Từng đợt gió lành lạnh chui qua khe cửa, nến chiếu lên ánh thu, bên cửa sổ sát giường.
Thừa tướng kinh ngạc, đẩy đẩy thanh niên: “Bệ hạ, sao lại thế này?”
Hoàng đế dụi dụi đầu vào lòng thừa tướng: “Hu hu… Ái khanh… Trẫm bị đả kích…”
Thừa tướng đưa tay vuốt vuốt tóc thanh niên: “Chuyện gì mà lại có thể đả kích bệ hạ vậy?”
Hoàng đế nghẹn ngào: “Trẫm đem lời tỏ tình hôm trước nói với ngươi, nói lại với Quý Hoài, một chữ cũng không sai, kết quả… kết quả là y nói, trẫm vĩnh viễn thua kém vị trí của Lưu Tử An trong lòng y.”
Thừa tướng: “…”
Mắt hoàng đế chan chứa nước nhìn thừa tướng: “Ái khanh ngươi nói xem, trẫm thực sự kém cỏi như vậy sao? Trẫm kém như vậy sao? Trẫm kém Lưu Tử An ở chỗ nào chứ? Trẫm có quyền có thế, là thiên hạ chí tôn! Anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong! Học rộng tài cao đầy bụng kinh luân! Ngươi nói xem! Trẫm kém Lưu Tử An ở chỗ nào?! Căn bản là không cần phải so sánh!”
Thừa tướng kéo thanh niên dậy, bóp bóp thái dương: “Quả thật không nên so sánh.”
Hoàng đế: “Đấy, trẫm do một tay ái khanh dạy dỗ, những ưu tú của trẫm ái khanh hiểu nhất.”
Thừa tướng: “Thần xấu hổ.”
Hoàng đế nước mắt lưng tròng: “Nhưng mà Quý Hoài không hiểu những ưu tú của trẫm, hu hu hu… Trẫm thật sự bị đả kích… Ngươi nói xem sau này trẫm nên làm cái gì bây giờ?”
Thừa tướng: “Từ bỏ.”
Hoàng đế trợn tròn mắt: “Không được! Trẫm mãi mới có được một người mà trẫm muốn ở bên cả đời, sao có thể chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà từ bỏ?”
Thừa tướng bình tĩnh liếc mắt nhìn thanh niên một cái, cầm quyển sách ở bên giường lên, xoay người nằm nghiêng sang phía khác: “Vậy bệ hạ tiếp tục cố gắng, thần ngồi chờ tin chiến thắng của bệ hạ.”
Hoàng đế bò lên giường, lấy tay chọc chọc xương bướm sau lưng của thừa tướng: “Vậy ái khanh có biện pháp gì giúp trẫm không…”
Thừa tướng vốn không động đậy bỗng run rẩy, hờn giận: “Bệ hạ!”
9
Tiết thu, Quỳnh Lâm yến.
Trăng tỏa mênh mang, dưới tàng cây nghỉ mát, hương quế khẽ bay
Thừa tướng ngồi xuống đối diện hoàng đế: “Bệ hạ tự rời tiệc trước, lại còn gọi thần đến đây làm cái gì?”
Hoàng đế tâm tình rất tốt, rót cho thừa tướng một ly rượu nhàn nhạt: “Ái khanh, đêm nay trẫm phải làm một chuyện lớn.”
Thừa tướng uống một ngụm, mắt bình tĩnh liếc nhìn hoàng đế: “…”
Hoàng đế: “Nhưng trẫm nói ra ngươi không được mắng trẫm.”
Thừa tướng: “Bệ hạ cứ nói.”
Hoàng đế cầm một bầu rượu bàng bạc khác lên, lắc lắc: “Khụ khụ… Trẫm định lát nữa gọi Quý Hoài đến cùng uống rượu với trẫm dưới trăng.”
Thừa tướng nhíu mày: “Chỉ thế này?”
Hoàng đế có hơi chột dạ, nhìn sang phía khác: “Ân… Nếu y có thể uống rượu lại càng tốt.”
Thừa tướng ánh mắt dần lạnh: “Sau đó?”
Hoàng đế: “Sau đó… Trẫm có thể có cơ hội âu yếm thì… thì đủ rồi.”
Thừa tướng cười lạnh: “Bệ hạ xác định không phải là muốn bá vương ngạnh thượng cung?”
Hoàng đế bị sặc: “Khụ khụ… Ái khanh… Sao ngươi có thể nghĩ trẫm như vậy chứ?”
