Ái Khuyển

Chương 31



Phương Diệc Nhiên còn chưa nhận ra chuyện gì xảy ra, thì đã bị một bóng người nhào tới đẩy

ngã, sau đó là cái giá đổ ập, một đống đồ đạc rơi xuống, tạo ra tiếng động lớn.

Sau lưng va mạnh xuống đất, xương cốt đau nhức, khiến Phương Diệc Nhiên rên khẽ một tiếng.

“Anh có sao không? Đụng vào chỗ nào rồi?” Người vừa đẩy y lo lắng kiểm tra xem Phương Diệc

Nhiên có sao không.

“Phương Mặc?” Phương Diệc Nhiên kinh ngạc nhìn Phương Mặc phía trên mình.

“…Xin lỗi, xin lỗi anh.” Phương Mặc cuống quít muốn đứng dậy, nghĩ tới ngày hôm qua

Phương Diệc Nhiên bảo mình không được tới gần y, nhất thời có chút khẩn trương, rất sợ

Phương Diệc Nhiên sẽ lại lộ ra vẻ đề phòng đó.

“Sao cậu ở đây?” Phương Diệc Nhiên kinh ngạc, không phải cậu ta đã đi rồi sao, thế nào lại ở

chỗ này, không phải mình gặp ảo giác chứ? Nhưng xúc cảm trên người khiến Phương Diệc

Nhiên biết đây không phải là mình tưởng tượng.

Phương Mặc ngây cả người, vội vã giải thích, “Không… không phải em cố ý đi theo anh… Em

em… em chỉ là muốn thấy anh một chút.” phongmy.wordpress.com Page 92



Không đi theo mình, sao lại có thể gặp được mình ở kho vắng vẻ này, nói là tình cờ gặp khéo

chẳng ai tin, còn đúng lúc cứu mình khỏi cái giá đổ, lời nói kiểu này có nói cho quỷ quỷ cũng

không tin… Phương Diệc Nhiên bắt đắc dĩ đảo mắt, cẩu ngốc này nhất định là vẫn lén lút theo

đuôi mình, nghĩ tới hôm qua mình đối xử với cậu như thế mà cậu vẫn lo lắng cho mình, Phương

Diệc Nhiên nhất thời có chút yêu thương.

Nhìn thấy người mình nãy giờ lo lắng giờ đã đứng nguyên vẹn trước mặt, Phương Diệc Nhiên

bỗng có cảm giác như tìm lại được thứ tưởng đã mất, bộ quần áo trên người Phương Mặc vẫn là

bộ hôm qua, ngoại trừ vẻ mặt hơi mệt mỏi thì tất cả đều bình thường, Phương Diệc Nhiên thở

phào nhẹ nhõm, cũng may không có việc gì…

“Em sẽ đi ngay, anh… đừng lo lắng…” Phương Mặc dè dặt nhìn Phương Diệc Nhiên, y nói

không được tới gần y, bây giờ nhất định là y đang rất chán ghét.

Phương Diệc Nhiên nhìn thấy vẻ không biết làm sao đó của Phương Mặc, vội vàng muốn đứng

dậy như là sợ mình sẽ đẩy cậu ra, là bởi vì lời nói hôm qua của mình sao? (ai bảo hqua phũ với

em ; ; ) Phương Diệc Nhiên nhất thời không biết nên nói gì, sao người này có thể ngốc như vậy

chứ, rõ ràng là bị đối xử như thế, còn không để ý an nguy bản thân cũng phải bảo vệ cho mình, là

nên nói cậu ta trung thành hay là nói cậu ta ngốc đây.

“Hư…” Phương Mặc vừa đứng lên liền đau đớn rên một tiếng, là vừa rồi ống tuýp từ trên giá rơi

xuống đập vào đùi cậu, nhưng Phương Mặc không quan tâm vẫn muốn đứng lên khỏi người

Phương Diệc Nhiên, hoàn toàn mặc kệ vết thương ở chân.

Phương Diệc Nhiên vội vã ôm lấy người bên trên, ngăn cậu đứng dậy, miệng quát: “Cậu làm cái

gì đấy, cẩu ngốc.” Phương Diệc Nhiên lúc này mới phát hiện Phương Mặc bị va đập, đưa tay vén

ống quần của cậu lên, quả nhiên đã sưng vù một mảng.

Phương Mặc bị Phương Diệc Nhiên quát liền rụt cổ, đờ ra không dám động đậy, cẩn thận khống

chế thể trọng của mình không đặt ở trên người Phương Diệc Nhiên. Y không đẩy mình ra, y còn

ôm mình, nói vậy kỳ thực cũng không ghét mình như lời y nói đúng không?

