Ai Gia, Có Hỉ

Chương 27



Đã mấy ngày nay, ta cứ nghĩ đến việc vì sao Triệu Thất lại nói là “Từ đường Tô phủ có điều khác thường”, đáng tiếc là ta nghĩ mãi, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân tại sao. Từ đường Tô phủ ta đã đi không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng chưa tra ra được có gì không ổn.

Một người biết rõ sự tình – Nhạn Nhi mấy ngày nay cũng suy nghĩ khổ sở cùng với ta, nhưng mà điều nàng ấy nghĩ là hai chữ “báo thù” trong lời nói của Triệu Thất, ta cho rằng đó là Triệu Thất muốn ta thay hắn báo thù, mà Nhạn Nhi lại cho rằng Triệu Thất nói là Thẩm Khinh Ngôn muốn báo thù. Về ba điều mà Triệu Thất nói, thì ta và Nhạn Nhi chỉ có cách nhìn giống nhau ở điều thứ hai – chữ Thẩm trong câu Thẩm không thể tin là chỉ Thẩm Khinh Ngôn.

Tuy ta không muốn thừa nhận chuyện đó, nhưng những cử chỉ của Thẩm Khinh Ngôn trong mấy ngày qua thật sự rất đáng ngờ. Ta tỉ mỉ điểm lại mọi việc một lần nữa, dường như trước khi ta chuẩn bị khám phá ra điều gì đó, thì Thẩm Khinh Ngôn đều xuất hiện, lại còn rất trùng hợp xóa đi đầu mối ta mới tìm ra.

Ta day day thái dương, bây giờ cũng chẳng nghĩ ra được điều gì, vừa lúc lại thấy đói bụng, liền lệnh cho Như Ca, Như Họa hai người bọn họ đem đồ ăn lên.

Nói đến đồ ăn, ta lại càng đau khổ. Ngày đó ở trong nhà vị phụ nhân dưới núi được ăn một bữa ăn vô cùng ngon miệng, không ngờ gặp phải chuyện của Triệu Thất, nhìn thấy cảnh tượng máu me đầm đìa, có là tiên nhân cũng khó có thể nuốt xuống được. Xem ra ta ở trên núi Trọng Quang này, xác định là chỉ có thể ăn chay thôi. Đồ ăn chay hôm nay nhất định là không ngoài mấy loại rau xanh,củ cải rồi đậu phụ, …

Không ngờ lúc Như Ca vừa bước vào, ta chấn động một lúc, mùi thơm này không giống mùi thơm của rau xanh, củ cải và đậu phụ. Ta run run xúc động nhìn về phía xa xa, đối diện với ánh mắt chứa ý cười của Như Ca.

Nàng ấy nhẹ nhàng đáp: “Hôm nay, Như Ca Như Họa mượn được phòng bếp trong chùa, đã nấu cho Thái hậu nương nương người một bữa tiệc thịt viên.”

Như Họa từ từ bưng từng đĩa thức ăn từ mâm ra bàn, ta ngó qua, quả thật là tiệc thịt viên, thịt viên rán, canh thịt viên (một món ăn của Thiểm Tây làm từ da heo rán, miến và thịt viên chiên vàng nấu chung với nhau), thịt viên xíu mại, đậu hủ thịt viên, thịt viên đỏ, thịt viên trắng lần lượt được bày ra. Ta giật mình, trong lòng thầm nghĩ Hoàng đế này chẳng lẽ đã biết được ta vì đồ mặn mà chuồn xuống núi?

Ta thật sự ngạc nhiên về hành động này của Hoàng đế, Như Vũ bên cạnh bỗng lên tiếng: “Thái hậu nương nương, thật ra bệ hạ không cho người đụng vào đồ ăn mặn cũng là vì tốt cho người. Người vẫn đang phải dưỡng bệnh, nên ăn chút thức ăn thanh đạm.”

Thật ra Hoàng đế không cho ta ăn mặn, ta cũng biết là Hoàng đế vì muốn tốt cho ta. Thái y cũng đã nói là trong thời gian dưỡng bệnh tốt nhất là nên ăn những món ăn thanh đạm; cố gắng đừng đụng đến thịt, cá, xem ra Hoàng đế là biết tính ta lúc ăn uống đã ăn thì không thể dừng lại, bèn hạ lệnh cho các cung nữ theo hầu hạ ta.

Ta thản nhiên nói: “Bệ hạ phái người đến hả?”

