Ái Khanh, Thị Tẩm!

Chương 40: Lời thật lòng rất nguy hiểm



“Hừ! Mấy ngày trước bổn vung nghe người nói vị chủ tử kia gầy trơ xương, vẻ ngoài rất bình thường.” Hoắc Oánh Oánh vừa nói xong, nhìn trên nhìn dưới Lâm Tĩnh Dao mấy lần, nói: “Cũng không khác lắm so với ngươi, đặt ở giữa những mỹ nhân hậu cung, thật là thiên hạ đệ nhất, hahaha.”

Lâm Tĩnh Dao nhẫn nhịn, thầm nghĩ mình đúng là điên mới có thể nói chuyện cùng người này, đang muốn xoay người rời đi, lại nghe Hoắc Oánh Oánh bàn bạc với một vị chủ tử khác tên Chân Hâm, nói: “Nha đầu, bổn cung dẫn ngươi đi qua đó, chủ tử nhà ngươi vào cung đã mấy ngày mà bổn cung vẫn chưa đi qua đó, có chút không tốt, đi!”

Lâm Tĩnh Dao ngẩn ra, đáp một tiếng, đi theo sau lưng Chân Hâm.

Tới trước cung Bích Hoa, tiểu thái giám giữ cửa vội vàng hô: “Nô tài ra mắt Chân chủ tử, cầu chủ tử bình an.”

Chân Hâm đáp một tiếng, bước qua ngưỡng cửa, nhìn khắp mọi nơi, hỏi Lâm Tĩnh Dao: “Chủ tử nhà ngươi không có trong cung sao?”

Lâm Tĩnh Dao vừa cởi bỏ áo bông dày cộm, nặng nề vừa trả lời: “Đây không phải là vừa trở về à?” Nói xong, không chú ý đến vẻ mặt hóa đá của Chân Hâm, nói với cung nữ Tiểu Điệp: “Làm cho lửa to lên một chút, thật là rét tới chết người.”

Cung nữ đáp một tiếng, không biết lớn nhỏ, nói: “Chủ tử, người vừa vào đến nhà, cởi áo ngay sẽ bị lạnh, ngai thật mạo hiểm.”

Lâm Tĩnh Dao cười mỉa hai tiếng, đem áo khoác khoác vào người, nói: “Ta ở trong cung hoàng hậu tìm được một cái bàn tốt, lát nữa đến Toàn Bộ Đức đòi tới đây, buổi tối chúng ta ngồi vây quanh đánh Thiên Cửu!”

“Ngài muốn nô tỳ đến Ngự Thiện Phòng chuẩn bị một chút điểm tâm hoa quả không ạ?” Tiểu nha đầu kia vội vàng hỏi.

“Ừ! Cũng là ngươi nghi chu đáo.” Lâm Tĩnh Dao cười cười, liếc mắt thấy Chân Hàm vẫn ngây người như cũ, vỗ vỗ bả vai của nàng, nói: “Tỷ tỷ thật có lòng, hôm nay lại tới thăm tiểu muội đây, hôm nay ở lại ăn cơm tối đi, thuận tiện chơi một chút.”

Vốn muốn nhìn biểu tình quẫn bách của Chân Hàm, ai ngờ nữ nhân kia chỉ dừng lại, lại liên tục gật đầu, nói: “Tốt, gần đây ta đang rầu mà không có chỗ tiêu khiển, có thể chơi một ván thật tốt.”

Lâm Tĩnh Dao sửng sốt, vui sướng cười cười, nói: “Rất tốt, nếu như vậy muội cho nô tài chuẩn bị một chút.”

Mở bài ra, Lâm Tĩnh Dao bách chiến bách thắng, không chút khách khí nhận nhân phiếu, vòng bạc khuyên tai, dây chuyện của Chân Hâm. Mắt thấy đối phương đã trắng tay rồi, cười hắc hắc mấy tiếng, nói: “Như vậy đi, bắt đầu từ bây giờ, thua không cần trả bạc, nhưng phải lựa chon nói lời thật lòng cũng làm hành động mạo hiểm, phạt thêm một ly rượu nữa, như thế nào?”

“Giải thích thế nào?” Châm Hâm thua mất hết khí thế, sắc mặt có chút tối tăm.

