Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi

Chương 57: Nữ chính



Hệt như có một con côn trùng khẽ cắn vào trái tim cô, hơi đau, song càng nhiều hơn là sự chua xót và tê dại.

Cánh tay Ninh Y dừng giữa không trung, thoáng chốc lại chẳng đẩy được anh.

Lộ Hứa Nam như một chú chó lớn bị lạc cuối cùng cũng tìm được chủ nhân của mình, cái đầu xù xù cọ vào cổ Ninh Y khiến cô không chịu nổi, vô thức ngã về phía sau.

Khi đối phương nhận ra động tác của cô, đầu tiên là hai cánh tay ở bên hông cô càng siết chặt hơn, đầu vội vàng đuổi theo, dính vào cô như thể không tài nào cách xa một giây.

“A.” Ninh Y bị ôm tới phát đau, bực bội hừ một tiếng, cánh tay treo giữa không trung cũng đặt lên vai Lộ Hứa Nam, đẩy mạnh anh ra: “Tay cậu là tay của Atom* hả? Đau quá!”

*Bộ manga cậu bé người sắt.

Có lẽ nghe cô kêu đau nên lực tay của Lộ Hứa Nam hơi buông lỏng, song vẫn là sức lực Ninh Y không thể đẩy ra.

Anh vùi đầu vào phần cổ trắng nõn mịn màng của đối phương, chất vấn bằng giọng điệu vừa ồm ồm vừa tủi thân: “Em đã đi đâu vậy?”

Ninh Y cạn lời, cô đi đâu thì liên quan gì tới anh? Còn phải báo cáo hả? Đang êm đẹp tự dưng lên cơn gì đấy?

Cô ngọ ngoạy rút tay trái giữa hai người ra rồi đặt lên bả vai bên kia của Lộ Hứa Nam, định dùng hết sức để đẩy anh lại nghe anh lầm bầm như làm nũng: “Đầu anh đau lắm…”

Lúc này Ninh Y mới nhận ra nhiệt độ cơ thể của cái người trước mặt mình thật sự cao đến mức bất thường, hơi thở nuốt vào nhả ra chạm vào da cô lúc nói chuyện đều nóng rực.

Ninh Y nhíu mày, tay phải gập sang, xuôi theo cổ Lộ Hứa Nam mà sờ lên trán anh, lòng bàn tay nóng hổi.

“Lộ Hứa Nam, cậu xảy ra chuyện gì vậy? Không phải vừa nãy vẫn khỏe sao?”

Bị bệnh cũng không phải chuyện giỡn, một tay Ninh Y ấn lên trán anh, tay còn lại đặt lên vai, bắt đầu cứng rắn đẩy người ra, muốn xem thử rốt cuộc cái người này bị gì.

Tình trạng sức khỏe của Lộ Hứa Nam không tốt, dưới mấy phen đưa đẩy của Ninh Y thì cơ thể loạng choạng, hai chân mềm nhũn té về phía sau.

Rõ ràng Lộ Hứa Nam đã hơi mê mang song vẫn cố chấp không chịu buông tay, đến khi “ầm” một tiếng, ngay cả Ninh Y cũng té xuống thì anh mới chịu thả ra vì sự đau đớn và lực phản ở nơi bàn tay.

Ninh Y giật mình vì tình hình này, cô lo lắng Lộ Hứa Nam có bị thương ngay đầu hay không, lại muốn xem anh có đập trúng xương không, cô luống cuống tay chân bò dậy từ trên người Lộ Hứa Nam, trước tiên Ninh Y đưa tay ra sau ót anh kiểm tra.

May là do chỗ này hẻo lánh, hàng năm không có người cắt cỏ nên bãi cỏ mọc rất tươi tốt.

Ninh Y sờ đến tầng cỏ thật dày bên dưới liền thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi… Cậu… Sao lại ở đây?” Dường như cú ngã này đã làm Lộ Hứa Nam tỉnh táo lại, anh nheo mắt thấy Ninh Y quỳ bên cạnh mình thì ngẩn người, sau đó xoa huyệt thái dương căng chặt của mình rồi chống lên cỏ ngồi dậy.