Phương Diệc Nhiên cau mày, đỡ Phương Mặc đứng dậy, để cậu dựa vào mình, miễn cho sức

nặng dồn lên cái đùi bị thương, không biết có ảnh hưởng tới xương không, lại nhìn cậu đang

trông mình vẻ dè dặt như là hơi sợ.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Âm thanh vừa rồi đã dẫn tới nhiều người chạy đến kiểm tra.

“Cái giá bị đổ xuống.” Phương Diệc Nhiên trả lời, đồng thời đỡ Phương Mặc đi ra.

“Có bị thương không, mau đi khám xem.” Người nọ vội vàng nói, tiến tới hỗ trợ.

“Tôi không sao, chỉ là…” Phương Mặc còn chưa nói xong đã bị Phương Diệc Nhiên nhìn chằm

chằm liền nín thinh. phongmy.wordpress.com Page 93



Người này đúng là không biết lo lắng cho bản thân chút nào, ống tuýp từ trên cao như thế rơi

xuống, còn dám nói không sao, cứ như bị thương không phải cậu ta vậy? Phương Diệc Nhiên

giận dữ lườm cậu.

Tới phòng khám, chụp X-quang, may mà không gãy xương, có điều trên xương bị rạn nhỏ, chú ý

không dồn trọng tâm lên chân bị thương là được, rồi lại kê một số loại thuốc thông máu tan bầm

về bôi.

Hai người về phòng của Phương Diệc Nhiên. Lại được lần nữa thấy Phương Mặc trong phòng

mình, Phương Diệc Nhiên cảm giác như đã qua mấy kiếp, rõ ràng chỉ là chuyện mới hôm qua,

mà như là đã thật lâu trước đó.

Để Phương Mặc ngồi xuống giường, vén ống quần lên thì lại sợ xiết vào chỗ bị sưng, nên

Phương Diệc Nhiên đơn giản bảo cậu cởi quần ra.

Phương Mặc rất nghe lời, ngoan ngoãn làm theo, chỉ là trong lòng nghi hoặc không biết Phương

Diệc Nhiên có ý gì? Cậu còn có thể ở gần y chứ? Từ nãy tới giờ, Phương Diệc Nhiên đều nắm

tay cậu không buông, tức là không còn sợ mình nữa đúng không? Có phải là y đã hết giận rồi

không? Vậy cậu cũng có thể cho rằng là Phương Diệc Nhiên cho phép mình tiếp tục đi theo chứ?

Sẽ không đuổi mình đi chứ…

Phương Diệc Nhiên nhìn theo ánh mắt Phương Mặc, thấy mình đang nắm tay cậu, nhất thời có

chút xấu hổ muốn buông ra.

Phương Mặc theo phản xạ xiết chặt lấy bàn tay đó, không cho Phương Diệc Nhiên buông, rồi lại

lập tức nhận ra, vội vã buông tay.

“Xin, xin lỗi…”

Nghe Phương Mặc xin lỗi, lại nhìn bộ dáng co rúm lại của cậu, Phương Diệc Nhiên không nỡ,

đưa tay muốn xoa lên cặp lông mày nhíu chặt của cậu.

Cánh tay cứng đờ giữa không trung, Phương Mặc né về phía sau, Phương Diệc Nhiên sửng sốt,

lại lập tức hiểu ra, cậu tưởng y định đánh mình?

Đỡ lấy đầu cậu, vươn người qua đặt lên trán một cái hôn nhẹ, thở dài một tiếng, Tiểu Bát của y a,

vốn nên là lạnh lùng kiêu ngạo, uy phong lầm lẫm, dù là một chú chó hoang, vẫn ngạo mạn

không thèm nhận đồ ăn người lạ đút cho. Nhưng bây giờ thì sao? Lại trở nên dè dặt, ép dạ cầu

toàn như thế, rất sợ bị mình phớt lờ hoặc chọc giận mình, tất cả đều là do mình phá hỏng sao?

Tuy rằng Tiểu Bát trước đây cũng hay uốn éo lấy lòng mình, nhưng cũng không phải như bây

giờ, để ý thần sắc, nỗ lực xuôi theo ý mình, nịnh nọt mình.

“Đừng xin lỗi, đâu phải lỗi của em.” Nếu là mình phá hỏng, thì phải tự mình xây dựng lại một

lần nữa thôi. phongmy.wordpress.com Page 94



Phương Mặc bị nụ hôn dịu dàng đó của Phương Diệc Nhiên làm cho ngây người, sờ sờ chỗ trán

bị hôn, thì thào gọi: “Chủ nhân…”

“Em gọi là gì?” Phương Mặc chưa từng gọi như thế, khiến Phương Diệc Nhiên hơi lạ lẫm.

“Phương, Phương Diệc Nhiên…” Phương Mặc cuống quít thay đổi. Vẫn không được sao? Y

không cần mình nữa rồi… Bôi thuốc cho mình xong, y sẽ đuổi mình đi đúng không. Phương

Mặc nghĩ vậy không khỏi mỉm cười, chỉ có điều nụ cười đó còn thê thảm hơn cả khóc.

