Ta cũng thật vô dụng, chỉ uống rượu nếp, mà uống đến
nỗi say khướt. Hôm sau lúc mở mắt ra, đầu đau nhức, ta ấn ấn thái dương, bỗng
dưng nhớ lại truyện xảy ra đêm qua.
Ta bật dậy khỏi giường, nhanh chóng nhìn xung quanh,
cũng may cũng may, chỗ này không phải là đại sảnh, mà là phòng hằng ngày ta
ngủ.
Ta sờ sờ môi mình, hơi sưng, mặt ta tự dưng như được
bôi phấn hồng, đêm qua ta mượn rượu cắn môi Ninh Hằng, về sau cũng chẳng biết
rốt cuộc là ai say, ta với hắn hình như còn cắn rất hăng say, đến giờ vẫn còn
cảm thấy đầu lưỡi tê tê, còn có hương vị rượu nếp đọng lại.
Hai tay để lên má, tim đập thình thịch. Ta không thể
không thừa nhận, môi của Ninh Hằng, thật sự là thứ có vị ngon nhất từ trước đến
giờ ta được thưởng thức qua. Có lẽ cả đời này chỉ cần nhìn thấy rượu nếp, sẽ
lập tức nhớ tới sự kiều diễm của Ninh Hằng đêm đó.
Đợi mặt hết đỏ, mới kêu Nhạn Nhi đi vào. Lúc Nhạn Nhi
tiến vào, mày cong cong lên, bưng canh đặt lên trên bàn. Nàng cười mỉm nói:
"Nhìn Thái hậu, ta lại nhớ tới một câu thơ."
Ta nhìn nàng, "Hở? Thơ gì?"
Nàng cười hắc một tiếng, "Nhân diện đào hoa tương
ánh hồng."
(Hoa đào và mặt người cùng ánh lên sắc
hồng - Trích Đề Đô Thành Nam Trang)
Ta biết Nhạn Nhi đang trêu ghẹo ta, nhưng trong lòng
chẳng có chút không vui nào. Dù sao đêm qua ta cũng hơi điên cuồng, cũng chẳng
biết có bị Như Ca Như Họa các nàng nhìn thấy không nữa. Nếu bị Hoàng đế biết,
việc này khó kết thúc đây.
Hoàng đế tuy đã nói rõ đưa Ninh Hằng tới cho ta, nhưng
nếu ta thật sự thích Ninh Hằng, Hoàng đế chắc chắn sẽ gây khó dễ.
Ta hỏi: "Đêm qua ngoài đại sảnh chỉ có mình ngươi
trông coi?"
Nhạn Nhi gật đầu, "Thái hậu cứ yên tâm, đêm qua
ngoại trừ ta đứng ngoài, những cung nữ khác đã sớm đi ngủ rồi. Chuyện Thái hậu
với tướng quân đầu gỗ đêm qua, không ai biết." Dừng lại một chút, nàng lén
lút liếc mắt nhìn ta, cười trộm nói: "Đêm qua ta cũng không nhìn thấy
tướng quân đầu gỗ ôm Thái hậu vào phòng đâu."
Hoá ra là Ninh Hằng ôm ta về phòng, ta còn tưởng mình
say khướt lảo đảo về phòng.
Nhạn Nhi lại nói: "Nhưng mà tướng quân đầu gỗ sau
khi rời khỏi đây, lại sai người đến giếng nước bên cạnh múc về một thùng nước
lạnh."
Ta sửng sốt, chốc lát mặt đã biến đỏ.
Nhạn Nhi chớp mắt mấy cái, "Thái hậu sao mặt tự
dưng đỏ thế kia?"
Ta tuy rằng chưa trải qua chuyện đó, nhưng mà nói
chuyện với Thường Trữ nhiều, coi như mưa dầm thấm lâu, tất nhiên là biết vì sao
Ninh Hằng ngay đầu tháng chạp hơi hơi rét lại đi tắm nước lạnh. Nhạn Nhi tuổi
còn nhỏ, không hiểu cũng là chuyện bình thường.
