Trong ngự thiện phòng hương thơm ngào ngạt, Bích Nhi đi quanh một vòng, hít sâu một hơi, hỏi ngự trù phụ trách món điểm tâm ngọt "Triệu sư phụ, bánh hoa quế của chủ tử nhà ta đã làm xong chưa?"
Triệu Trường Hâm thấy người vừa tới là nha hoàn bên cạnh Tuyết phi, vội vàng bưng một đĩa bánh vàng óng ánh ra, nói "Đã có rồi, vốn là chuẩn bị bảo đồ đệ của ta mang qua, thế nhưng phải làm phiền ngươi rồi."
Bích Nhi khoát tay nói "Dù sao ta cũng đang rảnh rỗi, cũng không ngại đi một chuyến." Nói xong, nhón lấy một miếng bánh hoa quế bỏ vào miệng, nhai nhai vài cái rồi nói "Đúng là rất ngon, chẳng trách chủ tử luôn nhớ kỹ."
Triệu Trường Hâm cười cười nói "Nếu ngươi thích ăn, lần sau ta làm riêng cho ngươi một phần."
"Đa tạ." Bích Nhi cười cười, sau đó chỉ mấy đĩa điểm tâm vừa mới làm xong đang đặt trên bàn, hỏi "Mấy thứ đó là ai ăn vậy?"
"Đây là hoàng thượng phân phó." Triệu Trường Hâm vừa nói, chỉ vào một đĩa bánh đậu đỏ, nói "Nha, nghe nói Lâm tể tướng thích nhất bánh đậu đỏ này, hoàng thượng cố ý an bài làm cho ngài ấy ăn."
Bích Nhi khẽ cười cười, nói "Khó trách, hoá ra là làm cho Lâm tể tướng ăn, ta đã nói rồi, hoàng thượng luôn luôn không thích đồ ngọt, sao có thể gọi nhiều như vậy chứ."
"Phải, giống như đĩa bánh bạc hà đó, còn có đĩa măng tre thái lát kia mới đúng là thứ hoàng thượng thích ăn." Triệu Trường Hâm nói.
"Là vậy sao." Bích Nhi nói, lại nhìn đĩa bánh đậu đỏ kia một lúc, nếu Lâm tể tướng thích hương vị này, mình cho hắn thêm chút hương liệu cũng tốt lắm, vì vậy thừa lúc mọi người không chú ý, vẩy chút bột phấn lên trên, hoà lẫn vào vỏ ngoài của bánh nên không thể nhìn ra.
Sau khi xong chuyện, Bích Nhi bưng đĩa bánh hoa quế kia ra khỏi ngự thiện phòng, không khách khí vừa đi vừa ăn, chờ đến lúc trở lại tẩm cung thì chỉ còn lại một ít, sau đó bước đến trước mặt Mộ Dung Tuyết nói "Chủ tử, nô tỳ đã làm xong."
Mộ Dung Tuyết cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trắng như tuyết trong ngực, nói "Đợi ta mời hoàng thượng tới đây, ngươi dẫn Phi Nhi đến ngự thư phòng, ha ha, Lâm Tĩnh Dao kia là tay nhỏ chân nhỏ, một nữ nhân phỏng chừng hắn cũng không hàng phục được đâu, Phi Nhi nhỏ yếu non nớt, là người thích hợp nhất với hắn."
Bích Nhi đáp vâng một tiếng, sau đó chạy đi lừa Phi Nhi.
Cũng trong lúc đó, Ngọc Linh Liên đang ở ngự hoa viên đá cầu thấy không vui, liếc mắt nhìn Thuỷ Nguyệt Ngân chỉ lo uống trà không để ý tới mình, bĩu môi nói "Vương gia, phiền ngươi đi gọi Lâm tể tướng đến đây, có hắn còn có thể cho ta tìm thấy chút vui vẻ."
Thuỷ Nguyệt Ngân đặt ly trà xuống, nhìn nữ nhân kia một cái, sau đó đứng dậy đi về ngự thư phòng, công chúa này thật khó phục vụ, hoàng thượng lại vô cùng dung túng nàng, lại còn đẩy mình vào hố lửa, ngày ngày làm trò tiêu khiển cho nàng thì không nói, còn phải chịu chút bình phẩm không thú vị.
Lúc đi tới ngự thư phòng, thấy Thuỷ Linh Ương đang vội vàng bước ra, vừa đi vừa hỏi Bích Nhi "Đang yên đang lành sao có thể đau bụng chứ, Tuyết Nhi đã ăn cái gì?"
"Vừa rồi chủ tử chỉ ăn một đĩa bánh hoa quế mà thôi, cũng không biết có phải là trong bánh có vấn đề hay không." Bích Nhi vừa nói vừa nhìn Thuỷ Nguyệt Ngân một cái, khoé mắt híp lại, cảm thấy đột nhiên xuất hiện nam nhân này sợ là sẽ hỏng việc.
Mộ Dung Tuyết đau bụng đến lợi hại, lúc Thuỷ Linh Ương đến sắc mặt nàng trắng bệch, trên trán mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống.