“Cái gọi là lời thật lòng sao? Chính là ngươi hỏi ta đáp, bất kể ta hỏi vấn đề riêng tư ngươi cũng phải đáp lại thật chi tiết. Về phần mạo hiểm, chính là ta ra đề, bất kể có khó khăn đến đâu thì ngươi cũng phải thực hiện nó, như thế nào?”

Chân Hâm tính khí mạnh mẽ, sao chịu được người ta kích tướng như thế, vỗ bàn một cái, nói: “Hay lắm, chơi thì chơi, muội muội cũng khong hỏi thăm một chút năm đó tỷ tỷ không có vào cung nhưng là người không nói hai lời, cha ta ở trong quân doanh, người nào thấy ta cũng phải gọi một tiếng đại tỷ, bị một em bé mang đùa giỡn, ngươi coi ta có sợ không?”

Lâm Tĩnh Dao khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi, không chút để ý, hỏi: “Cha ngươi là Chân Thành nguyên soái sao?

“Phải, ta từ nhỏ lớn lên trong quân doanh.” Chân Hâm nói xong, sắc mặt hơi đỏ lên, nói: “Có lẽ là từ nhỏ cùng đám nam nhân trong giang hồ tiếp xúc nhiều, tính tình ta vốn thiếu sự dịu dàng của một nữ nhân, khiến muội muội chê cười rồi.”

“Làm sao có!” Lâm Tĩnh Dao cười cười, tiện tay cầm lên một khối bánh rán rắc hành lá bỏ vào miệng, nhai nhai mấy cái, nói: “ta là nữ giả nam vào trong triều làm quan chắc tỷ tỷ đã nghe nói qua, trà trộn trong quan trường 6 năm, cũng không còn thái độ mềm mại, ôn nhu, như thế tốt hơn, tỷ muội ta cũng coi như có cùng chí hướng, sau này, muội còn cần tỷ tỷ giúp đỡ nhiều.”

Chân Hâm tính tình đơn thuần sau khi nghe xong rất thích, vỗ vỗ bả vai Lâm Tĩnh Dao, nói: “Tỷ muội ta cũng coi như là bạn bè tốt, yên tâm đi, tỷ tỷ tuy không phải là người quyên cao chức trọng, nhưng ở trong cung này cũng không có người dám cùng ta đối kháng, chăm sóc muội là đương nhiên!”

Lời khách sao mới nói xong, Lâm Tĩnh Dao đương nhiên là bách chiến bách thắng, không nể tình đối phương chút nào.

Chân Hâm thật sự là người giữ chữ tín, thấy mình thua cuộc, đường đường uống xong một ly rượu mạnh, đáp trả Lâm Tĩnh Dao từng vấn đề một.

“Ý trung nhân đầu tiên của tỷ là ai?”

“Tham tướng bên cạnh cha ta.”

“Có muốn ngồi lên ngôi vị hoàng hậu?”

“Có nghĩ tới nhưng đối với quyền thế ta cũng không cố chấp.”

“Hoàng thượng ở trên giường có dịu dàng?”

“Lưu manh, nhưng so với ta vẫn không làm gì được! Haha, thật ra thì cũng khá tốt, hoàng thượng là một người rất nghiêm túc, bất kể làm chuyện gì đi chăng nữa, bao gồm cả tán tỉnh ve vãn, này, hằng ngày muội vẫn thị tẩm mà, sao loại chuyện này lại ta?” Chân Hâm đã bắt đầu say rượu.

“Tỷ ghét muội? Bởi vì hoàng thượng hiện tại cưng chiều muội?”

“Ta hiện tại lại càng thêm ghét ngươi, thỉnh thoảng nhường cho ta một chút được không hả!”



Lâm Tĩnh Dao cố ý khiến đối phương buông lỏng cảnh giác, hai người một thắng một thua chơi vui vẻ, Chân Hâm càng chơi càng hăng, chỉ muốn chuyển bại thành thắng, đáng tiếc không được như ý, uống thẳng một lượt, cuối cùng thiếu chút nữa là nằm rạp trên bàn.

Mà Lâm Tĩnh Dao cảm thấy thời cơ đã tới, vì vậy bắt đầu đổi đề tài, hỏi: “Cha tỷ tay cầm trọng binh, tỷ có biết Nhan quốc có tất cả bao nhiêu binh lực?”

“Hai mươi vạn” Chân Hâm nói xong, dụi dụi mắt, nói: “Có chút say rồi đấy!”