"Không có gì" ta khụ khụ, chuyển đề tài,
"Ngươi bưng cái gì vào đó?"
"Canh tỉnh rượu, sáng nay tướng quân đầu gỗ sai
ta chuẩn bị đấy, nói nương nương người đêm qua uống nhiều rượu như vậy, sáng
nay tỉnh lại chắc chắn sẽ đau đầu."
Ninh Hằng này đúng là tri kỷ, trong lòng thấy ngọt
ngào. Đột nhiên nhớ lại đêm qua đã nói với hắn—— Trí Viễn, bắt đầu từ hôm nay
ta sẽ thử thích ngươi, ngươi đừng có phụ ta.
Ta là dạng người nói là làm, ta đã nói sẽ thử thích
Ninh Hằng, thì ngay bây giờ phải bồi dưỡng tình cảm. Ta nhìn bát canh trên bàn,
"Nhạn Nhi, đi gọi Ninh Hằng tới đây, ai gia có chuyện muốn nói với
hắn."
Lúc Ninh Hằng đi vào, ta đã rửa mặt xong, ngồi cạnh
bàn, chậm rãi múc từng thìa nước canh cho vào miệng. Nghe thấy tiếng bước chân,
ta ngẩng đầu, cười dịu dàng nói với Ninh Hằng: "Trí Viễn, tới đây ngồi
xuống."
Ninh Hằng ngồi xuống, ta cười mỉm nói: "Trí Viễn
còn nhớ lời tối qua ta nói không?" Đã quyết định thử thích hắn, ta đây
cũng không muốn tự xưng là ai gia nữa. Hai chữ ai gia này, mỗi lần nói ra khỏi
miệng, trong lòng trong đầu đều thấy nặng nề.
Ninh Hằng nhìn ta, chậm rãi gật đầu.
"Đêm qua những lời chàng nói với ta, đều xuất
phát từ nội tâm?"
Hắn trầm mặc một lúc, mới nói: "Đúng."
Ta nở nụ cười, "Được rồi. Đêm qua uống chút rượu,
lời nói đều là rượu nói, chắc chàng cũng không để trong lòng. Lúc này ta đã
tỉnh hoàn toàn rồi, ta phải nói rõ ràng với chàng." Ta nâng mắt nhìn hắn,
"Ta thích Thẩm Khinh Ngôn chuyện này không phải là giả, nhưng đó đã là
chuyện quá khứ rồi. Bất kể ta đã thích Thẩm Khinh Ngôn bao nhiêu đi chăng nữa,
nhưng giờ ta nghĩ người trong lòng ta là chàng. Ta một khi đã thích chàng, chỉ
cần chàng không phụ ta, ta sẽ vẫn thích chàng."
Thật ra những lời đêm qua nói, ít nhiều cũng có chút
không công bằng với Ninh Hằng. Ta đơn giản chỉ muốn dời tình cảm của mình tới
người khác, vừa đúng lúc có Ninh Hằng ở đây. Nhưng mà sáng nay sau khi tỉnh
lại, ta nghĩ trái nghĩ phải cũng cảm thấy không ổn, nhưng mà nghĩ kĩ lại, lại cảm
thấy nếu ta thật sự thích Ninh Hằng, đó cũng là một chuyện không tồi.
Ta lại nói: "Trí Viễn, chàng đã nghe rõ
chưa?"
Ninh Hằng chỉ yên lặng nhìn ta, thật lâu không nói lời
nào, cho đến khi ta nhẹ giọng gọi một tiếng, hắn mới ngây ngô nói: "Mấy...
mấy lời nàng vừa nói, có thể nói lại lần nữa được không?"
Ta nói: "Chàng đầu gỗ này, vừa rồi suy nghĩ gì
thế?"
Hắn thấp giọng nói: "Nghĩ lời nói của nàng."