"Đây là thế nào? Một đĩa bánh hoa quế có thể thành thế này sao." Thuỷ Linh Ương bước đến bên giường, ôm Mộ Dung Tuyết vào lòng, lau mồ hôi cho nàng, hỏi "Nàng có sao không? Rất khó chịu sao?"
"Hoàng thượng, nô tỳ chỉ thấy rất đau bụng." Mộ Dung Tuyết vừa nói vừa nhìn Bích Nhi một cái, phát hiện thần sắc của nàng khác thường, thầm nghĩ sẽ không xảy ra cái gì bất ngờ chứ.
"Bích nha đầu, truyền thái y chưa?" Thuỷ Linh Ương xoay người lại nhìn tiểu nha đầu kia một cái, hỏi.
"Hồi bẩm hoàng thượng, Tiểu Đặng Tử đã đi, sẽ nhanh về thôi."
"Ừ, gọi ngự trù phụ trách làm món điểm tâm kia đến cho trẫm, cẩu nô tài, chẳng lẽ dùng chân để làm bánh sao!" Thuỷ Linh Ương phân phó, thấy Mộ Dung Tuyết làm bộ muốn nôn, vội vàng ôm chặt nàng trong ngực, nói "Trẫm thấy hắn cũng không có lá gan đó."
Mộ Dung Tuyết không hài lòng cười một tiếng, nói "Hoàng thượng thật là, nô tỳ vốn đang khó chịu, ngài còn nói những lời kích thích nô tỳ như thế." Vừa dứt lời, sắc mặt nàng chợt chuyển, nằm ở bên giường mà nôn ra.
Thuỷ Linh Ương vội vàng vỗ lưng cho nàng, trên cổ tay nổi gân xanh, tức giận nói "Ngự trù kia đúng là muốn chết, đến tột cùng là đã bỏ thêm cái gì vào."
Một lát sau, thái y và ngự trù cùng lúc chạy tới, ngự trù kia bị oan nên hoảng sợ, vừa dập đầu vừa nói "Hoàng thượng, nô tài làm bánh hoa quế đều dùng nguyên liệu thượng hạng, hơn nữa trong cũng này có đồ gì mà không tốt a, về phần vệ sinh, nô tài đã rửa tay kỹ, nồi chén thìa chậu càng sạch hơn, nô tài thật không biết tại sao nương nương đau bụng nôn mửa,"
Thuỷ Linh Ương mắt lạnh nhìn hắn, đợi đến khi thái y bắt mạch cho Mộ Dung Tuyết xong, vội vàng hỏi "Sao, Tuyết phi không sao chứ"
Cựu thần kia vội vàng quỳ xống dập đầu trên đất, nói "Chúc mừng hoàng thượng, nương nương có hỉ, nôn mửa đó là phản ứng nôn oẹ bình thường, về phần đau bụng cũng không phải chuyện gì lớn, nghỉ ngơi nhiều một chút là ổn."
Ngự trù kia nghe vậy liền ngã ngồi trên mặt đất, lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ a di đà Phật, thật may là không liên quan đến mình.
Mà Thuỷ Linh Ương thì vẻ mặt mừng rỡ, hỏi lại "Đúng không? Là mang thai máu mủ của trẫm."
"Vâng, không sai." Thái y vừa nói vừa đứng dậy.
Mộ Dung Tuyết ánh mắt hoảng hốt, mình đau bụng chỉ là diễn trò mà thôi, không nghĩ tới lại mang long thai, lần này vị trí hoàng hậu hoàng thượng hẳn là giao cho mình rồi, trong lúc nhất thời vừa mừng vừa sợ, nằm trong lòng Thuỷ Linh Ương khóc sụt sùi.
Thuỷ Linh Ương ôm nàng càng chặt, nói "Ái phi mang long thai, thật tốt qua, xem ra Tây Hạ ta có thái tử rồi."
Mộ Dung Tuyết giật mình một cái, thường nói mẫu bằng tử quý, nếu con trai mình được lập làm thái tử, nàng sao không thể quản lý toàn bộ hậu cung chứ. (*mẫu bằng tử quý: mẹ nhờ vào con.)
Tuy là nghĩ như vậy, Mộ Dung Tuyết vẫn đỏ bừng mặt nói "Cũng không chắc là hoàng tử không chừng là một công chúa đó."
"Trẫm nói là hoàng tử thì nhất định là hoàng tử." Thuỷ Linh Ương bá đạo nói, bảo mọi người lui xuống, sau đó ôm lấy Mộ Dung Tuyết nằm một lát, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Lại nói đến Lâm Tĩnh Dao, vừa thấy hoàng thượng đi thì dứt khoát không câu nệ, giống như ban ơn cho Thuỷ Nguyệt Ngân mấy miếng bánh đậu đỏ, sau đó kéo tay áo nuốt hết chỗ bánh còn lại vào bụng, còn liếm liếm môi một chút, sau đó đưa tay cầm long tu tô tiếp tục bỏ vào miệng.
