*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ninh Y hóa đá ngay tại chỗ.
Không phải, tôi nghĩ gì mà nghĩ? Tôi hoàn toàn không có ý định gì về chuyện này! Tại sao cái dáng vẻ của cậu lại như kiểu cậu tính hết rồi vậy? Hơn nữa không phải chuyện này nên hỏi ý kiến tôi hả? Cậu thông báo với tôi là ý gì?
Còn Lộ Hứa Nam nói xong đã về nhà mình, đi được một đoạn thì như nhớ tới thứ gì đó bèn dừng bước, quay đầu vẫn thấy cô đứng ở kia, anh nhẹ giọng vẫy tay với cô: “Đừng có đứng ngớ ra đó nữa, không đói à? Mau vào nhà ăn uống đi. Buổi tối ngủ sớm một chút, nếu còn gặp ác mộng thì có thể gọi cho tôi, sáng mai tôi tới đón cậu đi học.”
Ninh Y:??? Cậu đừng có tự nói rồi từ quyết định coi!
Cho đến khi Lộ Hứa Nam đi vào biệt thự bên cạnh, Ninh Y mới phiền muộn đập vào trán mình rồi đá cánh cửa sắt bên cạnh như trút giận.
“Làm gì đấy? Cái cửa nhà ghẹo em à?” Âm thanh của Ninh Tu truyền đến từ phía sau.
Ninh Y quay đầu lại, Ninh Tu trong mơ ngồi sau tấm thủy tinh ở phòng thăm nuôi với gương mặt hốc hác, suy sụp tinh thần thoáng chốc chồng lên giây phút này, cô không khỏi giật mình.
Ninh Tu thấy dáng vẻ sợ hãi của cô thì đi nhanh tới, giơ tay định sờ trán cô: “Sao vậy, anh dọa em rồi hả?”
“Anh hai!” Ninh Y ném cái cặp trên nay, nắm chặt bàn tay đối phương duỗi tới.
Ninh Tu bị sự đột ngột của cô làm hết hồn, anh bật cười: “Sao tự dưng kích động thế? Hù anh…”
Ninh Y ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ hăng hái, đẹp trai oai phong của ông anh mình thì cắt ngang lời Ninh Tu: “Anh hai, anh đồng ý với em một chuyện đi.”
Ninh Tu nhướng mày, trêu chọc nói: “Anh nói chứ sao bỗng nhiên cô nhiệt tình như thế này, thì ra muốn xin xỏ anh à? Nói đi, nói ra rồi anh sẽ thử cân nhắc.”
“Không được cân nhắc, anh phải hứa!” Ninh Y nghiêm túc nói: “Em muốn anh hai hứa với em, sau này dù gặp phải chuyện gì cũng không thể làm mấy chuyện vi phạm pháp luật!”
“…” Ninh Tu nghe xong thì im lặng ít nhất nửa phút, sau đó không kìm nổi mà bật cười, càng cười càng mất kiểm soát, cả lồng ngực cũng rung động dữ dội.
Anh cười không thở được, cuối cùng co ngón trở lại, gõ lên trán Ninh Y nói: “Mỗi ngày trong cái đầu nhỏ của em nghĩ gì vậy?”
Ninh Y che trán, cô nhận ra mình đã xem chuyện trong mơ là thật.
Ninh Y úp úp mở mở: “Tuân thủ pháp luật là cơ sở để xây dựng một chủ nghĩa xã hội hài hòa đó! Em nhắc anh làm một công dân tốt biết cống hiến cho xã hội thì sai chỗ nào?”
“Đúng đúng đúng, em không sai, em đúng hết.” Ninh Tu cười, khom người nhặt cặp rơi trên đất lên rồi vác lên vai mình, ôm bả vai cô vào nhà: “Về nhà thôi, công dân xuất sắc của anh.”
…
Cùng lúc đó, trên diễn đàn Nhất Trung có một bài đăng tên là “Rốt cuộc bông hoa lạnh lùng lxn* cũng bị túm” đang được thảo luận vô cùng sôi nổi.