Như Ca gật đầu, “Hồi bẩm nương nương, đúng vậy. Bệ hạ còn nói, qua một thời gian ngắn nữa, Vương quân của Bình Quốc đến nơi, yến hội Hoàng gia còn phải nhờ nương nương đứng ra lo liệu, bệ hạ hy vọng nương nương sớm ngày hồi cung.”

“Vương quân Bình Quốc khi nào đến nơi?”.

Như Ca ngừng một chút rồi nói: “Khoảng sáu bảy ngày nữa.”

Ta ở núi Trọng Quang dưỡng bệnh đã hơn một tháng, núi Trọng Quang quả thật là một nơi tốt để dưỡng bệnh, mầm bệnh có lúc ta rơi xuống nước lần trước, ở đây một thời gian cũng đã hết rồi, đi bộ cũng rất có sức khoẻ, có lẽ sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều. Bây giờ cũng nên hồi cung rồi.

Nhưng mà trước khi hồi cung, ta phải tới Tô phủ một chuyến. Triệu Thất nói Từ đường Tô phủ có điều khác thường, ta cứ ở nơi này đoán mò cũng vô dụng, không bằng đến tận nơi điều tra một phen. Mà lần này tới Tô phủ, phải bí mật tiến hành, không được để Như Ca, Như Họa, Như Thi, Như Vũ biết, cũng không được để Thẩm Khinh Ngôn biết.

Vì thế ta và Nhạn Nhi bàn bạc một ngày, một ngày để chuẩn bị, quyết định đêm ngày thứ ba sẽ hành động.

Núi Trọng Quan khác với Hoàng cung, thị vệ ít đi rất nhiều, muốn tránh các thị vệ này cũng không phải là việc khó, ta sớm đã dặn dò bốn cung nữ hầu hạ thân cận của ta, để cho bọn họ đi nghỉ ngơi, không thấy ta phân phó gì thì không được tiến vào. Sau đó ta mặc quần áo tối màu vào người, cùng Nhạn Nhi lén lút xuống núi.

Xuống tới chân núi, ta hơi thở dốc, Nhạn Nhi muốn đỡ ta, ta xua xua tay, bảo “Không sao, xe ngựa ở đâu?”

Nhạn Nhi nhìn khắp bốn phía, đáp: “Nô tỳ hôm qua đã căn dặn phu xe, bảo hắn giờ Thìn một khắc chờ ở đây. Bây giờ vẫn chưa tới giờ, chắc là đang trên đường đến.”

Ta quay đầu nhìn lại núi Trọng Quang ở sau lưng một mảng tối đen, trong lòng dâng lên cảm giác không tốt lắm.

Hai khắc sau, tiếng xe lộc cộc vang lên, Nhạn Nhi nhỏ giọng nói: “Thái hậu, xe đến rồi.” Lòng ta buông lỏng một chút, vừa rồi chắc là ta suy nghĩ quá nhiều thôi, ta “Ừm” một tiếng. Xe ngựa tới trước mặt ta và Nhạn Nhi thì dừng lại, khuôn mặt phu xe trông khá trung thực, cúi đầu khom lưng với ta, nói: “Đã để phu nhân đợi lâu rồi.”

Nhạn Nhi nói: “Sao đến muộn thế?”

Phu xe gãi gãi đầu, trả lời: “Tiểu nhân vốn ra khỏi cửa nửa canh giờ trước, nhưng mấy ngày nay Vương quân Bình Quốc đến, vào thành ra khỏi thành đều phải thông qua kiểm tra nghiêm ngặt, đúng lúc hôm nay người ra thành rất đông, nên đã trễ mất một lúc.”

Xem ra Hoàng đế rất coi trọng vị Vương quân Bình Quốc này, lần trước Thái tử Phạn Quốc đến chơi Đại Vinh, cũng chưa được ở trong biệt cung xây riêng, càng không cần nói đến việc phái cả quan nhất phẩm như Ninh Hằng ra nghênh đón.

Nhắc đến Ninh Hằng, trong lòng ta có chút khác thường, dường như có một chút gì đó nghẹn lại.

Ta không muốn nghĩ nhiều nữa, nghiêm mặt nói : “Không sao, Nhạn Nhi lên xe thôi.”

Nhạn Nhi đỡ ta lên xe, sau đó cũng lên ngồi với ta. Vốn việc này cũng không nên làm liên lụy đến phu xe, nhưng chẳng còn cách nào khác, ta không biết đánh xe, Nhạn Nhi cũng không biết.