Thuỷ Nguyệt Ngân cười bất đắc dĩ, nói "Ăn từ từ, coi chừng nghẹn."
Lâm Tĩnh Dao mơ hò ừ một tiếng, sau đó lại nhìn tiểu nha đầu bên cạnh một cái, nói "Phi Nhi, ngươi trở về hầu hạ chủ tử đi, tự ta ăn xong sẽ về phủ, chỗ này không cần ngươi hầu hạ."
Phi Nhi kia cũng cảm thấy khó hiểu, Bích Nhi bắt ép mình tới đây hầu hạ Lâm tể tướng uống trà, nhưng chỗ này đâu có cần người hầu hạ, âm Tĩnh Dao ăn ăn uống uống rất tự nhiên.
Hơi dừng lại, Phi Nhi liền khép cửa đi ra ngoài.
Lâm Tĩnh Dao ăn no xong, uống vài ngụm nước trà, sau đó vỗ bụng nói "Hoàng thượng hiểu rõ lòng ta, bánh đậu đỏ này thật ngon, ngọt mà không ngán, đúng là cực phẩm."
Thuỷ Nguyệt Ngân tiến lên mấy bước, nhẹ nhàng vén tóc nàng, nói "Đi ra ngoài một chút mới tốt cho tiêu hoá, nếu không sẽ trướng bụng."
Lâm Tĩnh Dao nghiêng đầu, tránh khỏi sự đụng chạm mập mờ của hắn, vươn vai nói "Cũng tốt, hiện tại là cuối thu mát mẻ, không hoạt động một chút, đến lúc trời lạnh thì càng không muốn nhúc nhích." Nói xong, đứng dậy.
Bước chưa được hai bước, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên cảm thấy khó chịu, phảng phất giống như trong cơ thể có một ngọn lửa nổi lên, không lâu sau cả hai tai cũng đỏ lên, miệng khô lưỡi khô, vì vậy vội vàng rót một ly trà uống vào bụng, lại phát hiện triệu chứng không chút giảm bớt, vì vậy kéo cổ áo, ngượng ngùng cười hai tiếng, nói "Cuối mùa thu mà vẫn còn đổ một thân mồ hôi." Nói xong toàn thân càng thêm nóng ran khó chịu.
Một khắc trước Thuỷ Nguyệt Ngân còn thấy khó hiểu, một khắc sau đột nhiên cảm thấy thân thể mình cũng có vấn đề, bụng một trận nóng ran, phía dưới cũng có phản ứng.
Bánh đậu đỏ bị hạ độc.
Thuỷ Nguyệt Ngân hiểu biết sâu rộng phản ứng kịp, ánh mắt xoay chuyển, nói với Lâm Tĩnh Dao "Đừng loạn động, ta mang chậu nước lạnh tới cho ngươi." Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài, vì mình chỉ ăn vài miếng, thân thể cũng không có vấn đề gì quá lớn, nhưng nữ nhân tham ăn kia không biết có thể chống đỡ bao lâu?
Là hoàng thượng hạ độc sao? Hắn muốn xuống tay với Tĩnh Dao?
Thuỷ Nguyệt Ngân không dám tin, cũng không dám lộ ra quá mức, bảo một tiểu thái giám đi múc một chậu nước giếng, vội vàng rửa mặt, sau đi lại bưng một chậu về ngự thư phòng.
Lúc đẩy cừa đi vào, thấy Lâm Tĩnh Dao vừa kéo cổ áo vừa lầm bầm nói gì, vội vàng tiến lên đỡ nàng, nói "Nào, rửa mặt trước đi, thanh tĩnh một chút."
Không ngờ, nữ nhân kia đột ngột ôm chầm hắn, mị nhãn như tớ, thở dốc mấy cái, sau đó đôi môi mềm mại phủ lên mờ môi mỏng lạnh băng của Thuỷ Nguyệt Ngân, tiếp theo bàn tay dao động trên ngực hắn, hơi thở càng rối loạn, đã không biết rõ mình đang làm gì.
Dục vọng phía dưới của hắn bởi vì sự trêu đùa của Lâm Tĩnh Dao lại phản ứng lần nữa, mị thuốc cực mạnh kia bắt đầu xâm chiếm lý trí của Thuỷ Nguyệt Ngân.
Hắn cố gắng lắc đầu, bám vào bả vai Lâm Tĩnh Dao, nói "Tĩnh Dao, đây là hoàng cung, nếu ta với ngươi làm ra chuyện tằng tịu sẽ bị chém đầu."
Lâm Tĩnh Dao làm gì còn nghe được lời khuyên của hắn, vòng tay qua cổ hắn liền chui vào ngực hắn, hay tay bắt đầu không an phận xé rách quần áo của Thuỷ Nguyệt Ngân, nức nở nói "Làm sao bây giờ, ta giống như muốn chết."
"Đừng như vậy." Thuỷ Nguyệt Ngân thở hổn hển nói, dưới nụ hôn nóng bỏng của Lâm Tĩnh Dao, một lần nữa lý trí dần trôi xa, còn sót lại chỉ là dục vọng nguyên thuỷ nhất.