Cho đến hoàng hôn, Lâm Tĩnh Dao đưa mắt nhìn mấy vị tổ tông kia hồi cung xong, bận rộn không ngừng trở về phủ, phải nói mình hôm qua vừa nhận được thư của Liễu Tình, tối nay còn có một vị giai nhân ước hẹn chờ mình đây.
Qủa nhiên, chỉ lát sau, Phượng Ngữ Linh như khoác ánh tà dương bước tới, ánh mắt thẹn thùng, yểu điệu không biết nhìn về phía nơi nào, thần thái này đã sớm không giống như ngày hôm qua chế phục Nguyễn Tiểu Lục, bén nhọn và dứt khoát.
Đợi đến gần, nàng cúi người thi lễ, hơi đỏ mặt nói "Lâm đại nhân bằng lòng gặp tiểu nữ, tiểu nữ rất cảm kích."
Lâm Tĩnh Dao cười cười, mời nàng vào trong phòng, vừa đi vừa hỏi "Cô nương quá lời rồi, rõ ràng là ngươi cứu Lâm mỗ một mạng, đến phủ làm nô tỳ có chút làm khó cho Lâm mỗ, cô nương nếu không có nơi để đi, sau này có thể ở lại trong phủ, cũng coi như là cho Lâm mỗ một cơ hội báo ân."
"Lâm phủ không duyên cớ có thêm một bộ chén đũa, Ngữ Linh sao có thể ăn không ngồi rồi chứ." Phượng Ngữ Linh vừa nói, tròng mắt lưu chuyển, hỏi "Hôm qua thấy Lâm đại nhân gặp nạn, có phải là trong phủ thiếu người bảo vệ không?"
Lâm Tĩnh Dao ho khan một tiếng, cố làm bộ thanh cao nói "Ta luôn luôn giản dị, tuy nói sự nghiệp rất lớn, nhưng bạc kiếm được đều đưa đi tiếp tế cho nạn dân và triều đình cả, tiền còn lại cũng không nhiều lắm, cho nên chưa từng thuê người bảo vệ."
Phượng Ngữ Linh vừa nghe xong vội vàng nói "Nếu đại nhân không chê, tiểu nữ nguyện ý bảo vệ đại nhân chu toàn, tuy nói học nghệ chưa tinh, nhưng đối phó với những kẻ bình thường kia cũng đủ."
Chính là muốn những lời này của ngươi.
Lâm Tĩnh Dao cười trộm, nhìn Phượng Ngữ Linh nói "Như thế cũng tốt, cô nương thân thủ bất phàm, bên cạnh Lâm mỗ còn thiếu một người tài ba như ngươi vậy."
Phượng Ngữ Linh nghe mà mặt mày vui vẻ, càng không ngừng chà xát khăn tay để bớt khẩn trương.
Lâm Tĩnh Dao nhìn thấy, đột nhiên cảm giác có hơi đau đầu, cũng không biết làm thế có tính là đùa bỡn tình cảm của thiếu nữ không.
Sau đó, Phượng Ngữ Linh giống như là dính vào Lâm Tĩnh Dao, vào triều cũng theo hộ tống, hạ triều thì đón nàng về phủ, vì vậy triều thần bắt đầu nghị luận, có người thậm chí còn chế nhạo nói "Lâm đại nhân, cuối cùng bên cạnh ngươi cũng thấy có nữ nhân rồi, nói vậy chúng ta rất nhanh sẽ được uống rượu mừng của ngươi."
Lâm Tĩnh Dao cười khan vài tiếng, viện cớ qua loa "Ngữ Linh là muội muội của ta." rồi về.
Ai ngờ, lâu ngày chuyện này truyền đến tai Thuỷ Linh Ương, chỉ thấy sau khi đế quân yêu nghiệt kia uống trà cùng Lâm Tĩnh Dao xong, chợt cười dài nói "Lâm ái khanh thật là vô cùng phong lưu, nghe nói hiện tại trong phủ có một vị mỹ nhân, cùng ngươi cầm sắt cùng minh, rất ân ái."
Lâm Tĩnh Dao cũng không giận, chỉ chú ý ăn bánh đậu đỏ, mơ hồ trả lờ "Cũng tạm, vi thần tuổi trẻ khí thịnh, dĩ nhiên cũng muốn nữ nhân."