Nhạn Nhi lo lắng nói: “Phu nhân, giờ vào thành tra xét nghiêm ngặt như vậy, không biết…”

Ta cười cười, lắc đầu.

“Nhưng…..lỡ như binh lính ở cổng thành muốn khám xét xe ngựa chúng ta thì sao?”

Ta tìm kiếm trong tay áo, lấy ra một khối lệnh bài bằng ngọc thạch, nhỏ giọng nói: “Đã có thứ này, ngay cả cổng thành đóng rồi, ta cũng có thể làm nó mở ra được.”

Tấm lệnh bài này là Hoàng đế đưa cho Thường Trữ, bởi vậy ta mới nói Hoàng đế vô cùng nuông chiều Hoàng tỷ của hắn, Thường Trữ có một thời gian tính tình rất là phóng túng, thường mang theo hai ba vị lang quân ra ngoài thành ngắm hoa ngắm trăng, có khi qua mất giờ đóng cửa thành, đành phải ngủ qua đêm ở bên ngoài. Về sau Hoàng đế biết được, lo lắng cho Hoàng tỷ của hắn, sợ Thường Trữ ở bên ngoài gặp nguy hiểm, nên đưa cho nàng ấy lệnh bài đặc chế riêng này, cổng thành để tuỳ ý nàng ấy đóng mở. Ta cũng quên luôn lệnh bài này sao lại ở trong tay ta, dù sao ta cũng rất thân thiết với Thường Trữ, ngoại trừ phu quân ra, thì đồ của nàng ấy là của ta, của ta cũng là của nàng ấy, không phân biệt nhiều.

Đến bên ngoài cổng thành, binh lính tra xét quả thật rất nghiêm ngặt, ta để Nhạn Nhi giơ lệnh bài ra, binh lính không nói hai lời cho đi qua. Sau khi Nhạn Nhi quay về ngồi xuống, khó hiểu: “Vừa rồi ánh mắt binh lính nhìn ta dường như hơi…quái lạ.”

Ta lơ đễnh cười nói: “Chắc là binh lính kia cho rằng người ngồi trong xe ngựa là nam hầu của Thường Trữ.” Sở dĩ ta thường dùng lệnh bài này của Thường Trữ, cũng vì Thường Trữ từng đem lệnh bài giao cho nam hầu của nàng ấy, nên từ đó, việc ta vào thành lén lút đều rất trót lọt.

Ta để cho phu xe điều khiển xe ngựa dừng ở đầu một ngõ nhỏ cách Tô phủ không xa, sau đó ta cũng Nhạn Nhi lén lút đến cửa sau Tô phủ. Tuy Tô phủ lúc này không còn là Tô phủ trước kia, nhưng lúc trùng tu lại Tô phủ, Công bộ Thượng thư đã tới hỏi ta không những vấn đề xây sửa những chỗ tỉ mỉ chi tiết, nhớ lúc đó ta mới chỉ có mất tuổi chạy vòng quanh Trương Thượng Thư nói: “Huynh trưởng biết ta ham chơi, nên đặc biệt làm một các hốc thông ra ngoài, chính là cái hốc ở bức tường sát bên cạnh cửa sau, bên ngoài cái hốc đặt nhiều chậu hoa, để che lại.”

Nhạn Nhi dời các chậu hoa đi, vui mừng hô lên: “Phu nhân, đúng là có một cái hốc!”.

Ta nói: “Bò vào bên trong thôi.”

“Chuyện này…”, Nhạn Nhi có vẻ do dự ngần ngại, “Phu nhân, nô tỳ bò thì không sao, nhưng mà phu nhân người….”.

Ta nghiêm mặt bảo: “ Muốn thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, huống hồ cũng không phải là lần đầu tiên ta bò qua hốc tường.” Trước kia khi Tô gia chưa bị diệt môn, ta thường xuyên làm những việc thế này, lén lút bò ra ngoài dạo chơi phố phường, mỗi lần trở về huynh trưởng đều giấu giếm giúp ta, nếu bị nương phát hiện, sẽ bị trách mắng một trận, bây giờ ta lén lút quay về chốn cũ, lại bò qua cái hốc này, nhưng chẳng còn huynh trưởng thay ta giấu tội nữa rồi, nuơng cũng chẳng còn để mà trách mắng ta nữa.

