Ái Khanh, Thị Tẩm!

Chương 2: Ái khanh, ngực thật rắn chắc



Cứng ngắc mà quay người lại, Lâm Tĩnh Dao nhìn về phía tuyệt thế yêu nghiệt trước mặt. Chỉ thấy trên tai trái của hắn bốn viên bông tai lưu ly làm bằng bạc hiện ra lộng lẫy, khóe mắt một chấm lệ chí đỏ tươi dường như có thể nhỏ ra máu, cả người tản ra một loại hơi thở ám hắc không rõ ràng.

Chân khẽ run rẩy, Lâm Tĩnh Dao trả lời nói: "Hoàng thượng, không biết thần có tội gì ạ."

"Hậu cung trẫm là cấm địa, nữ quyến hỗn loạn, Lâm đại nhân chẳng lẽ không hiểu quy củ ư, lại dám tư xông." Thủy Linh Ương nói giọng nhàn nhạt, nhưng trong lời nói lại dẫn theo một tia tức giận.

Đúng rồi, ta hiện giờ là nam nhân.

Lâm Tĩnh Dao không ngừng kêu khổ, vội vàng cung kính khom mình, nói: "Thần biết sai rồi, sẽ đi ngay , đi ngay." Nói xong, chân như bôi dầu vội vàng quẹo trái, lại nghe Đế Vương mặt lạnh kia trầm giọng nói: "Là bên phải!"

Lâm Tĩnh Dao vừa đi, nữ tử mỹ mạo bắt bướm thản nhiên tiến lên phía trước, giữa mi tâm có một chấm chu sa đỏ hồng, cùng với điểm lệ chí trên khóe mắt Thủy Linh Ương cực kỳ tương xứng.

"Nô tì tham kiến Hoàng thượng." Mộ Dung Tuyết cúi người thi lễ, đã thấy Thủy Linh Ương đột nhiên tiến lên ôm nàng vào trong lòng, tham lam hít hà hương thơm ngát trên mái tóc nàng , nói: "Bảo bối, thơm quá, trẫm có thể một miếng ăn sạch nàng được không?"

Mộ Dung Tuyết nũng nịu mà nói một câu "Ghét" , sau đó liếc mắt nhìn phía nơi xa nhóm Tần phi đang quăng tới ánh mắt hoán hận, nhếch môi cười lạnh một phen, không chút kiêng nể ở trong ngực Thủy Linh Ương tiếp tục làm nũng.

Nàng, Mộ Dung Tuyết, cho dù không có một lão cha hùng mạnh hậu thuẫn, nhưng bằng sự sủng ái không hạn chế của Thủy Linh Ương dành cho mình, như thường vẫn có thể hô phong hoán vũ, vị trí hoàng hậu mà mọi người mơ ước kia, một ngày nào đó cũng sẽ là của nàng.

Chỉ là trước mắt, nàng cần phải nhẫn nại.

Lại nói Lâm đại tể tướng kia, vừa về tới phủ liền cầm lên bút lông chuẩn bị viết một phong thư từ chức, phải nói làm Tể tướng này có gì tốt, trừ bỏ là nhân viên công vụ, công việc tương đối vẻ vang, tiền công cố định có thể cầm, hơn nữa ở ngoài dưới một người trên vạn người, rốt cục còn cái gì tốt nữa.

Có điều nghĩ lại một chút, ngoại trừ ở ngoài tương đối nơm nớp lo sợ, hình như cũng không có gì không tốt.

Như vậy, nàng nét chữ như chó cào tạm dừng một phen, đợi đến khi nét mực phủ lên trên giấy Tuyên Thành khô lại, nàng gác lại bút lông, gọi tiểu nha hoàn, nói: "Ngươi đi gọi Lưu Nhị thúc quản sổ sách tới cho ta."

"Lão gia, người tìm ta." Lưu Nhị thúc nhanh chóng đi tới, nhưng vừa nghe Lâm Tĩnh Dao hỏi tới sổ sách, sắc mặt lại có chút xấu hổ, cúi người đi lên, nói: "Lão gia, ngài không phải đều đã đem bạc quyên góp cho dân chúng nghèo khổ sao, trong phủ cũng đâu có để lại, có thể miễn cưỡng duy trì kiếm sống đã là không tệ rồi."

Bi thay! Cảm tình lại còn là một thanh quan.

Ngay cả tiền tích góp còn không có, nếu mình từ quan, phải dựa vào cái gì mà sống qua ngày đây.

Lâm Tĩnh Dao ảo não đem đơn từ chức vò thành một nắm, sau đó ném trên đất, thầm nghĩ mình đường đường là Tể tướng một nước, làm sao có thể sống nghèo túng như vậy.