Ninh Y cũng thoáng bối rối theo, cô nghi ngờ nói: “Cậu… Không nhớ bản thân tới đây như thế nào?”

“Rõ ràng là ban nãy tôi ở cây cổ thụ ở phía Bắc sân lớn, bỗng dưng đầu rất đau…” Tay phải Lộ Hứa Nam siết chặt thành nắm đấm, anh gõ vào trán mình, đảo mắt quan sát xung quanh, sau khi nhận ra vị trí thì giọng nói cũng nghi ngờ hệt cô, vừa nói vừa quay đầu nhìn Ninh Y: “Tôi ngồi trên băng ghế, sao lại chạy đến giàn hải đường…”

“Mắt cậu!” Tiếng kêu của Ninh Y cắt ngang lời anh, cô thấy phần tròng trắng của đối phương lại đỏ tươi hệt bị ứ máu, dường như muốn nhuộm luôn cả con ngươi, vô cùng tàn bạo.

Lộ Hứa Nam ngừng nói, anh lo lắng lau mắt: “Mắt tôi làm sao?”

“Cậu khoan nhúc nhích đã!” Ninh Y vừa nôn nóng vừa sợ hãi, cô quỳ đứng, giang hai tay ra, muốn kiểm tra một lần nữa xem có phải đầu anh bị thương hay không, nhưng ngón tay vừa chạm vào da đầu đối phương thì bất ngờ phát hiện màu đỏ trong mắt anh đã nhanh chóng biến mất như thủy triều.

Cô nghĩ lại cảnh tượng ở nhà mình lần trước, sững sờ mở miệng: “Lại không thấy…”

Lộ Hứa Nam cảm nhận được sự mát lạnh quen thuộc truyền từ đầu ngón tay vào nơi được chạm, nỗi đau đầu quấy nhiễu anh dần dần biết mất.

Anh vô thức dụi vào tay Ninh Y, định tiếp xúc diện tích lớn hơn để làm dịu đi sự khó chịu trong mình.

Vì hành động trêu ghẹo của Lộ Hứa Nam, thoáng chốc Ninh Y nhớ đến cảnh ban nãy cái người này đã ôm cô không buông, cô lập tức rút tay lại, lòng bàn tay không được tự nhiên cọ lên quần áo, cô lúng túng nói: “Cậu, cậu làm gì đó?”

“Sao cứ như chó thế, con samoyed nhà Cư Mộng cũng không dính người cỡ này…”

Sự thoải mái mát lạnh đã biến mất, Lộ Hứa Nam bất mãn gãi đầu, cau mày lầm bầm: “Sao cậu lại mắng tôi là chó, nếu tôi là chó thật thì tôi sẽ…”

Ninh Y thầm hừ một tiếng.

“Cậu sẽ làm gì? Còn cắn tôi được chắc?”

Lộ Hứa Nam bị khiêu khích nghe vậy, bỗng nghiêng người về phía cô, ngay lúc sắp đụng vào chóp mũi đối phương, anh đã dừng lại.

Chỉ thấy mày kiếm của anh giương cao, tầm nhìn khi rũ mắt lại rơi vào trên môi Ninh Y, thấp giọng đáp: “Ừ, thì tôi sẽ thật sự cắn cậu.”

Cơ thể cô chấn động, vô thức che miệng rồi ngã người ra phía sau, tạo một khoảng cách với Lộ Hứa Nam chợt có mười phần cảm giác áp bách.

Đợi vài giây sau cô mới lấy lại tinh thần, đôi mắt hạnh mở to, kinh ngạc nhìn anh: “Cậu, sao cậu nghe được tôi…?”

“Chẳng lẽ mị lỡ miệng hả? Không thể nào! Rõ ràng mị có nói đâu!”

Thân hình Lộ Hứa Nam khẽ khựng lại, anh nhận ra thuật đọc tâm bỗng biến mất lại bỗng xuất hiện cứ thế mà vô tình bị lộ.