Thừa tướng: “Bệ hạ không có ý đó thì tốt, vừa nãy ở bữa tiệc thần đã uống không ít rượu rồi, đầu có chút đau, xin cáo lui trước.”
Hoàng đế mỉm cười: “Vậy ái khanh hồi phủ nghỉ ngơi cho tốt, chờ tin tốt của trẫm.”
10
Đêm khuya, phủ thừa tướng.
Hoàng đế khẽ gọi: “Ái khanh… Ái khanh…”
Thừa tướng đang ngủ nhíu mày: “…”
Hoàng đế lại gọi: “Ái khanh… Ái khanh…”
Thừa tướng không chịu nổi sự quấy nhiễu này nữa, mơ mơ màng màng mở mắt: “… Bệ hạ?”
Hoàng đế lấy tay sờ sờ khuôn mặt ửng đỏ của thừa tướng: “Ái khanh, mặt của ngươi nóng quá.”
Thừa tướng phát hiện thân thể mình nóng kì lạ, nhưng bây giờ khó mà tỉnh táo được, theo bản năng nhíu mi khẽ gắt: “Đừng nghịch nữa… Ta không thoải mái.”
Tay hoàng đế từ sờ mặt chuyển xuống sờ cổ: “Ái khanh, ngươi không thoải mái là bình thường, bởi vì trẫm… trẫm không cẩn thận bỏ thuốc nhầm rồi.”
Thừa tướng vẫn chưa tỉnh hẳn: “… Thuốc gì?”
Hoàng đế: “Chính là, chính là loại thuốc đó.”
Thừa tướng: “…”
Hoàng thượng đáng thương hề hề: “Ái khanh, trẫm sai rồi, trẫm không nên có loại ý niệm xấu xa đê tiện như thế trong đầu, hại người hại mình, ái khanh, trẫm biết sai rồi, phát hiện ra sai lầm, trẫm lập tức tới đây đưa giải dược cho ngươi, ái khanh, ngươi phải tha thứ cho trẫm.”
Hoàng đế rốt cuộc không nhịn được mà than thở: “Ái khanh, sao ngươi lại làm bộ dạng này cho trẫm nhìn?”
Thừa tướng nhíu mi càng chặt, bặt đầu từ từ cuộn người lại: “…”
Hoàng đế cúi người xuống, vẻ mặt khó xử: “Ái khanh, thực ra có một chuyện trẫm đã giấu ngươi rất lâu rồi.”
Thừa tướng khó chịu thở dốc: “…”
Hoàng đế dịu dàng thì thầm bên tai thừa tướng: “Thật ra trong lòng trẫm có một người, người ấy quan trọng hơn Quý Hoài rất nhiều, ở tận sâu trong trái tim trẫm, có xóa thế nào cũng không được, nếu đã xóa không được, vậy hẳn là phải giữ chặt trong tay, đúng không?”
Thừa tướng chau mày: “…”
Hoàng đế xoay người lên giường: “Cho nên ái khanh, trẫm cũng không muốn vòng vo hơn nữa, có đôi khi ngẫm lại, bá vương ngạnh thượng cung có lẽ vẫn là con đường ngắn nhất, ngươi nói có phải hay không?”
11
Nửa đêm, phòng ngủ.
Ánh trăng mênh mang, xuyên qua nhánh cây in bóng trên cửa sổ, như hạo tuyết (tuyết trắng) rơi rớt đầy đất.
Theo chút ánh sáng nhìn vào căn phòng, quang cảnh tuyệt đẹp.
Bên trong màn che, một cánh tay trần thon dài tuyệt mỹ, khớp xương rõ ràng lộ ra ngoài.
Gắt gao nắm chặt lấy mép áo gấm, phảng phất có chút không chống đỡ nổi.
Một cánh tay vô cùng hữu lực khác cũng vươn ra ngoài. Từng ngón từng ngón một mở bàn tay đang siết tấm áo gấm kia ra, nắm lấy bàn tay ấy, dịu dàng mà kiên định mười ngón tay đan lấy nhau, kéo cánh tay kia vào trong màn.
Tiếng rên rỉ khàn khàn, tiếng thở dốc mờ ám.
Thỉnh thoảng lại có tiếng thì thầm, ôn nhu mà quyến luyến, tràn ngập nhu tình.
“Ngoan, tay đừng níu chăn trải giường…”
“…”
“Ngoan, ôm cổ trẫm được không…”
“…”
“Ngoan, đừng cắn chăn…”
“…”
“Ngoan, đừng có thẹn thùng mà, nếu thật sự muốn cắn, thì cắn miệng trẫm đây này, có được không…”