Đang lúc ấm ức vô cùng, chợt thấy Lưu Nhị thúc xoay người sang chỗ khác, khom người với người đến thăm, nói: "Vương Gia, ngài đã tới."

Lâm Tĩnh Dao quay người lại, thấy người tới đúng là biến thái Vương Gia ngày đó đem mình trong quan tài ôm lấy không rời, vì vậy tức giận cười cười, đánh giọng quan nói: "Không biết Vương Gia đến, không từ xa tiếp đón rồi." Dứt lời, lại nằm bò trên án kỷ, lập kế hoạch cho con đường buôn bán tương lai.

Nụ cười của Thủy Nguyệt Ngân vẫn ôn hòa như cũ, giống như một hồ bích thủy không sóng không gió, ấm áp lòng người.

"Thế nào, gặp phải chuyện phiền lòng sao?" Hắn đi lên trước , ngắm nghía bút lông, ôn nhu hỏi.

"Vương Gia, hai ta giao tình rất sâu phải không?" Lâm Tĩnh Dao đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt sáng quắc hỏi.

Dáng vẻ kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu bạch dương đi lạc tới hang sói vậy.

"Đó là đương nhiên." Thủy Nguyệt Ngân nói xong, trong mắt tràn đầy nồng tình mật ý.

Một phen chà xát cánh tay mình, Lâm Tĩnh Dao chỉ cảm thấy da gà bỗng nhiên nổi lên, thầm nghĩ mỹ Vương Gia này chẳng lẽ còn có tâm tư khác với mình sao, nhìn hắn cũng đâu giống một nam sắc đoạn tụ.

Trước hết bất chấp trong này có ám muội mờ ảo gì, Lâm Tĩnh Dao đưa tay ra, nói: "Nếu như vậy, ta mượn bạc của ngươi, chắc Vương Gia sẽ không cự tuyệt đi."

"Đó là đương nhiên."

Vẫn lại là câu này, thế nhưng bên trong ôn thanh đó tựa hồ thăng lên một cao độ.

Vì vậy, Lâm Tĩnh Dao một lần nữa xoa xoa cánh tay mình, vẻ mặt đau khổ nói: "Vương Gia, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện không?"

. . . . . .

Vạn lượng bạc nằm trong tay, Lâm Tĩnh Dao trước giờ không vắng họp lập tức xin nghỉ mấy ngày, sau đó tới khu vực phồn hoa nhất kinh thành mua một cửa hàng, cũng không vội vã trang hoàng mà chỉ phá đổ phòng ốc, hơn nữa lại thảo ra một bản vẽ, sai người phỏng theo khuôn mẫu mà xây dựng lên một tòa lâu cao năm tầng kinh thế hãi tục, ngay lúc ấy mà nói tuyệt đối có một không hai, để móng nhà có thể ổn định, Lâm Tĩnh Dao đem kiến thức về kiến trúc của bản thân dùng tới, sau đó lại theo thứ tự thiết kế ra các trang phục mỗi triều đại, từ Hạ Thương Tây Chu đến Nguyên Minh Thanh, từ nội liễm Hán phục đến lộ nhũ Đường trang , có thể nói là đủ loại, hết sức thú vị.

(nội liễm: kín đáo. Lộ nhũ: hở hang)

Không sai, ta muốn mở một lầu hộp đêm cao cấp!

Phải nói trong kinh thành cái gì có thể kiếm tiền nhanh nhất, ha ha, ta biết.

Tất cả an bài ổn thỏa, Lâm Tĩnh Dao một lần nữa mặc lên quan phục, đặt chân vào cửa cung, trong ngực vẫn còn giấu đơn từ chức ngôn từ khẩn thiết, ta muốn mở tiệm làm lão bản, tuyệt không kiêm chức làm giúp vệc cho người ta.

Đi tới đại điện, Lâm Tĩnh Dao mấy ngày không đặt chân vào cửa cung chỉ cảm thấy không khí cổ quái lên rất nhiều, hỏi người đồng sự mới biết lưu dân bên phía Bắc biên cảnh đột nhiên càng ngày càng liều lĩnh, nhiều lần vượt biên tranh mua lương thực của cư dân Tây Hạ, thậm chí còn dùng mọi cách vũ nhục phụ nữ, phát sinh không ít chuyện phóng hỏa giết người. (Biên cảnh: biên giới)

Lâm Tĩnh Dao dừng một chút, biên giới tai họa ngầm từ xưa đều có, cũng là chuyện không có biện pháp, tự khuyên mình chớ lâm vào vũng nước đục này, khẩn trương từ chức cho xong, trở về an tâm mở kỹ viện làm tú bà.

Thế nhưng, mọi người một phen tranh luận, lại một lần nữa đưa mắt hướng về phía Lâm Tĩnh Dao không tập trung kia, chỉ thấy nàng ngáp một cái, hiển nhiên là không có nghe.