Sau khi đứng dậy, trong lòng lại dâng lên một nỗi niềm thương cảm.

Nhạn Nhi nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, bây giờ chúng ta đi tới Từ đường sao?”

“Ừ.” Ta ổn định lại tâm tình, cẩn thận quan sát xung quanh, thấy một bóng người cũng không có, liền kéo Nhạn Nhi đi đến con đường nhỏ hẻo lánh nhất. Thật ra thủ vệ ban đêm ở Tô phủ cũng không nghiêm ngặt, dù sao Tô phủ cũng chỉ là một nơi bỏ trống, cùng lắm cũng chỉ thỉnh thoảng thấy một tên đầy tớ uống đến say khướt đi đứng xiêu vẹo, nói năng lảm nhảm.

Ta đối với Tô phủ có thể nói là vô cùng quen thuộc, nhắm mắt cũng tới được Từ đường.Cho nên, không bao lâu sau, ta cùng Nhạn Nhi đã vào đến bên trong từ đường. Nhạn Nhi ngó trái ngó phải, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, từ đường này thoạt nhìn hình như chẳng khác gì từ đường lúc trước.”

Ta nhìn qua một lượt, đúng là không có gì khác biệt, nhưng mà nhang trên bàn thờ đã đổi rồi, không phải là loại nhang lúc trước. Ta cầm một cây nhang lên, tỉ mỉ quan sát, đột nhiên nhớ tới lần trước Thẩm Khinh Ngôn từng nói với ta, Hoàng đế đã bỏ thêm thuốc mê vào bên trong nhang.

Bây giờ ngẫm lại, ta cảm thấy hình như có gì đó không ổn.

Hoàng đế sở dĩ muốn làm ta hôn mê, đơn giản là muốn ta tin rằng trong lúc ta mơ mơ hồ hồ đã cùng người khác cá nước thân mật, tiếp theo dùng hỉ mạch làm lý do tước đoạt quyền tham dự triều chính của ta.

Nhưng mà lần thứ nhất bị hôn mê ở Tô phủ, ta có thể hiểu được ý đồ của Hoàng đế. Có thể lần hai té xỉu là vì mang bầu, mục đích của Hoàng đế đã đạt được, vì sao còn để lại chứng cớ ở từ đường? Dựa vào tâm cơ và thủ đoạn của Hoàng đế, hắn tuyệt đối sẽ không bất cẩn như vậy. Như vậy, lần thứ hai ta ngất xỉu, nhất định là có lý do khác.

Mà lý do này là gì đây?

Đúng là trăm ngàn mối lo không có cách giải, Nhạn Nhi bỗng nhiên nhỏ giọng hô một tiếng, ta quay đầu liếc nhìn, sắc mặt nàng ấy trắng bệch, môi run run: “Phu…Phu nhân, hình như nô tỳ nghe thấy tiếng động kì lạ…”

Ta giật mình, cẩn thận nghe ngóng, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nói: “Nhạn Nhi nghe nhầm rồi, ta có nghe thấy gì đâu.”

Sắc mặt của Nhạn Nhi lại trắng thêm vài phần, mặt như đưa đám nói: “Hôm nay vừa đúng là bảy ngày của Triệu Thất, không biết có phải là hắn quay về không?”

Tính lại, hôm nay đúng là ngày thứ bảy sau khi Triệu Thất chết, nhưng mà mấy lời này nghe đúng là hoang đường, “Đừng có nói bậy, trên đời này làm gì có chuyện ma quỷ chứ.”

“Nhưng mà…”.

Bỗng dưng, trong từ đường không biết từ đâu chạy ra một con mèo, Nhạn Nhi hai mắt trắng bệch sợ đến hôn mê bất tỉnh, cả người ngã về phía ngược lại với bàn thờ, ta cuống quýt kéo Nhạn Nhi lại, tiếc là cơ thể ở Hoàng cung lười nhác lâu rồi, nên yếu ớt vô dụng, nhưng cũng cố gắng dùng sức, bước chân loạng choạng, cả người lại ngã về phía bàn thờ.

Cũng chẳng biết là ta va phải cái gì, chỉ cảm thấy đầu hơi đau, sau đó chỉ nghe vang lên những tiếng “ầm ầm”, bên dưới bàn thờ đột nhiên tách ra, bên dưới là khoảng không, có những bậc thang bằng đá đi xuống, ta lập tức lăn xuống dưới như một quả cầu tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.