Anh liếm môi, rút cánh tay về rồi ngồi xếp bằng, không định giấu tiếp: “Ừm, tôi nghe được.”

Nói xong thì anh giơ tay chỉ vào đầu mình, bổ sung: “Những thứ cậu nghĩ trong đầu, tôi đều nghe được.”

“Cậu đang kể chuyện hoang đường gì với tôi đó? Bộ tưởng đây là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng chắc?!”

Lộ Hứa Nam nheo mắt nhìn cô, nói: “Tôi không nói đùa, đương nhiên đây cũng không phải tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.”

Ninh Y bị anh làm nghẹn họng, hồi lâu sau mới không nhịn nổi mà nhỏ giọng than thở: “Đương nhiên tôi biết đây không phải là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, rõ ràng là tiểu thuyết lãng mạn tổng giám đốc các kiểu!”

Cô nói xong thì chợt ngẩng đầu nhìn Lộ Hứa Nam, vẻ mặt sợ hãi: “Vì vậy cậu vẫn luôn biết tôi không phải Ninh Y real, là xuyên tới? Vậy những thứ cậu tặng và tỏ tình, thì ra từ trước đến giờ cậu đều đùa giỡn tôi ư?!”

“À! Chẳng lẽ cậu muốn lúc thi sẽ được tôi cho cậu đáp án để gian lận?”

Suy nghĩ của Ninh Y càng lúc càng lệch.

“Tôi để ý tới thành tích hồi nào? Hơn nữa chỉ ở trong một khoảng cách nhất định, tôi mới nghe được suy nghĩ của cậu thôi, xa chừng 1m là tôi không nghe được rồi, gian lận cái gì!” Lộ Hứa Nam hơi tức giận, sau đó anh nghi ngờ hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy cậu nói gì mà tiểu thuyết lãng mạn tổng giám đốc? Còn cái gì xuyên qua, không phải Ninh Y real, có ý gì? Cậu không phải Ninh Y thì là ai?”

Ninh Y không ngờ khả năng đọc tâm của đối phương lại có nhiều hạn chế như vậy, cô thì tự để lộ ra hết.

Nhưng Lộ Hứa Nam nghe thấy tiếng lòng của mình, dù sao muộn cũng không giấu nổi nên trực tiếp nói rõ: “Là ý cậu nghe đấy, tôi… Thật ra tôi không phải Ninh Y cậu biết, tôi đến từ thế giới khác. Mà nơi chúng ta đang ở chỉ là một quyển tiểu thuyết tôi từng đọc, nam chính là cậu, nữ chính là Mộ Vãn Tình, còn Ninh Y là nữ phản diện gây cản trở cho tình cảm hai người…”

Một bàn tay ấm áp đặt lên trán cô, Ninh Y nghe được âm thanh lo lắng của Lộ Hứa Nam: “Có phải vừa nãy đầu cậu bị đụng ở đâu không? Nói sảng gì vậy?”

Ninh Y tức giận hất tay anh ra: “Cậu mới bị đụng hỏng đầu, bây giờ là lúc lo chuyện này hả? Trọng điểm của cậu hơi lệch đó? Thế giới này là một quyển tiểu thuyết! Cậu chỉ là nhân vật dưới ngòi bút tác giả, cũng không phải sự tồn tại chân thực, cậu nghe vậy mà không cảm thấy sợ hãi sao?”

Lộ Hứa Nam thấy dáng vẻ của cô đúng là không bị thương, bấy giờ mới suy nghĩ về vấn đề kia.

Có lẽ do thuật đọc tâm nên anh cũng không có quá nhiều chấn động vì lời của Ninh Y, thậm chí là ngay sau đó đã có đáp án cho bản thân.

“Dù thế giới này thật sự chỉ là một quyển tiểu thuyết cũng có gì đáng sợ đâu? Tôi vẫn sống, vẫn cảm nhận được, có người nhà, bạn bè, còn có… Cậu, mọi thứ xung quanh đều là thật.”

