Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi

Chương 52: S1653



Trước nhà có mấy bậc thang.

Hứa Tinh Tễ lo Ninh Y bị thương ở chân không tiện đi lại nên muốn đưa tay ra đỡ cô, nhưng cô lại vô thức né qua một bên, vừa khéo tránh được tay cậu.

Hứa Tinh Tễ chỉ khựng lại một chút rồi rộng rãi thu tay về như thường: “Tôi lo cậu không lên bậc thang được.”

Trên mặt cũng không xuất hiện sự lúng túng hay không vui vì bị tránh, cậu nghĩ ngợi một chút, sau đó hỏi: “Vì ban nãy tôi nói những lời đó với cậu nên khiến cậu cảm thấy bài xích và phản cảm sao?”

Hứa Tinh Tễ nói nghiêm trọng rồi, được một nam sinh đẹp trai như ánh mặt trời tỏ tình, cậu cũng chẳng làm mấy việc khiến người khác khó chịu, dù không thích cũng chắc chắn không tới mức phản cảm.

Ninh Y đoán, bởi những hành động vô thức né tránh của mình đã làm đối phương nghĩ nhiều, cô vội vàng nói: “Đương nhiên là không, ừm… Chỉ là tôi cảm thấy không quen với kiểu tiếp xúc đột ngột vậy thôi…”

Do đãi khách nên dàn karaoke trong nhà được bật, tiếng hát của Cư Mộng truyền đến đã át đi phân nửa âm thanh của bọn họ.

Hứa Tinh Tễ liếc nhìn bóng người ở phía sau vẫn chưa đi theo kịp, cậu dùng giọng nói vừa tủi thân vừa cam chịu, khẽ thở dài: “Nhưng lúc Lộ Hứa Nam đến gần cậu, cậu cũng không có tránh mà…”

Ninh Y nghe mà sững sốt.

Hứa Tinh Tễ cười rồi lắc đầu, bước lên bậc thềm trước.

Mắt thấy hai người đằng trước sóng vai đi với nhau, Lộ Hứa Nam ở phía sau ghen tị ứ chịu được, mấy lá cây bị anh tiện tay hái xuống trên đường đi cũng đã bị vò nát không ra giống ôn gì trong tay.

Nhưng vì đuối lý, anh vừa xấu hổ không dám tiến lên đi chung, vừa không thể tách hai người đang đánh lẻ kia ra, chỉ có thể nhịn cơn giận mà đuổi theo ở phía sau, tránh để mình nghe tiếng cười nói của bọn họ rồi trực tiếp tức điên!

Sau khi hất mấy lá cây trên tay ra, Lộ Hứa Nam ngẩng đầu, thấy Hứa Tinh Tễ vào nhà trước, còn Ninh Y vẫn đứng dưới bậc thang.

Lộ Hứa Nam sải bước đến, cúi đầu và cau mày nhìn chân Ninh Y, nghi ngờ rằng có phải ban nãy bị té nên bây giờ đau hay không, anh không khỏi duỗi tay định hỏi cô xảy ra chuyện gì.

Ai ngờ Ninh Y lại tự dưng nhúc nhích, cô giơ tay chạm vào mu bàn tay đang chìa ra của Lộ Hứa Nam, khẽ bóp một cái.

???

!!!

Lộ Hứa Nam bỗng lùi về phía sau nửa bước, bởi vì quá hoang mang mà còn đạp hụt bậc thang, suýt nữa té sấp mặt.

Anh siết chặt bàn tay bị Ninh Y bóp rồi để ra sau lưng, trợn mắt nhìn đối phương, lớn tiếng hỏi: “Cậu, cậu làm gì đấy?!”

Ninh Y chậm chạp tiêu hóa lời của Hứa Tinh Tễ, sau khi suy nghĩ về điều đó, cô nhận ra đúng như cậu đã nói.

Dù là lúc trước cô kéo Lộ Hứa Nam đến phòng y tế hay để anh cõng cô về khách sạn ở núi Hương Phong, kể cả ban nãy ở chỗ nghỉ mát, dường như cô vừa quen thuộc vừa thản nhiên đối với sự tiếp xúc của anh.

