Thừa tướng không muốn nhìn thấy thanh niên, dứt khoát nhắm mắt lại: “Cút ra ngoài!”
Hoàng đế mím môi: “Vì sao? Đêm qua nhìn biểu hiện của ái khanh, cũng không giống như hoàn toàn vô tình với trẫm, không phải sao?”
Thừa tướng đột nhiên trợn mắt, tức giận tràn lên: “Bệ hạ còn có can đảm nói chuyện đêm qua?! Khi ngươi còn bé, ta đã dạy ngươi đạo làm quân tử, thật sự không thể tưởng tượng được lại sẽ dạy ngươi thành đồ vô sỉ xấu xa như thế này!”
Hoàng đế: “Nhưng ngươi cũng dạy trẫm đạo làm đế vương, muốn thành đại sự thì không được từ thủ đoạn, tuy rằng chưa từng nói rõ, nhưng các ngươi làm, các người dạy, không phải là đạo lí này hay sao.”
Thừa tướng thở gấp, đưa tay giãy giụa lại bị thanh niên ôm chặt lấy, nổi giận đẩy hắn ra: “Cút ra ngoài! Ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi!”
Hoàng đế ánh mắt quật cường không chịu buông tay: “Trẫm không cút! Vì sao trẫm lại không thể?! Vì sao lại quay lưng đi?! Cố Hoài Thanh, ngươi không cần xem trẫm như một thằng ngốc một chút cảm giác cũng không có!”
Thừa tướng vô cùng không muốn nói tiếp, quát lớn: “Nguyên nhân vì sao chẳng lẽ ngươi không biết, làm ra loại chuyện thế này quả thực chính là đập vào mặt triều đình! Đập vào mặt hoàng thất! Cũng đập vào mặt ta nữa! Ta không muốn nói chuyện này với ngươi nữa, ngươi hiện tại mau cút ra ngoài cho ta!”
Hoàng đế bị đả kích, lộ ra nụ cười thảm thương: “Vậy sao lúc trước trẫm nói phải theo đuổi Quý Hoài, sao ngươi lại mặc kệ?”
Thừa tương rũ mắt không nói gì: “…”
Hoàng đế cười khổ: “Đúng rồi, ngươi hiểu trẫm như vậy, sao có thể không nhìn ra trẫm chân chính để tâm đến ai… cũng giống như ngươi để tâm đến trẫm vậy.”
Thừa tướng: “…”
Hoàng đế thương tâm: “Nếu ngươi vô tình với trẫm, nhiều năm như vậy tội gì phải để tâm tới trẫm như thế, tại sao đêm qua ngươi lại —”
Trong đầu không phản ứng được liền nhảy ra hình ảnh người kia.
Đột nhiên nhớ tới trước đây, mình bị thừa tướng áp bức đến thảm hại, nổi giận đùng đùng không phải không có suy nghĩ ác độc: Người này tuổi còn trẻ thân phận đã cao như vậy, thân là nam tử lại có dung mạo đẹp như thế, không chừng là một tên lấy sắc nịnh người!
Nhưng đó là lúc ấy!
Hiện tại —
Thừa tướng cố gắng áp chế trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực, giương mắt cương quyết cự tuyệt ánh mắt của thanh niên, vẻ mặt bình tĩnh: “Bởi vì ngươi giống hắn, cho nên đêm qua ta mới thất thố, nếu lúc đó, cũng như hồi trước có khiến bệ hạ hiểu làm, xin… bệ hạ thứ tội.”
13
Ngõ nhỏ, quán mì.
Buôn bán ban đêm không phải là quá tốt, một gian cửa hàng nhỏ, ánh sáng nhàn nhạt, chỉ có một khách nhân ngồi một góc ăn mì.
Nhưng chẳng bao lâu sau đó, một vị thanh niên mặc cẩm y rực rỡ ngồi xuống đối diện.
Hoàng đế chớp mắt chờ mong nhìn thừa tướng, vô cùng ủy khuất: “Ái khanh, ngươi trốn trẫm ba ngày rồi.”
Thừa tướng không ngẩng đầu lên, im lặng ăn mì: “…”
Hoàng đế tỏ vẻ đáng thương: “Trẫm suy nghĩ mãi rồi, trẫm vẫn muốn làm… kẻ thứ ba… bị vạn người phỉ nhổ.”
Tay gắp mì của thừa tướng dừng lại một chút: “…”
Ánh mắt hoàng đế đầy kiên định: “Ngươi giận trẫm cũng được, cáu với trẫm cũng thế, trẫm sẽ không từ bỏ.”
Thừa tướng tiếp tục ăn mì: “…”
Hoàng đế cười đau khổ: “Cho dù, người thông qua trẫm mà nhìn thấy người khác cũng được. Nhưng đừng không để ý tới trẫm, được chứ?”
Thừa tướng đặt đũa xuống, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn thanh niên một cái: “Đừng làm mấy chuyện vô vị nữa.”