*lxn: Lộ Hứa Nam.“Méo nói nhiều, có hình làm bằng chứng. Nhìn địa điểm cũng biết ở đâu đúng không? Đúng! Chính là rừng cây nhỏ của đám có bồ mà mọi người hay gọi đó, vì vậy… Các chị em, hôm nay mọi người thất tình tập thể đi QUQ (hình).jpg.
“:((((((( Sờ đâu kìa, wsl*”
*wsl: tau chết đây.“Đó là Thần 1? Dm, tao mới viết thư tình xong, định cùng nhau học hành tiến bộ, cùng nhau học chung trường Đại học với cậu ấy:)”
“01 vẫn luôn thích lxn mà, lớp 11/1 đứa nào mà chả biết? Từ trước đến giờ cậu ấy chưa từng che giấu, hai người được hứa hôn từ nhỏ đấy (Khỏi cãi, hồi cấp hai 01 chính miệng nói)”
“Đọc tới chỗ này mà tụi bây còn chưa rút ra được một đạo lý à?! Nam thần cũng thích nữ sinh có thành tích tốt! 01 vừa được hạng nhất toàn trường là hạ gục được lxn, tụi bây còn không học hành cho giỏi!!”
“Ghen tị, tình yêu và học tập đều tốt đẹp, người chiến thắng trong cuộc sống QAQ.
“Ha, cúp học đi hú hí? Học giỏi là muốn làm gì thì làm? Đây là làm trái nội quy của trường đúng không? Nhất Trung bị loại người như vậy làm ô uế! Nếu mọi người bắt chước tụi nó thì dứt khoát đừng đến trường nữa!”
“Thằng lầu trên yyqg* gì đó? Mày biết chiều nay 11/1 có tiết thể dục không, từ trước đến giờ ông Trần toàn dạy nửa tiết rồi cho nửa tiết sau hoạt động tự do, không biết thì câm mẹ mồm đi?”
*yygq: âm dương quái khí: chỉ mấy thứ kỳ lạ, có thể hiểu trong trường hợp này là “Thằng lầu trên xàm lờ gì đó?”“L53, tao học lớp 11/1 đây, sau giờ thể dục là tiết Lý, hai tụi nó đều không ở lớp, tao không biết chẳng lẽ mày biết? Này không gọi là cúp học thì là gì? Nực cười!”
“Tao cười tao ẻ, mày là đứa nào trong lớp tụi tao? Cách cái màn hình cũng ngửi được sự chua lè phát ra từ mày đấy, Thần 1 người ta có yêu đương cúp học cũng thi được hạng nhất thôi, mày không phục thì mày lên đi!”
“lxn bị sốt, 01 dẫn cậu ấy đến phòng y tế. Tui tan học đến văn phòng đưa bài thi Tiếng Anh nè, đúng lúc gặp được bọn họ đưa giấy khám cho thầy Lưu, tui nghe rõ lắm.”
“Yên lặng xếp hàng đê, hôm nay mị về trễ, thấy Lộ thần đeo cặp của Thần 1, còn tự tay đút kẹo cho bả ăn…”
“Đù mé??? Hồi đầu tao thấy 01 tự làm bánh quy rồi tặng Lộ thần, cậu ấy nhìn còn không thèm nhìn, mày nói cậu ấy đút kẹo cho 01 ăn? Tao méo tin:)”
“Hừ ╭(╯^╰)╮ đây là ooc*! Tao cũng không tin!”
*Ooc: Không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có.“Ôi, không tận mắt chứng kiến thì mị cũng không tin, may là mị bất chấp chụp hình (đốt điếu thuốc)(hình).jpg.”
“…. Dm, tao lại cảm thấy trông hai người trong hình hơi đẹp đôi…”
“Em cũng…”
“Cúi chào Thần 1, thi cử thì phát huy vượt trội, thần tình yêu thì bắn trúng mũi tên vào người bả yêu (Meme tự chế Ninh Y tên đề bảng vàng).jpg”
“Đã lưu, cảm ơn chị bé lầu trên (ôm quyền) Chỉ cần tỏ tình thì sẽ có cơ hội thành công thôi.”
