Ái Hỉ

Chương 23: 23: Tới Núi Vân Am





Tới chân núi Vân Am, Giai Dĩnh càng nhận thức rõ hơn đựo sự nguy hiểm trong lần đi lần nàyKhông khí lạnh lẽo bao trùm lên không gian.

Màn sương mờ ảo vẩn vơ xung quanh người, nếu không theo sát nhau, ngay giây sau sẽ lạc mất.

Trờ đã về khuya, không khí lạnh càng xuống thấp, sương ngày càng dày đặc, tuyệt đối không thể đi tiếp được nữa.

Sư phụ đã quen ăn gió nằm sương.

bôn ba bốn bể, nhưng cô và A Lục không có khả năng.

Mọi người quyết định ở lại dưới chân núi, sáng mai nắng lên, có lẽ sương sẽ giảm bớt đường cũng sẽ dễ nhìn hơn.

Vì ương tản quanh năm, sườn núi cũng vô cùng trơn trượt, thực vật rậm rạp, ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, cô không dám liều mình.Cô và A Lục nằm dựa vào nhau, A Lục khẽ run nhè nhẹ, nếu không phải đã chuẩn bị từ trước thì tuyệt đối lạnh chết trước khi lên được núi.


Sư phụ cũng đã nói qua về nơi này.

Sương mù trên núi vô cùng dày đặc, lại không phải sương mù bình thường, có trận pháp nằm trong sương mù.

Cứ 1 canh giờ lại dịch chuyển một lần, không lần nào giống nhau.

Bao nhiêu năm nay người vào thì nhiều nhưng ra được lại không có bao nhiêu.

Cao thủ cũng phải vô cùng tập trung đừng nói đến gà mờ như cô và A Lục, nên chỉ có thể theo sát sư phụ, không thể tách ra, ai biết sẽ lạc đi đâu, khéo lại chết khô trong đó.

Cao thủ đều là những người kì cục, khi không lại tới nơi này để ở, biết bao nơi yên bình, cảnh sắc ấm áp lại không muốn, cứ muốn chui rúc vào đây.

Miên man suy nghĩ, âm thanh của côn trùng ì ì bên tai, cô cũng dần dần thiếp vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, cô lại mơ về gia đình nhỏ ấm áp trước kia, vô thức khóc, nước mắt thấm ướt gương mặt.

Phải đến khi, bị một lực đạo mạnh mẽ đập thẳng vào lưng, phun ra một thứ tanh ngọt cô mới từ từ tỉnh lại, thì ra nãy giờ cô đang mơ.

Sư phụ chỉ lắc đầu nói:"Đồ đệ ngươi cũng thật xui xẻo vậy mà lại bị côn trùng biến dị cắn, bình thường chúng sẽ không làm hại chỉ khi bị đe dọa mới phản kháng cắn lại, nọc độc nơi răng của chúng sẽ khiến người khác bị mê sảng, nhưng cũng nhanh sẽ hết.

Con đây là suy nghĩ quá nhiều nên mới dẫn đến hôn mê, lại còn khóc lóc thật lâu.

Nếu không phải A Lục nhận thấy ngươi bất thường, nên mới bảo ta, không thì con cũng khó giữ cái mạng nhỏ rồi"Cô bối rối thật lâu, sau này nên suy nghĩ ít hơn.

Cũng nên sửa lại cách nằm, cô biết tướng ngủ của mình không được đẹp, nhưng không ngờ lại chọc trúng thứ không nên chọc.


Phúc lớn mạng lớn, haizzzBa người men theo con đường trơn trượt từ từ tiến vào núi, A Lục cầm chặt tay cô, cô bám lấy cây độc mộc của Ngụy sư phụ, không khí phá lệ yên tĩnh, không còn nghe thấy bất kì âm thanh gì, chỉ có từng cơn gió lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Cô cứ liên tưởng đến những vị cao thủ đã bỏ mạng tại đây, trở thành oan hồn lại âm thầm cầu nguyện, họ mau chóng siêu thoát, không thì cũng thương lấy tấm thân nhỏ bé này, phù hộ cho cô chuyến đi an toàn.

Rất nhanh, gần một canh giờ trôi qua, không khí lại càng khẩn trương.

Toàn thân lạnh lẽo lại ướt nhẹp, nhớt nháp, vô cùng khó chịu, đi một quãng đường dài nhưng vẫn không tìm thấy điểm tiếp theo khiến người ta tuyệt vọng.

Lòng bàn chân đau rát vì phải đi quá nhiều.

Một canh giờ sắp tới, cô lại càng tập trung.

Bất chợt một âm thanh chói tai vang lên, âm thanh này như tiếng ai gào thét, cô theo bản năng buông cây độc mộc bịt tai, nhắm mắt lại.

Vô cùng khó chịu là cảm nhận lúc này, rất nhanh âm thanh đã dừng lại.

Cô chợt mở mắt ra, không lẽ....Trên cánh tay truyền tới hơi ấm, cũng may A Lục còn ở đây, cô nắm lấy bàn tay A Lục.....Không đúng, sao lại to lớn như vậy, lại có vết chai do cầm kiếm.


Chẳng lẽ là ma, không....ma không có hơi ấm, vậy là cướp sắc....Không đúng chắc không có kẻ nào ngu ngốc như vậy....Cô bình tĩnh xoay người lại, xuất hiện trước mắt cô là khuôn ngực vạm vỡ của một người đàn ông trưởng thành, ngẩng mặt lên, cô sửng sốt, vậy mà lại là Cử Hy vương gia.

Người này làm gì ở đây, lại còn xuất hiện bên cạnh cô, lại còn nắm tay cô.

Chuyện này cũng quá...Cô cười một cái (tự cho là vô cùng dịu dàng và tự tin, trên thực chất là, Cẩm Chính: Giả tạo, uhmmm..nhưng rất đáng yêu, ta thích)"Vương gia, người đây là...đi theo ta sao"Chỉ thấy một nụ cười nhạt bên khóe môi"Ngươi thấy sao?"Cô sao mà biết được, nhưng không sao, ít nhất cũng có người bên cạnh, cô rất sợ không khí ở đây.

Không biết A Lục và sư phụ ở đâu, rõ ràng trước khi biến mất, A Lục vẫn nắm tay cô mà.

Kì quái.A Lục và sư phụ ở một nơi nào đóNgụy lão" Ta nói này, A Lục sao ngươi lại tách Dĩnh nhi của ta ra.

Ngươi...đứa nhỏ này mà làm sao ta đánh gãy chân ngươi.

A đúng rồi, tần âm"A Lục câm nín, cô là bị người ta kéo ra, sức lực của cô không đấu lại vị kia, huhu, cô đây bất lực a..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.