Vì sao chứ?

Lúc Lộ Hứa Nam duỗi tay tới, Ninh Y đang nghi ngờ, cô vốn muốn hất ra, kết quả đầu óc chả nghĩ được gì mà bóp một cái.

Vào lúc này nghe đối phương chất vấn bằng giọng điệu hung dữ, trông anh như bị lợi dụng vì cô chạm vào vậy, Ninh Y vừa cạn lời vừa thông suốt.

Hơ, cái tên Lộ Hứa Nam này… Hoàn toàn khiến người ta khó mà đối xử với anh như người khác giới đấy? Sao phải ngại ngùng tránh né anh chứ?

Thấy dáng vẻ dữ dằn của Lộ Hứa Nam, Ninh Y là kẻ ác lại cáo trạng trước: “Tôi hỏi cậu muốn đưa tay ra làm gì mới đúng? Thật sự là… Đừng có hở ra là đụng tay đụng chân với người khác! Nam nữ thụ thụ bất thân biết không?”

Nói xong, thừa dịp đối phương không phản ứng kịp liền nhấc chân vào trong.

Lộ Hứa Nam nhìn bóng lưng của Ninh Y, bàn tay ở sau lưng cũng không còn thoải mái, anh chậc một tiếng: “Làm gì không biết, còn thụ thụ bất thân, đã sớm thơm nhau tám trăm năm trước, mẹ tôi bảo lúc cậu đi nhà trẻ, cậu còn phải tay trong tay với tôi mới chịu…”

“Anh Nam!” Phương Từ chạy từ cửa ra, lải nhải: “Sao anh thúi mặt đứng đậy vậy? Em thấy Ninh Y tức giận đi vào, anh làm bả tức hay gì đó?”

Lộ Hứa Nam nhíu mày chỉ vào mặt mình, cảm thấy oan lắm luôn: “Không phải chứ, mày nhìn bản mặt tao thúi chỗ nào? Còn nữa, cái nết tao tệ vậy à? Hở chút là tức giận với người khác?”

Phương Từ chẳng nói gì nhưng trên gương mặt viết đầy mấy chữ “Bộ không phải sự thật à” to đùng.

Lộ Hứa Nam nghĩ lại thái độ cùa mình đối với Ninh Y ban nãy, anh im lặng, sau đó mới nói: “Dù sao lúc này tao cũng không phát cáu với cậu ấy.”

Phường Từ thở dài, ôm vai anh: “Anh Nam à, khuôn mặt anh đẹp trai đến mức chả có gì phải bàn, nhưng lúc anh không có biểu cảm gì… Nhìn sơ qua cũng thấy anh rất dữ á anh hiểu không? Đương nhiên đàn ông cần có khí thế như thế này! Nhưng bây giờ là giai đoạn đặc biệt, tụi mình cũng phải “Lấy ưu điểm bù vào khuyết điểm” đúng chứ? Anh coi Hứa Tinh Tễ kìa, thấy ai cũng cười hì hì, con gái chịu cái vẻ đó đó! Anh xem… Rồi học hỏi chút đi?”

Lộ Hứa Nam liếc nhìn cậu ta hồi lâu, môi mỏng khẽ mấp máy, khóe môi chuẩn bị nhếch lên, giây cuối lại dữ dằn hạ xuống.

Anh hừ lạnh, hất cánh tay Phương Từ ra, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng và ngang ngược: “Ai muốn học hỏi con gà tiểu học kia!”

Phương Từ: … Cái thái độ này mà muốn theo đuổi người ta, má khổ thật sự.

Lộ Hứa Nam đứng ở cửa quan sát một lượt, anh thấy dì Đường đang chia thức ăn ở phòng ăn, Cư Mộng kéo Mộ Vãn Tình rung đùi đắc ý nhìn Ninh Y ca hát, Hứa Tinh Tễ không ở đây.

Anh nghĩ đến dáng vẻ thấy ai cũng giả vờ cong mắt cười của đối phương và mấy lời vừa nãy Phương Từ nói, lại hừ một lần nữa.