“Đã share.”
“Đã share +1”
“Đã share +2”
…
“Ầm ầm! Đùng! Choang!”
Trên lầu hai biệt thự nhà họ Nhan liên tục truyền đến chuỗi âm thanh đập vỡ, bảo mẫu ở nhà đã quen, vùi trong bếp lặt rau, ra vẻ không nghe thấy.
Nhan Hữu Lâm ngồi trên ghế salon ở phòng khách nghe một hồi thì đen mặt, cáu kỉnh gọi: “Thúy Hương! Lên lầu kêu cô chủ xuống đây, hỏi nó hôm nay lại nổi nóng cái gì!”
Bảo mẫu mang tạp dề, nơm nớp lo sợ đi khỏi bếp, chỉ vết bầm ở trán còn chưa lành của mình, nói: “Ông chủ, mặt mũi của tôi còn chưa lành nữa…”
Đây là mấy ngày trước đi kêu Nhan Tử Vân ăn cơm, bà bị cô ta ném cuốn sách bìa cứng làm bị thương.
Nhan Hữu Lâm im lặng trong một thoáng, ông xua tay để bà ấy đi.
Ông thở dài một hơi, chống đầu gối đứng dậy, tự mình lên lầu gõ cửa: “Tử Vân, đang yên lành lại đập đồ gì đấy? Khoảng thời gian này ở nhà vẫn chưa đập đủ à?”
Cửa phòng bị khóa, bên trong vẫn còn truyền ra một loạt tiếng vang.
Nhan Hữu Lâm giận không chịu nổi, ông nặng nề gõ cửa “ầm ầm”, tức tối nói: “Nhan Tử Vân, con mở cửa cho ba, đừng để ba kêu người đưa chìa khóa tới!”
Động tĩnh trong phòng không nhỏ, chốc lát sau, cửa phòng được người bên trong kéo ra, Nhan Tử Vân nắm tay cầm, gương mặt tràn đầy không phục, la ầm với ba mình: “Ngày nào ba cũng mắng con, bắt con đi xin lỗi con Ninh Y đê tiện kia, con còn làm gì nữa?! Con thà không có người ba như ba…”
“Chát!”
Âm thanh điên cuồng của Nhan Tử Vân bị một bạt tai cắt đứt, cô ta ôm mặt không dám tin nhìn sang.
Nhan Hữu Lâm chỉ vào mặt cô ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Vì con làm những chuyện đó mà tất cả hạng mục quan trọng của công ty đều bị nhà họ Ninh hủy bỏ, con có biết là gây ra thiệt hại rất nghiêm trọng không? Con tưởng bây giờ vẫn là trò đùa của đám con nít mấy đứa à? Mỗi ngày ba ở công ty đều sứt đầu mẻ trán, con cũng lớn như vậy rồi, tại sao vẫn không hiểu chuyện?”
Trong phút chốc, Nhan Tử Vân cắn môi im lặng, song vẫn cố chấp: “Ba hoàn toàn không tin Ninh Y cố ý hãm hại con! Bây giờ con không thể đến trường nữa! Đều là tại nó!”
Nhan Hữu Lâm lắc lầu, trầm giọng bảo: “Bé Vân, cho dù Ninh Y thật sự cố ý hại con, bản lĩnh của con không bằng người ta cũng phải nhận! Việc quân cơ không nề dối trá, biết chưa?”
Nhan Tử Vân cắn môi tới bật máu, cô ta bướng bỉnh nhìn ba mình, nước mắt rơi xuống như hạt châu bị đứt, nửa gương mặt bên trái còn dấu tay, thoạt trông hết sức đáng thương.
