Ai Khuynh Tẫn Nhất Thế Phương Hoa

Chương 2: Hồng nhan đẫm lệ



Mấy ngày trước, nàng đã sai người hầu đến cửa cung chờ thiếu gia, thiếu gia vừa ra thì thông báo theo lời nàng dặn.

Đúng, nàng lừa y, thai nhi có thể giữ được hay không vẫn chưa biết, nhưng bát thuốc sẩy thai này đã tạo thành kết cục chắc chắn, hiện nay ngay cả nàng cũng chẳng biết sống chết.

Mặc người nọ ôm nàng khóc lóc, cầu xin nàng tha thứ, nàng vẫn mê mệt không tỉnh.

Từ bỏ thế gian nàng cũng thỏa mãn, nàng giữ lại tính mạng này không phải vì sự giải thích của y, chỉ vì muốn tự nói với y, nàng không thể đợi nữa.

Đừng trách niềm tin nàng dành cho y quá mỏng, chẳng qua là yêu quá sâu nặng, mấy tháng trước y đã rất ít về phủ, khi đó nàng cũng chỉ cười mà không hỏi, đợi tới khi lời đồn nổi lên, nàng vẫn nghĩ sẽ tiếp tục giả bộ, nhưng đồn đại đàm tiếu khiến nàng không thể tươi cười như trước, tàn nhẫn xé tan lớp vỏ bọc của nàng, buộc nàng phải đối diện với sự bất trung của trượng phu.

Ha ha ha, nàng phẫn nộ, bất trung há đã có thể diễn tả hết!

Mạng của nàng đã được cứu, nhưng không phải người nào cũng biết quý trọng sau khi mất đi. Y lại vào cung.

Sau đó khi y về tới hậu viện, vội vàng muốn dìu nàng dậy, lại bị nàng đẩy ra.

Y đến chết cũng không quên ngày ấy, nữ tử sắc mặt trắng bệch nhìn thấy dấu hồng mây mưa sau gáy y, điên cuồng hét lớn: Bẩn, rất bẩn! Rất bẩn!

Nàng không biết, mấy tháng trước Đổng phủ bị kẻ gian hãm hại, cả nhà suýt nữa bị trảm, y cũng chỉ bất đắc dĩ!

Mấy ngày sau, Đổng Hiền xin thánh thượng cho người nhà vào cung ở cùng, Ai Đế vung tay viết chiếu thư, đưa luôn mấy chục người Đổng phủ vào cung.

Nàng gằn từng tiếng, sao? Một người còn chưa đủ à? Muốn cả nhà chung một chồng ư?

Ngày xưa cầm tay nàng nói đùa, chúngta về sau con cháu đầy nhà, ta chính là phu quân của nàng!

Đế vương ân trọng, ngay hôm đó đưa xe tới đón người vào cung.

Cùng đêm, Đổng phủ hóa thành một biển lửa.

***

Giết.

Đây là chuyện nàng không ngờ.

Thật đúng là châm chọc, ngày ấy sau khi tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy không phải phu quân mà là thư của Tân Đô Hầu Vương Mãng gửi cho nàng.

Hắn thỉnh cầu nàng giúp hắn một tay, khiến hoàng thượng tập trung lại vào quốc sự, nói cách khác, hắn muốn nàng tự tay giết phu quân đã cùng nàng hứa hẹn bạch đầu giai lão, Đổng Hiền.

Cuối cùng nàng cũng hạ thủ. Nhưng người tính không bằng trời tính, Hán Ai Đế Lưu Hân hai mươi bảy tuổi đã bị bệnh chết.

Tất cả đều tan thành mây khói. Những ngày cẩn thận hạ độc mạn tính cũng chỉ phí công.

Sau khi Hán Ai Đế mất không lâu, Phó hoàng hậu bị giáng làm thường dân. Hoàng hậu không chịu nổi nỗi nhục nhã này, cuối cùng phẫn hận thắt cổ tự tử.

Mưa to như trút, giống như đêm nàng ngồi chờ y, mưa rất lớn, rất nặng hạt.

Tân Đô Hầu Vương Mãng và thái hậu âm mưu, tịch thu con dấu của đại tư mã Đổng Hiền, đuổi y ra khỏi hoàng cung.

Y hoang mang kéo nàng, muốn đưa nàng cùng đi, nhưng nàng lại hất tay y, cười thảm hỏi, “Trái tim của phu quân dành cho ai?”

Là Ai Đế hay là…

Y im lặng không nói.

Ngày hôm sau, dân gian đồn đại, vợ chồng Đổng Hiền cùng uống thuốc độc chết trong hậu viện.

Đổng gia từng thịnh vượng phồn vinh, cuối cùng rơi vào thảm cảnh tịch biên sung quân.

Vậy mà vẫn chưa yên, mấy ngày sau có người báo quan phủ, bảo rằng thấy một người rất giống Đổng Hiền, Vương Mãng nghi ngờ, hạ lệnh dẫn theo quan sai, tự mình tra xét thật giả.

Tin tức truyền đến, những người ngồi lê đôi mách thất vọng.

Tân Đô Hầu tuyên bố, Đổng Hiền đã chết, nếu ai còn lời ra tiếng vào, xử nặng.

Từ đó về sau không ai dám nói ra hai chữ “Đổng Hiền”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.