Ái Khanh! Trẫm Thất Tình Rồi!
Đêm xuân, thanh lâu
Thừa tướng: “Thiếu gia, ngài không nên như vậy”
Hoàng đế uống xong một chén rượu ngon do mỹ nhân rót: “Như vậy là như thế nào? Khó có được hôm ta cao hứng như thế này”.
Thừa tướng: “Thiếu gia...”
Hoàng đế khoát khoát tay: “Ngươi nói nhiều quá rồi. Không thích thì đi ra hậu viện ngủ đi”.
Thừa tướng: “Thiếu gia...”
Hoàng đế cau mày: “Ngươi có thể đừng đi đi lại lại trước mặt ta nữa có được không, làm trễ nãi đại sự của ta.”
Chợt nhớ tới đại kế thoát thân đồng tử của Hoàng đế.
Thừa tướng: “Vậy thiếu gia cũng đừng nên chơi quá muộn”.
Hoàng đế: “Biết rồi biết rồi, ngươi đi ngủ đi a”
Đêm khuya, sương phòng.
Thừa tướng đang ngủ mơ mơ màng màng, chợt cảm thấy một áp lực lớn đè lên người, lập tức mở mắt: “Bệ hạ...”
Hoàng đế ôm chầm lấy ai kia: “Uh..Ái khanh…”
Thừa tướng vùng người dậy: “Bệ hạ đã chơi đùa xong rồi sao?”
Hoàng đế dụi dụi: “”Ừ... Ái khanh... Trẫm cảm thấy nóng quá...”
Thừa tướng hồ nghi: “Bệ hạ?”
Hoàng đế liếm cổ người ta một cái: “Ái khanh...”
Thừa tướng sững người: “Bệ hạ, người làm sao thế?”
Hoàng đế lại cắn cắn vành tai của ai kia: “Ái khanh... Trẫm cảm thấy không thoải mái...”
Thừa tướng nắm được bàn tay của người nào đó đang thăm dò vào vạt áo của mình: “Thỉnh cầu bệ hạ khắc chế, thần lập tức gọi..umh…”
Hoàng đế dùng miệng khỏa lấp môi của người ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.