Nhan Hữu Lâm thấy dáng vẻ đó của con gái cũng không khỏi đau lòng, hối hận vì tức giận mà tát cô, ông từ từ xuống giọng: “Bé Vân, con ghét đi xin lỗi như vậy thì chúng ta không đi. Con cảm thấy không thể về Nhất Trung nữa thì ba chuyển trường cho con, hoặc ra nước ngoài? Con muốn học trường nào cứ nói với ba.”
Nhan Tử Vân không đáp được hay không, cô ta ôm mặt cúi đầu, rốt cuộc qua hồi lâu mới lên tiếng đáp: “Dạ.”
Nhan Hữu Lâm sờ đầu cô ta: “Vào phòng vệ sinh sửa sang lại đi, chuẩn bị xuống ăn cơm nhé?”
Nhan Tử Vân nhỏ giọng đáp: “Con không đói, ba ăn đi.”
Nhan Hữu Lâm hết cách, thở dài lắc đầu, cũng không ép cô ta nữa: “Vậy ba kêu người làm hâm nóng cho con, lúc nào muốn ăn thì xuống, được không?”
“Dạ.” Nhan Tử Vân đóng cửa, ngăn ba mình ở bên ngoài.
Nhan Hữu Lâm nhìn cửa phòng đóng chặt mà thở dài, lắc đầu xoay người đi.
Còn bên trong phòng, Nhan Tử Vân im lặng nhặt từng thứ trên đất lên, lúc iPad bị vỡ được cầm lên thì màn hình tự động sáng.
Bên trên hiển thị trang chủ của diễn đàn Nhất Trung, dưới màn hình bị nứt hệt mạng nhện là một tấm hình chụp lén hai người.
Trong hình, một thiếu niên cao lớn đứng ở lối đi, ánh nắng vàng nhạt của buổi hoàng hồn từ cửa sổ rọi vào mặt anh, đường nét và vẻ mặt đều hết sức dịu dàng. Mà cô gái đứng trước mặt anh thì cúi đầu, hơi hé môi cắn lấy viên kẹo trong tay anh.
Nhan Tử Vân nhìn chằm chằm gò má của nữ sinh trong màn hình, đáy mặt lộ ra tia điên cuồng và ác độc.
“Dựa vào cái gì mà tao phải ra nước ngoài? Dựa vào cái gì mà mày có thể có được mọi thứ? Tao! Những thứ này vốn thuộc về tao! Việc quân cơ không nề dối trá? Ha…”
…
“Tao cười chết, bây giờ tên CP của mày với Lộ thần cũng có rồi, gọi là “Hứa Nhĩ Y Sinh*” haha! Còn nữa còn nữa, mày không biết meme của mày ở trường hot cỡ nào đâu. “Share Thần 1, ước mơ thành sự thât”, chắc không thành slogan của mình đâu ha? Đám học sinh trong trường đỉnh thật hahahaha!”
*Hứa Nhĩ Y Sinh (Hứa trong Lộ Hứa Nam, Y trong Ninh Y): Cho em một đời.Tiếng cười ngang ngược của Cư Mộng truyện từ điện thoại ra.
Ninh Y xem meme đối phương gửi tới thì vô cùng không vui: “Bài trừ mê tín, tin tưởng khoa học. Ngồi gửi meme của tao thì không bằng lấy thời gian làm bài đi…”
Cư Mộng chửi cô: “Mày nhạt nhẽo thật đấy!”
Ninh Y nhún vai: “Tao chỉ nói sự thật.”
Cô định thu nhỏ cuộc gọi lại một bên để làm đề tiếp, bỗng dưng bên trên màn hình chính điện thoại nhảy ra một cái thông báo của Wechat, là “Chó Lộ gâu gâu gâu( 💩💩)”.
Tay Ninh Y khựng lại, cô thu cuộc gọi lại, nhấn vào thông báo có tin nhắn màu đỏ.
“Ngủ chưa?”
Ninh Y quét mắt về phía giờ giấc, vẫn chưa đến 9h30.
Đây là muốn kiếm chuyện để nói sao? Cô nghĩ.