Thuỷ Linh Ương chỉ cười nhạt, nhặt một phiến lá rụng trên đất, đưa tay sờ từng đường gân lá, hỏi "Nếu mạch chủ ở giữa là trẫm, ái khanh cho rằng các mạch nhánh hai bên là người thế nào?"
Lâm Tĩnh Dao nhìn phiến lá trong tay Thuỷ Linh Ương, nói "Hẳn là triều thần và nữ nhân của ngài."
Thuỷ Linh Ương nhíu mày "Quan hệ của trẫm cùng triều thần và gia quyến hậu cung là cây khô và lá rụng, bọn họ nhìn thì là một lòng với trẫm, nhưng sau này một khi thay đổi, bọn họ cũng sẽ thoát khỏi trẫm, nếu một ngày kia sang sơn này không thuộc về trẫm nữa, người còn có thể cùng trẫm huyết mạch tương liên cũng không nhiều, không giống phiến lá rụng này, mạch luôn dính liền, cùng nhau rơi xuống đất, ái khanh, ngươi có nguyện trở thành mạch trên lá này không? Vĩnh viễn cũng sẽ đi theo trẫm giống như vậy?"
Lâm Tĩnh Dao nhìn Thuỷ Linh Ương cười sâu xa, khoé miệng co quắp, nói "Dĩ nhiên, đều nói trung thần không thờ hai chủ, dù hoàng thượng rơi đài, vi thần cũng sẽ theo ngài cùng nhau mở ra nghiệp lớn phục quốc."
"Vậy thì tốt, lời ái khanh nói hôm nay trẫm sẽ nhớ." Ánh mắt Thuỷ Linh Ương sáng quắc nhìn Lâm Tĩnh Dao, đột nhiên đưa tay ôm nàng vào ngực, nói "Con người ngươi tính cách quá tuỳ ý, trẫm căn bản không đoán ra được ý nghĩ của ngươi, ngươi nói câu nào thật câu nào giả, trẫm bây giờ không biết. Đều nói được là do ta may mắn, mất là do mệnh của ta, Lâm Tĩnh Dao, trẫm không tin những thứ đó, cho dù là trói lại trẫm cũng sẽ không để ngươi rời đi, trẫm muốn ngươi làm hoàng hậu!"
Một mảnh lá rụng.
Đầu mùa đông hàn khí thấm vào cơ thể, Lâm Tĩnh Dao sợ run người nói "Lạnh quá."
Những lời này, cũng không biết là nói về khí hậu hay nói về Thuỷ Linh Ương.
Thuỷ Linh Ương cũng không nghe ra Lâm Tĩnh Dao ý tại ngôn ngoại, chỉ ôm chặt nàng thêm một chút, nói "Trời giá rét, không lâu nữa sẽ có tuyết rơi."
Đêm đó, Thiên Thượng Nhân Gian vẫn kín chỗ ngồi như cũ.
Thuỷ Nguyệt Ngân gần đây coi rượu như mạng, biết rõ tửu lượng của mình kém nhưng vẫn uống say, sau đó thì hứng thú nổi lên, ngâm phong hoa tuyết nguyệt, tụng mai lan cúc trúc, thỉnh thoảng làm vài bài thơ tình đầy chua xót, thì thầm với Lâm Tĩnh Dao một lần lại một lần.
Trong lòng hắn đau khổ, điều này Lâm Tĩnh Dao biết, chẳng qua là nàng không cho hắn được tương lai, cho nên dứt khoát cắt đứt tất cả hy vọng của hắn, nghe hắn đọc thơ, mình cũng diễn vai người phàm tục, hoặc là nói "Thật khó nghe", hoặc là nói "Tai ta mọc rễ rồi đây", hoặc dứt khoát nói "Ta sưu tập lại rồi in thành sách bán lấy tiền đi."
Tối nay, Thuỷ Nguyệt Ngân phá lệ không uống say, chẳng qua là tâm sự nặng nề ngồi ăn đậu phộng, hồi lâu sau thì gác đũa, nói "Tĩnh Dao, bản vương đã giúp nàng ngồi lên vị trí tể tướng, cũng giúp nàng kinh doanh phát đạt, đại khái là bản vương đã không còn giúp nàng được cái gì nữa."
Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, khó hiểu nhìn về phía Thuỷ Nguyệt Ngân, nói "Nói cái gì vậy, ta còn muốn ngươi giúp ta trông nom sổ sách đây."
"Nàng cũng không thiếu người quản sự, cần gì cứ phải lôi kéo bản vương mãi không buông chứ."
"Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Tĩnh Dao, bản vương đợi nàng quá lâu rồi, tâm của nàng vĩnh viễn cũng không trao cho ta, thôi, không nên cưỡng cầu, bản vương buông tay rồi, nàng cũng nên giải thoát cho ta đi."
"Giải thoát sao... Đúng vậy, cũng tốt." Lâm Tĩnh Dao cười cười, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi tịch mịch.
Trầm mặc một lúc, Thuỷ Nguyệt Ngân cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, nói "Ngày mai ta sẽ đi cầu hoàng thượng tứ hôn, ta sẽ cưới Ngọc Linh Liên, trong phủ lạnh lùng lâu như vậy, cũng nên có bộ dáng của một ngôi nhà rồi."
"Ừ, Liên công chúa tuy hơi ngang bướng, nhưng cũng ngây thơ hồn nhiên, lại nghiêng nước nghiêng thành, cực kỳ xứng đôi với vương gia." Lâm Tĩnh Dao nói.
"Phải không, vậy thì tốt, bản vương còn sợ làm uỷ khuất người ta." Thuỷ Nguyệt Ngân vừa nói, cười khổ một cái.
Nàng không hề có chút đau lòng sao.
Kết thúc, nên kết thúc thôi...
Một tháng sau hôn lễ sẽ được cử hành.
Hơn phân nửa đại thần trong triều lấy cớ Ngọc Linh Liên là hoàng muội của Thuỷ Linh Ương, mà Thuỷ Nguyệt Ngân lại là hoàng thúc của Thuỷ Linh Ương, cố ý ngăn cản, nhưng Ngọc Linh Liên kia rất vui vẻ, mọi người can thiệp cũng thật không hợp lẽ, cho nên cứ như vậy mà vội vàng định hôn sự.
Ngọc Tử Hi và Lạc Nhan Tịch tuy là nói chấp nhận hôn sự này nhưng hiển nhiên không có ý vào kinh thành đưa hồi môn, cũng là Ngọc Linh Viễn ở Đông Nhan nghe tin tức này xong liền phái người đưa tới lăng la tơ lụa, châu báu trang sức vô số, xem ra đối với tiểu muội này rất yêu thương.
Trong cung, giăng đèn kết hoa, loa kêu trống gọi, đội ngũ đưa dâu người người mặc hồng y, vô cùng náo nhiệt.
Ngọc Linh Liên được Mộ Dung Tuyết đỡ xuống từ kiệu hoa, lúc nắm lấy tay Thuỷ Nguyệt Ngân, gương mặt dưới khăn voan hơi ửng đỏ, chung quy cũng có chút mị thái của tiểu nữ nhi.
"Cố gắng đối xử tử tế với Liên Nhi, tuy ngươi là hoàng thúc của trẫm, nhưng nếu khiến Liên Nhi thương tâm, trẫm cũng trị tội ngươi." Thuỷ Linh Ương đứng bên cảnh cáo một câu.
Thuỷ Nguyệt Ngân khẽ vuốt cằm, liếc mắt nhìn người mặc một thân áo đỏ tím, phụ trách chủ trì hôn lễ - Lâm Tĩnh Dao, nói "Vi thần nhớ kỹ, nhất định sẽ yêu thương Liên Nhi."
Nói xong, Thuỷ Nguyệt Ngân phi thân lên ngựa, trước ngực là đoá hoa đỏ thẫm xinh đẹp chói mắt.
Lâm Tĩnh Dao cũng nhảy lên ngựa, đang muốn đi cùng đội ngũ đưa dâu cùng đến vương phủ lại chợt thấy Thuỷ Linh Ương cũng nhảy theo lên ngựa, đưa tay quàng qua eo mình, nói "Thập cửu thúc 30 tuổi mới cưới vương phi, thế nào trẫm cũng phải đi theo xem, uống ly rượu mừng."
Lâm Tĩnh Dao không được tự nhiên cựa quậy thân thể "Trong cung còn nhiều ngựa tốt, hoàng thượng cần gì phải cưỡi chung một ngựa với vi thần?"