Phương Diệc Nhiên thấy vẻ mặt đó, biết là cậu hiểu lầm, lại thở dài rồi hôn thêm một cái nữa,

chỉ là lần này nụ hôn rơi trên đôi môi khẽ nhếch của Phương Mặc, “Em vĩnh viễn là Tiểu Bát của

tôi, tôi sẽ không đuổi em đi nữa đâu.”

“Thật sao?” Trong mắt Phương Mặc nhất thời tràn đầy mừng rỡ, lại nhỏ giọng gọi một tiếng

“Chủ nhân”, như là muốn xác nhận lại.

Phương Diệc Nhiên bị cậu gọi như vậy có chút không quen, cười khổ xoa đầu cậu, chủ nhân với

không chủ nhân gì chứ, nếu Phương Mặc là con người thì sẽ không thể đối xử như thú nuôi

được, mà là một cá thể bình đẳng với y.

“Gọi tên tôi là được rồi.”

“Dạ…” Phương Mặc đồng ý, có điều trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng.

Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ, cậu thích gọi mình như thế thì cũng tùy theo vậy, “Tùy ý em, có

điều lúc có người khác thì không nên gọi chủ nhân, sẽ làm người ta sợ.” Phương Diệc Nhiên dặn,

y cũng không muốn người khác hiểu lầm y chơi mấy trò chủ-nô gì đó.

“Ừm.” Phương Mặc gật đầu thật mạnh, vui sướng gọi, “Chủ nhân”, bây giờ không có ai vậy nên

cậu có thể gọi đúng không.

Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ tiếp nhận cách xưng hô này, lại hôn cậu một chút, sau đó mới lấy

thuốc ra bôi cho Phương Mặc.

Chỗ bị va đập đã biến thành vết sưng to xanh tím, nhìn khá kinh khủng, Phương Diệc Nhiên cẩn

thận chạm nhẹ vào, cứng cứng, sưng phồng.

“Đau không?”

Phương Mặc lắc đầu “Không đau”. Cũng không phải ở trên người Phương Diệc Nhiên, vậy nên

không đau.

Biết rõ là thuốc tan bầm cần phải dùng sức xoa bóp một chút mới có hiệu quả, nhưng Phương

Diệc Nhiên không thể nặng tay sợ sẽ làm Phương Mặc đau. phongmy.wordpress.com Page 95



Vất vả lắm mới bôi xong thuốc, Phương Diệc Nhiên thấy dáng vẻ cậu uể oải, ôm lấy thắt lưng

muốn cậu nằm xuống chợp mắt một chút, nào ngờ tay vừa đụng tới phía sau eo Phương Mặc liền

rụt người lại.

Xảy ra chuyện gì vậy? Không thích mình đụng chạm? Không giống a, vừa rồi lúc y định buông

tay cậu còn nắm chặt lấy cơ mà. Phương Diệc Nhiên cau mày, xốc áo Phương Mặc lên, đập vào

mắt là một mảng lưng đỏ thẫm, ở đâu ra ư, vấn đề đã rất hiển nhiên rồi.

“Sao nãy em không nói!” Âm lượng không khỏi đề cao, người này trên lưng cũng bị đập phải,

lúc ở bệnh viện lại không lên tiếng, không hiểu cậu ta nghĩ gì nữa? Nghĩ tới người này cũng

chẳng biết yêu quý bản thân, Phương Diệc Nhiên lại thấy tức giận.

“Vừa nãy… không đau.” Phương Mặc lí nhí thanh minh.

Phương Diệc Nhiên lườm cậu, đã thâm tím vào như thế rồi, không đau mới lạ, có điều nhìn cậu

như là sợ mình nổi giận, Phương Diệc Nhiên nhịn xuống không mắng cậu, chỉ bảo cậu xoay

người lại nằm sấp xuống giường, sau đó vén áo lên tới tận vai, cẩn thận bôi thuốc lên lưng cho

cậu. Thế nhưng vết thương này Phương Diệc Nhiên càng nhìn càng nghiêm trọng, hình như còn

nặng hơn vết thương trên đùi, có lẽ vẫn nên đến phòng khám xem lại.

Phương Diệc Nhiên ở phía sau thì lo lắng không thôi, bản thân Phương Mặc thì hoàn toàn không

quan tâm vết thương trên người, chút thương tích ấy hà tất phải làm quá lên, có điều cậu vẫn

ngoan ngoãn nằm sấp, vùi đầu vào chăn ngửi mùi hương của Phương Diệc Nhiên, len lén mỉm

cười không để cho Phương Diệc Nhiên thấy. Phương Diệc Nhiên không giận cậu nữa, lại dịu

dàng với mình như trước kia rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.