưu Minh bên cạnh cô ta.

Vừa thấy một nhân vật chính khác trong sự kiện, tiếng thảo luận trong lớp lập tức tăng lên thêm hai quãng tám.

“Tranh thủ thời gian đi, học bài cho đàng hoàng vào!” Lưu Minh cau mày cất giọng la rầy một câu, ông quay lại nói với Ninh Y: “Ninh Y, em đến văn phòng với thầy.”

Lộ Hứa Nam nhíu mày đi về phía trước một bước, ngăn trước mặt Ninh Y: “Thầy Lưu, em đi với Ninh Y ạ.”

Lưu Minh nhìn ánh mắt sáng ngời phía trước, trên mặt anh như viết rõ mấy chữ “Em sẽ không để thầy bắt nặt Ninh Y” to đùng thì không khỏi nghẹn họng.

Lúc này Ninh Y thò đầu từ sau lưng Lộ Hứa Nam, cô dùng âm thanh không nặng không nhẹ nói: “Thầy Lưu, nếu thầy muốn nói chuyện thi giữa kỳ, vậy không bằng nói ở đây đi ạ!”

“Chuyện này…” Lưu Minh hơi chần chừ.

Thật ra ý định ban đầu của ông là bảo vệ Ninh Y, bây giờ có rất nhiều tin đồn, ông làm thầy, không muốn nói thẳng chuyện có người tố cáo cô gian lận trước mặt mọi người, tránh để lan truyền những lời bịa đặt không đáng.

Ninh Y đi vòng qua trước người Lộ Hứa Nam, cô nói: “Dạ không sao đâu thầy, vì thành tích của em không có bất kỳ vấn đề gì nên thầy muốn nói gì cứ nói thẳng ra hết đi ạ.”

Lưu Minh thấy cô kiên trì như vậy cũng cân nhắc một lúc, ông nói: “Là như vầy, đầu tiên, thầy phải nói là thầy tin tưởng mỗi một học sinh của mình, cũng tin tưởng nhân phẩm của em. Nhưng lần thi giữa kỳ này, em tiến bộ quá lớn so với trước kia nêm có vài bạn nghi ngờ thành tích của em, từ đó cũng nghi ngờ hệ thống quản lý của nhà trường, trường mình rất xem trọng chuyện này. Vì vậy mong em có thể thi lại một mình, đề thi sẽ do trưởng bộ môn ra, thi xong sẽ công bố thành tích ngay tại chỗ. Như vậy sẽ không còn ai nghi ngờ em, lời đồn tự nhiên cũng sẽ biến mất.”

Ninh Y nghe thì gật đầu: “Được thì được ạ, dù sao cũng chẳng có gì khó.”

Lưu Minh thầm thả lỏng đôi chút, định khen cô hiểu chuyện lại nghe đối phương cười bảo: “Nhưng… Em không muốn ạ.”

“Sao, đến tột cùng là không muốn, hay là không dám? Tao thấy lần này không có đáp án trước nên mày chả dám thi chứ gì?” Nhan Tử Vân cười nhạt.

Những bạn cùng lớp khác cũng tràn đầy đồng cảm, thoáng chốc ánh mắt nhìn về phía Ninh Y cũng chứa sự khinh bỉ.

Ninh Y làm như không nghe, giọng nói của cô trong trẻo: “Em không muốn là vì nó không công bằng. Nếu nhà trường đưa cách giải quyết này ra thì chứng tỏ, dù là camera hay độ bảo mật đề thi cũng không tìm được vấn đề gì đúng không ạ? Nói cách khác, bây giờ chẳng có một bằng chứng nào chứng minh em gian lận trong thi cử, song lại vì một số bạn học nào đó khi không nghi ngờ em, em phải lãng phí thời gian để thi lại. Nếu em áp lực thi không tốt thì sao ạ? Bọn họ có kết luận em gian lận không ạ? Thầy Lưu, em xin hỏi, việc này công bằng với em ư?”

“Chuyện này…” Lưu Minh nghẹn lời.

“Nói tới nói lui cũng là mày không dám! Trong lòng mày có quỷ!” Nhan Tử Vân giễu cợt.

Lưu Minh không đồng ý, ông gọi tên Nhan Tử Vân rồi bảo: “Đừng nói bừa về bạn bè như vậy.”

Ông suy nghĩ một chút, nói với Ninh Y: “Em nói vậy đúng là không sai, vậy thầy sẽ bàn bạc lại với lãnh đạo nhà trường, cố gắng giảm độ khó đề thi…”

“Độ khó của đề thi không phải là vấn đề thầy ạ.” Ninh Y cắt ngang lời ông, cô cười nói: “Dù em không muốn nhưng em vẫn có thể thi. Cơ mà em yêu cầu Nhan Tử Vân phải thi với em. Bởi… Em ghét có người mạo danh thân phận của em, còn lấy thành tích trên Vua trả lời của em, vì mấy cái ham muốn cá nhân mà vu khống em nữa. Dạ đúng rồi, hôm nay em hơi sốt, trước khi thi em xin đo nhiệt độ ạ, em muốn nói với những bạn đã bị Nhan Tử Vân lừa gạt rằng, Thần 1 thật sự ấy à, cho dù trạng thái sức khỏe không tốt thì tổng điểm tự nhiên cũng không thể chỉ được 275 điểm với cái độ khó cỡ đó của đề thi ạ.”