Anh nói xong thì vỗ vỗ bãi cỏ bên dưới, lại nhặt một phiến lá rụng đặt lên lòng bàn tay, không biết cơn gió ở đâu lại cuốn nó đi rồi rơi cách đó không xa.

Lộ Hứa Nam tiếp tục nói: “Cậu xem, vùng đất mà chúng ta đang đạp chân vẫn có cây cối sinh trưởng, gió ở Nam bán cầu đi theo dòng hải lưu đến nơi này để lướt ngang ngọn cây. Mỗi một sinh mệnh xung quanh, kể cả chúng ta đều sẽ trải qua sinh tử. Hết thảy những thứ này khác với điều mà cậu gọi là “Thế giới thật sự” sao?”

Ninh Y bị dọa bởi “Nhà triết học – Lộ” trước mặt, cô ngơ ngác lắc đầu.

“Vì vậy, tôi cảm thấy không có gì đáng sợ cả.” Lộ Hứa Nam nhún vai nói: “Vả lại, sao cậu chắc chắn thế giới nào là thật? Có lẽ nơi này mới là thật, nơi cậu nói là giả?”

Trong lòng Ninh Y chấn động, bị anh hỏi thẳng đến mức bối rối.

Cô khẽ nhếch môi muốn phản bác song cũng chẳng biết mở miệng thế nào, qua hồi lâu mới nhớ đến Hứa Tinh Tễ nên lập tức nói: “Hứa Tinh Tễ cũng xuyên tới! Cậu ấy là một vai phụ, trước đó còn nhờ tôi chạy cốt truyện để làm người yêu cậu ấy nữa! Không thể nào là cả hai chúng tôi đều nghĩ sai?”

“Nó cũng vậy? Làm người yêu?” Lộ Hứa Nam nghiến răng, biết ngay con gà tiểu học kia bất thường mà!

Anh nắm tay Ninh Y và đặt lên lồng ngực bên trái của mình, trầm giọng hỏi: “Cảm nhận được không?”

“Thình thịch, thình thịch, thình thịch.”

Nhịp tim mạnh mẽ phía dưới như xuyên thấu qua lòng bàn tay cô, gõ vào trái tim của cô.

Ninh Y thoáng rụt tay về, lắp bắp nói: “Muốn gì thì nói đàng hoàng, tự, tự dưng táy máy tay chân làm gì? Làm người ta giật mình…”

Lộ Hứa Nam để ý tới dái tai đỏ rực của cô, quyến rũ hệt như hai quả anh đào ngọt ngào, khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái.

Anh đè xuống nội tâm kích động, dời mắt sang chỗ khác, đầu lưỡi chạm vào răng nanh ngứa ngáy của mình: “Theo như cậu nói thì đây là một quyển tiểu thuyết, tôi là nam chính, có phải tôi cần ở bên cạnh Mộ Vãn Tình hay không? Trên thực tế, nếu không phải nhờ cậu, tôi hoàn toàn chẳng nhớ nổi trong lớp còn có một nữ sinh như vậy.”

“Còn thích?” Vành tai Lộ Hứa Nam không tự chủ mà đỏ lên, anh chỉ vào vị trí trái tim, giọng nói trầm thấp lại nghiêm túc: “Vừa nãy cậu không nghe nó nói sao? Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ thích cậu thôi…”

Ninh Y như bị ánh mắt nóng rực của anh làm cho phỏng hết cả lên, nhiệt độ gương mặt chợt tăng cao, ngay cả phần cổ trắn nõn cũng hiện lên một tầng mỏng màu đỏ, cô rũ mắt, hơi bối rối đáp: “Nhưng tiểu, cốt truyện của tiểu thuyết không phải như vậy, cậu nên thích Mộ Vãn Tình mà…”

“Tôi mặc kệ có phải tiểu thuyết hay không tiểu thuyết.” Lộ Hứa Nam hơi cau mày, cắt ngang lời cô như đinh đóng cột: “Nếu như tôi là nam chính, không ai có thể là nữ chính, ngoại trừ cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.