"Lâm ái khanh, lần trước ngươi nêu ra bản dự thảo phát triển hai bên mậu dịch, không biết cụ thể định thực hành như thế nào đây?" Thủy Linh Ương đột nhiên mở miệng.

"Biên cảnh đều đã thành cái bộ dáng ầm ĩ kia rồi, đề nghị này thật đúng là lôi thôi lếch thếch." Lâm Tĩnh Dao nói thầm một câu, sau đó tiến lên một bước nói: "Hồi hoàng thượng, theo ý kiến thần, trước mắt biên cảnh hỗn loạn, nghĩ lại phát triển thương mậu quả thật khó như lên trời, vi thần cả gan, thu hồi đề nghị ngày trước, tiếp thu ý kiến của các đại nhân còn lại." Dứt lời, ưu nhã lui về phía sau, sau đó trở lại hàng ngũ.

Lại một hồi tĩnh mịch.

Lâm Tể Tướng cho tới bây giờ là một người cố chấp, tuyệt đối không có khả năng bác bỏ đề nghị của mình, chỉ cần nàng đề xuất ý kiến, cho dù nghe không đáng tin như thế nào, nàng cũng có thể xoay chuyển hiệu lực Càn khôn, chung quy có thể phát triển mọi thứ đi theo hướng dự kiến của mình.

Nàng chính là có bản lĩnh này.

Được gọi là "Tây Hạ đệ nhất trí nang" không phải không có đạo lý.

Nhưng hôm nay, nàng hiển nhiên lại vô tâm với chính sự, hết thảy xem như chỉ là mượn cớ.

"Nếu như vậy, chúng ái khanh nói lên một chút ý kiến của mình xem." Sắc mặt Thủy Linh Ương trái lại xử biến bất kinh, nhàn nhạt mở miệng.

(xử biến bất kinh: thấy biến không sợ hãi.)

"Hoàng thượng, không bằng phái binh tiến đến quét sạch đi, chỉ là du dân phía Bắc mà thôi, Tây Hạ chúng ta như thế nào còn không thắng được bọn chúng."

"Hừ, du dân? Một khi khai chiến e rằng sẽ chân đao chân thương liều mạng xông lên, phía Bắc kia mấy năm nay đột nhiên nhanh chóng quật khởi, nếu thực sự đánh nhau, tuyệt đối sẽ là một trận khổ chiến."

"Như vậy sợ rằng sẽ hao người tốn của, Tây Hạ mấy năm gần đây thật khó mới ổn định lại, dân chúng vừa mới lấy lại tinh thần, hiện giờ chính trị khôi phục nguyên khí, không thể nổi lên chiến tranh vào lúc này."

"Nhưng phía Bắc kia thật khinh người quá đáng, làm như Tây Hạ ta không có người sao, dám lỗ mãng như vậy."

"Ta thấy vẫn nên phái quân tiến đến đóng quân, cố gắng chớ gây xung đột, còn có thể ngăn chặn giặc cỏ từ bên ngoài."

"Đóng quân không cần bạc sao, nghĩ đến việc ngăn cản đám thổ phỉ kia, sợ là một vạn tám ngàn người còn không đủ ấy chứ, như vậy, lại một khoản thêm vào chi trả nữa."

"Bằng không huy động cư dân nơi đó rời đi đi."

"Hừ, dân chúng nơi đó không dưới vạn hộ, nếu muốn di dời, kia một công trình lớn như thế nào hả."

. . . . . .

Dường như không nghe thấy, Lâm Tĩnh Dao hết lần này tới lần khác xoa xoa đơn từ chức trong tay, thầm nghĩ đợi lát nữa bãi triều nên làm thế nào hướng Boss của mình từ chức cho thỏa đáng.

Mấy phen miệng lưỡi tranh chấp không xong, Thủy Linh Ương hiển nhiên có chút bực bội , vì vậy phất phất tay, nói: "Trước tan triều đi, Lâm Tĩnh Dao ở lại, theo trẫm đi tới thư phòng."

Vì vậy, Lâm Tĩnh Dao ôm tâm tình thấp thỏm tới ngự thư phòng, thầm nghĩ Hoàng thượng này sợ là muốn để mình bày mưu tính kế, Lâm Tể Tướng đáng thương này còn bị các lão bách tính khoác lác tựa như một vị tiên, mà mình đây chỉ biết khôn vặt không hơn không kém đâu có thể có ý kiến xây dựng gì.

Vì vậy vừa lúc rảo bước tiến lên, cuối cùng mất hồn, tiếp theo vấp ngã một cái, nếu không phải có Thủy Linh Ương đi đằng trước đột nhiên xoay người lại ôm lấy nàng, sợ rằng nàng thực sự đã được làm một cẩu sực bùn. (chó táp bùn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.