Một giây sau, khung đối thoại lại hiện lên một tấm hình.
Là một đề hình học.
Ninh Y nhíu mày, gửi lại dấu chấm hỏi.
Bên kia trả lời, song là một đoạn âm thanh.
“Nhất Nhất? Ninh Nhất Nhất? Mày đi đâu rồi? Sao không nói chuyện với tao? Alo? Kẻ hèn này đang kêu gào mày!”
Tiếng của Cư Mộng làm cô hoàn hồn, cô ho nhẹ một tiếng: “Tao muốn làm bài, mày đừng hít drama trên diễn đàn miết, làm xong bài tập về nhà chưa?”
“Không muốn nói loại chuyện mất hứng này đâu!”
Ninh Y: “Làm lẹ đi, ngày mai tao sẽ không cho mày chép bài.”
“…” Cư Mộng im lặng một giây, căm hận nói: “Ninh Nhất Nhất, mày, cái người phụ nữ không có trái tim!”
Sau đó cúp máy.
Rõ ràng phòng ngủ chỉ có mỗi cô song Ninh Y lại tạm dừng, chả hiểu sao hơi chột dạ, sau đó vẫn nhấn vào tin nhắn thoại.
Giọng Lộ Hứa Nam hơi khàn, dường như mang theo chút ý cười và lười biếng chui vào tai cô.
“Cô giáo Ninh, em không biết làm câu này.”
Tai Ninh Y áp vào điện thoại đỏ ửng như thể bị cái gì đốt vậy.
Cô không được tự nhiên nhéo dái tái của mình, viết từng bước làm lên nháp rồi chụp hình gửi sang.
Qua năm phút sau, một tấm hình xuất hiện trong khung chat.
Lần này là câu hàm số.
…
Ninh Y gửi câu hỏi cuối cùng đi, ngẩng đầu xem đồng đồ thì nhận ra đã gần 11h.
Cô lại dạy online cho Lộ Hứa Nam suốt một tiếng trên Wechat?
Trong lòng có chút kỳ lạ, Ninh Y duỗi người, soạn tin nhắn cho đối phương, nói rằng cô muốn đi ngủ.
Lần này, đến khi cô rửa mặt rồi nằm dài trên giường cũng không nhận được tin nhắn của Lộ Hứa Nam.
Ninh Y lăn qua lộn lại mấy lần, rốt cuộc chẳng nhịn nổi nữa mà giơ tay sờ điện thoại xem thử, cô phát hiện chẳng có tin nhắn mới.
Còn theo đuổi cô cái gì! Dạy toán cả đêm, qua cầu rút ván vậy mà lẹ lắm!
Ninh Y bỉu môi, không vui khóa màn hình điện thoại, đang định ném lên tủ đầu giường thì “ting” một tiếng, tin nhắn mới đến từ Wechat.
Khóe môi rũ xuống thoáng chốc cong lên.
Ninh Y nhấn vào, thấy một tin nhắn thoại dài hơn một phút.
Cô kinh ngạc nhướng mày mở ra, sau đó âm thanh của Lộ Hứa Nam truyền đến.
“Mau ngủ ngoan, bé cưng, màn đêm đã buông xuống, đầu giường phủ đầy hoa hồng, cùng em chìm vào giấc ngủ… Ánh trăng vẩy đầy dất, cơn gió nhẹ nhàng thổi, bé cưng, bé cưng…”
Anh lại hát tặng cô bài “Diêu Lam Khúc”*.
*Tên bài hát: Diêu Lam Khúc (Khúc hát ru).Ninh Y kinh ngạc mở to mắt.
Bài hát của trẻ em cũng không dài, nhanh chóng được hát xong, chỉ còn lại tiếng thở khẽ khàng.
Ngay khi Ninh Y tưởng rằng đến đây là hết, bên trong lại truyền tới âm thanh của Lộ Hứa Nam.
“Đừng sợ, có một giấc mơ thật đẹp nhé, bé cưng của tôi.”