Lâm Tĩnh Dao vẻ mặt tối tăm chợt léo lên, lại hỏi: “Vậy binh lực phái đi Tây Hạ có bao nhiêu?”

“13 vạn, còn lại 7 vạn đóng ở nước.”

“Ở Nhan quốc, vị tướng quân cùng quân sư xuất sắc nhất là ai?” Lâm Tĩnh Dao hỏi vấn đề trọng điểm, trong lòng chợt nảy sinh sát ý khiến nàng giật nảy mình, nếu như có thể, nàng hy vọng có thể thay Thủy Linh Ương trừ cường địch.

“Cha ta là vị tướng tài giỏi nhất, bên cạnh là Mục Thanh và Sở Thiên Kiệt hai vị quan sư tài giỏi nhất Đông Nhan, nhưng mà ta nói cho ngươi biết, Đông Nhan còn có một vị tể tướng không lộ danh, mấy năm nay không thấy hắn vào triều, nhưng người kia, cũng là người hoàng thượng coi trọng nhất, cũng làm cho người ta kiêng kị nhất, lần này liên hiệp tấn công Bắc đột cũng là chủ ý của hắn.” Chân Hâm nói xong, chỉ thấy sắc mặt ngày càng đỏ, gật gù đắc ý nói: “Hơn nữa, người kia thật đẹp, ai, nếu

ÁI KHANH, THỊ TẨM! – TỰ TỰ CẨM

Chương 40: Lời thật lòng rất nguy hiểm.

“Hơn nữa, người kia thật đẹp, ai nếu ta gặp hắn sớm mấy năm thì nhất định cầu xin cha ta gả ta cho hắn.”

Lâm Tĩnh Dao muốn nhạo báng đôi câu, đột nhiên thấy được bóng dáng thon dài trước cửa cung, nàng cũng không biết người bên ngoài đã đứng được bao lâu, nghe được mấy phần chuyện nàng nói cùng Chân Hâm.

Chỉ là, im lặng không một tiếng vang, nghĩ cũng biết là để xem thủ đoạn của mình.

“Hừ!” Lâm Tĩnh Dao phát ra âm thanh khinh thường từ trong lỗ mũi, đối diện với vị tỷ tỷ rất nhanh sẽ bất tỉnh nhân sự kia nói: “Tỷ tỷ, tối nay ngươi chỉ chọn nói thật, sao không lựa chọn mạo hiểm chứ?

“Vậy không được, ngươi để ta tới Băng Thiên Tuyết Địa đứng một đêm thì ta thành tượng đá sao?” Chân Hâm nói xong, đánh tay xuống bàn một cái, híp đôi mắt sau lờ đờ nói: “Cái người này, ngươi chỉ cần xáo bộ bài, không cần lo ta không trả lời những gì ngươi nói.”

“Làm sao biết tỷ tỷ uống rượu khoe nữ trung hào kiệt rồi, nhìn tưởng can đảm hoá ra cũng chỉ thế thôi.” Lâm Tĩnh Dao vừa mới nói xong, Chân Hâm lập tức nộp khí giới đầu hàng nói, “Được, tỷ tỷ hôm nay thật sự không sợ ngươi đưa ra biện pháp khó khăn, có biện pháp trừng phạt gì cứ nói.”

“Hay lắm!” Lâm Tĩnh Dao nhỏ giọng nói, ghé vèo Chân Hâm thì thầm một câu, chỉ thấy nữ nhân này cười hai tiếng, cố nhăn nhó nói: “Sao lại vô liêm sỉ thế? Nếu để cho Hoắc Oánh Oánh yêu tinh biết, chính xác vạch trần điểm yếu của ta, phải không? Hay là thế nào?”.

“Ha ha, thua biểu hiện cũng không thua khí thế, tỷ tỷ thiệt là…” Lâm Tĩnh Dao nói xong, sai người thu dọn cái bàn, khoát tay áo nói: “Được rồi, đêm đã khuya. Tỷ tỷ mời trở về đi, ta ra lệnh cho Toàn Bộ Đức tiễn tỷ một chút.”

“Hừ, ngươi là xem thường ta.” Chân Hâm đứng vọt dậy, lắc lư mấy cái đang định đi ra, thấy cửa cung mở rộng, một người thanh niên tuấn mỹ mặc áo trắng viền vàng ở trong, áo khoác da chồn lông trắng ở ngoài đi vào.