Nói xong Ninh Y lấy điện thoại ra nhấn vào trang cá nhân trên Vua trả lời, cô đưa cho Lưu Minh.

Đương nhiên Lưu Minh biết gần đây ứng dụng này rất thịnh hành, ông thấy rõ nội dung trong điện thoại thì khiếp sợ nhìn về phía Ninh Y: “Em là Thần 1?! Không phải Nhan Tử Vân mới là Thần 1 sao…”

“Cái đù má! Thầy Lưu nói gì? Ninh Y là Thần 1?”

“Đùa cái gì thế? Giả đúng không? Không phải Nhan Tử Vân nhận phỏng vấn báo trường rồi hả?”

“Ninh Y cho ông Lưu xem trung tâm cá nhân hả? Aaaa! Má ơi, cái kiểu drama đỉnh của chóp gì đây!”



Nhan Tử Vân sững sờ vài giây mới đột ngột đập bàn nhảy dựng lên, hơi kích động mắng Ninh Y: “Mày nói láo! Mày nói bậy bạ gì đó?”

Lưu Minh cau mày nhìn cô ta, đưa điện thoại trong tay tới, trầm giọng nói: “Bạn Nhan Tử Vân, thầy có thể xem trung tâm cá nhân của em không?”

Trong phút chốc thấy rõ màn hình, khuôn mặt Nhan Tử Vân gần như cắt không còn một giọt máu, duy chỉ có đôi mắt là đỏ ngầu, trừng tới độ sắp nứt ra.

Một giây tiếp theo, cô ta bỗng giơ tay đập điện thoại xuống đất, chống hai tay lên bàn mà trợn mắt nhìn chằm chằm Ninh Y, thoạt trông có chút dữ tợn: “Giả! Mày photoshop! Mày không dám thi nên mạo danh tao! Mày là giả! Tao mới là Thần 1, tao mới là Thần 1!!!”

Có bạn học bên cạnh nhặt điện thoại lên, sau khi thấy thì lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, cậu ta trả lại cho Ninh Y: “Hỏng rồi.”

Ninh Y vẫn là dáng vẻ bình tĩnh như thường, cô xem màn hình điện thoại đã vỡ tan tành rồi ngước mắt nhìn Nhan Tử Vân: “Không sao, mày đập cái này, tao có thể đăng nhập bằng điện thoại khác. Nhưng mày thì không thể, bởi vì mày là giả.”

Môi Nhan Tử Vân run rẩy, có lẽ nội tâm cô ta đã xác định song trong lòng không muốn tin, thậm chí bắt đầu hoảng loạn không biết lựa lời mà nói: “Dù tao không phải thì cũng không thể nào là mày! Nếu mày là Thần 1, tại sao thành tích trước đây của mày lại tệ như vậy? Tại sao lúc tao nhận phỏng vấn của báo trường mày cũng không nói? Mày đừng tưởng mày đứng ở đây nói sẽ có người tin mày! Mày chính là tên lừa đảo! Là đồ giả!”

Lúc này trong phòng học bỗng có người hét lên.

“Dm dm dm! Weibo Vua trả lời đăng bài rồi! Bọn họ mời Thần 1 tham gia chương trình thực tế của họ! Bên trên, bên trên viết tên Ninh Y!!!”

Một viên đá khuấy động ngàn con sóng.

Tất cả mọi người đều bắt đầu lấy điện thoại ra xem Weibo.

Nhan Tử Vân mất hết sức lực ngã người xuống ghế, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không đâu, sao mày có thể là Thần 1… Nếu mày là Thần 1 thì tại sao mày không nói sớm… Tại sao mày cứ một mực đội sổ, không thể nào, giả, không thể nào là mày, không thể nào là mày…”

Ninh Y nhét điện thoại bị hư vào túi, liếc sang cô ta, lạnh nhạt bảo: “Thấy có người mạo danh tao mà còn liên tục làm mấy hành động gai mắt, không vui thì thi thôi, dù sao đề thi cũng chẳng có gì khó.” 



Trà: U là tr tác giả đổi tên truyện nữa rồi mụi ngừi:) bả đổi lần thứ3 thứ 4 gì rồi á, là đổi lại cái tên đầu tiên “Nữ phụ không thèm để ý mi”, chắc là em sẽ đổi tên lại, mọi người có thấy tên này cũng đừng bất ngờ nha, là một hết đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.