"Nhìn người ta đón dâu có chút ghen tị mà thôi." Thuỷ Linh Ương nói.
"Hoàng thượng thật biết nói đùa, ngài cưới không biết bao nhiêu nữ nhân vào cung rồi, nhìn người ta lấy vợ còn ghen tỵ sao?"
"Không giống, các nàng đều chỉ là hạng phi tần, trong dân gian thì chính là thiếp, không coi là cưới hỏi đàng hoàng, cho nên không náo nhiệt được như vậy." Thuỷ Linh Ương vừa nói vừa kéo cương ngựa, cùng đội ngũ đưa dâu ra khỏi cung.
Đi khỏi cửa thành không lâu, Phượng Ngữ Linh cưỡi ngựa chạy đến đón, còn chưa lên tiếng liền nghe tiếng Thuỷ Linh Ương cười khẽ, cúi người hỏi "Lâm ái khanh, nói vậy vị cô nương này sẽ là phu quân của ngươi?"
"Hoàng, hoàng thượng?" Phượng Ngữ Linh ngẩn ra, đang muốn xuống ngựa hành lễ lại bị Lâm Tĩnh Dao đưa tay kéo, sau đó nghe nàng nói "Nhiều người nhiều miệng, không cần làm đại lễ."
Thuỷ Linh Ương nhướn mày nói "Ái khanh là đau lòng nữ nhân của mình sao."
"Hừ!" Lâm Tĩnh Dao hừ một tiếng, đá vào bụng ngựa, phóng nhanh tới trước.
Một cặp tân nhân bước lên phía trước, Lâm Tĩnh Dao đột nhiên phát hiện lời kịch mà mình chuẩn bị trước hôn lễ mất đi tác dụng, phải nói nhất bái cao đường, nhưng Thuỷ Nguyệt Ngân làm gì có cao đường đây. Nhất thời khó xử.
Thuỷ Linh Ương bày ra một vẻ mặt xem kịch vui, mắt thấy trán Lâm Tĩnh Dao đổ mồ hôi, nhếch môi cười cười nói "Người ta đang sốt ruột chờ kia, ngươi mau bắt đầu đi."
Đáng chết! Có câu đánh là phải đánh kẻ cầm đầu, lúc đó Thuỷ Linh Ương hỏi triều thần ai muốn chủ trì hôn lễ, đám cổ hủ đó không ai tình nguyện bước ra, mình sợ làm mất mặt vương gia liền không chút băn khoăn đứng ra.
Im lặng hồi lâu, nàng thẳng lưng, hắng giọng một cái, mở miệng hỏi Thuỷ Nguyệt Ngân "Vương gia, ngài nguyện ý để nữ nhân này trở thành vợ ngài, cùng nàng ký kết hôn ước không? Vô luận bệnh tật hay khoẻ mạnh, hoặc mọi... lý do khác, cũng yêu nàng, chăm sóc nàng, tôn trọng nàng, bao dung nàng, vĩnh viễn chung thuỷ với nàng cho đến chết."
Không khí một mảnh quỷ dị, Lâm Tĩnh Dao lau một tầng mồ hôi mỏng, không biết lời thề kiểu hôn lễ phương Tây này có phải là quá mốt hay không, lại chợt nghe Thuỷ Nguyệt Ngân trả lời "Ta nguyện ý."
Trong nháy mắt lòng tin tăng lên, Lâm Tĩnh Dao hỏi Ngọc Linh Liên "Công chúa, ngài có nguyện ý để nam tử này trở thành trượng phu của mình, cùng hắn ký kết hôn ước không? Vô luận bệnh tật hay khoẻ mạnh, hoặc mọi... lý do khác, cũng thương hắn, chăm sóc hắn, tôn trọng hắn, bao dung hắn, vĩnh viễn chung thuỷ với hắn cho đến chết."
"Ta nguyện ý." Ngọc Linh Liên trả lời dứt khoát.
Thật ra thì Lâm Tĩnh Dao còn muốn yêu cầu hai vị ở tại chỗ hôn nhau, chỉ là như vậy đối với cổ nhân mà nói là sự thách thức rất lớn, vì vậy nhẫn nhịn, hô to một tiếng "Đưa vào động phòng---- ------"