Chân Hâm ngẩn ra, vội vàng chào một cái: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.” Dứt lời, xoay người lại liếc mắt như cười như không nhìn Lâm Tĩnh Dao, thầm nghĩ quả thật không thể mất khí tiết, biết nhận thua, nha đầu kia nói gì không có kiên quyết, hôm nay thật đúng khiến nàng hiểu ra.

Chỉ thấ nàng một vẻ mặt rất ấm ức, đột nhiên tiến tới trước mặt Ngọc Linh Viễn, quệt mồm một cái liền hôn lên.

“Xì…” Lâm Tĩnh Dao bật cười thật không ngở Chân Hâm nghĩ thông suốt.

Lấy bản lĩnh của Ngọc Linh Viễn, muốn tránh đi dễ như trở bàn tay, hưng hắn không có cự tuyệt ý tứ của Chân Hâm, khoé miệng khẽ cười, mặc cho nàng dịu dàng hôn khoé môi mình.

“Hoàng, hoàng thượng, nô tỳ cả gan, tối nay, có thể thị tẩm nô tỳ không?” Chân Hâm nói xong một câu, liền giống như quả bóng cao su bị xì hơi, cúi gầm đầu, thầm nghĩ mình quả thật không nên giả làm anh hùng, hoàng thượng gần nửa năm nay không có cưng hcieu62 mình, mình lại nói ra lời nói táng tận lương tâm này, chỉ sợ là đụng phải một cái mũi xám xịt rồi.

Chỉ là, nàng thật không ngờ, Ngọc Linh Viễn khoác ngón tay thon dài lên vai nàng, tiện thể kéo nàng vào lòng, khẽ cười cười nói: “Liền nghe theo ý ái phi.” Nói xong, nhìn Lâm Tĩnh Dao một cái thật sâu, sau đó ôm lấy Chân Hâm với khuôn mặt đờ đẫn ra khỏi Bích Hoa cung.

Trong lòng lộp bộp vài tiếng, Lâm Tĩnh Dao nhanh chóng đuổi theo, hỏi: “Ngọc Linh Viễn, ngươi sẽ không trừng phạt Chân Phi chứ?”.

“Vì sao phải trừng phạt nàng?” Ngọc Linh Viễn híp mắt phượng lại, vài sợi tóc bay tán loạn trong gió lạnh, vẻ mặt của hắn, tuy là cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh cực độ.

“Nàng chỉ uống say mà thôi, lời nói hôn phân nửa không qua đại não, ngươi đừng chấp nàng.” Lâm Tĩnh Dao nói xong, cắn cắn đôi môi, cảm giác mình có chút nhiều chuyện rồi.

Chỉ thấy nam tử nở nụ cười ấm áp, ngón tay khoác lên vai Chân Hâm khẽ dùng sức, nói gằn từng chữ: “Không có đầu óc, trẫm lưu nàng lại có lợi ích gì!”.

Vừa dứt lời, chợt thấy Lâm Tĩnh Dao đứng ở trên đất ôm bụng khóc: “Chân tỷ tỷ, bụng của ta đau quá, tỷ tỷ ở lại chăm sóc ta đi, ai ui ui…”

Ngọc Linh Viễn biến sắc, thầm nghĩ nữ nhân này đến tột cùng là vô lại đến trình độ nào đây? Thấy bộ dàng nàng rì rầm cũng rất sinh động, trong lúc nhất thời hắn khẽ cười lên.

“Lâm Tĩnh Dao, chờ lúc nào người không còn lòng dạ đàn bà nữa thì trở lại làm đối thủ của trẫm, ngươi bây giờ, căn bản không xứng.” Ngọc Linh Viễn nói xong, tay ôm Chân Hâm đi về phía trước, nhẹ nhàng nói ra, “Yên tâm, nàng là Chân nhi của trẫm, trẩm cưng chiều nàng còn không kịp, làm sao thương tổn nàng đây.”

Bóng đêm lành lạnh, trăng lớn như mâm.

Ngày mai, chính là tiết Nguyên Tiêu rồi đó.

Lâm Tĩnh Dao đứng dậy, vỗ vào một thân tuyết, cười lạnh một tiếng, xoay người trong chớp mắt đi vào cung điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.