Ta ngẩn người, lập tức hiểu ra, ta dở khóc dở cười
nói: "Ta chỉ lặp lại lần cuối cùng, chàng nghe không rõ, cũng đừng mong
được nghe lại lần nữa. Ta vừa rồi nói, ta thích Thẩm Khinh Ngôn đã là chuyện
quá khứ, lúc này ta nghĩ người trong lòng ta là chàng, nhưng mà chàng phải nhớ
kỹ, chàng không được phụ ta, một khi phụ ta, ta sẽ hận chàng cả đời."
Ninh Hằng nói: "Nàng hình như chưa nói câu cuối
cùng."
Ta nói: "Ý tứ không khác nhau lắm."
Hắn cười nhẹ ra tiếng, "Ừ, ta đã nghe rõ."
"Đã hiểu?"
"Ừ."
Ta nhìn canh tỉnh rượu trên bàn, lại nhìn vào mắt Ninh
Hằng, nhớ lại sự kiều diễm đêm qua, lòng thầm nghĩ, Ninh Hằng là một người đầu
gỗ, sau khi hồi cung muốn cắn hắn đoán chừng cũng chẳng có cơ hội, không bằng
nhân dịp lúc này cô nam quả nữ cắn hắn nhiều một chút mới được.
Ta lại phát huy tinh thần nghĩ là làm, bưng bát canh
tỉnh rượu uống một ngụm, mắt loé sáng nhìn Ninh Hằng, rồi sau đó rướn người về
phía trước, ngậm lấy môi Ninh Hằng.
Ninh Hằng dường như không ngờ ta sẽ làm thế, nhưng mà
phản ứng của hắn so với hôm qua lại nhanh hơn. Ta cùng lắm mới chỉ chạm vào
môi, đầu lưỡi của hắn đã nhẹ nhàng tiến vào, canh tỉnh rượu trong miệng ta cuối
cùng cũng chẳng biết vào bụng ai nữa. Ninh Hằng đảo ngược vị trí thành chủ động
rất nhanh, vừa uống hết canh tỉnh rượu, hắn nhanh buông lỏng ta ra, uống một
ngụm canh tỉnh rượu, lại hôn lên môi ta, dường như là sợ ta bị sặc, hắn mới để
nước canh chậm rãi chậm rãi tiến vào, cực kỳ dịu dàng, thỉnh thoảng hai đầu
lưỡi chạm nhau, trong mắt ta hiện lên ý cười, quấn lấy đầu lưỡi của hắn, không
buông tha.
Hai má của ta nóng phừng phừng, rõ ràng tháng chạp se
lạnh, ta lúc này lại nóng như giữa mùa hè. Bát canh tỉnh rượu rất nhanh đã cạn,
hai mắt của ta như nhiễm một tầng sương mù, dựa vào lồng ngực Ninh Hằng thở
gấp.
Tay Ninh Hằng vòng qua eo ta, ta nghe thấy nhịp tim
của hắn đập nhanh mãnh liệt.
Ta ngẩng đầu hai mắt nhìn nhau với Ninh Hằng, tim ta
đập như hươu chạy, lập tức quay đầu nhìn chỗ khác, ta cảm giác vòng tay đặt ở
eo ta siết chặt hơn, ta nghe Ninh Hằng nói: "Thái hậu..."
Ta nhíu mày, nắm vạt áo của hắn, nói: "Về sau lúc
không có người lạ, gọi tên hồi nhỏ của ta. Nếu chàng lại gọi ta là Thái hậu, ta
sẽ tức giận."
Vòng tay ở eo lại siết chặt hơn, tiếng tim đập bên tai
cũng mạnh hơn vài phần, "... Quán Quán."
“Ừm."
Ta đáp lại, sau khi mắt quét khắp phòng một lượt, ta
mới ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hằng nói: "Đầu gỗ, ở đây còn có nước, chúng
ta... tiếp tục..."