Hoàng đế cười gượng: “Sao lại vô vị được? Tim người cũng đều là thịt cả, trẫm không tin ái khanh có thể vô tâm với trẫm cả đời.”
Thừa tướng nhíu mày nhìn thanh niên, nhất thời im lặng: “…”
Hoàng đế đưa tay nhẹ vuốt mi tâm của thừa tướng, thu lại vẻ lo lắng, cười khẽ: “Vậy nên ái khanh ngươi cũng đừng nhíu mày nữa, dù sao đi nữa cũng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay trẫm, không bằng sớm ngày theo trẫm cho xong!”
14
Đêm đông, phủ thừa tướng.
Một ngọn đèn vẫn sáng, thừa tướng nằm nghiêng trên giường nhỏ cạnh cửa sổ, nâng sách cẩn thận đọc.
Đang tập trung, cửa sổ có tiếng người gõ.
Thừa tướng ngẩng đầu nhìn, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi lại xuất cung một mình!”
Hoàng đế cười hề hề: “Nếu trẫm không xuất cung, làm sao biết ái khanh ngươi giữa mùa đông lại mở cửa sổ đọc sách, muốn bị đông cứng hay sao? Không biết là ngươi bị bệnh thì người đau lòng là trẫm hay sao?”
Thừa tướng lười tranh luận, cúi đầu đọc sách: “…”
Hoàng đế nhẹ nhàng đóng kín cửa sổ, đi tới ngồi bên cạnh giường, lấy tay chọc chọc thừa tướng: “Ái khanh, mãi trẫm mới ra ngoài một chuyến, người đừng không để ý đến trẫm nữa mà.”
Thừa tướng không phản ứng: “…”
Hoàng đế cởi giày, bò lên giường, dè dặt: “Vậy ái khanh, ngươi không để ý đến trẫm thì cũng đừng có trách trẫm chơi một mình đấy.”
Thừa tướng không trả lời: “…”
Hoàng đế đặt tay lên thắt lưng thừa tướng, vùi đầu vào cổ thừa tướng, hít một hơi thật sâu mùi hương thơm ngát trên người y phát ra, nỉ non: “Ái khanh… Thanh Thanh…”
Hoàng đế làm như không nghe thấy, giọng mang theo ý cười: “Ái khanh, ngươi hiện tại biết vì sao trẫm thích gọi ngươi là ái khanh rồi đúng không, ái khanh (爱卿 /ài qīng/), Thanh Thanh (青青 /qīngqīng/), ái (/ài/) trong tâm ái, Thanh (/qīng/) trong Hoài Thanh, mỗi lần trẫm gọi ngươi, thực ra là đang gọi bảo bối Hoài Thanh trong lòng trẫm đó ~ Haha, ngươi nhất định không biết, nếu ngươi biết đã sớm bắt trẫm chép sách một vạn lần đến khi hộc máu mới thôi!”
Thừa tướng: “…”
Hoàng đế chậm rãi ôm chặt thừa tướng vào ngực: “Ái khanh, ngươi càng ngày càng ít nói chuyện với trẫm, ngoài mặt thì không từ chối trẫm, nhưng ngươi lại đem trái tim ngươi cất đi mất rồi.”
Thừa tướng buông sách, không nói gì: “…”
Thật sự không biết phải làm thế nào mới có thể từ chối phần nghiệt duyên này, sau khi suy nghĩ kĩ càng, dứt khoát thuận theo hắn. Cứ mong nhiệt huyết của thanh niên rồi sẽ giảm, tình yêu cũng bớt, rồi sẽ từ bỏ. Vậy nên mấy tháng nay y ngay cả mở miệng mắng hắn cũng ít đi, chỉ lạnh lùng đối diện với hắn.
Hoàng đế cười: “Nhưng không sao, da mặt trẫm dày, là kẻ thứ ba mà, vị trí ở trên thực không dễ dàng mà, điểm ấy trẫm vẫn để ý chuẩn bị.”
Nói xong, nhịn không được mà hôn lên gáy thừa tướng.
Thừa tướng: “Ngươi ra ngoài chỉ để nói những lời vô nghĩa này?”
Tay hoàng đế chậm rãi di chuyển bên eo thừa tướng, ngoài miệng lại than thở: “Làm sao có thể, trẫm tới là để giải nỗi sầu tương tư.”
Thừa tướng ôm lấy bàn tay không an phận của thanh niên, kéo ra: “Vậy hiện tại giải được chưa?”
Hoàng đế mím mím môi, vẻ mặt nghiêm túc: “Nói thật, chẳng những không giải được, mà còn càng ngày càng nặng hơn.”
Thừa tướng than nhẹ một hơi, nếu sớm hay muộn gì cũng tới, trốn không xong, không bằng sớm thừa nhận, thế mới mong sớm kết thúc một chút.
Thừa tướng cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Một khi đã như vậy, tối nay thuận theo ngươi cho rồi.”