“Đứng đó nghĩ gì vậy? Mau vào đây, sắp ăn cơm rồi.” Lạc Bạch Thu đứng trong phòng khách vẫy tay với anh.

Lộ Hứa Nam đáp lại một tiếng, vừa bước được nửa bước thì bỗng khựng lại.

Nghĩ gì?

Đúng rồi, hình như bắt đầu từ lúc ở vườn hoa đi về, cả chặn đường anh cũng không nghe thấy Ninh Y đang nghĩ gì?

Rõ ràng khi ở trong chòi nghỉ mát còn nghe được mà.

Lộ Hứa Nam nhíu mày, đến gần ghế salon, ngồi xuống vị trí cách Ninh Y không xa.

Ninh Y cảm nhận được tiếng động bèn nghiêng đầu nhìn anh rồi nhanh chóng quay đi, tiếp tục nhìn Cư Mộng quẩy tung nốc.

Lộ Hứa Nam tập trung lắng nghe hồi lâu vẫn chẳng nghe thấy, anh không khỏi lơ đễnh.

Dù sự xuất hiện của thật đọc tâm này vốn không thể giải thích, vẫn luôn tồn tại tác dụng phụ nhưng kỳ lạ là luôn có hàng nghìn liên hệ với Ninh Y. Như trường hợp anh chỉ nghe được tiếng lòng của mỗi Ninh Y, song nếu xảy ra tiếp xúc tay chân với Ninh Y, khả năng kia có thể bao trùm lên cả những người khác.

Hôm nay khả năng ấy đột ngột biến mất hệt như sự gắn kết duy nhất của anh và Ninh Y đã bị người ta cắt đứt, khiến anh không nén nổi tiếc nuối.

Cùng lúc đó, trong nhà vệ sinh lầu 1 của nhà họ Ninh.

Hứa Tinh Tễ khóa trái cửa, cậu dựa vào thành bồn rửa mặt, giơ tay vén ống tay áo bên trái lên, trên cổ tay là một cái đồng hồ thể thao bình thường.

Chỉ thấy cậu nhấn vào mặt đồng hồ, một màn hình chiếu trong suốt màu xanh hiện ra từ đồng hồ.

Không lâu sâu, các chấm xanh trên màn hình ghép lại thành hình đầu người không biết giới tính, cái miệng mở rồi đóng, đồng thời bên dưới xuất hiện từng hàng chữ.

“S1653, đã hoàn thành xác nhận thân phận.”

“Kiểm tra thấy những dao động bất thường trong não ký chủ, xin hỏi ngài có cần giúp đỡ hay không?”

Hứa Tinh Tễ: “Không cần.”

“Hệ thống cho thấy diễn biến cốt truyện hiện tại ở thế giới này là 2%, độ lệch quan hệ giữa các nhân vật chính cao đến 49% so với ngưỡng bình thường, dự đoán cốt truyện trong tương lai, xin hỏi có nhân vật nào biểu hiện bất thường không?”

Hứa Tinh Tễ chập ngón trỏ và ngón cái vào nhau rồi gõ vào trán, trả lời: “Không có.”

“Được rồi, vất vả cho ngài. Nếu cần sự trợ giúp nào cứ liên lạc với chúng tôi, hệ thống sữa chữa cốt truyện sẽ hết lòng hết dạ phục vụ vì ngài, tạm biệt.”

Hình ảnh trên đó lại bị phân tán thành những đốm sáng, các hàng chữ cũng hòa vào màn sáng, đồng hồ đeo tay vang lên tiếng “bíp”, màn hình lại bị thu vào mặt đồng hồ.

Hứa Tinh Tễ hạ tay xuống và đặt lên thành bồn rửa tay, nhíu mày nhìn bản thân trong gương, khóe môi nở nụ cười hoàn toàn khác với ngày thường: “Đúng là rất thú vị, khó trách từ trước đến nay chưa có ai thành công.”

Cậu giơ tay sửa lại cổ áo rồi rửa tay, đến khi kéo cửa ra, gương mặt đã khôi phục lại vẻ sáng sủa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.