Ninh Hằng nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng, ta rất
tự nhiên dính chặt vào người Ninh Hằng, lại bắt đầu cùng hắn thân mật khó cách
xa. Môi Ninh Hằng, gần như làm người ta thấy nghiện. Chúng ta rất nhanh đã giải
quyết xong cốc nước, Ninh Hằng nói: "Chỗ kia... còn có mấy cái bánh
bao."
...
"Trong tủ còn có lương khô..."
...
"Còn có chén trà đêm qua..."
...
Ta cũng chẳng biết rốt cuộc tình huống phát triển thế
nào, nhưng tất cả những gì có thể ăn được đều bị ta với Ninh Hằng túm lấy, ta
lúc đầu là ngồi với Ninh Hằng ở ghế, cuối cùng chẳng biết tại sao lại lên
giường rồi.
Quần áo của ta đã bị tung ra, quần áo của hắn cũng lộn
xộn, thân thể của hắn nóng rực, giống như đang phát sốt vậy. Cho đến khi ta cảm
giác dưới chân có vật cứng lên, thì ta mới tỉnh táo lại, mắt nhìn xuống đất.
Ninh Hằng nháy mắt đã rời khỏi ta, cả người dán lên
vách tường, đầu cúi gằm, không dám nhìn ta. Ta căn bản cũng thấy xấu hổ, nhưng
nhìn bộ dáng này của Ninh Hằng, ta lại bật cười, "Nghe nói chàng đêm qua
sai người lấy một thùng nước lạnh để tắm?"
Ninh Hằng không trả lời, nhưng ta thoáng nhìn thấy tai
hắn đã đỏ hồng.
Haizz, mấy thứ tập quán thanh danh ở trong cung, mà ta
cũng đã chuẩn bị tinh thần để tiếng xấu muôn đời, lúc này trong đầu ta lại nghĩ
thực sự ở đây với người trên danh nghĩ là nam hầu, ta cũng không phản đối.
Ta sống đã hai mươi năm, lần đầu tiên gặp được người
thú vị thế này, ta thật sự không muốn buông tay. Nếu ở đây cá nước thân mật với
Ninh Hằng, có lẽ Ninh Hằng sẽ hoàn toàn thuận theo ta. Nghĩ như thế, miệng cũng
nói luôn.
Ta nói: "Ai, đầu gỗ, chàng đã ăn mặn chưa?"
Ninh Hằng cả khuôn mặt hồng lên, trầm mặc, trầm mặc,
lại trầm mặc.
Ta cười ra tiếng, bước về phía trước, "Nếu chưa,
ta sẽ không ngại làm người đầu tiên."
Bỗng chốc Ninh Hằng ngẩng đầu, ta thấy trong mắt hắn
có một tia sáng, cuối cùng cũng mở miệng, "Không được."
Ta nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái.
Hắn chua xót nói: "Quán Quán, nàng không nên vì
Thẩm Tướng không thích nàng, mà đã cam chịu."
Ta lạnh mặt, "Ninh Hằng, vừa rồi ta đã nói gì với
chàng? Ta nói Thẩm Khinh Ngôn là chuyện đã qua, người duy nhất ta muốn ghi
trong lòng chính là chàng. Huống hồ, hiện giờ ta đối với chàng cũng có tình
ý."
Trời đất minh giám! Ta với hắn dây dưa hôn môi lâu như
vậy, trong lòng trong đầu ngay cả đầu ngón tay cũng không nhớ tới Thẩm Khinh
Ngôn, trong đầu chỉ có đầu gỗ này! Sao mà hắn vẫn không rõ!
Hắn nhìn ta, nói: "Quán Quán, ta vẫn hy vọng nàng
nghĩ kĩ lại, ta không muốn sau này nàng sẽ hối hận."
Ta muốn nắm lấy tay hắn, hắn lại tránh được, ta liên
tục bị cự tuyệt, trong lòng không dễ chịu chút nào. Ngay lúc ta định nói nặng
với hắn, bên ngoài lại vang lên tiếng Nhạn Nhi——
"Thái hậu, bệ hạ phái người đến thúc giục người
với Ninh đại tướng quân hồi cung."